Cực Võ

Chương 253: Thần Tiên Tỷ Tỷ (3)




Ở trên gò cao, Cưu Ma Trí là người nhìn rõ ràng nhất động tác của Vô Song, hiện nay có trời mới biết hắn kích động như thế nào.
Vô Song một đêm không ngủ thì Cưu Ma Trí cũng là một đêm không ngủ.
Cưu Ma Trí trong đêm nhớ về toàn bộ nhưng câu hỏi của Vô Song.
Nói trắng ra Vô Song căn bản không biết chút chút gì về Phật Sơn cả, hắn cứ như bỗng dưng xuất hiện tại Phật Sơn vậy, mọi hiểu biết của Vô Song về Phật Sơn đều cực kỳ mông lung, bất kể là người hay Thi Quỷ.
Từ điều này có thể biết Vô Song chắc chắn không tiến vào Phật Sơn quá lâu.
Tiếp theo là việc Vô Song ở trong nhân dạng, Vô Song... ăn đồ ăn, Vô Song chăm sóc cho Mục Niệm Từ, bất kể lời nói, suy nghĩ hắn đều quá mức giống một con người.
Ngoại trừ ma khí kinh khủng khiếp cùng với thực lực không thể tương trong trạng thái ma hóa ra, bình thường Vô Song chẳng khác gì con người.
Việc Vô Song là người hay là ma thì đến hiện nay Cưu Ma Trí còn chưa dám chắc, chưa thể phân định nhưng nhìn Vô Song giải quyết toàn bộ đám cương thi, trái tim Cưu Ma Trí liền đập thình thịch.
Nếu Vô Song là người chẳng khác gì nói... hắn là người duy nhất không sợ Thi, ít nhất là cương thi.
Hắn có thể liệp sát toàn bộ cương thi tại Phật Sơn mà không có bất cứ khó khăn nào.
Tại Phật Sơn nhiều nhất cũng chính là Cương Thi, trừ khi người bình thường chết đi để trở thành Nhục Thi ra thì hầu như bất cứ xác chết nào ở nơi này đều hóa thành Cương Thi.
Không màng đến những thứ khác, chỉ cần Vô Song có thể tiêu diệt đại đa số cương thì thì chỉ sợ từ nay về sau không còn Thi Triều.
Vô Song không biết Cưu Ma Trí đang nghĩ gì, thân ảnh của hắn rất nhanh trở lại bên cạnh Niệm Từ, bàn tay đưa ra nắm lấy tay nàng.
Niệm Từ cảm giác được hơi ấm truyền đến, mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này trước mặt nàng căn bản chỉ còn một mảnh đất trống ngoài ra không còn gì cả.
“Cưu Ma Trí, theo ta biết ngươi nói là Thi Triều, vậy tại sao ta có cảm giác... không đúng?”.
Cưu Ma Trí đối với câu hỏi của Vô Song chỉ cười mà đáp.
“Công tử có điều không biết, Thi Triều cường đại nhất là buổi tối, vào buổi tối mới chân chính gọi là Thi Triều, về phần buổi sáng thì lại có chút thay đổi, đám Thi đều toàn bộ rút đi, rút khỏi trận doanh nhân loại sau đó chia thành các nhóm nhỏ phân bố mà tập trung”.
“Buổi sáng dưới tác dụng của ánh mặt trời, ma khí phải chịu ảnh hưởng nhất định vì vậy đám Thi này luôn có chút trì trệ”.
“Đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để nhân tộc liệp sát Thi, theo kinh nghiệm của thuộc hạ mà xem so với ban đêm thì đám Thi này thực lực chỉ còn lại 8 thành, tiếc nuối duy nhất là ban đêm khi thi triều tấn công vẫn luôn có đại chiến nổ ra, nhân tộc vẫn luôn thảm chiến từ đó đến buổi sáng cũng không thể phát ra bao nhiêu sức lực truy sát đám thi này”.
“Điều đáng nói nhất, cao thủ đỉnh tiêm của nhân tộc đúng là có thể xuất ra tiêu diệt lũ Thi này có điều chỉ cần cao thủ đỉnh cấp xuất thủ, nhất định có Thi Quỷ cấp độ tương ứng hiện thân ngăn cản”.
