Xe nhanh chóng chạy đến một trang viên.
Đây là công ty Thịnh Thế - nơi bọn họ hẹn gặp nhau.
Xe đến trước cổng trang viên thì dừng lại, Lý Quân và những người khác bước xuống xe đi vào trong.
Lần này, ngoài Ngô sư phụ, Cố Nghiên còn mang theo hơn hai mươi vệ sĩ và trợ lý của cô, một nhóm người rất đông đảo.
“Công ty Thịnh Thế này thường xuyên chơi xấu để chiếm lĩnh thị trường. Lần này chủ động mời chúng ta đến đây như thế này, chắc chắn không có ý tốt gì. Một khi đi vào đó rồi thì mọi chuyện xin Ngô sư phụ lo liệu giúp ạ.”
Ngô sư phụ cười nhẹ rồi nói: “Cố tổng, cô cứ yên tâm. Chỉ cần có Ngô Hoa tôi ở đây thì cho dù bên kia có bao nhiêu người thì cũng không có vấn đề gì hết.”
Vẻ mặt của Ngô sư phụ cực kỳ kiêu ngạo.
Ông ta đã ở Sở Châu nhiều năm, danh tiếng vang dội khắp cả nước, vậy thì có lý do gì ông ta cần phải e ngại những kẻ lưu manh này?
Nghe được lời khẳng định của Ngô sư phụ, đột nhiên Cố Nghiên cũng cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Ngay khi bọn họ bước vào cửa liền có mấy người đàn ông mạnh mẽ tiến đến trước mặt họ.
Trong đó có một thanh niên cao gầy, có hình xăm lớn tiếng hỏi:
“Các người là người của tập đoàn Quân Lâm đúng không?”
Cố Nghiên gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi có hẹn với giám đốc Đỗ”
Thanh niên cao gầy đó khẽ gật đầu, ánh mắt không chút kiêng dè đánh giá cả người Cố Nghiên, rồi nói:
“Giám đốc Đỗ đang đợi các người ở bên trong.”
Nói xong, hắn ta lại hướng vào bên trong hét lớn lên.
“Người của Tập đoàn Quân Lâm đã đến.”
Ngay sau đó, xoạt' một tiếng liền có hơn hai mươi người từ mọi hướng đổ ra, vẻ mặt của mỗi người đều rất dữ tợn.
Cố Nghiên là một người phụ nữ nhưng vào lúc này lại rất dũng cảm.
Cô phớt lờ sự xuất hiện của những người này, sải bước mạnh mẽ đi vào bên trong.
Trong trang viên, bên trong một ngôi đình nhỏ.
Bên trong đặt hai cái ghế mây, một cái bàn cà phê và một bình trà Long Tỉnh thượng hạng.
Một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, gương mặt xấu xí đang vừa hút xì gà vừa nhâm nhi ly trà.
Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trẻ mặc sườn xám, dáng người cao ráo, mảnh mai đang cẩn thận canh chừng và điều chỉnh nhiệt độ lửa giữa phải để pha trà.
Trên dọc con đường dài khoảng năm mươi mét dẫn vào đình có hơn ba mươi người đàn ông cường tráng mặc vest, thắt cà vạt.
Tất cả bọn họ đều khoanh hai tay trước ngực, thân hình cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí.
Chiếc ghế mây ở đối diện người đàn ông mập mạp xấu xí để trống, hiển nhiên là được chuẩn bị cho Cố Nghiên đến bàn bạc.
Cố Nghiên xuất hiện cùng với nhóm người tầm hơn hai mươi người.
Dù đã từng gặp qua vô số tình huống, nhưng khi rơi vào tình huống này, Cố Nghiên vẫn nhịn không được mà khế cau mày.
Vẻ mặt của các vệ sĩ đi theo phía sau lưng cô cũng trở nên mất tự nhiên.
Thường thì chỉ có thể thấy được thế trận này ở trong phim mà thôi.