Đêm tại Ma Sơn thực sự cũng không tệ, ít nhất có trăng có sao, không khí cũng cực kỳ dễ chịu.
Nếu không phải Vô Song vẫn có thể cảm nhận được ma khí mơ hồ xuất hiện hắn tuyệt đối cũng chẳng nghĩ đến mình đang ở trong Ma Sơn.
Giờ phút này, hắn có chút im lặng, ở bên cạnh hắn Mục Niệm Từ cũng là im lặng có điều ánh mắt nàng có biến hóa rất nhiều.
Có bất ngờ, có không thể tin nhưng càng nhiều là rung động.
Cũng chẳng biết im lặng bao lâu, Vô Song là người phá vỡ cái không khí khó xử này, hắn dùng một tay nâng cái đùi thỏ lên, hướng về phía nàng.
“Ngoan, ăn đi “.
Động tác này của hắn thật sự làm Mục Niệm Từ đỏ mặt, nàng ánh mắt chớp động nhìn Vô Song, rụt rè nói.
“Ngươi thật sự là Đông Phương Bạch?”.
Vô Song thản nhiên nhìn nàng rồi gật đầu.
“Chính xác”.
Mục Niệm Từ lại nghĩ nghĩ một chút, hướng ánh mắt nhìn về phía mái tóc của Vô Song.
“Màu tóc của ngươi không giống... tại sao tóc ngươi lại chuyển thành màu trắng rồi?”.
Khẽ cười, tay vẫn cầm cái đùi thỏ nâng lên.
“Lần đó là ta dịch dung, tóc của ta vốn màu trắng, ăn nhanh đi, nguội liền không ngon”.
Mục Niệm Từ vẫn dùng ánh mắt hứng thú rất lớn mà quan sát Vô Song. sai đó chậm rãi mở cái miệng nhỏ, khẽ cắn một cái, nàng rốt cuộc vẫn ăn rồi.
Nhìn cái miệng nhỏ của Mục Niệm Từ, Vô Song thật sự lại muốn hôn nàng một lần bất quá hắn cũng vẫn là nhịn được, cũng chỉ cười cười đầy ôn nhu giúp nàng ăn mà thôi.
Mục Niệm Từ thực sự ăn rất chậm, nàng ăn như mèo ăn vậy, mỗi miêng cắn chỉ từng chút từng chút một, đến một cái đùi thỏ nàng ăn cũng có cảm giác cố quá sức.
“Ta... ta không ăn được nữa, no quá rồi”.
Nhìn cái đùi thỏ trong tay mình thậm chí còn chưa hết lại nhìn hai con thỏ nướng gần như vẫn nguyên vẹn ở đó, Vô Song có chút cười khổ.
Hắn đương nhiên sẽ không nói gì chê trách Niệm Từ, nữ nhân mà, ăn ít cũng là dễ hiểu.
Hắn đưa một tay ra, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn mỏng, bắt đầu vì Mục Niệm Từ lau miệng, khuôn mặt của hắn gần như dán lại khuôn mặt của nàng, khoảng cách giữa hai người gần vô cùng thậm chí Vô Song còn nghe được cả tiếng tim đập không ngớt của Niệm Từ.
Niệm Từ không giống Hoàng Dung, nàng bên ngoài có vẻ mạnh mẽ hơn, có vẻ chấp nhất hơn nhưng nàng thật ra yếu đuối hơn Hoàng Dung nhiều lắm, nàng cũng chưa bao giờ là người giỏi làm chủ cảm xúc, giỏi che dấu suy nghĩ của bản thân mình.
Nếu phải làm ra so sánh, Hoàng Dung là dạng nữ nhân có thể giúp nam nhân phát triển sự nghiệp, Niệm Từ là nữ nhân thiên hướng nội trợ, thiên hướng chắm chồng dạy con.
Không thể không nói, tại Xạ Điêu thế giới, sự tồn tại đối lập của Mục Niệm Từ cùng Hoàng Dung cực kỳ thú vị, hai người đại diện cho phong kieenens cùng hiện đại.
