“Chú Hạng Thiên, không có gì.”
Lý Quân mỉm cười và không trực tiếp đồng ý.
Anh không phải là một đứa trẻ ba tuổi mà chỉ băng vài lời dỗ dành rồi sẽ ngu ngốc đi giúp đỡ mọi người.
“Anh Quân, sao anh biết Chu Bỉnh Khôn?”
Bạch Vi bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng.
Đúng vậy, thật tò mò làm sao Lý Quân có thể quen được một nhân vật lớn như Chu Bỉnh Khôn sau khi ra tù chỉ vài ngày trước.
Những người khác cũng dồn ánh mắt về phía Lý Quân, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Lần trước đi chợ đồ cổ, tình cờ gặp được chủ tịch Chu, chúng tôi đều thích đồ cổ nên quen nhau.” Lý Quân thản nhiên nói.
Về chỉ tiết cụ thể, anh cũng không nói cho họ biết, cũng không buồn giải thích với những người này.
“Thật may mắn khi có thể gặp được ông chủ lớn như Chu Bỉnh Khôn khi đi chợ đồ cổ”
Mọi người đều thở dài.
Ngay cả Trương Siêu cũng không cảm thấy ghen tị.
“Lý Quân, trước đây tôi nói có chút không vui nhưng cũng là bởi vì tình nghĩa sâu đậm và trách nhiệm, cậu không thể có ác cảm với tôi.” Bạch Kính Đình đột nhiên lên tiếng, trìu mến võ võ vai Lý Quân.
Trong lòng Lý Quân khinh thường.
Chú anh có xứng đáng với tình yêu sâu sắc và trách nhiệm như vậy không?
Nhưng dù sao cũng có cô Lý Mộng Vân, Lý Quân cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Được rồi, chúng ta ăn bánh nhé.”
Lý Mộng Vân nói. Đồng thời nhét chiếc vòng tay vào tay Lý Quân.
“Quân Nhi, cháu vừa mới ra ngoài, trên người không có nhiều tiền, chiếc vòng tay này quá đắt, cô không thể nhận được, con có thể đổi lấy tiền, sau này để dành lấy vợ.”
Lý Quân nhịn không được giả vờ tức giận nói: “Cô, đây là lòng hiếu thảo của con, nếu cô không muốn, con sẽ đập nát.”
“Con, thằng nhóc này...”
Lý Mộng Vân tức giận duỗi tay véo mặt Lý Quân.
Tuy nhiên, Lý Quân đã bướng bỉnh từ khi còn nhỏ, bà thực sự sợ Lý Quân sẽ đập vỡ chiếc vòng tay, điều này sẽ khiến bà đau lòng.
“Được rồi, được rồi, cô nhận rồi giữ nó giúp con vậy. Khi nào con cưới vợ thì cô sẽ đưa cho vợ con, coi như bảo vật gia truyền đi.”
Trong suy nghĩ của Lý Mộng Vân thì chiếc vòng tay trị giá tiền triệu này đã rất có giá trị.
“Được”
Lý Quân cũng có chút bất lực.
Bầu không khí trong bữa ăn có chút kỳ lạ nhưng Lý Quân rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mọi người đối với mình.
Nhưng đó không phải là điều anh muốn. Sau khi ăn xong, Lý Quân nói lời tạm biệt rồi rời đi.
Trước khi rời đi, anh liếc nhìn Trương Siêu bằng ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng Trương Siêu lại giả vờ như không nhìn thấy, Lý Quân tức giận đến mức hân không thể đi lên xử lý hắn.
Sau khi đi xuống lầu, xe của Lương Dũng đã đợi rất lâu.
Ngồi trong xe, Lý Quân châm một điếu thuốc rồi hỏi: “Việc điều tra tiến triển thế nào?”
Sau khi nhận thấy sự bất thường của Trương Siêu, Lý Quân đã gửi một tin nhắn yêu cầu Lương Dũng điều tra các vấn đề của Trương Siêu.
Lương Dũng trả lời: “Đã điều tra rõ ràng, chú của Trương Siêu đã trở lại”
“Chú của hắn tên là Trương Bưu, làm việc ở thủ đô mấy năm nay, có ít danh tiếng nhất định. Bởi vì hắn luyện tập kung fu, được mệnh danh là Thái Bảo đầu hổ, còn là tay sai của tập đoàn nhà họ An.”
“Mới tháng trước, con trai cả của người vợ thứ ba tập đoàn nhà họ An, đã lên nhậm chức. Với tư cách là thân tín, Trương Bưu hiện đã là một nhân vật quyền lực trong Tập đoàn nhà họ An”
Nhà họ An?
Lý Quân đã từng nghe nói về gia tộc này.
Anh đã nghe rất nhiều người nói về nó trong tù, đây được coi là một gia tộc tương đối quyền lực ở thủ đô.
Chẳng trách Trương Siêu dám thách thức anh, hóa ra vì có người chống lưng.