Cực Phẩm Chiến Long

Chương 2: Quả của lão đầu




“Thiếu gia?”
Lý Quân nhìn đám người mặc đồ đen chỉnh tề hành lễ với mình, anh có chút mờ mịt.
“Nhà tôi tám đời làm nông nghèo khổ, lúc nào trở thành thiếu gia rồi? Những người này không phải là nhận nhầm người chứ?”
Mà đúng lúc này, người đàn ông trung niên dẫn đầu thẳng lưng lên, sải bước đi tới trước mặt Lý Quân.
“Tôi tên là Lương Dũng, phụng mệnh ông chủ Nạp Lan tới đón thiếu gia.”
“Ông chủ Nạp Lan?”
“Lão đầu?” Lý Quân nhất thời trừng to hai mắt.
Lão đầu chính là người truyền công phu cho anh, họ của ông là Nạp Lan, điều này Lý Quân cũng biết.
“Thiếu gia, mời cậu lên xe, trên đường đi chúng ta sẽ nói chi tiết.”
“Được.”
Nếu đã là lão đầu sắp xếp vậy Lý Quân tự nhiên sẽ nghe theo.
Chỉ là trong lòng anh nghi hoặc, lão đầu này có thân phận gì vậy chứ?
Lý Quân ngồi vào trong xe, cả đoàn xe đồng loạt quay đầu, lái về phía xa.
Mà bên kia, Đường Trúc vừa mới hoàn thành công vụ, đi ra khỏi nhà tù.
Nhìn đoàn xe rời đi, ánh mắt cô ta lộ ra vài phần tán thưởng.
“Là nhân vật lớn nào hôm nay ra tù mà lại phô trương như vậy chứ.”
Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của cô ta, đương nhiên có thể nhìn ra những chiếc xe này đều được cải tiến quân sự chuyên nghiệp nhất.
Thậm chí so với xe chuyên dụng của các nhân vật lớn trong quân đội cũng không kém chút nào.
Trong xe, Lý Quân ngồi ở hàng ghế sau, còn Lương Dũng ngồi ở ghế lái phụ. Ông ấy quay đầu lại vẻ mặt cung kính nói với Lý Quân.
“Ông chủ biết thiếu gia muốn về Sở Châu, cho nên đã cho sắp xếp hết tất cả.”
“Cũng lệnh cho đám thuộc hạ ở lại, nghe theo sự sai khiến của thiếu gia.”
“Lão đầu ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy.” Lý Quân nói.
Lương Dũng lắc đầu.
“Ông chủ còn có một số việc phải làm. Chờ xong việc, ông ấy sẽ tới gặp thiếu gia.”
Chiếc xe đã chạy trên đường được một tiếng.
Trở lại Sở Châu.
Sau khi ăn cơm ở nhà hàng, Lương Dũng mang theo Lý Quân tới dưới lầu một tòa cao ốc.
“Đây là tập đoàn Quân Lâm, ông chủ vừa tốn hai mươi tỷ để mua, là quà đặc biệt tặng cho thiếu gia, bây giờ nó ở dưới danh nghĩa của thiếu gia.” Lương Dũng có chút tự hào nói.
“Lão đầu này thật sự rất có tiền.” Lý Quân nghe xong cũng sửng sốt.
Anh theo Lương Dũng đi vào tòa cao ốc, đi tới tầng cao nhất.
Tất cả những người đứng đầu tập đoàn Quân Lâm đã đứng đợi từ lâu.
Nhìn thấy Lý Quân đi phía trước Lương Dũng, trong lòng tất cả mọi người đều cả kinh.
Thân phận của Lý Quân đã được miêu tả rất sinh động. Nhưng không ngờ ông chủ công ty lại trẻ như vậy.
Ngay sau đó, những giám đốc cấp cao của tập đoàn Quân Lâm đều nhao nhao tiến lên bắt tay Lý Quân.
Lý Quân chú ý tới một người phụ nữ, tuổi không lớn lắm, tóc màu vàng, gợn sóng lớn.