“Dần dần hai bên đều bắt đầu tự hiểu lẫn nhau, lấy buổi sáng coi là thời gian hòa bình, ban đêm là thời gian sinh tử quyết đấu, dĩ nhiên buổi sáng nhân tộc vẫn là phái người ra liệp sát Thi, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu nhưng cũng khó mà ảnh hưởng quá lớn đến tình hình chiến trận”.
Một tay vẫn nắm lấy tay Niệm Từ, tiêu hóa từng lời Cưu Ma Trí nói.
“Vậy ý ngươi là, buổi sáng gần như không có nguy hiểm nào?”.
Cưu Ma Trí nghĩ nghĩ một chút, đúng là gật đầu.
“Công tử, lúc nãy ta hỏi ngươi muốn đi vòng qua hay trực tiếp diệt sát đối phương là vì có lo lắng, tao thủ Tư Tinh căn bản rất ít xuất thủ bởi khi bọn họ xuất thủ, khí tràng vừa ra nhất định sẽ hấp dẫn Ma Thi tiến đến đây, bản thân Ma Thi đã có thể không chịu uy hiếp của ánh sáng, chiến lực căn bản không thay đổi”.
“Ma Thi lại có thể điều động đại lương Thiết Thi cùng Cương Thi trong khi cao thủ nhân tộc lại chia trận doanh, rất khó điều động được số lượng tương ứng, đấy là còn chưa kể không ở trong doanh trại mà chủ động xuất kích không khác gì bỏ qua vấn đề địa lợi, nếu bị Quỷ Vương xuất hiện tập kích chỉ sợ không về nổi “.
“Bình thường thì không sao nhưng khi có Thi Triều, Tử Tinh cao thủ chủ yếu đều thủ trong trận doanh, đợi đến ban đêm bọn họ sẽ trở thành lực lượng chủ lực đối kháng Thi Triều”.
Gật đầu với Cưu Ma Trí, Vô Song hiện nay lại càng muốn một mực hành động.
Thi Triều sớm muộn gì cũng sẽ hết, nếu hắn có thể tận dụng lần Thi Triều này đoạt ma khí vậy liền tốt nhất, bỏ qua cơ hội này không biết bao giờ mới có thể gặp Thi Triều, quan trọng hơn từng giây từng phút ở Ma Sơn đều là từng giây từng phút nguy hiểm.
Hắn không muốn bỏ lỡ bất kể là một giây hay một phút.
“Niệm Từ, ta đưa muội đến chỗ Thất Công được không, yên tâm Đông Phương Bạch ta lần này nhất định không bỏ muội một mình, ta đã nói để ta phụ trách vậy từ nay về sau muội liền là nữ nhân của ta, ta càng không có lý do bỏ lại nữ nhân của mình”.
Mục Niệm Từ nghe vậy, bàn tay mềm mại càng nắm chặt tay Vô Song hơn.
Nàng là một nữ nhân cực độ truyền thống, nàng sẽ không như Hoàng Dung, không chủ động nói yêu một người, không chủ động điên cuồng vì một người, cũng không chủ động tranh một người, đây chính là nữ nhân truyền thống của xã hội phong kiến.
Nàng lúc này chỉ nắm tay Vô Song, một ngón tay chạm vào ngực mình sau đó lại ấn vào ngực Vô Song, ánh mắt đợm buồn nhưng cũng đầy kiên định.
“Muội đợi huynh về”.
Chỉ bốn chữ mà thôi, đơn giản vô cùng nhưng lại lấy đi toàn bộ dũng khí của Niệm Từ đồng thời như định hải thần châm đối với Vô Song, khiến hắn thật lâu không biết nói gì.

Một câu nói mà thôi nhưng cho Vô Song một cảm giác lạ lùng vô cùng.
Cảm giác lúc này phải nói thế nào?, Vô Song thời cấp 3 đương nhiên là học sinh giỏi, thời gian qua đi có rất nhiều thứ trong mái trường hắn quên nhưng cũng có rất nhiều thứ trong mái trường hắn nhớ.
Lúc này Niệm Từ làm Vô Song nhớ đến Thuyền và Bến.
