Lời này vừa nói ra, trong phòng ăn tức thì trở nên yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Đường lão thái quân bộc lộ suy nghĩ trong lòng trước mặt mọi người về chuyện này.
Lâm Úc Hương là chính thê của Đường Kính Chi nhưng
không phải nghiễm nhiên quản lý hậu viện, vẫn còn mấy vị di nương của
phụ thân Đường Kính Chi, ngoài ra Đường Chu Thị cũng là người hoàn toàn
có tư cách này.
Đường Kính Chi yêu thích Lâm ÚC Hương, nghe lời
này tất nhiên rất vui vẻ. Đường Liêm Chi, Đường Diệu Chi mặc dù chậm
chạp, nhưng nghe ra được lão thái quân rất hài lòng với Nhị tẩu, tương
lai có khả năng đem đại quyền hậu viện cho Nhị tẩu tiếp quản, nghĩ phải
cung kính hơn một chút, Đường Chu Thị thì mỉm cười chúc mừng Lâm Úc
Hương.
Đám nha hoàn bà tử đứng ở xung quanh hầu hạ cũng giương
tai lên thật cao, sống trong hào môn đại viện, tin tức cần phải linh
thông, nếu không ngày nào đó đắc tội với người không nên đắc tội thì
ngay cả chết thế nào cũng không rõ.
Lâm Úc Hương không ngờ Đường lão thái quân đánh giá mình như vậy, ngớ ra mất một lúc mới rồi rít nói:
- Lão thái quân còn trẻ lắm, trông cùng lắm chỉ hơn bốn mươi thôi, người còn quản lý Đường phủ mấy chục năm nữa.
- Ngươi chỉ dẻo miệng.
Đường lão thái quân mắng yêu Lâm Úc Hương, cười vui vẻ, ăn thêm mấy miếng mới quay sang hỏi Đường Kính Chi:
- Lăng Nhi, Lý quản sự rốt cuộc phạm phải sai lầm gì mà phiền tới cháu xen vào chuyện của hậu viện?
Chuyện này Đường Kính Chi định ăn cơm xong mới nói, nếu không chẳng may lão
thái quân nhất định muốn bao che cho Lý Trung, hai người tranh chấp sẽ
làm lão nhân gia giận không ăn được cơm, nhưng hiện giờ lão thái quân đã lên tiếng trước, y cũng không tiện áp xuống, đem chuyện hôm nay tra Lý
Trung kể qua một lượt.
Cho dù khi Đường Kính Chi nói hết sức chú ý cách vận dụng từ ngữ, nhưng Đường lão thái quân càng nghe mặt càng trầm xuống, dù sao tên Lý Trung này do chính tay bà đề bạt lên, hậu viện
cũng do bà quản hạt, hiện giờ nô tài mắc lỗi, để xảy ra chuyện này bà
cũng mất mặt, có điều chuyện này còn chưa tới mức quá ầm ĩ, nều như che
dấu đi, thể diện của bà cũng dễ coi hơn một chút.
Nghĩ tới đó mắt Đường lão thái quân nheo lại nhìn Lâm Úc Hương, sắc mặt nàng bình
thường, không tỏ thái độ nào rõ rệt về chuyện Đường Kính Chi kể, đứa tôn tức này mặc dù bà rất hài lòng, tất cả mọi điều kiện đều không tệ, rất
thích hợp làm chủ mẫu, nhưng rốt cuộc còn thiếu huấn luyện, bà tính lấy
chuyện này ra để khảo nghiệm nàng, cười ôn hòa:
- Úc Hương, lão thân
già rồi, lười quản những chuyện vụn vặt này, Nhị gia lại là nam nhân,
không tiện xen vào sự vụ của hậu viện, không bằng chuyện này giao cho
ngươi làm đi.
Nếu như trước đó có thể chỉ là lời khen ngợi, đám
hạ nhân chỉ nhắc nhỏ mình sau này cần phải cẩn thận hơn, đừng để làm
mếch lòng Nhị nãi nãi, hiện giờ nghe câu này, bắt đầu suy tính phải lấy
lòng nàng ra sao rồi.
Nếu lão thái quân không phải thực lòng, tuyệt đối không giao quyền cho Nhị nãi nãi.
Dù sao hậu viện này vốn đông người lắm chuyện, thêm một vị chủ tử quyền
lực lớn là thêm một phần mâu thuẫn, một số hạ nhân thông minh thì đã
nhận định, lão thái quân đang bồi dưỡng người nối nghiệp.
Lâm Úc
Hương từ sau khi bị cướp về Đường phủ, chỉ suy tính làm sao để bình an
rời khỏi nơi này, sau đó tiếp tục làm y sư, chữa bệnh cứu người, kiếm
chút tiền đủ trang trải cuộc sống, cưới một nam nhân bình thường, chẳng
cần anh tuấn, chẳng cần tài hoa, chỉ cần thực lòng yêu thương nàng, rồi
sinh con, sống thật yên ả, cho nên trước đó Đường lão thái quân ám thị
để nàng quản lý hậu viện, nàng chẳng đề trong lòng.
Dù sao cũng
phải đi, hà tất phải nghĩ nhiều làm gì, đó là suy nghĩ trước kia của
nàng, nhưng hiện giờ nghe câu này, lòng cả kinh, lão thái quân đầu tiên
than già rồi, sau đó lại trao quyền cho mình xử lý một quản sự, điều này nghĩa là gì?
Chẳng lẽ lão thái quân thực sự cảm thấy tinh lực không đủ nữa, muốn đem quyền lực chuyển giao cho mình?
