Cực Quang Không Đến

Chương 1:




1
Tôi tên là Hạ Vi Lương, ba năm trước tôi đã nhận được danh thiếp của một doanh nghiệp tự xưng là “Tinh Tham”, họ khen vóc dáng và dung mạo của tôi rất mỹ miều, có thể thử đến làm người mẫu cho bọn họ, tiền lương một ngày có thể dao động từ vài trăm đến một ngàn tệ.
Tôi nhận tấm danh thiếp mà không hề do dự.
Bởi vì trước đây, chị gái tôi cũng đã bị bọn họ lừa như vậy.
Tôi sẽ báo thù cho chị ấy!
Nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra, bọn họ là một tổ chức lừa đảo rất chuyên nghiệp: Có lớp huấn luyện, còn có cả giáo viên đến hướng dẫn chúng tôi.
Đương nhiên, những cô gái sau khi được huấn luyện xong cũng không được đưa đến những công ty chính quy làm người mẫu hay tiến vào giới giải trí, mà được đưa đến những nơi không ai hay biết.
Có khi là trong nước, nhưng cũng có người được đưa tới nước ngoài, tới những địa phương loạn lạc nhất.
Tôi may mắn hơn những cô gái kia một chút, vừa kết thúc khóa huấn luyện, tôi đã được đại boss Phó Khinh Chu luôn đứng phía sau đưa đi.
Từ khi ấy, tôi vẫn luôn đi theo hắn.
Cha mẹ qua đời từ rất sớm, chỉ có tôi và chị gái nương tựa lẫn nhau sống qua ngày. Chị gái lớn hơn tôi năm tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở đã bắt đầu lăn lộn ngoài xã hội kiếm tiền để có thể cho tôi được thi vào đại học.
Chị ấy rất xinh đẹp, tính cách lại dễ thương.
Bảy năm trước, chị ấy đã vui vẻ nói với tôi, chị ấy được Tinh Tham để mắt tới, sau này sẽ có cơ hội tiến vào giới giải trí. Khi ấy tiền lương khả quan hơn, chị ấy có thể tích góp đủ tiền để cho tôi được học trường đại học tốt nhất, sau tốt nghiệp có thể tiếp tục nghiên cứu, thậm chí còn cổ vũ tôi học đến tiến sĩ, nói là sau này sẽ được hưởng ké hào quang với em gái tiến sĩ.
Tôi cũng ôm chị ấy, “Chờ chị thành đại minh tinh, em mới là người được hưởng ké hào quang của chị.”
Hai chúng tôi đều không hề hay biết, Tinh Tham này căn bản không phải doanh nghiệp chân chính, giấc mơ đặt chân vào giới giải trí rồi trở thành một đại minh tinh của chị ấy thực ra chỉ là một mộng ước viển vông, chẳng qua là chị ấy đang bị trượt dài trên con đường bị kéo vào vực sâu không đáy.
Chị gái qua đời gần một tháng rồi, tôi mới biết tin chị ấy đã mất.
Thời điểm ấy, hai mắt tôi tối sầm, trời đất như sụp đổ xung quanh.
Sau này, vô tình tìm được cuốn nhật ký u ám và tuyệt vọng của chị ấy, chỉ có duy nhất một ý tưởng nảy lên trong tâm trí tôi: Tôi phải báo thù cho chị ấy, cho dù phải trả giá bằng cả sinh mệnh, tôi cũng muốn những người đã từng tổn thương chị ấy phải trả một cái giá thảm thiết đẫm máu!
Vì vậy, tôi chủ động dấn thân vào vòng luẩn quẩn này.
Tôi muốn biết, khi còn sống, chị gái tôi đã phải chịu đựng những sự ngược đãi tàn khốc thế nào.
