Đám người Mộ Dung Phục rời đi, nơi này chỉ còn lại Vô Song cùng một A Châu không hiểu gì mà bất tỉnh.
Nhìn A Châu nằm trên mặt đất, Vô Song khẽ mỉm cười.
A Châu chính là một trong hai nhân vật cho Vô Song nhiều tiếc nuối nhất.
Người đầu tiên là Niệm Từ, người thứ hai chính là A Châu.
Cuộc đời của Niệm Từ căn bản không nên tràn ngập đau khổ cùng đơn côi như thế.
Cuộc đời của A Châu căn bản cũng không nên kết thúc như vậy.
Vô Song cũng không có ý nghĩ sẽ thu A Châu lại bên người, Vô Song vẫn muốn theo nguyên tác, để A Châu lại bên Kiều Phong.
Nếu A Châu không chết sớm như vậy cuộc đời Kiều Phong cũng chẳng kết thúc sớm như vậy.
Hắn không biết hắn còn ở thế giới này bao lâu nhưng ít nhất hắn cũng sẽ làm gì đó cho hai người này, đây là suy nghĩ đơn thuần nhất của một fan Kim Dung, của một người có tiếc nuối với Thiên Long Bát Bộ.
Vô Song đã từng gặp Kiều Phong, thậm chí hai người còn đại chiến một hồi, không thể không nói chiến lực của Kiều Phong cực kỳ kinh người, ngày đó là lần đầu tiên Vô Song cảm nhận được thua thiệt một người khác, cảm giác hắn gần như không có cách nào thắng được Kiều Phong vậy.
Hiện nay thực lực của Vô Song đã sớm vượt qua Kiều Phong nhưng bản thân vị Thần Võ này vẫn cứ làm cho Vô Song nể trọng.
Đối với A Châu, hắn giữ nàng lại thứ nhất là muốn mượn ‘dụng cụ ‘ của nàng dù sao A Châu cũng là bậc đại hành gai trong nghề.
Về phần thứ hai, Vô Song hiện nay có đủ lực lượng để bảo đảm an toàn cho A Châu, đủ để cải biến cuộc đời nàng.
.......
Nhẹ bước về phía A Châu, Vô Song dùng hai tay bế nàng lên, xoay người đặt nàng tới một phiến đá tương đối phẳng, sau lưng hắn tiếng gió phần phật nổi lên.
Chưa từng quay đầu, đặt A Châu xuống, lại nhìn nàng thêm một chút, Vô Song mới chậm rãi quay lại.
Chủ nhân của cơn gió kia đương nhiên chính là nữ quỷ.
Nữ quỷ lơ lửng trên bầu trời, đôi bàn chân trần duỗi thẳng ra, cả người thẳng tắp đứng trên không trung, ánh mắt của nó đầy hứng thú nhìn Vô Song.
Con mặt đỏ rực của nữ quỷ như có một ngọn lửa chập chờn, đôi môi nó cong lên để lộ ra hai trước răng nanh.
Nữ quỷ đối với Vô Song nhẹ cắn môi, sau đó khẽ liếm môi một cái, nó cứ như đang nhìn đệ nhất mỹ vị vậy.
Vô Song hơi hơi nhíu mày với hành động của nữ quỷ, hắn duỗi thẳng tay ra, từ trong bàn tay hắn nội lực tích tụ, theo nội lực biến thành chí dương chí cương, Hỏa Diễm Đao lập tức được phóng ra.
Hỏa Diễm Đao theo gió mà đến, gào thét chém thẳng tới nữ quỷ bất quá khuôn mặt nữ quỷ vẫn cực kỳ tự tin.
Chỉ thấy nữ quỷ nắm chặt đôi tay, đôi tay mảnh mai kia lại nắm một loại lực lượng kinh người, cứ như vậy đấm ra hai quyền, hai quyền của nó mang theo sóng oanh kích, cực kỳ trực tiếp đập nát toàn bộ Hỏa Diễm Đao phóng ra.
