Cực Võ

Chương 237: A Thanh Đến




Vô Song cùng hai người Ngu Trà – Diệu Đế tất nhiên cũng không biết khắp nơi trong thiên hạ có cái gì xảy ra, bọn họ cũng không hiểu Ma Vật này xuất hiện như thế nào, cấu tạo ra sao chính vì vậy không cần ai lên tiếng, ba người đều sẽ không mang việc về Ma Vật nói ra ngoài.
Ngu Trà cùng Diệu Đế sau khi nói với Vô Song vài câu đều riêng phần mình trở về, hai lão nhân này hôm nay cũng không phải không có thu hoạch thậm chí là cả Vô Song cũng có thu hoạch.
Cho dù là Ma Vật nhưng con Ma Vật này mạnh kinh thiên động địa, chí ít nó mạnh hơn Vô Song quá nhiều bất quá Vô Song cũng có thể đại khái nhìn ra nó bị ‘thiểu não’.
Sau khi Ma Vật chết, Vô Song mới nghĩ lại trận chiến này từ đầu đến cuối.
Cho thuộc hạ mang người kiểm tra toàn bộ xung quanh Đào Hoa Đảo, Vô Song lại càng kiên định cái suy nghĩ này.
Ở nơi khác thì Vô Song không rõ nhưng Đào Hoa Đảo là một pháo đài tự nhiên bất khả xâm phạm, cho dù ngũ đế cao thủ cũng không thể trong điều kiện không ai phát hiện mà đến Đào Hoa Đảo.
Có thể làm được việc này chỉ sợ phải siêu việt đế vị, đạt đến cấp bậc của A Thanh cùng Tây Thi.
Xung quanh Đào Hoa Đảo không có thuyền, đây là thứ nhất.
Thứ hai toàn bộ ách bộc trên đảo cũng không nhìn thấy bất cứ ai lạ mặt.
Đào Hoa Đảo nằm giữa biển, không có thuyền thì đi như thế nào?, chẳng nhẽ lăng không đạp nước?, hoặc thuấn di?, cái này không nằm trọng phạm trù sức mạnh của đế vị, tất nhiên đế vị cũng có thể lăng không đạp bước nhưng bước từ đất liền ra đên hải đảo thì cũng không ai làm nổi, đây là hành động của thần linh chứ chẳng phải con người.
Về phần ách bộc, bản thân ách bộc cũng chẳng có võ công, sẽ không biết mình phải đối mặt với cái gì lại càng không thể phát hiện ra thân ảnh của đế vị cao thủ lẻn vào nhưng mà phải biết đây là Đào Hoa Đảo.
Đào Hoa Đảo có Đào Hoa Trận, nếu muốn tới lui tự nhiên trong Đào Hoa Trận bắt buộc phải am hiểu trận pháp hoặc có thể lăng không phi hành.
Lăng không phi hành bản thân Vô Song tin đế vị cao thủ cũng làm được nhưng lăng không phi hành thì sao dấu được quan sát của Diệu Đế cùng Ngu Trà?.
Vậy chỉ còn cách am hiểu trận pháp, bản thân Đào Hoa Trận tồn tại mắt trận, chỉ cần có thể đi qua mắt trận liền có thể không gặp phải lực cản trở quá lớn, mỗi cái mắt trận trong Đào Hoa Trận, thường thường đều sẽ có một ách bộc đứng đó.
Một ách bộc không phát hiện gì nhưng toàn bộ ách bộc không phát hiện thì lại là một vấn đề khác.
Đáp án mà Vô Song đưa ra là Ma Vật tiến vào Đạn Chỉ Phong theo dạng ‘truyền tống trận’.
Truyền tống trận thứ này đã siêu việt phạm trù võ đạo nhưng mà Ma Vật cũng đâu phải trong phạm trù võ đạo?.
Ma vật được truyền tống lên Đạn Chỉ Phong, sau đó nó liền nhìn thấy Vô Song bất quá Vô Song không nằm trong phạm vi công kích của nó, nó liền cứ đứng như vậy.