Sau ba năm tham gia vào tổ chức của Tham Tinh, bạn tốt Trần Thư Dư của tôi vì băng huyết khi sinh non mà suýt mất mạng, mà trong những người khiến cô ấy mang thai lại có minh tinh nổi tiếng từng được nhắc tới trong cuốn nhật ký của chị tôi.
Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, quyết định công khai những bức ảnh chụp lại những việc làm phi pháp mà bọn họ lén lút làm, khiến cho minh tinh nổi tiếng kia thành công rơi xuống đáy xã hội.
Hắn bị phát hiện, mười mấy minh tinh có mối quan hệ thân thiết với hắn cũng nhanh chóng bị lộ.
Hoàn thành những chuyện ấy, tôi tránh ở nhà cả ngày. Tôi muốn xem thử Phó Khinh Chu có thái độ gì đối với việc này.
Ba năm theo hắn, bởi vì hắn có tâm tư thâm sâu thận trọng, hơn nữa lại luôn phòng bị tôi mạnh mẽ, tin tức mà tôi có được vốn đã ít lại càng ít.
Tôi đoán, hắn vẫn hoài nghi thân phận của tôi.
Mà sự manh động “rất không thông minh” này của tôi đã hoàn toàn đánh tan sự nghi ngờ của hắn dành cho tôi, dù sao một người muốn làm đại sự tuyệt đối sẽ không ngu ngốc tới thiếu kiên nhẫn như vậy, sao lại có thể chỉ vì bạn tốt mang thai mà đi đắc tội với những minh tinh rất có danh tiếng chứ?
Đây là một ván cược lớn.
Tôi không muốn thua.
2
Khi Phó Khinh Chu trở về, tôi còn đang tắm rửa. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý cẩn thận, nhưng khi nghe thấy hắn dùng sức đá mạnh cánh cửa phòng tắm, trái tim tôi vẫn co rút một hồi.
Không chờ tôi tắt nước, hắn đã trực tiếp tiến vào, chỉnh vòi sang phía nước lạnh, để làn nước buốt giá rót thẳng xuống đỉnh đầu tôi.
Làn nước lạnh như muốn kết băng khiến da đầu tôi tê dại, cũng thanh tỉnh trong nháy mắt.
“Tỉnh rồi?” Dứt lời, hắn tắt nước đi, túm tóc tôi kéo ra khỏi phòng tắm.
Tôi giống như một con búp bê vô hồn tùy ý hắn kéo đi, sau đó bị hung hăng ném xuống sofa.
Hắn không nói một lời, trực tiếp đè người lên để giam cầm tôi trong chiếc sofa, con ngươi âm lãnh nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu linh hồn của tôi.
“Có phải tôi đã quá dễ tính với cô đúng không, Hạ Vi Lương?” Hắn cúi xuống cắn môi tôi, hành động hung ác như một con sói muốn xé tôi ra để nuốt vào bụng.
Cắn một hồi, hắn buông tôi ra, sau đó lại vươn tay kéo tóc tôi lên, để tôi có thể đối diện với hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn cam nhạt dìu dịu, tôi có thể quan sát được nộ hỏa cháy bỏng trong đôi mắt hắn.
Dáng vẻ tức giận của hắn… thật sự rất đáng sợ.
“Sao vậy? Nói!” Hắn gầm nhẹ, độ kiên nhẫn đã giảm về số âm.
Chờ hắn buông tay ra, tôi kéo lấy tấm thảm quấn lại thân thể trần trụi của mình, thản nhiên nói, “Tôi không có gì để nói.”
Những việc này đều do một tay tôi làm ra.
Là tôi chụp lại những bức ảnh đó, gửi cho truyền thông, làm cho hành động của bọn họ lộ ra ánh sáng, khiến đám minh tinh đó rơi xuống thần đàn.
Nhưng, vĩnh viễn chưa đủ!
Tôi xoa xoa đôi môi bị Phó Khinh Chu cắn đến bị thương, sau đó lau máu bôi xuống tấm thảm đang quấn trên người, nâng mắt nhìn hắn, cười nói, “Cũng không phải là những minh tinh đó, vì sao anh lại nổi giận như vậy?”