Hắn là thuyền, nàng là bến.
Bằng một câu nói này, thuyền cho dù đi xa đến đâu, nhất định cũng sẽ quay về với bến.
Nhẹ vuốt mái tóc của Niệm Từ, Vô Song ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
“Cước bộ nhanh hơn, lập tức đi tới trận doanh nhân tộc”.
........
Vô Song không tiến vào trong phạm vi trận doanh nhân tộc, hắn chỉ đứng ở đằng xa nhìn Cưu Ma Trí đưa Niệm Từ vào bên trong, đưa Niệm Từ tiến về trận doanh võ lâm.
Trong trận doanh nhân tộc chỉ sợ có không ít người quen với Vô Song, lúc này Vô Song tạm thời không muốn hiện thân.
Nếu hắn muốn ra nhập trận doanh đã chẳng muốn chia tay với Niệm Từ, đã chẳng đưa nàng cho Hồng Thất Công, tiến vào trận doanh đồng nghĩa với cơ hội ra tay của hắn càng ngày càng ít, hắn càng ngày càng vướng tay vướng chân, hắn hiện nay không muốn bỏ qua bất cứ một cơ hội thăng tiến võ công nào.
Không bao lâu lắm, Cưu Ma Trí lại hiện thân, đối mặt với Vô Song.
Vẻ mặt mang theo sự cung kính, Cưu Ma Trí cúi đầu lên tiếng.
“Công tử, thuộc hạ đã sắp xếp tiểu thử ở lại trong trận doanh võ lâm nhân sĩ, không biết công tử còn yêu cầu gì chăng?”.
Đối với Cưu Ma Trí gật đầu, Vô Song đáp.
“Nhớ, ngươi nhất định phải để Niệm Từ gặp Bắc Cái, nàng... ngoại trừ ta cũng chỉ còn một mình lão ăn mày mà thôi, ta cũng chỉ tin tưởng lão ăn mày chăm sóc nàng”.
“Nếu ai hỏi quan hệ của ngươi với nàng, cứ nói nàng là do ta gửi gắm cho ngươi là được, nếu có ai hỏi ta.. ngươi liền nói ta gọi Đông Phương Bạch”.
Cưu Ma Trí đương nhiên cũng biết tên của Vô Song có một chữ Bạch, dù sao Mục Niệm Từ thường thường vẫn gọi hắn như thế.
Ghi nhớ ba chữ Đông Phương Bạch, Cưu Ma Trí thực sự cảm thấy cái tên này hoàn toàn xa lạ, giang hồ từ khi nào có nhân vật bậc này?.
Có thể việc Vô Song ma hóa thì không tính nhưng võ công của Vô Song cũng siêu cấp đáng sợ, chí ít Cưu Ma Trí không tự tin có thể thắng Vô Song, loại cao thủ như Vô Song thực lực đã không thua kém gì một tuyệt thậm chí còn mạnh hơn, vậy vì cái gì vẫn cứ vô danh?.
“Vâng công tử, thuộc hạ nhất định làm đúng như công tử yêu cầu”.
Vô Song gật đầu, nghĩ nghĩ một chút lại đưa tay ra.
“Ngươi hiện nay giao bí tịch Hỏa Diễm Đao cho ta, về phần Hàng Long 15 chiêu đầu tiên, lúc này ta chưa có thời gian ghi lại, đợi thi triều rút đi ta sẽ lấy thân phận nhân sĩ võ lâm tiến vào trận doanh rồi tự mình liên hệ với nhau, sau đó liền giao cho người 15 chưởng pháp Hàng Long”.
Cưu Ma Trí căn bản không nghĩ ngợi gì, nếu Vô Song muốn cho dù cướp tuyệt học Hỏa Diễm Đao của hắn, hắn cũng không dám có ý kiến.
Từ trong ngực lấy ra một quyển bí tịch có điều Cưu Ma Trí sắc mặt lại ngại ngùng vô cùng.
“Công tử... bí tịch Hỏa Diễm Đao thuộc hạ chỉ có một bản này nhưng nó lại là chữ Phạn, hay là công tử cho thuộc hạ chạy về... vì công tử chép tay một bản chữ Hán?”.