Sau khi bị Vô Song phát hiện, nó mới ra tay với hắn, bằng thực lực của Ma Vật bản thân Vô Song tin tưởng trừ khi mình tự động Ma Hóa nếu không vô pháp toàn mạng nhưng Ma Vật từ đầu đến cuối đều tương đối buông lỏng, cứ như đang trêu đùa Vô Song thậm chí cho Vô Song cảm giác tiền bối muốn bồi luyện vãn bối, đây là điều làm Vô Song khó hiểu nhất.
Về phần trận chiến sau này của Ma Vật cùng hai người Diệu Đế cùng Ngu Trà thì đã không có gì để nói.
Ma Vật thậm chí cứ như đang phát thiệp mời đến Phật Sơn vậy.
Vô Song chỉ là phỏng đoán nhưng mà hắn vẫn đoán đúng rồi.
Tất cả cao thủ ngũ tuyệt đỉnh phong trở lên đều được Ma Vật ghé thăm, tại Lôi Cổ Sơn thì Thiên Sơn Đồng Mỗ mới là người khiến Lý Thu Thủy cùng Vô Nhai Tử bị cuốn vào.
Bản thân Lý Thu Thủy cùng Vô Nhai Tử xa lắm mới có tư cách được Ma Vật tiếp đãi nào ngờ Đồng Mỗ lại ở đó, Đồng Mỗ đương nhiên được Ma Vật tự thân chiếu cố.
......
Vô Song trở về Thanh Khiếu Các, hắn liền nhốt bản thân trong phòng.
Cho dù thế nào kiếm pháp của Ma Vật hắn vẫn phải thấy, thứ kiếm pháp của Ma Vật quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến làm cho Vô Song mặc cảm đặc biệt là khả năng điều động kiếm khí của hắn, lần đầu tiên Vô Song nhìn thấy có người biến kiếm khí thành dạng như vậy, có người có thể dùng kiếm khí thay thế cho nội lực tự thân, đây là trình độ kiếm khí cấp bậc nào?.
Đặc biệt là kiếm khí hộ thể, chất lượng còn vượt xa chân khí hộ thể, đến khi kiếm khí ngưng thực tạo thành lĩnh vực quả thật cho Vô Song cảm giác như Độc Cô Cầu Bại hiện thân vậy, rất có khí khái ‘cầu bại’.
Kiếm Vực vừa ra, cho dù hai người Ngu Trà cùng Diệu Đế liều mạng công kích không phải vẫn công cốc sao?.
Ngu Trà – Diệu Đế mạnh thế nào không cần phải nói, cho dù quay về thế giới cũ cũng không có Đế Vị cao thủ nào nhẹ nhõm thắng nổi hai người nhưng dưới tay con Ma Vật kia hai người bị động không thể tả, công không công nổi, lùi cũng lùi không xong.
Ngồi trong phòng, Vô Song đột nhiên nhớ lại mấy lời buồn cười mà Vô Hà Tử nói với hắn.
Năm xưa khi Vô Song còn không biết thế giới hắn sống thực hư ra sao, lúc đó hắn liền biết được biệt danh của lão Vô Hà, lão nhân năm xưa cực kỳ tự hào mà vỗ ngực gọi bản thân bằng bốn chữ ‘Độc Cô Cầu Hòa’.
Sau này khi Vô Hà Tử lại kể về Quỳ Hoa Lão Tổ, lại kể về trận chiến giữa Quỳ Hoa Lão Tổ cùng Độc Cô Cầu Bại, sau đó lại không quên vỗ ngực nói mình từng hòa với Độc Cô Cầu Bại.
Tại sao Vô Hà Tử lại hòa?, ông ta sử dụng Lăng Ba Vi Bộ chạy đông chạy tây, càng chạy càng xa, xa đến mức Độc Cô Cầu Bại trực tiếp buông kiếm chấp nhận hòa.