‘Sức mạnh thân thể siêu cường’.
Đây là nhận xét đầu tiên của Vô Song về nữ quỷ hoặc nói đúng hơn là về quỷ tộc.
Quỷ tộc có thể coi như dạng cao cấp hơn của Thi, những gì Thi có Quỷ Tộc đương nhiên đều có.
THực lực của nữ quỷ tương tự với cường giả thập tinh của nhân loại, sức mạnh thân thể của nữ quỷ cường cũng là đương nhiên.
Dùng hai tay phá hủy Hỏa Diễm Đao của Vô Song, nữ quỷ vẫn không động,chỉ cười cười nhìn hắn, đôi cánh ma mị nhẹ rung đưa nàng lơ lửng trên bầu trời.
Nữ quỷ căn bản không có ý định xuất thủ.
Nhìn thấy một mặt này của nữ quỷ, Vô Song liền thấy lạ.
Vô Song không biến thân bởi hắn muốn xem thực lực của mình cùng nữ quỷ cách nhau bao xa, hơn nữa hắn càng muốn hiểu thêm về quỷ tộc bởi theo suy nghĩ của hắn, chỉ cấn hắn biến thân trận chiến căn bản chẳng còn ý nghĩa.
Vô Song cho dù không tin tưởng lắm suy nghĩ hiện nay của mình, hắn vẫn cứ mở miệng.
“Ngươi muốn nói chuyện?”.
Ngoại trừ việc này ra, Vô song gần như không có bất cứ cái gì có thể giải thích cho hành động của nữ quỷ.
Với thực lực của nữ quỷ, căn bản sẽ không cần đợi cho đám người Mộ Dung Phục rời đi, nàng có thể hiện ra sớm hơn nhiều.
Với thực lực của nữ quỷ, chỉ cần nàng không muốn Đoàn Dự sao có thể mang người rời đi?.
Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự rất tốt nhưng phải xem đối mặt với ai, Vô Song chưa từng tin tưởng Đoàn Dự bằng vào Lăng Ba Vi Bộ lại mang thêm một người có thể thoát khỏi tay cao thủ ngang cấp với Đồng Mỗ.
Nữ quỷ chắc chắn có vấn đề, lại thêm nàng nhất quyết không chịu ra tay, Vô Song càng hoài nghi nữ quỷ có gì đó muốn nói, dĩ nhiên tiền đề là nàng phải hiểu tiếng của nhân loại hoặc ít nhất nàng truyền tải nội dung làm Vô Song hiểu được.
Nữ quỷ nghe thấy Vô Song mở miệng, vẻ mặt tươi cười, nàng vậy mà gật đầu tuy nhiên rất nhắn khuôn mặt liền không tốt cho lắm
Nữ quỷ xuất phát điểm là nhân tộc, nàng có thể hiểu ngôn ngữ nhân tộc nhưng mà cái ngôn ngữ đó hiện nay nàng nói không được.
Đại khái nữ quỷ có thể hiểu Vô Song nói nhưng nàng sẽ không nói cho Vô Song hiểu được, nàng cũng không biết chữ, nữ quỷ lần này căn bản không biết làm gì mới tốt.
Đột nhiên ánh mắt hướng về phía A Châu, nữ quỷ đôi cánh rung lên, nàng đã hiện ra bên cạnh A Châu, tốc độ của nàng không kém chút nào so với Vô Song vận lên toàn lực.
Tiếp theo trên tay nữ quỷ hiện ra một luồng năng lượng hắc ám, quả cầu hắc ám trong tay nàng dĩ nhiên được tạo nên từ ma khí.
Nàng mang quả cầu ma khí kia, muốn nhét vào người A Châu.
Không cần suy nghĩ nhiều, với thực lực A Châu thì sau khi viên năng lượng này tiến vào cơ thể, chưa đến 10 phút đồng hồ... A Châu tất bị ma hóa.