Hắn đương nhiên sẽ nổi giận, bởi vì chuyện này ảnh hưởng tới danh dự của hắn.
Những điều mà vốn chỉ những người trong cuộc biết đến bây giờ lại lọt vào tay giới truyền thông, chắc chắn độ tín nhiệm của hắn sẽ giảm xuống.
“Vì sao?” Ngữ khí của hắn bình tĩnh hơn một chút, nhưng con ngươi lại càng thêm âm trầm, “Cô còn dám hỏi tôi vì sao?”
Dường như hắn đang chờ tôi cho hắn một lời giải thích hợp lý.
Hay ít nhất, là một lý do để giải vây cho chính mình.
“Thư Dư mang thai.” Tôi nghiêng đầu sang một bên, tận lực không để hắn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt tôi, cùng với những giọt nước mắt có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Dấn thân vào chốn này, mang thai thật ra là một chuyện rất bình thường.
Nếu là người khác, tôi không dám tự tin rằng Phó Khinh Chu sẽ tha thứ cho tôi, nhưng Thư Dư lại là bạn thân nhất của tôi.
Hắn biết rõ, Thư Dư quan trọng thế nào đối với tôi.
“Cô ấy sinh non nên băng huyết, phải phẫu thuật cắt tử cung, suýt chút nữa mất mạng.” Cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt của tôi bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm vào tấm thảm.
Khi nói ra những lời này, tôi không dám nhìn vào mắt Phó Khinh Chu. Thật ra tôi không dám chắc, Phó Khinh Chu sẽ vì chuyện này mà nhân từ với tôi.
Tôi đang đánh cược.
Nếu cược thắng, tôi có thể sẽ thành công báo thù cho chị gái và Thư Dư, nhưng nếu thua…
Kết cục của tôi, cũng sẽ giống với họ.
Thậm chí, có lẽ còn thảm hơn cả bọn họ.
Nhưng tôi không còn biện pháp khác, tôi không thể tiếp tục ngồi yên để cho số phận trêu đùa mình. Nếu tôi muốn tìm cách để hắn gạt bỏ nghi ngờ đối với tôi, tôi nhất định phải chuyển đến được nơi ở của hắn, từ đó có được những tư liệu có giá trị.
Phó Khinh Chu chuyển đầu tôi lại, ép tôi nhìn thẳng hắn.
“Cho dù như vậy…” Hắn gằn từng tiếng, ngữ khí âm trầm lãnh đạm như truyền tới từ hầm băng, “Cô cũng không nên công bố những chuyện này cho công chúng.”
Hắn tàn nhẫn siết cằm tôi như muốn bóp nó nát vụn.
“Không nên? Vậy anh có thể giải quyết sao? Tôi đã nói với anh, Thư Dư là bạn tốt nhất của tôi, tôi coi cô ấy như chị em gái, nhưng anh có từng quan tâm đến sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, trong tâm trí chợt hiện ra cảnh tượng mà tôi tận mắt nhìn thấy di thể của chị gái.
Lần cuối cùng được gặp chị ấy, toàn thân chị ấy đều là thương tích, không có một tấc da nào còn lành lạnh, một tay bị gãy, thậm chí, trái tim cũng bị khoét khỏi lồng ngực.
Trước khi tiến vào vòng luẩn quẩn này, tôi không thể nào tưởng tượng ra được, rốt cuộc chị ấy đã phải trải qua những điều gì.
Sau này tôi mới biết, nơi này dơ bẩn tăm tối như vậy, con người bị coi như những món hàng để đổi chác, pháp luật bị coi khinh như cỏ rác, làm ra những chuyện thương thiên hại lý, kiếm những đồng tiền ướt đẫm m//áu tươi.