Vô Song không rõ Độc Cô Cầu Bại có liên quan gì đến Ma Vật hay không, cũng không rõ Độc Cô Cầu Bại có cái gọi là Kiếm Vực hay không nhưng nếu giả sử là có thì cách đơn giản nhất để ‘hòa’ cũng đúng là dùng siêu cường khinh công trực tiếp bỏ chạy ra khỏi phạm vi Kiếm Vực, càng chạy càng xa.
Nghĩ đến truyện cười này, Vô Song khẽ lắc đầu, hắn thực sự có chút nhớ nhung lão nhân già mà không kính kia.
Hắn đến thế giới này cũng đã có 1 năm, không biết 1 năm sau khi hắn trở về lão nhân kia có kinh ngạc đến há hốc mồm hay không?.
Lại nói nếu trở về thế giới cũ, Vô Song có rất nhiều nơi muốn đi, rất nhiều người hắn muốn gặp.
Về bản chất võ học của thế giới kia hơn xa thế giới này bởi bọn họ có tuyệt kỹ cấp tiên võ, Đế vị thế giới cũ chắc chắn mạnh hơn Đế vị thế giới này bởi bản chất võ học hai thế giới đã khác nhau.
Tất nhiên với Vô Song thì không giống, hắn cũng nắm giữ tiên võ, nếu hắn trở về bằng vào Quỳ Hoa Bảo Điển của mình chỉ sợ còn mạnh hơn hắn thời điểm hiện nay, khi đó Vô Song nhất định sẽ đi tìm tất cả các nhân vật chính trong Kim Dung, nhất định phải quyết đấu một phen.
......
Ngồi trong phòng, loại bỏ tạp niệm trong đầu, ngón tay của Vô Song liền động.
Nói thật ra Cửu Âm Chân Kinh cho Vô Song lớn nhất là cái gì?, chính là lý thuyết, là lý niệm.
Tất cả võ công đều chung một nguồn gốc, từ gốc có thể diễn hóa ra trăm vạn loại võ công.
Cái lý niệm của Cửu Âm Chân Kinh khiến Vô Song luôn có một loại thói quen đó chính là Diễn Võ.
Hắn có Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể.
Hắn có thiên phú trác tuyệt hơn người chí ít hắn cũng tin tưởng mình thông minh không kém Dương Quá.
Hắn có Tiểu Vô Tướng Công.
Lúc này lại có thểm lý niệm của Cửu Âm Chân Kinh trợ giúp, Vô Song ngồi xếp bằng trên giường, các ngón tay bắt đầu động.
Ban đầu vốn không có bất cứ dấu hiệu gì nhưng sau khoảng 30 phút thời gian, rốt cuộc có một đạo kiếm khí rất mỏng xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.
Một đạo kiếm khí hiện thân thì cũng không lâu lắm sẽ có đạo kiếm khí thứ hai.
Sau đó dần dần qua nửa ngày thời gian, Vô Song có thể tạo ra trăm tia kiếm khí, có điều con số 100 này cũng là cực hạn của hắn.
Kiếm khí của Vô Song rất ít, ít đến thương cảm.
Thứ nhất hắn chưa bao giờ vỗ ngực tự nhận là kiếm đạo tông sư.
Thứ hai bản thân Tịch Tà Kiếm Pháp không thiên hướng kiếm khí, đừng nói Tịch Tà Kiếm Pháp mà cho dù Ngọc Tiêu Kiếm Pháp cũng không thiên hướng kiếm khí, tất nhiên lại càng không cần nhắc đến cơ sở Toàn Chân Kiếm Pháp cùng cơ sở Nga Mi Kiếm Pháp.
Muốn tạo ra kiếm khí thứ nhất phải am hiểu kiếm thuật đến một tình trạng nào đó.
Thứ hai là phải nắm giữ một loại pháp môn thiên hướng kiếm khí.