Vô Song cũng sẽ không để nữ quỷ đụng đến A Châu, hắn tựa hồ ngay lập tức đưa tay ra, bắt lấy cổ tay nữ quỷ, mượn một chiêu Cầm Long Công đẩy tay nữ quỷ về, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Đụng vào nàng, chết”.
Nữ quỷ bị Vô Song dùng lực đẩy lùi lại, nàng đương nhiên cũng chẳng đau đớn gì, ánh mắt kỳ quái nhìn Vô Song, sau đó lại nhìn A Châu,
Nhìn Vô Song... rồi lại nhìn A Châu, cứ đứng ngây ngốc như vậy vài giây đồng hồ.
Sau đó cũng chẳng rõ Vô Song chọc gì nàng hay nàng bị yếu tố ‘thần bí’ nào đó làm cho phát điên, sắc mặt vậy mà biến thành giận dữ, trong ánh mắt đỏ rực kia rốt cuộc xuất hiện sát khí.
Ánh mắt nàng vốn màu đỏ, thêm vào sát khí quả thực tương đối đáng sợ, ít nhất người thường sẽ cảm thấy vậy.
Nàng muốn giết A Châu.
Lại một lần nữa rung lên đôi cánh, nàng vậy mà thật sự động thủ.
Lần này tốc độ của nữ quỷ còn đáng sợ hơn lúc trước, tốc độ căn bản không thua đế vị cao thủ.
Nàng lướt qua người Vô Song, tím lấy A Châu đang bất tỉnh, năm ngón tay bám vào cổ A Châu, dùng một tay bóp cổ A Châu nâng lên trời, vẻ mặt đầy hứng thú cùng trêu tức quay đầu lại nhìn về phía Vô Song.
Nàng bắt được A Châu ngay trước mắt Vô Song, thậm chí trong mắt còn có sự kích động nhè nhẹ.
Nữ quỷ vừa quay đầu nào ngờ làm gì có hình bóng của Vô Song?, sau đó nàng chỉ cảm nhận một cơn gió ập đến, một quyền nện thẳng vào bụng mình, nữ quỷ cả người bị kích bay đi đồng thời một bàn tay đưa ra, cường lực đánh vào cổ tay nàng khiến nàng không thể không buông tay.
Vô Song chân đạp hư không, cả người tiến vào trạng thái ma hóa, hai tay bế A Châu lên, sắc mắt càng ngày càng lạnh.
Hắn không hiểu nữ quỷ muốn làm gì nhưng đây không phải lý do hắn tha cho nàng, hơn nữa Vô Song tự thân mình còn rất muốn giết vài đầu quỷ vương, chí ít hắn cần tính mạng quỷ vương để càng thêm hiểu rõ Ma Sơn này.
Nữ quỷ nếu có thể lên tiếng, nếu có thể nói ra điều gì đó làm Vô Song hứng thú, hắn tất nhiên sẽ có thể suy nghĩ một chút bất quá nàng lại ra tay với A Châu, đây chính là điều làm Vô Song căn bản không chấp nhận.
Từ sau sự việc A Thanh, Vô Song cực kỳ mẫn cảm với bất cứ ai đụng vào nữ tử bên cạnh hắn, cho dù A Châu không phải nữ nhân của Vô Song nhưng ai có thể đảm bảo cùng một trường hợp, nữ quỷ kia không đụng vào Niệm Từ?, đây là nghịch lân của Vô Song.
Không tiếp tục nói câu nào, Vô Song sử dụng ba đầu hắc long sau lưng cuốn lấy thân thể A Châu, bảo vệ nàng trong ma khí của chính hắn, thân ảnh như thuấn di mà tiến tới, một trọng quyền nện trực tiếp vào mặt nữ quỷ.
Vô Song không thể dùng võ kỹ khi ma hóa, hắn có chỉ là thân thể cực mạnh và tốc độ siêu cấp biến thái.