Nhưng hiện tại, Thư Dư cũng phải chịu số mệnh giống như chị gái tôi.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy lồng ngực đau nhói tới mức không thể hô hấp, bởi vì thứ mà tôi hít vào dường như không phải là không khí, mà là ngàn vạn ngân châm, đâm vào da thịt phủ tạng của tôi đến huyết nhục mơ hồ, không có nơi nào còn lành lặn.
Tôi nhìn Phó Khinh Chu, nhìn sâu vào đôi mắt kẻ chủ mưu làm hại chị gái tôi, hận không thể xé nát khuôn mặt đường hoàng giả tạo của hắn ra.
Hắn ta đã làm thế nào, mà sau khi đã làm hại chị gái, chôn vùi cuộc đời bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ, làm tan nát bao nhiêu gia đình, lại vẫn có thể thoải mái sinh hoạt làm việc, thậm chí còn tiếp tục mở rộng tổ chức?
“Đó là một người, một người đang sống rất tốt, tại sao một người vốn nên vui vẻ hạnh phúc như vậy lại bị bọn họ ức hiếp, vì sao sinh mạng của con người lại trở nên rẻ mạt ti tiện như vậy?!”
Là bởi vì bị bọn họ nhìn trúng sao?
Tôi rất hận, vô cùng hận bản thân mình không đủ năng lực, ngoại trừ khiến cho những minh tinh kia rớt đài, chuyện gì cũng không làm được.
Lực độ trên tay Phó Khinh Chu mạnh hơn vài phần, “A, tại sao…”
Hắn vẽ ra một nụ cười lạnh thấu xương, “Cô hỏi tại sao? Cô có tư cách gì mà hỏi tại sao? Hạ Vi Lương, có lẽ tôi đã quá dịu dàng với cô rồi? Mới khiến cho cô làm ra những chuyện ấy rồi vẫn có thể dùng loại ngữ khí này mà chất vấn tôi.”
Phó Khinh Chu đã nổi giận. Mà kết cục của kẻ làm hắn tức giận có lẽ rất đáng sợ.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã thua cuộc rồi.
Tôi nghĩ, hắn đưa tôi trở về ba năm, có lẽ là có một chút thích tôi.
Tôi nghĩ, hắn đối xử tốt với tôi, có lẽ là đã từng có một thoáng rung động với tôi.
Nhưng thật ra, không phải.
Hắn là một doanh nhân đứng trên đỉnh cao danh vọng, loại phụ nữ nào hắn muốn mà không có được, sao lại có thể thích một người tầm thường nhạt nhẽo như tôi?
Cho dù, cho dù thật sự có, nhưng một chút thích thú nhất thời đó sao có thể vượt trên được với những lợi ích thương trường?
3
“Cô tự lo cho bản thân mình đi.”
Nói xong những lời này, Phó Khinh Chu rời đi, thậm chí còn đi rất nhanh.
Hắn vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa bước ra, tôi còn nghe được loáng thoáng hắn nói với người ở đầu dây bên kia, “Tôi sẽ cho bọn họ một câu trả lời.”
Tôi không biết câu trả lời mà hắn định cho bọn họ là gì, nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ nhanh chóng nhận được câu trả lời mà hắn dành cho tôi.
[Tôi chỉ yêu thích phụ nữ nghe lời, nếu để tôi phát hiện cô có tâm tư khác, cô hẳn biết sẽ có kết cục gì chứ?] Cách đây ba năm khi hắn đưa tôi về nhà, hắn đã nói như vậy.
Tôi còn thật sự nghiêm túc gật đầu, [Tôi sẽ nghe lời, Phó tiên sinh yên tâm.]
Trong ba năm qua, tôi thật sự ngoan ngoãn theo ý hắn.
Ban ngày chăm sóc cuộc sống của hắn, nấu những món ăn mà hắn thích, buổi tối học cách lấy lòng hắn.