Vô Song buông cái đùi thỏ trên tay ra, cũng dùng khăn lau tay của mình, đầy ôn nhu hỏi nàng.
“Thân thể còn đau không?”.
Mục Niệm Từ cúi đầu, lí nhí mà đáp.
“Đau, thân thể căn bản không cử động được”.
Vô Song gật đầu, một tay ôm lấy eo nàng, một tay nhẹ vỗ vai nàng.
“Thả lỏng cơ thể một chút, đừng chống lại, ta giúp nàng châm cứu, có thể giảm bớt một chút đau đớn, có lẽ ngày mai liền khá hơn một chút”.
Mục Niệm Từ lại thêm một lần nữa kinh ngạc nhìn Vô Song.
“Đông Phương Bạch... ngươi còn biết y thuật”.
Nói xong nàng lại mơ hồ cảm thấy gì đó, cái tên Đông Phương Bạch này thực sự rất hợp với nam nhân trước mặt, Bạch ở đây không phải là chỉ màu tóc sao?, màu tóc của Vô Song quả thực quá mức đặc biệt.
Ném cho Niệm Từ cái nhìn yên tâm, khóe miệng cong lên.
“Y thuật mà thôi, cũng không có gì xa lạ, ngoan nằm xuống, thả lỏng cơ thể một chút”.
Mục Niệm Từ cũng không chống lại Vô Song nữa, nàng ngoan ngoãn dịch chuyển cơ thể nằm xuống nền đất, sau đó để Vô Song thi châm trên người nàng.
Châm cứu thuật đúng là điều trị cơ thể rất tốt, quả nhiên không mất bao lâu Mục Niệm Từ liền cảm thấy thoải mái hơn không ít bất quá mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, nàng càng ngày càng buồn ngủ, rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà thiếp đi.
Mục Niệm Từ sau khi thiếp đi, Vô Song liền thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về một phương hướng cách đó không xa.
“Không thể không nói, cho dù không biết ngươi là ai nhưng mà ta tương đối vừa mắt với ngươi, đợi ở đó bao lâu rồi, ra đi? “.
Vô Song vừa dứt lời, từ trong bụi cây lay động một chút, một thân ảnh chậm rãi mà bước ra.
Người này Vô Song không quen không biết nhưng mà hắn tương đối làm Vô Song cảm thấy thú vị.
Kẻ này đã xuất hiện ở đây trong thời gian tương đối lâu, chí ít là từ lúc Niệm Từ mở miệng ăn miếng thịt thỏ nướng đầu tiên, hắn đã xuất hiện.
Người này cũng không phải đến nghe lén hay quan sát gì Vô Song cả, hắn vừa xuất hiện thậm chí cố tình phóng ra một tia khí thế, vì vậy Vô Song mới có thể dễ dàng phát hiện ra đối phương.
Người này rõ ràng không muốn gây phản cảm với Vô Song cũng không muốn xen vào giây phút lãng mạn của Niệm Từ cùng Vô Song.
Đối phương thật sự có ý tứ.
......
Người xuất hiện một lần nữa là tăng nhân có điều trang phục khác tên ác tăng lúc trước.
Ác tăng lúc trương mặt áo vải, thoạt nhìn giống người Trung Nguyên về phần người này mặc một thân ma bố, có vài phần giống tây tạng lạt ma.
Người này vừa đến, cũng không kiệng dè gì mà ngồi xuống, dưới ánh lửa có thể thấy được dung mạo người này cũng không lớn, cũng chỉ khoảng chưa đến 30 tuổi.
Dĩ nhiên với cao thủ chân chính không cách nào từ dung mạo để phán đoán tuổi tác.
Kẻ này vừa ngồi xuống, khí tràng chưa ra nhưng lại cho Vô Song cảm giác rất mạnh, chỉ sợ gặp cao thủ.
“Bần tăng là cao tăng đến từ Thổ Phồn, nay đi qua nơi này bụng đói kêu meo meo, thí chủ không biết có thể cùng bần tăng chia sẻ chút mỹ thực này không?”.