Cả hai thứ này Vô Song tạm thời không có vì vậy kiếm khí của hắn rất mỏng nhưng bù lại kiếm khí của hắn là sát lục kiếm khí, nói về chất lượng thì sát lục kiếm khí hoàn toàn xếp vào hàng đầu thiên hạ.
Hai bàn tay của Vô Song xuất hiện trăm đạo kiếm khí, so với Ma Vật thể hiện thì ít đến thương cảm nhưng Vô Song không quan tâm, mục tiêu của Vô Song không chỉ dừng ở việc này.
Toàn bộ tâm thần của hắn đều tiến vào một trạng thái kỳ diệu, không ngừng diễn luyện, không ngừng làm ra lựa chọn, dần dần hai cánh tay Vô Song run lên, mỗi bên tay của hắn đều xuất hiện hai loại nội lực khác nhau, cả âm cả dương.
Dùng hai dạng nội lực hoàn toàn khác nhau bắt đầu tác động lên kiếm khí, dùng nội lực của bản thân trực tiếp ép từng tia từng tia kiếm khí sát nhập vào nhau.
Sau 2 giờ đồng hồ, trăm đạo kiếm khí chỉ còn lại 10 đạo.
10 đạo kiếm khí hình bán nguyện đỏ như máu nhưng lại có chút kiên cố dị thường, kiếm khí vờn quanh từng ngón tay của Vô Song, loại kiếm khí này vẫn chưa hoàn toàn thành hình nhưng lại bắt đầu có thiên hướng phát triển.
Vô Song chỉ có thể làm được 10 hợp 1 nhưng nếu sau này khả năng không chế của hắn càng tinh diệu, kiếm pháp của hắn càng cao thâm, hắn tương lai có thể làm được trăm hợp một, thậm chí ngàn hợp một.
Nếu đạt đến ngàn hợp một thì đây chính là Kiếm Vực.
Tất nhiên Kiếm Vực của Ma Vật là vô số bán nguyệt kiếm khí được tạo nên từ ngàn đạo kiếm khí nhỏ hơn, để chạm đến Kiếm Vực chân chính thì còn xa lắm.
Rốt cuộc mở mắt, Vô Song không khỏi thở ra một hơi.
“Biết là khó nhưng không ngờ khó thế này, chẳng nhẽ phải đi tìm một môn kiếm pháp đến xem hoặc bái một vị kiếm đạo đại tông sư làm thầy?”.
Nghĩ đến bái sư, sắc mặt Vô Song hơi hơi đen lại.
Tại Kim Dung, nói về kiếm đạo đại tông sư, Vô Song không tin có ai qua được Độc Cô Cầu Bại.
Chết người là Vô Song cảm thấy Độc Cô Cầu Bại cùng Ma Vật cực kỳ có quan hệ với nhau, hắn không rõ Độc Cô Cầu Bại còn tại nhân thế hay không nhưng nếu còn sống khả năng thu hắn làm đồ cũng không cao.
Nghĩ nghĩ một chút, rốt cuộc không nghĩ ra cái gì hay ho, Vô Song thu tay lại mà đứng lên.
Hắn đứng lên vươn vai một cái, vặn trái vặn phải, xếp bằng trên giường cả ngày cũng không dễ chịu cho lắm.
Lúc quay ra bên phải thì không có gì nhưng khi quay ra bên trái, hắn suýt nữa vẹo sống lưng.
A Thanh vậy mà đang ngồi ngay cạnh hắn?.
Nàng vẫn như vậy, đến vô ảnh đi vô tung, lại cực thích chơi cái trò im lặng, cho dù xuất hiện ngay cạnh hắn thì vẫn cứ không làm động tác thông báo nào cả, nhất định phải để Vô Song tự phát hiện.
“Ngươi đến khi nào?”.
A Thanh ngồi đó, hai chân chạm đất, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt khẽ nhìn Vô Song rồi mở miệng.
“Nửa ngày trước”.
Vô Song sắc mặt co giật một hồi, rồi thở ra.
“Vì cái gì không nói tiếng nào?”.