Trong ba năm này, tôi bước từng bước đến gần cuộc sống của hắn, cũng từng bước trở thành kiểu phụ nữ mà hắn thích.
Hắn luôn bận rộn công việc, ban đầu không thường xuyên tới nơi này, cùng lắm là ba bốn lần một tháng. Nhưng sau nỗ lực không ngừng của tôi, số lần hắn lui tới trở nên nhiều hơn, thậm chí còn thỉnh thoảng ngủ lại cùng tôi.
Khi có thời gian, hắn cũng sẽ cùng tôi đi dạo, đến những thành phố biển vừa nghe tiếng sóng biển rì rào vừa ăn hải sản, đến những thành phố phía tây để ngắm mặt trời lặn…
Những cô gái đã từng gặp tôi, không một ai không hâm mộ tôi có thể trở thành người phụ nữ của hắn, đồng thời cũng là người phụ nữ được ở bên người hắn lâu nhất.
Thời gian lâu dài tới mức bọn họ thậm chí còn nghĩ, tôi đã có thể chim sẻ hóa phượng hoàng, nghĩ cả đời này hắn chỉ nhận định một mình tôi.
Những đêm nằm cạnh hắn, tôi cũng hiểu được bản thân mình vô cùng may mắn, chỉ một lần gặp thoáng qua đã thuận mắt hắn mà được dẫn về.
Nhưng chưa một phút giây nào tôi đã từng quên mất, năm đó chị gái tôi cũng từng ngủ bên cạnh hắn như vậy.
Mà cuối cùng thì sao?
Kết cục của chị ấy là gì…
[Bây giờ thích thì sao chứ? Trước đây khi còn Diệp Noãn Noãn, Phó tổng chiều chuộng cô ấy biết bao, cuối cùng không phải vẫn rơi vào kết cục như vậy sao.]
[Đúng vậy, cho nên làm người thì không thể quá tham lam, một khi có dã tâm nhất định sẽ bị đàn ông vứt bỏ.]
[Chim sẻ chính là chim sẻ, sao có thể hóa thành phượng hoàng?]
Diệp Noãn Noãn là chị gái tôi.
Người chị đã nuôi tôi lớn, liều mạng kiếm tiền để tôi có thể thi vòng trường đại học tốt nhất.
4
Sau khi Phó Khinh Chu đi khỏi, tôi cuộn mình trong một góc sofa, toàn thân run rẩy tự hỏi tiếp theo phải làm sao đây.
Thật ra tôi hoàn toàn có thời gian chạy trốn, ra nước ngoài hoặc tìm một chốn nông thôn hẻo lánh, có lẽ hắn sẽ không uổng phí thời gian và tinh lực mà đi tìm tôi.
Nhưng nếu tôi đi, Thư Dư biết phải làm sao?
Nếu tôi đi, ai sẽ báo cho mối thù của chị gái tôi?
Những cô gái còn đang lún trong vũng bùn dơ bẩn này, ai có thể giải cứu được họ?
Nhưng nếu ở lại, tôi có thể sẽ có kết cục như chị gái của tôi.
Không biết đã qua bao lâu, tôi chậm rãi đứng lên khỏi sofa, vào phòng tắm dội nước ấm qua một lượt, cố gắng sưởi ấm thân thể của chính mình.
Những lúc như vậy, giữ cho thân thể được khỏe mạnh mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng ông trời không động lòng người, tôi còn bị cảm.
Cơ thể nặng nề, đầu óc choáng váng.
Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu tôi cứ chết như vậy, có phải tôi sẽ được giải thoát không?
Nhưng nếu thật sự như vậy, có lẽ tôi không còn mặt mũi nào mà gặp chị gái.
Khi cửa bị người ta đạp ra, tôi đang nằm run rẩy trên giường, tự hỏi nên sống tiếp một cách tùy tiện, hay nên ích kỷ mà rời khỏi thế giới này.