Nữ quỷ tiếp tục bị Vô Song oanh sát trên mặt đất, một quyền khiến nàng phun máu giữa hư không.
Máu của nữ quỷ không ngờ cũng là màu đỏ.
Chỉ hơi nghi hoặc, Vô Song căn bản sẽ không dừng tay, lại tiếp tục đuổi theo, từng quyền nối tiếp nhau.
Nữ quỷ hoàn toàn bị dọa sợ, nàng căn bản không dám cùng Vô Song cứng đối cứng nhưng tốc độ của Vô Song hoàn toàn vượt qua nàng, nữ quỷ cũng chỉ bị động mà phòng thủ.
Hai người đánh nhau không hề có phong phạm cao thủ võ lâm, cứ như hai đấu sĩ hiện đại vậy, đương nhiên nếu tính như thế thì Vô Song sẽ là đấu sĩ chuyên nghiệp còn nữ quỷ là dân nghiệp dư.
Nàng có thể đỡ từng quyền của Vô Song nhưng đau đớn không thể tả, thậm chí nếu Vô Song cảm giác không sai, xương cốt của nữ quỷ chỉ sợ cũng không chịu được.
10 chiêu – 20 chiêu – 50 chiêu.
50 chiêu qua đi, nữ quỷ căn bản không có sức phòng ngự nữa, hai người đều có thể bay trên bầu trời, Vô Song đánh nàng lui từ bắc đến nam, đến mức hai cánh tay của nữ quỷ vô lực buông thõng xuống.
Nữ quỷ chỉ có thể cắn răng vận sức mà vận động đôi cánh, cả người mượn thế lùi lại, cố gắng kéo dài thêm chút khoảng cách với Vô Song.
Khuôn mặt nữ quỷ vừa sợ vừa giận nhì Vô Song lại muốn động thủ, rốt cuộc cũng làm ra quyết định.
Nàng muốn chạy.
Vô Song dĩ nhiên cũng không tin tưởng nàng sẽ chạy được, tốc độ của hắn vượt quá xa nàng.
Tốc độ của nữ quỷ cũng rất cao, hơn xa Vô Song trong hình dạng nhân loại tuy nhiên Vô Song trong trạng thái ma hóa thì nàng không có tư cách so sánh.
Vô Song thấy nữ tử động, hắn dĩ nhiên cũng động, thân hình lại hiện ra trước mặt nàng, một quyền đánh tới, nào ngờ một quyền của Vô Song lại đánh vào khoảng không, nữ quỷ dĩ nhiên thật sự tiêu thất?.
Vô Song đứng trên không trung, hoài nghi một chút nhìn xung quanh, thực sự không có bất cứ dấu hiệu tồn tại nào của nữ quỷ.
“Kỳ lạ”.
Nghĩ đến bộ dạng của nữ quỷ, nghĩ đến việc nữ quỷ tựa hồ nghe hiểu tiếng nhân loại, lại thêm việc trong người nàng máu là máu đỏ, trên người khung xương cũng phi thường hoàn chỉnh, trừ đôi cánh cùng cặp sừng ra rất khó phân định sự khác biệt giữ nàng cùng nhân loại.
Nữ quỷ hiện thân, nàng có dụng ý gì thì Vô Song không biết, nhưng nàng quả thật có thể làm cho Vô Song phi thường hứng thú hay nói đúng hơn, Vô Song bắt đầu càng ngày càng hứng thú với quỷ tộc.
......
Nữ quỷ bỏ chạy, bên ngoài đám Thi lại không thể cho Vô Song hứng thú, cho dù Vô Song phát hiện ra vài thân ảnh Ma Thi thì hắn cũng vẫn không có hứng thú.
Ma Thi mà thôi, Vô Song đã giết qua vài con, thực lực cỡ đó không thể làm cho Vô Song hứng thú, quan trọng hơn Ma Thi không thể cho Vô Song bất cứ lợi ích gì, cũng giống như Cương Thi hay Thiết Thi, ma khí của bọn chúng đối với Vô Song hoàn toàn vô dụng.
