Đồng thời, một khoản đầu tư lớn đã được rót vào tập toàn này. Điều này đã hoàn toàn tạo nên tên tuổi cho công ty.
Nếu không thì giữa nhiều ông lớn như vậy, Cố Nghiên sao có thể ngồi cạnh Chu Bỉnh Khôn được.
Bên cạnh đó đã có rất nhiều tin đồn khác nhau về ông chủ đằng sau tập đoàn Quân Lâm.
Nhưng họ không ngờ rằng đó lại là Lý Quân. "Tôi thật sự không ngờ rằng anh bạn trẻ Lý Quân này lại là ông chủ bí ẩn đó nha.” Chu Bỉnh Khôn đè nén cơn chấn động trong lòng, cười nói.
Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy bắt tay với Lý Quân.
Lý Quân ngồi xuống bên cạnh Cố Nghiên.
Ngay cả Cố Nghiên cũng có chút tò mò mà nhìn Lý Quân.
Không nói những người khác có mặt đây mà chính bản thân cô cũng biết rất ít về ông chủ này.
“Bây giờ ông chủ Lý đã đến, vậy tôi cũng nên lấy bảo vật dưới đáy hộp ra rồi.” Vừa nói, Chu Bỉnh Khôn vừa võ tay.
Ngay lập tức có mấy người phục vụ bưng khay gỗ đi vào. Tiếp theo đó là một số món đồ cổ được đặt lên bàn. "Đây là một số bảo vật của tôi, mọi người có thể xem thử."
"Đặc biệt là ông chủ Lý, cậu ấy là một chuyên gia về lĩnh vực này đó."
Lý Quân mỉm cười: "Chỉ là may mắn thôi." Những thứ này là thư pháp, tranh vẽ và đồ sứ trắng xanh.
Lý Quân chỉ nhìn thoáng qua đã bị thu hút bởi mặt dây chuyền ngọc bích Song Ngư đặt ở chính giữa.
"Chủ tịch Chu, không biết mặt dây chuyền ngọc này có thể tách ra được không?" Lý Quân hỏi.
Trong mắt Chu Bỉnh Khôn ánh lên chút ý cười.
Mặt dây chuyền ngọc bích này vốn là ông chuẩn bị cho Lý Quân.
Đương nhiên, thực ra nó cũng không phải là hàng đỉnh cấp, dù sao ông cũng cho rằng giá trị của Lý Quân còn chưa đạt đến trình độ đó.
Nếu biết danh tính thực sự của Lý Quân thì ông nhất định đã lấy ra vài miếng ngọc khác rồi.
"Nếu ông chủ Lý thích thì cứ lấy đi." Chu Bỉnh Khôn nói. "Chủ tịch Chu, chúng ta hãy thương lượng về giá cả đi.”
Lý Quân cầm mặt dây chuyền ngọc bích lên chơi đùa trong tay.
Hình dáng của Song Ngư này rất đơn giản, phù hợp với tư tưởng Đạo giáo, lão đầu chắc sẽ thích.
Mua ngọc quan trọng là tùy sở thích, không phải cứ càng đắt là càng tốt.
“Nếu ông chủ Lý đã nói vậy thì cứ đưa số này đi.”
Chu Bỉnh Khôn duõi hai ngón tay, biểu thị cho hai trăm ngàn.
Nhưng Lý Quân biết giá trị của viên ngọc này còn cao hơn thế, dư sức bán được giá tám đến chín trắm ngàn.
"Chủ tịch Chu, không cần giảm tiền cho tôi đâu, tôi sẽ trả cho ông một triệu."
Nói xong, Lý Quân đặt chiếc túi nhựa màu đen lên bàn.
Anh mở túi nhựa ra để lộ những tờ tiền giấy gọn gàng xếp bên trong.
Các ông chủ lập tức có chút chết lặng.
Đã tuổi gì rồi mà còn mang theo nhiều tiền mặt khi ra ngoài nhỉ.
Đặc biệt là còn đựng tiền mặt trong túi nhựa.