Nhưng bọn họ không tốn quá nhiều thời gian để chờ tôi làm ra lựa chọn cuối cùng.
Rất nhanh sau đó, tôi bị mấy gã đàn ông hung hãn trói tới một căn phòng tối.
Bọn họ ném cho tôi một bộ y phục, lạnh lùng nói, “Thay đồ.”
Tôi hít hít mũi, cắn môi hỏi, “Phó Khinh Chu đâu? Tôi muốn gặp hắn.”
“Ông đây bảo cô thay!” Gã cầm đầu không kiên nhẫn, tiến lại muốn đánh tôi, nhưng lại bị người bên cạnh giữ lại, “Anh Hải, đừng đánh. Bị thương đêm nay sẽ không dùng được.”
“Mau thay đồ cho ông!” Gã đàn ông kia lặp lại một cách nguy hiểm câu vừa nói.
Tôi run rẩy nhặt quần áo lên.
Đây không phải một bộ đồ bình thường, vì diện tích phần vải có thể che lấp thật sự ít đến đáng thương.
Để lấy lòng Phó Khinh Chu, tôi cũng từng chuẩn bị vài bộ y phục như vậy, nhưng vì hắn không thích, nên tôi chưa bao giờ mặc.
[Hạ Vi Lương, khi đi theo tôi, hãy làm một người phụ nữ bình thường. Cô không giống với bọn họ, mà tôi cũng không thích như vậy.]
Nhưng hiện tại, tôi đã đạp lên giới hạn của hắn, nên hắn quyết định vùi tôi lại bùn đen.
Tôi không biện giải hay nói thêm bất kỳ lời nào, chỉ cố nhịn xuống nước mắt mà cởi bộ đồ trên người xuống, mặc vào những mảnh y phục kia.
Bởi vì tôi hiểu rất rõ, nếu tôi không chủ động, cuối cùng sẽ bị bọn họ ép thay.
Khi tôi xuất hiện, những cô gái từng ngưỡng mộ tôi đều để lộ ánh mắt khinh thường, đương nhiên không ít người đang vui vẻ khi thấy người gặp họa, cũng có mấy người có chút đồng tình.
“Tôi đã nói mà, sớm muộn cũng bị chán thôi.”
“Cô không biết sao? Cô ta chạm vào giới hạn của Phó tổng.”
“Chẳng lẽ cho rằng có thể leo được lên giường của Phó tổng là sẽ được làm Phó phu nhân sao? Dám làm ra loại chuyện như vậy, cô ta thảm rồi.”
“Nghe nói là bởi vì Trần Thư Dư… Cô ta băng huyết sau sinh non, bây giờ chắc chỉ còn nửa cái mạng… Aiz, cũng là một người đáng thương.”

Tôi đã từng tương đối hiếu kỳ, rõ ràng bọn họ đều đang ngập ngụa trong bùn đen, vì sao còn có thể thư thái mà lấy loại tâm trạng này mà bàn tán về người khác.
Có lẽ không phải tất cả mọi người đều coi nơi này là vũng bùn, cũng có người coi nơi đây là mỏ kiếm tiền.
5
Rất nhanh sau đó, tôi bị kéo đến một gian phòng. Bọn họ đẩy cửa ra, đạp tôi vào trong phòng.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Cố Tử Dịch đã bị tôi đưa tội ác ra ánh sáng, hắn ngậm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn tôi hừng hực lửa giận. Mà ngồi bên cạnh hắn, có những minh tinh cũng bị liên lụy, bọn họ đều là những minh tinh gần đây đang rất hot. Cũng có vài minh tinh không nổi tiếng lắm ngồi ở xa hơn.
Mà cũng đang ngồi gần Cố Tử Dịch, là Phó Khinh Chu.
Hóa ra là ở đây chờ tôi.
Tôi nhìn về phía Phó Khinh Chu, hắn chỉ liếc qua tôi một chút rồi đảo mắt đi, sau đó đứng dậy nói với bọn họ, “Người ở đây, các người tùy ý.”