Vô Song sau khi đánh chạy nữ quỷ, lại tìm một khoảng đất trống mà ngồi, bên cạnh hắn lúc này là A Châu vẫn đang bất tỉnh.
Nhìn A Châu tựa vào vai mình say ngủ, Vô Song vẫn chưa muốn gọi nàng dậy.
Vô Song y thuật cực cường, hắn có thể nhìn ra được thần sắc tiều tụy của A Châu.
Những ngày qua ở Ma Sơn, bản thân A Châu căn bản quá mệt mỏi, quá bị dày vò thậm chí Vô Song không thể hiểu nổi, não Mộ Dung Phục có bị bò đá hay không?.
Mang Ngữ Yên theo còn có thể dù sao công dụng của Ngữ Yên bày ra đó, nàng là bách khoa toàn thư về võ học, mang nàng theo còn có lợi ích rất lớn.
Về phần A Châu, Mộ Dung Phục mang nàng đến đây làm khỉ gì?.
A Châu cường đại nhất ở khả năng hóa trang cùng dịch dung nhưng mà Vô Song căn bản không tin cái khả năng này có tác dụng gì đối với Mộ Dung Phục, chẳng nhẽ hắn còn muốn dịch dung đi giữa đám Cương Thi?.
A Châu không phải không biết võ công nhưng mà nàng còn yếu hơn cả Niệm Từ, ở trong điều kiện này mà bắt nàng đến Phật Sơn không khác gì cực hình.
Lúc trước trong trận doanh, quả thực nàng không bị ma khí ảnh hưởng nhưng mà sau khi đi ra ngoài, ma khí bắt đầu nhập thể, cho dù chỉ có một lượng ma khí rất mỏng nhưng về lâu về dài chỉ sợ A Châu cũng sẽ ma hóa.
Vô Song đương nhiên sớm hóa giải ma khí cho nàng đồng thời hắn cố tình để nàng ngủ ngon một giấc, một giấc ngủ sâu có thể giúp nàng bắt đầu hồi phục thể lực.
Vô Song ngồi trên mặt đất, lại bắt đầu muốn nướng thịt thỏ, cho dù dưới ánh lửa có thể tụ tập rất nhiều Thi tiến tới bản thân Vô Song cũng căn bản chưa từng quan tâm.
Nhóm lửa, bắt đầu nướng thịt, nào ngờ trong bụi cây có động tĩnh, từ bên trong bụi cây quả thực có người đi ra.
Đây là một đạo sĩ.
Nhìn người này, Vô Song nhíu mày thật lâu.
Vô Song khó phát hiện ra đạo sĩ này vì hắn vẫn tính là nhân loại, dưới tác động của Ma Sơn thì Quỷ Tộc cùng Nhân Tộc đều cực khó bị phát hiện từ xa.
Về phần Vô Song nhíu mày là vì đạo sĩ này cách hoàn toàn ma hóa không xa.
Đạo sĩ tiến tới nhưng lại giữ khoảng cách cực xa với Vô Song, hắn đứng cách Vô Song khoảng 10m rồi dừng lại, chậm rãi ngồi xuống.
Vô Song hơi hơi nghi hoặc nhìn đạo sĩ bất quá chỉ cần đạo sĩ không đụng tới hắn, hắn cũng lười ra tay.
Đạo sĩ này sau khi ma hóa, giỏi lắm cũng chỉ là Cương Thi, Vô Song từ lâu đã không có hứng thú với Thi cấp độ này.
Tiếp theo mới là việc Vô Song không thể tưởng tượng, đạo sĩ mở miệng.
Sau đó cánh tay Vô Song run lên, suýt nữa rơi cả con thỏ đang quay trên lửa.
Chỉ nghe đạo sĩ nói.
“Ta thích ngươi”.
Vô Song xin thề, hắn cả đời chưa nghe câu nói nào có sức sát thương kinh khủng đến vậy.