Cực Võ

Chương 274: Mộ Dung Thế Gia (2)




Nhắc đến Lý Thanh La tất nhiên chỉ là một cái cớ, là một cái cớ để A Châu chấp nhận.
Vô Song cũng không tin A Châu sẽ gật đầu luôn với bản thân mình, dù sao hiện nay người có ảnh hưởng nhất với A Châu vẫn là Mộ Dung Phục, vì vậy nếu không được Mộ Dung Phục chấp nhận bản thân A Châu rất khó gật đầu.
Như Vô Song suy đoán, A Châu quả thật không gật đầu thậm chí nàng có chút hốt hoảng.
Võ công?, tại thế giới này còn chưa có ai không thích võ công, bản thân A Châu cũng là như vậy nhưng mà nàng không dám quyết định, vì vậy A Châu chỉ có thể xin phép Vô Song cho nàng một khoảng thời gian suy nghĩ.
A Châu một đường trở về ‘Mộ Dung Phủ’, sắc mặt thủy chung luôn mang theo vẻ suy nghĩ.
Mộ Dung Phủ này đương nhiên không phải Cô Tô Mộ Dung Gia mà là biệt phủ của Mộ Dung Phục tại nội thành.
Bằng vào thực lực của Mộ Dung Phục còn lâu mới có tư cách tiến vào đây nhưng nếu là Mộ Dung gia thì khác.
Phương nam đệ nhất võ lâm thế gia, tư cách vẫn cứ là có đủ lại thêm đoàn người của Mộ Dung Phục tương đối nhiều, vẫn được Hồng Thất Công dành cho một tòa phủ đệ.
Nhắc đến Mộ Dung Phục cùng Mộ Dung gia, Vô Song thủy chung có suy nghĩ.
Mộ Dung Long Thành là ai thì Vô Song không biết thậm chí hắn còn không quá rõ Kim Dung có nhân vật này.
Người nổi tiếng nhất của Mộ Dung Gia chỉ có Mộ Dung Bác.
Mộ Dung Bác tất nhiên rất mạnh, theo Vô Song đánh giá hắn chỉ sợ đạt đến thập tinh cường giả nhưng thân phận của người này hiện nay là thế nào lại làm Vô Song khó đoán.
Mộ Dung Bác vẫn là ở trong Thiếu Lâm Tự hay ở nơi khác?, dù sao năm xưa Mộ Dung Bác vì không muốn bị Tiêu Viễn Sơn trả thù liền tiến vào tàng kinh các Thiếu Lâm Tự.
Bình thường thì Vô Song cũng lười đoán nhưng mà hiện nay Tảo Địa Tăng xuất thế, uy danh chấn động võ lâm vậy hai kẻ trốn chạy trong tàng kinh các Thiếu Lâm là Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác sẽ thế nào?.
Hai người bọn họ có còn tiến vào Thiếu Lâm Tự như cốt truyện không?, nếu không tiến vào thì bọn họ đi đâu?, nếu tiến vào thì hai người này đang dùng thân phận gì xuất hiện nhân thế?.
Tảo Địa Tăng còn xuất thế, hai người này không thể một mực ẩn cư, Thiếu Lâm lúc này cực thiếu cường giả, với chiến lực của hai người sao có thể không vì Thiếu Lâm hiệu lực?.
Nghĩ đến Mộ Dung Bác – Tiêu Viễn Sơn đang vì Thiếu Lâm hiệu lực, Vô Song không thể không nâng thực lực Thiếu Lâm Tự lên thêm một bậc.
Phật Giáo thực sự quá mạnh, mạnh hơn hẳn phần còn lại của toàn bộ võ lâm.
Hiệp Khách Đảo không xuất thế, thiên hạ chỉ là trò chơi của Thiếu Lâm Tự cùng Mật Tông.
........
A Châu trở về phủ, người đầu tiên nàng gặp chính là Bao Bất Đồng.
Bao Bất Đồng là thủ vệ của Mộ Dung Phục, lúc này vừa thấy A Châu trở về lại thêm sắc mặt không đúng liền bước ra hỏi.
“A Châu, ngươi đi đâu mà bây giờ mới về?, hơn nữa nhìn mặt ngươi kìa, có việc gì sao?”.
A Châu ngửa mặt lên nhìn Bao Bất Đồng sau đó rất nhanh tùy chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Bao tam ca, A Châu không sao, Bao tam ca yên tâm”.
Bao Bất Đồng nghe A Châu nói như vậy thì còn nói gì nữa, đương nhiên là im lặng nhìn theo A Châu tiến vào trong nhà.
A Châu trở về cũng không đi tìm Mộ Dung Phục mà về luôn phòng của chính mình, nàng tại nội thành liền sống chung với A Bích.
A Bích lúc này vẫn chưa trở về phòng, A Châu đương nhiên cũng đoán ra A Bích đang ở cùng công tử.
A Châu cùng Ngữ Yên thân như chị em còn A Châu cùng A Bích căn bản chính là chị em với nhau, hai người lớn lên bên nhau, thân phận cũng như nhau, tình cảm căn bản không cần phải nói thêm.
A Châu trở về phòng liền lên giường ngồi, thân thể hơi hơi ngả về sau.
Nàng tất nhiên cũng thích học võ, cũng tin tưởng tuyệt đối lời tiền bối nói nhưng mà... chính Vô Song nói với nàng, nếu nàng đi theo hắn liền sẽ không còn là nô tỳ của Mộ Dung Phục.