Tùy ý có nghĩa là, chỉ cần không chết, thế nào cũng được.
Trái tim tôi, chậm rãi lặng xuống.
Sau khi thanh âm của Phó Khinh Chu được cất lên, Cố Tử Dịch dẫn đầu đấm người đứng lên đi đến bên cạnh tôi, hắn nắm cằm tôi, sau đó không chút lưu lực mà cho tôi một tát, căm tức nói, “Dám gửi ảnh chụp của ông đây cho truyền thông? Ai CMN cho cô lá gan này?!”
Hắn xuống tay rất nặng, tôi cảm thấy có chất lỏng nóng bỏng chảy khỏi mũi, có lẽ là máu tươi.
Tôi muốn đưa tay lau, kết quả lại nhận được một cái tát trời giáng nữa.
“T//iện nhân! Dám làm ông bị lộ! Xem ông đây có giết chế+ cô không!”
Khi cái tát thứ ba của hắn sắp giáng xuống, Phó Khinh Chu mới nhàn nhạt giữ tay hắn lại, tôi nghe thấy thanh âm lạnh lẽo bình thản của hắn, “Đừng làm mặt cô ta bị thương, sau này sẽ không đáng tiền.”
Những lời này giống như độc châm lợi kiếm đâm thẳng vào trong ngực tôi, máu chảy đầm đìa, toàn thân đau đớn.
Ba năm trời cố gắng vẫn chẳng đủ để đổi lấy một chút lưu tâm từ hắn.
Tôi không cam lòng, theo bản năng níu lấy gấu quần của hắn, hơi ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi mang một chút hi vọng yếu ớt, chỉ mong hắn có thể đưa tôi đi, nhưng hắn không làm như vậy.
Hắn thậm chí lười liếc mắt thêm tôi một giây nào nữa, trực tiếp nhấc chân bỏ đi.
Thời khắc này tôi đã biết, số phận của tôi đã bị ấn định rồi.
“Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại. Theo sau đó là những bạo lực tàn ác giáng xuống cơ thể tôi.
Bọn họ xé rách bộ y phục vốn chẳng đủ để che thân cho tôi, thậm chí còn hận không thể x//é n//át tôi ra thành trăm mảnh.
“Không muốn… Xin các người…” Bản năng muốn sống khiến tôi mở miệng cầu xin.
“Còn tưởng cô muốn làm chuyện lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy.”
“Muốn cầu xin thì trước hết phải quỳ xuống…”

Cái gì gọi là kinh hồn khiếp vía, hôm nay tôi xem như được trải nghiệm.
Tôi đã quá ngây thơ rồi, còn cho rằng sau khi tội ác của bọn họ bị lộ ra, ít nhất có thể đả kích bọn họ một chút, nhưng rõ ràng là không…
Số tiền mà bọn họ kiếm được trong mấy năm nay đã quá đủ để bọn họ sống an nhàn sung sướng nửa đời nhau mà không cần lo nghĩ.
Mà những người như vậy, cho dù đã bị phong sát trong giới giải trí cũng không có nghĩa là hoàn toàn rớt đài.
Ngay thời điểm tôi nghĩ bản thân chỉ còn cách liều mạng chống trả mà thoát thân, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa.
Tiếng mở cửa khiến cho động tác của bọn họ đột ngột ngừng lại.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía cửa.
Không ai biết, tôi đã chờ mong biết bao nhiêu, chờ mong bóng dáng cao lớn kia sẽ xuất hiện ở cửa.
Nhưng không phải.
Người đứng ở cửa không phải là Phó Khinh Chu, mà là Thư Dư y trang đơn bạc, sắc mặt tái nhợt.
“Ảnh là tôi chụp, cũng chính là tôi thông báo cho truyền thông, các người thả cô ấy ra.”