Nếu đúng là như thế thì phải làm sao?
Đây không phải là chỗ nàng định ở cả đời, người khác thèm khát vị trí chủ
mẫu Đường gia, nhưng nàng chẳng ham, thậm chí mỗi ngày làm ba bữa cơm
cho Đường Kính Chi nàng cũng thấy uỷ khuất, nói gì tới quản lý chuyện
nhà.
Như bữa cơm hôm nay, đều do hai tiểu nha hoàn ép nàng làm để chuộc tội với Đường Kính Chi, nếu không sẽ không để ý tới nàng nữa, cho nên nàng mới làm thôi, vội nói:
- Lão thái quân, tôn tức còn ít tuổi, làm sao xử lý được chuyện lớn như thế này, lão thái quân hãy giao cho người khác xử lý đi.
Nghe câu này quá nửa số người trong phòng đều trố mắt, tưởng nghe nhầm,
trước nay chỉ nghe nói người ta mưu cầu quyền lực, chuyện tốt tới tận
tay còn đẩy cho người khác mới nghe thấy lần đầu.
- Lão thân cũng từng qua cái tuổi của ngươi, hiểu tâm tình của ngươi, có điều ít tuổi
không phải là lý do, không trải qua chút chuyện, làm sao trưởng thành
được? Đường phủ trên dưới có mấy trăm người, nếu ngươi không sớm tích
lũy kinh nghiệm, đợi sau này ta đi rồi, ngươi sẽ phải làm sao? Chuyện cứ quyết định như thế, không được đùn đẩy nữa.
Những lời cuối của Đường lão thái quân có hơi nghiêm khắc, Lâm Úc Hương tuy không muốn, nhưng cũng chỉ còn cách chấp nhận.
- Nhị gia, người đã một thời gian rồi không đi thăm Thiên Nhi, Thiên Nhi
thường giục thiếp thân, hỏi khi nào Nhị gia có thể đưa nó đi chơi.
Đường Chu thị thấy không khí hơi nặng nề, liền kiếm chủ đề nói.
Đường Kính Chi sửng sốt một lúc rồi trong đầu mới hiện ra hình ảnh đứa bé trai bốn tuổi, rất đáng yêu, rất ngoan:
- Mấy ngày qua nhiều chuyện qua, quên mất Thiên Nhi, ngày mai, mai đệ sẽ
đi thăm Thiên Nhi, lâu ngày rồi không gặp, chẳng biết nó cao lên chưa?
Nghe Đường Chu Thị nhắc tới Thiên Nhi, Đường lão thái quân cũng chuyển sang
khuôn mặt hiền từ, hiện nay trong Đường phủ, bà chỉ có đứa trọng tôn
này, đương nhiên cực kỳ yêu quý:
- Ừ, ta cũng lâu lắm rồi không thấy Thiên Nhi, mai ăn cơm trưa, ngươi mang nó tới cho ta xem một cái.
Đường Chu Thị vội thưa vâng.
- Đại tẩu, hôm qua bị kinh hãi, tối có ngủ ngon không?
Đường Chu Thị mới trên 20 đã phải ở góa, hôm qua lại chứng kiến cảnh máu me
như thế, nên Đường Kính Chi ít nhiều có chút lo lắng.
Từ sau khi
trượng phu qua đời, ngày ngày hàng mi của Đường Chu Thị mang theo u sầu, người không trải qua, sẽ không biết cuộc sống của quả phủ gian nan ra
sao, ban đêm trong phòng vĩnh viễn chỉ có một mình, nằm trên giường, một mình đối diện với bóng đêm vô tận, chịu đựng cô đơn và sợ hãi, cầm cự
tới khi trời sáng, nếu gặp ác mộng, chỉ biết ôm chặt chăn, một mình ngồi trên giường run rẩy.
Sáng rồi thì sao, cái chờ đợi tiếp đó lại là một đêm kinh khủng như thế, mãi mãi như thế.
Đêm tối không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là không có hi vọng, cái sắp tới không phải là ánh sáng bình minh mà là bóng tối.
Ban ngày không dám tùy ý ra ngoài, chỉ sợ rước lấy những lời bàn tán ra
vào, rồi trước kia có Đường Lễ Chi có mưu đồ xấu với nàng, Đường Chu Thị càng sống khó khăn, càng cẩn thận.
Mặc dù Đường Kính Chi là tiểu thúc, hỏi tối nàng có ngủ ngon không hơi đường đột, nhưng sự quan tâm
này làm nàng ấm lòng, đỏ mặt đáp:
- Cám ơn Nhị gia quan tâm, đêm qua thiếp thân ngủ được.
Đường Kính Chi vốn chỉ quan tâm xuất phát từ bản năng, không suy nghĩ gì,
nhưng Đường Chu Thị mặt đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều của nàng
lọt vào trong mắt Đường lão thái quân và Lâm Úc Hương lại sinh ra tâm tư khác nhau.
Lâm ÚC Hương khinh bỉ, thêm vào bực mình, còn có chút ghen tuông ....
Khinh bỉ Đường Kính Chi háo sắc có ý đồ với tẩu tẩu của mình, bực bội bản
thân, vì sao phải nghe lời hai tiểu nha đầu kia, đi làm cơm lấy lòng
người ta, còn vì sao ghen tuông, nàng giải thích mình là chính thê của
Đường Kính Chi, tất nhiên không thể vui được trượng phu "tán tỉnh" nữ
nhân khác trước mặt, như thế là không tôn trọng nàng, không phải nàng
thích y.