Lương Dũng giới thiệu: “Vị này là tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm, Cố Nghiên.”
“Chào ông chủ.”
Cố Nghiên chủ động vươn bàn tay ngọc của mình ra. Cô thản nhiên cười, xinh đẹp quyến rũ đến ngay cả Lý Quân trong nháy mắt cũng phải hoảng hốt. Anh theo đó mà thoải mái bắt tay cô.
Lý Quân đi cùng Cố Nghiên trao đổi đại khái một chút về nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn Quân Lâm sau đó liền đứng dậy rời đi.
Anh nghĩ mãi không ra, bản thân anh không am hiểu gì về việc thương nghiệp, lão đầu lại cho anh một cái công ty làm cái gì chứ?
Lúc rời đi, Lương Dũng đưa một hộp quà cho Lý Quân.
“Thiếu gia, đây là trà Phổ Nhĩ được mua theo yêu cầu của cậu. Đây tuyệt đối là loại cao cấp nhất.”
“Được, ông vất vả rồi.”
Lý Quân vỗ vỗ bả vai Lương Dũng.
Trà Phổ Nhĩ là anh chuẩn bị cho cô của mình. Sau khi cha mẹ anh qua đời, cô là người thân duy nhất của anh trên đời này.
Mấy năm nay, cô anh đã không ít lần đến nhà tù thăm anh. Hôm nay khi ra tù, chuyện đầu tiên mà Lý Quân nghĩ đến đó chính là đi hiếu kính cô.
“Thiếu gia, cậu thật sự không cần thuộc hạ đưa cậu đi sao?” Lương Dũng nhịn không được hỏi.
“Không cần, nếu có việc gì thì tôi sẽ gọi cho ông.”
Lý Quân cũng không quay đầu lại, phất phất tay rồi đi vào thang máy.
Vừa mới xuống tầng một, Lý Quân liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.
Đường Trúc?
Thật không ngờ hai người họ lại có duyên như vậy, một ngày đụng phải hai lần.
Lúc này, Đường Trúc cởi quân trang mặc một thân quần áo màu đen bó sát người, bao bọc dáng người thanh tú, càng làm nổi bật lên vài phần nữ tính.
Đường Trúc cũng nhìn thấy Lý Quân, cô ta có chút ngây người.
Sau đó liền cười nói: “Lý Quân, sao cậu lại tới đây? Đến ứng tuyển à?”
“Tập đoàn Quân Lâm vừa mới thành lập, đây chính là thời điểm tuyển dụng nhân tài nha.”
“Sao rồi? Cậu có hoàn thành tốt buổi phỏng vấn không?”
Lý Quân sửng sốt nhưng anh cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Tạm được.”
Thấy Lý Quân giống như không muốn nói nhiều, Đường Trúc không khỏi thở dài trong lòng.
Vừa mới ra tù liền chạy đến đây ứng tuyển, người bạn học cũ này của cô thật đúng là có lòng cầu tiến.
Đáng tiếc, công ty nào lại nhận một phạm nhân mới ra tù chứ?
Trong khoảnh khắc trong lòng cô ta dâng lên chút thương hại, nhịn không được nói: “Tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm là bạn của tớ, hay là tớ giúp cậu nói một chút nhé?”
Lý Quân từ chối: “Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu, tớ còn có việc đi trước đây.”
Nói xong, Lý Quân liền rời đi.
Anh và Đường Trúc không phải là người ở cùng thế giới.
Đường Trúc lắc lắc đầu:“Người bạn học cũ này lòng tự trọng vẫn lớn như vậy. Rõ ràng bây giờ vô cùng cần công việc này, nhưng lại không muốn để mình hỗ trợ.”
“Chỉ là cậu ấy không hiểu, lòng tự trọng của cậu ấy không có giá trị gì trong cái xã hội tàn khốc này…”
Lý Quân ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Quân Lâm. Anh mở tờ giấy trong tay ra, dựa theo địa chỉ trên tờ giấy đi đến một tiểu khu xa hoa.