“Vì sao phải nói? “. A Thanh đáp lại.
Sau đó nàng lại nghĩ ra cái gì đó, liền nhìn Vô Song kỹ hơn một chút.
“Cái lúc nãy ngươi làm không tệ, bất quá hiểu biết kiếm đạo của ngươi quá nát, chỉ sợ 10 năm 20 năm sau may ra mới tạo thành được Kiếm Vực”.
Nghe đến hai từ ‘Kiếm Vực’ trong lời A Thanh, Vô Song hứng thú liền lớn hơn bao giờ hết.
“Ngươi cũng luyện thành Kiếm Vực đúng không?, Kiếm Vực rốt cuộc là gì?”.
A Thanh thản nhiên đáp.
“Kiếm Vực?, là thủ đoạn của Kiếm Đế, bất kể ngươi hiểu kiếm đạo thế nào, bất kể kiếm pháp cao siêu ra sao mà không có Kiếm Vực liền không được gọi là Kiếm Đế”.
“Kiếm Đế là kiếm trung hoàng đế, kiếm khách quyết đấu ai có Kiếm Vực thì lập tức có thể diệt sát đối phương không cần đắn đo suy tính”.
“Kiếm Vực có thể coi là cảnh giới cuối cùng của kiếm pháp, như Độc Cô Cầu Bại đã từng nói, cảnh giới cao nhất của kiếm đọa là vô kiếm thắng hữu kiếm, cường giả cấp Kiếm Đế từ trước đến nay bên người chưa từng mang theo kiếm”.
Nói xong, A Thanh lại nâng thanh mộc kiếm của mình lên.
“Thấy không?, ta từ xưa đến nay chưa bao giờ mang theo kiếm, cũng chỉ có nó làm bạn với ta, chí ít nếu ta không muốn giết người thì sẽ dùng nó, còn nếu ta muốn giết người cất nó đi là được”.
Trực tiếp ngồi xuống bên cạnh A Thanh, Vô Song cười cười.
“A Thanh tỷ tỷ, ngươi nhận ta làm đệ tử thế nào?, dạy ta về Kiếm Vực đi?”.
Cái lời này rất vô sỉ, dù sao từ trước đến nay Vô Song chưa từng coi A Thanh là ‘tỷ tỷ’, tất nhiên lời này cũng chỉ là vui đùa giữa Vô Song cùng A Thanh mà thôi, hắn sẽ không coi nàng là ‘tỷ tỷ’ lại sẽ càng không coi nàng là trưởng bối.
Vô Song mấy giây trước còn muốn bài Độc Cô Cầu Bại làm sư nhưng mà hiện nay có A Thanh, hắn vì cái gì bỏ gần tìm xa?.
Đáng tiếc A Thanh lại lắc đầu.
“Không kịp, muốn dạy ngươi cũng không kịp, lần này ta đến là muốn ngươi đi với ta”.
Một câu này làm Vô Song trầm lại không ít, hắn nghiêm túc nhìn A Thanh.
“Phật Sơn có biến động?”.
A Thanh gật đầu.
“Ta đã cố gắng vì ngươi tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể, nhưng không đi không được, không còn thời gian nữa”.
Vô Song gật mạnh đầu, hắn ở trên Đào Hoa Đảo lâu như vậy cũng vì một lời mời của A Thanh mà thô tuy nhiên hắn lại nghiêm túc mà nhìn nàng.
“Ta muốn hỏi một chút, ngươi có biết đến sự tồn tại của Ma Vật? “.
Vô Song thực sự hơi hơi ‘sợ’ Ma Vật.
Một con Ma Vật có lẽ không hẳn là quá mức đáng sợ nhưng chẳng may vào Phật Sơn tự nhiên có ngàn đầu Ma Vật trình độ như con Ma Vật tấn công Đào Hoa Đảo xuất hiện, khi đó ngoại trừ A Thanh cùng Tây Thi ra ai có thể sống được?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.