Vô Song nghe vậy liền phì cười, người này tương đối thú vị.
“không phải người xuất gia không sát sinh sao?”.
Vị lạt ma kia nhanh chóng cười cười.
“Bần tăng đúng là không sát sinh, là thí chủ sát sinh không phải sao?”.
Vô Song lần này gật đầu, hắn cũng không phải dạng người ăn nhiều, ăn con thỏ vốn của Mục Niệm Từ đã đủ, con còn lại liền đẩy hướng lạt ma.
Lạt ma tiếp nhận thịt thỏ, cũng chẳng ngại nóng trực tiếp lấy hai tay nâng lên, dùng răng cắn mạnh.
Nếu Mục Niệm Từ ăn như mèo thì kẻ này ăn chẳng khác gì hổ, cả một con thỏ bị hắn cắn vài lần liền lộ rõ ra cả xương.
Nhìn hắn ăn... Vô Song thậm chí mất cả hứng ăn.
Ăn xong phần của mình, lạt ma lại nhìn đến con thỏ của Vô Song, lúc này Vô Song cũng chỉ vừa vặn xăn xong một cái đùi mà thôi.
Tất nhiên cái ánh mắt này của hắn khó mà che dấu được Vô Song, Vô Song thản nhiên lắc đầu.
“Không phải chứ, cao tăng Thổ Phồn ngươi chẳng nhẽ còn muốn nốt cả phần thức ăn của ta sao?”.
Lại ma nghe vậy sắc mặt hơi đỏ lên có điều hắn lại như đang nghĩ gì đó, một tay đánh thật mạnh vào đùi mình.
“Ha ha, bần tăng quên mất muốn hỏi thí chủ một câu”.
Không đợi Vô Song đáp lại, người này liền nói.
“Thí chủ trên thân Ma Khí rất nặng, ắt hẳn cũng đã biết việc gì xảy ra với mình, cái gì sơn hào mỹ vị thí chủ ngươi cũng không thể nào cảm thụ được, chi bằng nhường con thỏ này cho bần tăng, sau đó bần tăng liền chậm rãi đưa thí chủ quy thiên thế nào?”.
“Thí chủ vì nhân loại chiến đấu với ma vật, bần tăng vạn phần cảm khái có điều thí chủ hiện nay đã không thể cứu được, bần tăng liền dẫn độ thí chủ đến Tây Thiên Cực Lạc, dùng phật pháp của bần tăng sưu hồn phổ độ đưa thí chủ sang Tây Thiên vẫn là làm được, không biết ý thí chủ ra sao?”.
Kẻ này thực sự rất không tầm thường, hắn từ xa mà đến cũng chính là cảm nhận được ma khí của Vô Song.
Tất nhiên lúc này những cái mà hắn nói Vô Song vẫn chưa hiểu, hắn đầy hứng thú mà hỏi.
“Nga, hóa ra là vậy, đại sư từ xa đến đây chẳng nhẽ là để phổ độ ta?”.
Lạt ma kia cười cười mà gật đầu.
“Bần tăng cảm nhận được ma khí ngập trời, vốn tưởng một đầu Ma Thi lại xuất hiện nhưng hóa ra thí chủ vẫn chưa hoàn toàn nhập ma “.
“Bần tăng cũng cố ý quan sát thí chủ một phen, vừa vặn thấy cảnh thí chủ đối tốt với vị nữ thí chủ kia, trên người nữ thí chủ kia vẫn chưa bị ma khí nhập thần, vừa nhìn cũng biết là do thí chủ bảo vệ, sau này vị cô nương kia liền để bần tăng chăm sóc đi thôi, bần tăng hứa với thí chủ sẽ đem nàng ra khỏi Ma Sơn, sau này nhất định chiếu cố nàng một hai”.
Nói xong lại nhìn về phía con thỏ nướng kia, chép miệng một cái.
“Vì con thỏ này, bần tăng tuyệt đối làm rất nhẹ nhàng, thí chủ nhất định sẽ không đau”.