Cái này cũng không phải Cưu Ma Trí cố tình, toàn bộ võ công Mật Tông đều là chữ Phạn, Cưu Ma Trí cũng biết chữ Phạn, vậy việc gì phải chép ra một bản chữ Hán?, chép chữ Hán chỉ dễ cho người Trung Nguyên có ý đồ xấu mà thôi.
Cưu Ma Trí vốn tưởng Vô Song sẽ đối với hắn trách cứ nào ngờ Vô Song trực tiếp cầm lấy bí tịch mà cười.
“Chữ Phạn, ta đương nhiên biết”.
Nói xong mặc kệ Cưu Ma Trí, Vô Song thân ảnh thoắt cái biến mất để lại Cưu Ma Trí gãi đầu không thôi.
“Đông Phương Bạch a Đông Phương Bạch, không biết ngươi xuất hiện là họa hay phúc, không biết là phúc cho nhân tộc hay họa cho nhân tộc đây”.
Thở ra một hơi, Cưu Ma Trí rốt cuộc quay đầu rời đi.
......
Thời gian cứ như vậy, lại trôi qua hai ngày.
Trong thời gian hai ngày nay, Thi Triều công kích càng ngày càng yếu, thậm chí rất nhiều cao thủ nhìn ra, Thi Triều chuẩn bị kết thúc.
Trong hai ngày này, Vô Song đương nhiên là người thu hoạch lớn nhất.
Bằng vào thiên tư của hắn, học Hỏa Diễm Đao cũng chẳng khó gì, có Hỏa Diễm Đao lại càng làm chiến lực Vô Song mạnh hơn một bậc, chí ít thủ đoạn công kích tầm xa của hắn trở nên phi thường đáng sợ.
Tất nhiên đáng nói nhất là chiến tích của Vô Song, trong khoảng thời gian hai ngày, hắn giết chết vài trăm đầu Cương Thi, vài chục đầu Thiết Thi đặc biệt là diệt sát 3 đầu Ma Thi.
Ma Thi đúng là rất mạnh, thực lực của Ma Thi theo hệ quy chiếu đặt tại Ma Sơn thấp nhất cũng là Tứ Tinh, mạnh có khi lên tới Bát Tinh có điều khi Vô Song ở trạng thái ma hóa có thể nói hắn ‘chấp hết’.
Hai ngày điên cuồng liệp sát, điên cuồng thu thập ma khí khiến cho ma khí của Vô Song càng ngày càng mạnh bất quá để đến được cảnh giới Tứ Long thì không rõ phải mất bao nhiêu thời gian.
Hấp thụ ma khí vào người lại liên tục sử dụng trạng thái ma hóa chiến đấu, Vô Song lại nhận ra thêm một điều.
Hắn ở trạng thái Tam Long, theo lẽ thường sau khi hấp thụ ma khí thì trạng thái này của hắn sẽ phải càng ngày càng mạnh tức là thực lực khi ma hóa của hắn càng ngày càng tăng bất quá rõ ràng không phải.
Hắn trải qua thời gian này, rõ ràng cảm nhận được ma khí liên tục tăng cường nhưng chiến lực khi ma hóa của hắn căn bản không thay đổi.
Trước đây Vô Song từng ở trong trạng thái nhất long, khi đó hắn ma hóa có thể so với ngũ tuyệt cao thủ, chiến lực khoảng tứ tinh đến ngũ tinh, nếu không phải lần đó Long đảo chủ sử dụng Đạo khí khiến ma khí trong người Vo Song điên cuồng bạo loạn trực tiếp khiến đầu hắc long sau lưng hắn càng thêm điên cuồng lại phối hợp với Long đảo chủ muốn từ từ mài chết Vô Song mà bắt sống, hắn chỉ sợ không cách nào thủ hòa được Long đảo chủ.
Sau khi đạt đến nhị long, kể cả chưa từng bước vào ma hóa thì Vô Song đại khái nhìn ra thực lực của mình khoảng ngũ tuyệt đỉnh phong, chiến lực rơi vào từ thập tinh đến thập nhất tinh.