Chú anh là người làm ăn, hai năm nay lăn lộn cũng không tệ, đã đổi được căn nhà mới.
Đây là lần đầu tiên Lý Quân đến đây.
Dựa theo địa chỉ mà anh đi tới tòa nhà số mười chín, ấn chuông cửa.
“Ai vậy?”
Bên trong truyền đến một giọng phụ nữ.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, không hiểu sao Lý Quân có chút kích động.
Trầm mặc vài giây, anh mới mở miệng nói: “Cô ơi, là con, Lý Quân đây ạ.”
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói vui mừng của cô anh.
Rất nhanh sau đó Lý Quân đã đi lên thang máy, đi tới tầng mười ba.
Mở cửa, vừa nhìn thấy Lý Quân thì hốc mắt của Lý Mộng Vân đã đỏ hết cả lên.
“Con ra tù sao không nói cô một tiếng để cô đi đón con chứ, mau vào đi.”
Lý Mộng Vân vô cùng nhiệt tình đón Lý Quân vào.
Bà vẫn năm tay Lý Quân, không nỡ buông ra.
Mà ở trong phòng còn có một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sô pha, là chú Bạch Kính Đình.
Bạch Kính Đình có khuôn mặt vuông vức, hói nửa bên đầu, nhưng ông ngồi ở đó khiến cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm.
Bạch Kính Đình là thân thích của Lý Quân, là một nhân vật tương đối có bản lĩnh.
Nhưng vì lúc nhỏ Lý Quân tương đối bướng bỉnh nên vẫn không được ông thích cho lắm.
Lý Mộng Vân kéo Lý Quân đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Quân nhi, con nói chuyện với chú trước đi, để cô đi nấu cơm cho con.”
“Lát nữa em gái con cũng về, hai anh em con từ khi còn bé có quan hệ rất tốt.”
Sau khi Lý Mộng Vân rời đi, Bạch Kính Đình đưa cho Lý Quân một quả táo nói: “Ăn đi.”
Lý Quân giống như một đứa bé câu nệ mà nhận lấy.
“Cảm ơn chú.”
“Lần này ra tù, cậu có tính toán gì không?”
“Chuyện này…” Lý Quân hơi ấp úng.
Nói thật, anh còn chưa nghĩ tới chuyện này.
Bạch Kính Đình không khỏi nhíu mày.
Vốn dĩ đối với đứa cháu này, tuy rằng ông cũng không thích lắm nhưng trước kia Lý Quân học rất tốt, đậu được vào một trường đại học danh tiếng, xem như so với đám trẻ Lý gia thì tương đối có tiền đồ.
Nhưng sau khi ra tù thì đã trở thành phạm nhân lao động cải tạo, những ngày tháng học đại học trước đây cũng xem như uổng phí.
Hiện tại đã ra tù mà một chút tính toán cũng không có, ngồi tù đến ngốc luôn rồi khiến cho ông cảm thấy có hơi thất vọng.
“Quân nhi vừa mới ra biết làm gì được chứ? Công ty ông không phải cũng đang tuyển người sao? Hay là để Quân nhi đến công ty ông làm đi.”Lý Mộng Vân trong phòng bếp nói vọng ra.
Vừa nghe đến đây, Bạch Kính Đình lập tức nhíu mày.
“Công ty tôi tuyển người đều có yêu cầu đặc biệt, Lý Quân cũng không học ngành này.”
Thật ra thì ông cũng không muốn Lý Quân vào công ty mình.
Cái thằng nhóc Lý Quân này khi còn bé tính tình bướng bỉnh, ông cũng không muốn làm bản thân ngột ngạt.
“Nghe nói gần đây có làm dịch vụ gọi xe trực tuyến cũng kiếm được nhiều tiền, nếu không thì cậu thử thuê một chiếc xe làm tài xế đi.” Bạch Kính Đình nói.
Lý Quân mỉm cười đáp: “Không cần đâu ạ.”
Bạch Kính Đình lại hừ nhẹ một cái:“Đã từng vào tù rồi, còn không muốn khom lưng làm việc. Cậu coi mình là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.