Thư Dư mới phẫu thuật được mấy ngày, sức khỏe còn chưa hồi phục, khuôn mặt xinh đẹp không chút huyết sắc, nhìn qua cực kỳ mỏng manh yếu ớt, một chút tinh thần cũng không có.
Thân thể gầy gò như trúc ấy dường như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Khi nhìn thấy Thư Dư xuất hiện, nước mắt của tôi cuối cùng đã ào ạt rơi xuống, làm sao cũng không ngừng lại được.
“Không đúng!” Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, quát Thư Dư, “Trần Thư Dư, cậu không làm gì, sao phải thay tôi nhận tội?! Cậu cút ra ngoài cho tôi, chuyện này không liên quan gì tới cậu!”
Tôi gào thét với Thư Dư, nhưng cô ấy coi như không nghe thấy, vẫn lảo đảo bước từng bước vào phòng.
Tôi liều mạng giãy dụa muốn đẩy cô ấy ra ngoài, nhưng hai tay tôi đều bị giữ chặt, thân thể cũng bị giam cầm, ngoài việc khiến bản thân càng thêm đau đớn ra, tôi hoàn toàn không làm được thêm điều gì.
Vì sao cô ấy lại tới đây, vì sao…
Cô ấy đi đến trước mặt Cố Tử Dịch, giơ điện thoại của mình ra trước mặt hắn, chậm rãi nói, “Ảnh chụp là do tôi up lên, nếu anh không tin có thể kiểm tra điện thoại của tôi, vẫn còn cả những file ảnh gốc mà tôi lưu lại. Cô ấy và các người không thù không oán, không có lý do gì để tố cáo các người, mà tôi, hận anh đến xương tủy, hận không thể khiến anh thân bại danh liệt, tốt nhất là đi chết!”
Câu cuối cùng thoát ra từ kẽ răng của Thư Dư, thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí âm trầm mang theo uất hận dày đặc.
“Ha ha ha… Hóa ra là như vậy.” Cố Tử Dịch cười ngạo mạn, hắn kéo Thư Dư ngồi xuống trên đùi hắn.
“Không… Không phải như thế!” Tôi giữ cô ấy lại, “Thư Dư, đừng…”
Cô ấy rũ mắt nhìn tôi một chút, thanh âm nhẹ nhàng nhưng mang theo quyết tâm mãnh liệt, chỉ có duy nhất một chữ, “Đi.”
Không!
Tôi không thể đi!
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn phải rời khỏi căn phòng ấy.
Người của Phó Khinh Chu tiến vào kéo tôi ra ngoài.
Vì thể diện, bọn họ còn dùng khăn tắm quấn tôi lại rồi mới lôi tôi ra.
“Không phải Thư Dư, là tôi làm, không liên quan gì tới Thư Dư cả!” Cho dù tôi gào thét tới kiệt sức, cũng không có người coi đấy là chuyện đáng quan tâm.
Tôi trừng lớn hai mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, cõi lòng tôi lạnh như tro tàn, cảm giác tuyệt vọng này lại một lần nữa bủa vây lấy tôi, giống như năm ấy tôi nhận được tin chị gái đã qua đời.
Bất lực, tuyệt vọng, tự trách… Tất cả những cảm xúc ấy đâm rễ nảy mầm trong trái tim tôi, xé toác tâm tư, đau đến xương tủy.
Vì sao, vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Không phải Thư Dư, tất cả những chuyện này không liên quan gì tới cô ấy.
Cô ấy mới phẫu thuật xong, ngay cả vết mổ còn chưa liền sẹo, sao có thể chịu đựng được những tra tấn của bọn họ.
Tôi nguyện người đang bị giẫm đạp là tôi, chứ không phải là Thư Dư thay tôi chịu tội.
Tôi giữ cửa không chịu đi, đám người kia mạnh mẽ vặn tay tôi ra, vác tôi đến một căn phòng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.