Hiện nay hắn ở trạng thái tam long, nếu cứ lấy thước đo cũ mà tính, chiến lực của Vô Song rơi vào khoảng thập ngũ tinh tất nhiên đây chỉ là ước lượng bởi thực lực bước vào đế vị căn bản không có bất cứ cái gì cho ngũ tuyệt cao thủ có thể so sánh.
Vô Song chỉ rõ ràng cảm thấy, bất kể hắn tiêu diệt bao nhiêu Thi, gia tăng bao nhiêu ma khí, hắn đều không thể gia tăng chiến lực bản thân thậm chí hai ngày qua hắn còn tưởng tượng mình đang sai lầm.
Ngồi trên một bờ suối, dùng nước suối mát lạnh rửa qua khuôn mặt, lại rửa qua tay cùng chân của mình, Vô Song càng nghĩ càng cảm thấy kỳ.
Hắn hiện nay trong lòng chỉ có thể chuyển hướng về Quỷ.
Theo hai ngày qua hắn kiểm nghiệm, ma khí hấp thụ từ Thi không có cách nào gia tăng chiến lực của hắn, chỉ sợ hắn hấp thụ bao nhiêu cũng không thể đột phá lên cảnh giới Tứ Long.
Hắn thực sự muốn một đầu Quỷ Vương nhảy ra trước mặt mình, cùng mình quyết đấu, chỉ là tìm đâu ra Quỷ Vương ở cái nơi này?.
Cưu Ma Trí nói mỗi lần Thi Triều chắc chắn có Quỷ Vương xuất hiện nhưng hai ngày hắn đồ sát Thi Triều không cố kỵ, đến cả cái bóng của Quỷ Vương cũng không thấy.
Mang theo suy nghĩ miên man, Vô Song tiến cả người xuống nước lạnh.
Tính cách Vô Song vốn sạch sẽ, nếu có cơ hội hắn nhất định vẫn sẽ luôn lựa chọn tẩy qua cơ thể, dù sao hắn không chịu được bẩn.
Vừa tiến vào nước suối, không biết có phải ông trời trêu đùa hắn hay không, xung quanh liền có âm thanh vang lên, là tiếng người.
Hơn nữa tựa hồ còn đang chiến đấu.
Có một điều nữa nhất định phải nói, tại Ma Sơn này khả năng cảm ứng của bất cứ cao thủ đều sẽ hạ xuống trên diện rộng, Vô Song cũng không ngoại lệ.
Trong không khí đâu đâu cũng là ma khí, chỉ cần là nhân tộc thì khả năng cảm ứng đều bị ma khí làm ảnh hưởng, ma khí lơ lửng trong không trung vốn vô hình nhưng hiệu quả chẳng khác gì một tòa mê trận cỡ lớn cả.
Nếu Vô Song không hóa thân thành ma, hắn nhất định cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, lại thêm trong đầu đang suy nghĩ mông lung, mãi đến khi hắn ngâm mình trong nước lạnh hắn mới phát hiện ra cách đó không xa có người.
Nghĩ nghĩ một chút, Vô Song rốt cuộc vẫn bất chấp, hắn ngửa đầu tựa vào một mảng rêu xanh bám trên tảng đá, toàn thân đều thả lỏng chỉ lộ từ phần cổ lên.
Mấy ngày qua, suốt từ lúc ‘A Thanh’ mang hắn đến Yến Kinh, bất kể là cơ thể hay tâm trí của Vô Song đều phi thường mệt mỏi.
Vô Song hiện nay đã rất mạnh, chỉ cần hắn ma hóa lên cho dù Quỷ Vương cũng bị hắn vặt lông như gà, cho dù Quỷ Đế trong truyền thuyết hắn chưa chắc đã sợ, đánh không được hắn cũng có thể chạy, tại Ma Sơn hiện nay chỉ cần Ma Vật kia không ra, hắn có tư cách thả lỏng.
Hắn cũng cảm nhận được xa xa kia đang có chiến đấu nhưng mà hắn sao phải quan tâm?,
Nếu đám người nhân tộc kia có thể thắng là tốt nhất.
Nếu chết hết là tại thực lực chưa đủ, hắn căn bản không lăn tăn.
Dĩ nhiên nếu đối phương vận khí không tệ chạy về phía hắn, hắn vẫn là sẽ ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.