Thấy vậy Đường Kính Chi không mừng mà còn lo, nếu hôm nay một kẻ cứng đầu
tới, khiêu khích vài câu, khiến hắn phẫn nộ có thể moi ra được điều gì,
nhưng hiện giờ lại gặp một kẻ gian xảo, e là không có thu hoạch gì.
Biết dây dưa ở xung đột nhỏ vừa rồi cũng vô ích, Đường Kính Chi đặt chén trà xuống, xua tay nói:
- Qua rồi thì thôi, ta không phải kẻ không có lòng độ lượng.
Hoắc Canh Sinh gật đầu liên hồi, thuận miệng vỗ mông:
- Sớm nghe nói Nhị gia lòng dạ khoan dung rộng lớn, là người làm đại sự, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đường Kính Chi chẳng còn hứng thú chơi trò giả dối với hắn, đi vào chính đề:
- Hoắc nha dịch hôm nay tới Đường phủ có việc gì?
- Bẩm Nhị gia, hôm nay tiểu nhân tới Đường phủ là muốn hỏi có phải gần đây có kẻ tới cửa hiệu của Đường phủ quấy rối không?
Hoắc Canh Sinh mặc dù khi nói chuyện bày ra cái bộ mặt hạ tiện, nhưng đôi
mắt ngầm bám sát mặt Đường Kính Chi, xem thâm cảnh y có thay đổi gì
không?
- Có chuyện này à?
Đường Kính Chi mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
- Không có sao? Nhưng tiểu nhân nghe người ta nói, cách đây không lâu ở
cửa hàng của quý phủ có vị chưởng quầy bị người ta đánh, hình như rất
nghiêm trọng, bị gãy một chân.
Hoắc Canh Sinh hỏi tới.
- Sao ta không nghe ai nói tới nhỉ?
Đường Kính Chi nhướng mày lên, lòng thầm suy tính xem hai tên cẩu quan Điền
Cơ và Vương Mông đang giở trò gì? Muốn kéo Đường gia dính lúi vào kiện
tụng dây dưa để giở trò chỉnh Đường gia?
Y cũng biết thủ đoạn hay
dùng của đám quan viên không bao giờ nhắm thẳng vào mục tiêu để khiến
bại lộ mục đích thực lực, thường nhằm vào người xung quanh mục tiêu
trước, lấy đó làm cái cớ, sau đó mở rộng sự việc tới vô cùng, khi đối
phương phát hiện ra sự việc tới tầm nghiêm trọng thì không còn xoay
chuyển được nữa, nếu như mục tiêu còn sức kháng cự chúng cũng dễ bề rút
lui xử lý vây cánh mục tiêu làm suy yếu đối thủ, đó là kế sạch vẹn toàn, tiến có thể công lui có thể thủ.
Ít nhất trong truyện y đọc được thì là như thế.
Hoắc Canh Sinh thấy Đường Kính Chi vẫn không thừa nhận, không chịu từ bỏ:
- Không thể nào, tiểu nhân còn nhó hôm đó có một vị hảo hữu của mình trực ca đi tuần đã tận mắt nhìn thấy?
- Ồ? Nều đã nhìn thấy sao không quản?
Một câu của Đường Kính Chi làm Hoắc Canh Sinh ngẹn họng không nói ra lời,
thầm chửi bản thân nhất thời nóng vội ngu xuẩn, đúng thế, nhìn thấy
không quản, chuyện qua rồi mới tới hỏi là cái lý gì?
Nhưng mà bên trên nói rồi, cần phải cố gắng thuyết phục Đường Kính Chi báo quan, chỉ cần dính tới quan phủ rồi, muốn giở trò gì sẽ dễ hơn nhiều, vì thế đâm
lao phải theo lao:
- Không có chuyện này ư? Vậy vì sao cửa hiệu đó phải đóng cửa?
- Nhị gia, chuyện này nô tài biết, chưởng quầy đó không cẩn thận bị ngã gãy chân, nhất thời không có ai thay, nên mới đóng cửa.
Thị Mặc nhanh trí đáp:
Đường Kính Chi ném cho Thị Mặc một ánh mắt tán thưởng, rồi vờ nhớ ra:
- Ồ, nếu ngươi không nhắc thì ta quên mất.
Hoắc Canh Sinh thấy hai chủ tớ này người tung kẻ hứng kín kẽ như vậy, biết
cứ húc đầu vào là không ăn thua, liền quay sang chuyện khác:
- Nhị
gia, kỳ thực lần này tiểu nhân tới đây là vì có chuyện muốn hỏi, nếu
tiểu nhân có chỗ nào không phải, mong Nhị gia đừng chấp với tiểu nhân.
Đường Kính Chi sinh lòng cảnh giác, mày kín đáo nhíu lại, giọng vẫn thản nhiên hời hợt:
- Chuyện gì, cứ nói đi.
- Tạ Nhị gia không trách tội, là thế này trước đó không lâu phủ nha nhận
được đơn cáo trạng nặc danh, nói mấy tháng trước Tam gia từng bắt hai
dân nữ về làm thiếp, hơn nữa cả hai đều là người có gia thất.
- Cái gì, có chuyện này sao? Tên khốn kiếp, làm mất hết thể diện của Đường gia rồi!
Thì ra là chuyện này, Đường Kính Chi thầm thở phào, may mấy ngày trước mình cẩn thận xử lý không thiệt to, nhưng bề ngoài tức giận vỗ mạnh bàn,
chén trà lên cao, quay sang nhìn Thị Mặc, quát hỏi:
- Ngươi có biết việc này không?