Vô Song suýt nữa phì cười, đối phương có lẽ cảm nhận được ma khí mà muốn đến đây giết Vô Song có điều giết người cũng có thể nói thành đạo lý bực này?, không hổ là cao tăng nhà phật.
“Ngươi vì cái gì nghĩ ta sẽ buông tay không phản kháng, hơn nữa ma khí nhập thân thì sao?, không phải hiện tại ta vẫn rất tốt đẹp sao?”.
Lạt ma khựng người lại, quan sát Vô Song từ đầu đến cuối, ánh mắt càng ngày càng nhíu chặt, rốt cuộc đầy ngưng trọng mà nói.
“Thí chủ ắt hẳn tinh thông phật đạo, đến tận bây giờ vẫn giữ được đầu óc thanh tịnh, thực sự làm bần tăng ngưỡng mộ không thôi nhưng thí chủ cũng nên hiểu, ma khí nhập thân là gì”.
“Thí chủ ma khí rất nặng, sát khí cực cường, chỉ sợ một đời này chém giết vô số, chỉ sợ dõi mắt khắp Trung Nguyên cũng là một nhân vật phong vân bất quá ma khí không quản thực lực của ký chủ thế nào, sau này thí chủ chắc chắn vẫn nhập ma, chỉ cần thí chủ nhập ma với thực lực của thí chủ thứ cho bần tăng nói thẳng, Ma Sơn lại xuất hiện một con Ma Thi, khi đó liền sẽ trở thành mối nguy hại cho loài người “.
“Theo bần tăng nhìn ra, thí chủ đầu óc vẫn thanh tịnh nhưng thể nội thí chủ quá nửa đã chuyển sang trạng thái của ma vật, qua vài ngày nữa đầu óc thí chủ càng trở nên mơ mơ hồ hồ rồi triệt để ma hóa, bần tăng nhân lúc này vẫn là xin ký chủ buông tay thôi chống cự, làm phúc cho nhân loại”.
Lạt Ma này xuất hiện có thể cho Vô Song rất nhiều thông tin.
Tại Ma Sơn này có lẽ chia thành ba loại trận doanh.
Trận doanh đầu tiên là nhân loại.
Trận doanh thứ hai là ma vật.
Trận doanh thứ ba là những người bị ma khí nhập thể, sau đó dần dần chuyển từ trận doanh thứ nhất sang trận doanh thứ hai.
Những người này hiện tại vẫn là cao thủ nhân loại nhưng chỉ cần bản thân không chịu được nữa, tất thành một đầu ma vật lợi hại, vì vậy mới có càng nhiều cao thủ nhân tộc muốn tìm ra người thuộc trận doanh thứ ba này mà liệp sát.
Nói tốt một chút, có thể làm người ta buông tay chịu trói, vì nhân loại mà hy sinh.
Nói không tốt, thực sự có đại chiến xảy ra.
“Vị cao tăng này nói rất có lý, vậy trước khi cao tăng độ hóa ta, có thể cho ta biết cao tính đại danh?”.
Lạt ma đơn giản chỉ cười cười, tính danh mà thôi cũng chẳng có gì không thể nói/.
“Bần tăng là cao tăng Thổ Phồn, thí chủ gọi ta Cưu Ma Trí là được”.
Nghe đến tên người này, Vô Song có chút mộng.
Dĩ nhiên lại gặp được danh nhân, hơn nữa còn là danh nhân tương đối ‘ngưu’.
Cưu Ma Trí... kẻ này quả thực có tư cách để đại diện trận doanh thứ nhất đi liệp sát những kẻ thuộc về trận doanh thứ ba.
Tạm không bàn về chiến lực chân thật nhưng Cưu Ma Trí có Hỏa Diễm Đao, bằng vào Hỏa Diễm Đao hắn ám toán người khác tương đối dễ dàng hơn nữa uy lực của Hỏa Diễm Đao có lẽ cũng chỉ dưới Lục Mạch một chút mà thôi, cực kỳ không tầm thường.