Người ta đồn rằng hắn là người thừa kế của một gia tộc đặc biệt lớn.
“Thằng nhóc đó ra tù đã được một năm rồi, không biết bây giờ nó thế nào rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Quân đến dưới lầu tòa nhà Tập đoàn Quân Lâm nhưng không đi lên.
Cố Nghiên nhanh chóng biết tin, đạp giày cao gót chạy tới.
“Ông chủ, anh đến rồi, sao không lên đi, văn phòng của anh đã phủ đầy bụi bặm luôn rồi”
“Việc của công ty giao cho cô là được rồi. Ông chủ như tôi chỉ cần đếm tiền, có đến công ty hay không cũng không quan trọng.”
“Còn nữa, hôm qua không phải đã bảo cô gọi là Lý Quân sao? Đừng gọi tôi là ông chủ, ông chủ nữa, gọi tôi già đi luôn rồi này.” Lý Quân mỉm cười.
Qua sự việc lần này, Cố Nghiên gặp chuyện đều cố gắng hết sức để tự mình giải quyết vấn đề, không làm phiền sếp. Điều đó cho thấy cô là người có trách nhiệm, điều này khiến Lý Quân xem trọng cô hơn.
“Được... Lý Quân” Cố Nghiên có chút không quen. Đam Mỹ Hiện Đại
“Xe và người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Ngô sư phụ cũng đến rồi, hiện tại đang ở trong phòng khách, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
“Ngô sư phụ?”
Lý Quân lúc này mới nhớ ra rằng ngày hôm qua Cố Nhiên đã nhờ Đường Trúc liên lạc để tìm một cao thủ đi kiểm soát tình hình.
“Vậy thì xuất phát thôi.”
“Được”
Cố Nghiên gọi điện đi, rất nhanh liền có mấy chiếc xe thương mại lái ra khỏi bãi đậu xe của công ty.
Một chiếc xe thương mại dừng trước mặt hai người họ. Tài xế vội vàng bước xuống xe mở cửa.
“Cố tổng, mời lên xe.”
Người tài xế kia không biết Lý Quân, nên cũng không biết phải xưng hô thế nào.
“Được”
Cố Nghiên làm ra động tác mời.
Lý Quân liền lên xe trước.
Tài xế có chút kinh ngạc, không biết chàng trai trẻ này có thân phận gì.
Sau khi Lý Quân đi vào, Cố Nghiên cũng nhanh chóng theo sát lên xe.
Trong xe có một người đàn ông trung niên có bộ râu dài ngồi trong xe, mặc quần áo truyền thống, đang nhắm mắt.
Khi Lý Quân lên xe, ông mở mắt ra hỏi: “Cố tổng, vị này là?”
Không đợi Cố Nghiên đáp lại, Lý Quân đã lên tiếng trước: “Tôi là vệ sĩ của Cố tổng.”
“Vệ sĩ?”
Người đàn ông trung niên cẩn thận nhìn Lý Quân lần nữa, sau đó mới hừ nhẹ một tiếng:
“Không có vết chai trong tay, mắt không có thần, bước đi nhẹ nhàng, lỏng lẻo, người như vậy sao có thể làm vệ sĩ được? Bây giờ lừa tiền dễ dàng như vậy rồi sao?”
Lý Quân không đồng tình nói: "Ông nói không đúng, ông không biết mức cao nhất của võ thuật là trở về trạng thái ban đầu sao? Ông có hiểu về cơ bản không đó?”
“Cậu dám nói nhảm về võ thuật Trung Hoa trước mặt tôi? Một tên nhãi lại dám múa rìu qua mắt thợ.”
Ngô đại sư lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
“Lão phu đã luyện quyền ba mươi năm mới có thể đạt tới Minh Kinh đỉnh phong. Cậu mới bao nhiêu tuổi, dám nói mình đã đạt đến trạng thái thượng đẳng, trở về bản chất ban đầu, thật buồn cười.”
Cố Nghiên nghe vậy trong mắt có chút ngưỡng mộ, nói: “Hôm qua lúc tôi đến mời Ngô đại sư, Ngô sư phụ đã biểu diễn cho tôi xem một lúc.”
“Chỉ bằng một đòn đánh mà ba viên gạch đá dày trực tiếp bị đập vỡ thành từng mảnh. Ngô đại sư quả thực là cao thủ!”
Cố Nghiên nói điều này là để nói cho Lý Quân nghe. Ý là muốn nói dù anh là ông chủ, nhưng đối với những cao nhân thế này cũng nên khách khí một chút, tránh chọc đến phiền phức.
Lần này còn phải nhờ vào đối phương để kiểm soát tình hình.
Lý Quân tự nhiên hiểu được ẩn ý của Cố Nghiên.
Anh cười nhẹ, không nói gì thêm nữa.
Vị Ngô sư phụ này đã đạt đến Minh Kinh đỉnh phong, có thể dễ dàng phá vỡ gạch đá, nhưng vẫn chỉ ở cấp độ tâm thường.
Thế nhưng chỉ khi đem kinh mạch luyện khắp toàn thân, từ trong ra ngoài đều có thể khống chế tự nhiên, đó mới là quyền cảnh thượng thừa.
Chỉ là những đạo lý này có nói ra, những người như Cố Nghiên cũng sẽ không hiểu.
Lý Quân lười nói nhảm với bọn họ.