Thị Mặc ngơ ngác đáp:
- Bẩm Nhị gia, nô tài chưa bao giờ nghe thấy chuyện này.
- Hả, thực sự chư bao giờ nghe thấy sao?
Đường Kính Chi vờ vịt hỏi:
Thị Mặc càng làm ra vẻ mờ mịt:
- Không có ạ.
- Nhị gia, chuyện này chính xác vạn phần, cáo trạng vô danh còn trong tay đại nhân nhà tiểu nhân.
Hoắc Canh Sinh đi tới một bước, nói chắc nịch.
" Cáo trạng vô danh này do tên cẩu quan nhà các ngươi viết chứ gì?" Đường Kính Chi nheo mắt hỏi:
- Ngươi tra rõ chưa, đúng là Tam gia làm chứ?
Y nhìn thấu kẻ này rồi, trước đó thấy Hoắc Canh Sinh thay đổi thái độ
nhanh như thế còn đánh giá cao hắn, nhưng xem ra cũng chi có cái bản
lĩnh luồn cúi nịnh bợ mà thôi, tính ra còn kém cả tên Lý Trung biết rào
trước chắn sau kín kẽ.
- Cái này ...
Hoắc Canh Sinh không biết nói sao, chuyện này bọn chúng đã tra rõ ràng rồi, nhưng không thể chứng minh được vì toàn bộ người nhà của người bị hại đột nhiên biến mất,
nhưng hắn vẫn khẳng định:
- Bẩm Nhị gia, chuyện này tuyệt đối chính xác, nếu không ngài cứ cho hạ nhân đi tra.
Đường Kính Chi và Thị Mặc nhìn nhau, đều thấy khó hiểu vì sao Hoắc Canh Sinh
lại chắc chắn như thế, chẳng lẽ hai nữ tử kia bị người ta bắt về rồi?
Đường Kính Chi phủ định suy nghĩ này, không thể nào, nếu hai nữ tử đó trong
tay bọn chúng, Hoắc Canh Sinh sao lại bảo mình cho hạ nhân đi tra:
-
Không phải phải ta không tra, mà là mấy ngày trước Tam gia không khỏe,
được lão thái quân đưa tới trang viên ngoài thành nghỉ dưỡng rồi, thiếp
thất bên cạnh hắn cũng đi theo.
Nói tới đó Đường Kính Chi đột nhiên hiểu ra vì sao đối phương trở nên chắc chắn như vậy, mà tựa hồ cũng nhận định y sẽ điều tra.
Tất cả là vì Đường Lễ Chi.
Vì những phân tích của Đường Kính Chi, Đường lão thái quân hoàn toàn hết
hi vọng vào Đường Lễ Chi, tránh nảy sinh xung đột, đã đưa hắn ra biệt
việt ở ngoài thành ở, đi cùng còn có mẹ đẻ Đường Lễ Chi là Trân di
nương, cùng mấy phòng thiếp thất.
Đường Lễ Chi rớt đài tạo thành
oanh động nhất định trong Đường phủ, chưa hết, vì Đường lão thái quân
còn thay máu lượng lớn hạ nhân trong phủ, những kẻ bị bán đi là những kẻ chọn nhầm phe, không còn thích hợp ở lại trong phủ nữa.
Mặc dù
đây là gia sự của Đường phủ, nhưng vì gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên
người ngoài không khó nghe ngóng rõ ràng, mà tin tức này rơi vào tai đám Điền Cơ, tất nhiên cho rằng huynh đệ Đường Kính Chi bất hòa, thời đại
đó, hào môn đại diện thường xuyên diễn ra vở kịch tranh đoạt gia sản, có lần nào không chết vào người.
Cho nên có lẽ bọn chúng đoán, nếu
như mình biết việc làm của Đường Lễ Chi, tất nhiên lợi dụng cơ hội để
diệt trừ hắn hoàn toàn, hiện còn lão thái quân tọa trấn, vậy mình không
thể đích thân ra tay, vậy chọn cách khác, báo quan, nhờ tay quan phủ đạt được mục đích.
Nghĩ thấu rồi Đường Kính Chi cả kinh, xem ra đám người này nhất quyết muốn chiếm đoạt gia sản của Đường gia rồi.
- Nhị gia, không biết Tam gia ở trong quan viên nào của quý phủ? Nếu ngài không tiện tra, có thể giao cho tiểu nhân đi làm.
Hoắc Canh Sinh nói câu này không che dấu được kích động trong lòng.
Trước khi tới đây bên trên đã nói, trong hai chuyện chỉ cần hắn có thể thuyết phục Đường Kính Chi báo quan một chuyện là sẽ thưởng 100 lượng.
Hoắc Canh Sinh ăn cơm nhà quan, mỗi tháng chỉ có 300 đồng, 100 lượng này với hắn là khoản tài phú cực lớn rồi.
- Nhị gia, cưỡng chiếm dân nữ không phải là chuyện nhỏ, nếu Tam gia làm chuyện ác độc nhường đó, nên đưa lên quan phủ thì hơn.
Thị Mặc đột nhiên lên tiếng:
- Có điều chuyện này phải tra cho rõ ràng, nếu không làm vấy bẩn thanh
danh Tam gia thì không hay, nô tài còn nhớ trước kia do Đại quản gia đưa Tam gia đi, hay là gọi Tam gia tới hỏi xem bên cạnh Tam gia có mấy
phòng thiếp?
- Được, ngươi đi gọi đại quản gia tới cho ta.
Đường Kính Chi nói xong, Thị Mặc chạy đi như một cơn gió.