Cực Phẩm Chiến Long

Chương 46: Cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây?




“Cậu là ai? Cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây?”
Vẻ mặt Đỗ Minh lạnh lùng chất vấn Lý Quân.
Ông ta đã chú ý đến Lý Quân từ khi bọn họ bước vào. Khi Cố Nghiên ngồi xuống, Lý Quân và Ngô sư phụ hai người đứng hai bên trái phải sau lưng cô, cho thấy rằng địa vị của họ rất cao. Hắn vốn nghĩ rằng Lý Quân chắc là trợ lý của Cố Nghiên hay gì đó thôi. Bởi vì tay của Lý Quân không có vết chai sần nào, cơ bắp cũng không phát triển, nhìn qua cũng không giống người có võ nghệ cao cường.
Thế nhưng Lý Quân lại không trả lời câu hỏi của hắn mà lại tiếp tục nói:
“Nếu chỉ ra mười triệu làm lời xin lỗi thì tôi có thể bỏ qua cho những gì anh đã gây ra cho tập đoàn Quân Lâm trước đó.”
Cố Nghiên đứng đó vẻ mặt sững sờ. Cô không ngờ Lý Quân sẽ nói ra những lời như vậy.
Đúng rồi, lý lịch của ông chủ Lý Quân dường như không hề đơn giản chút nào.
Nhưng hiện tại trong tình huống này, ngay cả Ngô sư phụ cũng bị đánh bại trận, vào lúc này Lý Quân lại chọc tức hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Cho dù anh có chút gia thế thì cũng phải đợi đến khi trốn thoát chỗ này rồi mới tính sổ sau cũng không muộn.
Suy cho cùng, Đỗ Minh là loại người liều mạng, có thể làm bất cứ điều gì dù phải trả bất cứ cái giá nào.
Đỗ Minh tiếp tục xoay chén trà trong tay, cười cười rồi nói: “Thằng điên này, cậu từ đâu đến vậy? Cậu thật sự không biết sợ chết à?”
“Tôi là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm, không phải là thằng điên.” Lý Quân bình tĩnh nói.
Ngoại trừ Cố Nghiên, thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Mọi người đều biết Tập đoàn Quân Lâm hiện tại do Cố Nghiên quản lý, nhưng ít ai biết ông chủ thật sự đứng đằng sau là ai.
Càng không ngờ đến người này lại còn trẻ như vậy.
“Hóa ra cậu là ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm. Cậu còn trẻ như thế này mà đã có triển vọng như vậy, rất vui được gặp cậu.” Đỗ Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói với Lý Quân:
“Vì chúng ta đều là ông chủ của mỗi bên, nên sẽ dễ nói chuyện hợp tác hơn nhỉ. Chỉ cần hợp đồng được ký, sau này chúng ta gặp nhau sẽ trở thành anh em rồi.”
“Cố tổng không phải là người nhạy bén cho lắm. Cậu là ông chủ, cậu nhất định phải lý trí hơn cô ấy đấy.”
“Cậu phải nghĩ cho kỹ người thiếu hiểu biết sẽ có kết cục †ồi tệ như thế nào.”
Lý Quân cười nói: “Anh từng bị lừa đá vào đầu à? Tôi đã nói hợp đồng sẽ không được ký rồi. Nếu anh bồi thường cho Tập đoàn Quân Lâm mười triệu thì chuyện này sẽ kết thúc.”
Đỗ Minh khế nheo mắt lại: “Quả nhiên là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm, giọng điệu rất mạnh mẽ nha. Nhất định là có hậu thuẫn vững chắc nhỉ?”
“Bây giờ cậu có thể liên lạc với chỗ dựa của cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, hậu thuẫn đứng đẳng sau công ty Thịnh Thế chính là gia tộc họ Vương ở Bắc Kinh, cậu có tìm người nào đứng ra cũng vô dụng thôi.”
Vốn dĩ Lý Quân cũng sẽ không lấy điện thoại ra gọi cho ai hay báo danh người hậu thuẫn gì hết. Nhưng hành động này lọt vào trong mắt Đỗ Minh thì chính là Lý Quân đã hết đường lui nên hắn càng thêm đắc ý.
Đỗ Minh rít một hơi xì gà rồi từ từ đứng dậy.
“Ông chủ Lý à, cũng trách là tập đoàn Quân Lâm của cậu mà cậu lại không biết chuyện gì. Nếu cậu sớm đồng ý giao dự án này cho công ty Thịnh Thế của chúng tôi thì tôi cân gì phải làm nhiều chuyện như vậy.”
“Đương nhiên, nếu hiện tại cậu đồng ý thì tôi vẫn sẽ đồng ý cho cậu một cơ hội để sửa chữa sai lầm”
“Nếu hôm nay cậu ký hợp đồng thì mọi chuyện đều sẽ dễ nói chuyện hơn. Còn không thì... tôi có thể làm bất cứ chuyện gì"
“Đến lúc đó, tôi sẽ cho cậu nếm trải cảm giác tuyệt vọng là như thế nào. Chẳng hạn như cät đứt gân tay hoặc gân chân. Những chuyện này đều rất quen thuộc đối với đàn em của tôi.” Vẻ mặt Đỗ Minh có chút tự mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.