Nói đùa, đệ tử đầu tiên của Vô Song sao có thể là người dưới của Mộ Dung Gia?, cho dù Mộ Dung lão tổ – Mộ Dung Long Thành hiện thế còn chưa chắc Vô Song đã cho mặt mũi, Mộ Dung Bác cùng Mộ Dung Phục tính là cái gì?.
Lại nói đến A Châu, A Châu một mặt không nỡ rời xa Mộ Dung gia nhưng mà nàng một mặt cũng không muốn tình cảnh hôm đó xảy ra.
Ngày đó nàng bất lực thế nào trước đám cương thi, nàng còn nhớ mãi.
Nếu nàng có võ công tuyệt đỉnh liền có thể bảo vệ đám người Mộ Dung Phục, bảo vệ Vương Ngữ Yên cùng Đoàn Dự chứ chẳng trở thành gánh nặng cho toàn bộ đoàn đội.
Mang theo đấu tranh nội tâm, cũng có lẽ nàng tương đối mệt mỏi, nàng liền tiến vào giấc mộng.
......
A Châu không biết khi nàng trở về chưa bao lâu thì có người đi theo nàng tiến vào Mộ Dung Phủ, người này đương nhiên chính là Vô Song.
Vô Song thoát bỏ lớp dịch dung, bỏ đi thân phận Tiêu Hà, sử dụng khuôn mặt của chính mình đến gặp Mộ Dung Phục.
Vô Song mái tóc trắng búi cao lộ ra cái cổ trắng ngần, một thân bạch y sạch sẽ, trên người đeo một khối mỹ ngọc, lằng lặng tiến vào Mộ Dung Phủ, nhìn hắn hiện tại có chút giống nữ giả nam trang.
Với võ công của Vô Song đương nhiên đám Bao Bất Đồng không thể nhận ra, hắn sau một hồi quan sát rốt cuộc cũng phát hiện ra thư phòng của Mộ Dung Phục.
Hắn đương nhiên chưa tiến vào vội, thản nhiên ngồi ở mái nhà, cho đến khi A Bích đi ra khỏi thư phòng, Vô Song mới như một bóng ma tiến vào trong.
Mộ Dung Phục lúc này còn chưa hiểu việc gì xảy ra, hắn đang quay lưng vào cửa ra vào, tay cầm một quyển sách, khuôn mặt tương đối chăm chú.
Mộ Dung Phục còn tưởng A Bích quay lại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
“Bích?, phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhanh như thế đã quay lại sao?”.
Vô Song khẽ nhếch miệng, tiện tay lấy một cái ghế kéo lại, ngồi xuống mà nhìn Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục không thấy ai đáp lại, rốt cuộc cảm thấy không đúng liền xoay người lại, ngẩng mặt lên, khi hắn nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xa lạ cả người liền giật mình.
Mộ Dung Phục quả thật tạm thời không nhận ra Vô Song, dù sao mấy hôm trước chỉ là gặp thoáng qua đồng thời khi đó Vô Song hoàn toàn xõa tóc, so với Vô Song hiện nay quả thật rất khác biệt.
Mộ Dung Phục không hổ một đời thiên tài, cũng rất nhanh bình tĩnh, đặc biệt khi thấy mái tóc trắng của Vô Song, trong mắt hắn dần dần chuyển thành kích động.
“Đông Phương cô nương?, người đến sao không nói với Phục một câu, Phục nhất định tự mình ra đón”.
Vô Song đối với vẻ thân sĩ của Mộ Dung Phục tương đối chán ghét, Mộ Dung Phục đây là diễn cho ai xem?.
“Mộ Dung Bác sao rồi?”.
Một câu nói không đầu không cuối làm Mộ Dung Phục toàn thân phát lạnh, sau đó trầm giọng mà lên tiếng.
“Gia phụ đã sớm tạ thế, không biết Đông Phương cô nương.. hỏi gia phụ có chuyện gì?”.
“Mộ Dung Bác còn kém tuổi ta”.
Lại một câu nói lạnh lùng của Vô Song vang lên, lần này Mộ Dung Phục lại càng sợ hãi có điều rất nhanh lại điều chỉnh sắc mặt bản thân.
Mộ Dung Phục cũng có thể coi là nhân vật co được dãn được, đáng tiếc thực lực hắn quá yếu, trong những lúc quan trọng chỉ toàn ‘dãn’ chứ không thể ‘co’.
Mộ Dung Phục cũng thật xui xẻo, hắn sống trong thời đại Thiên Long, đã mang kiếp nhân vật phụ lại gặp tình cảnh có đến 3 nhân vật chính cùng xuất thế, Mộ Dung Phục sống được mới là lạ.
Lúc này Mộ Dung Phục cũng không dám nhìn thẳng vào Vô Song mà lựa chọn cúi đầu.
“Đông Phương... tiền bối, không biết người hỏi gia phụ... có việc gì “.
Nhìn Mộ Dung Phục, Vô Song cười cười.
“Nha đầu A Châu đó, ta rất thích nàng, ngươi để nàng theo ta đi thôi”.
Mộ Dung Phục đương nhiên cũng có thể đoán ra A Châu cùng Vô Song nhất định có gì không bình thường, dù sao hôm đó chính Vô Song muốn giữ A Châu lại có điều hắn thật sự không ngờ Vô Song lại trực tiếp như vậy.
Mộ Dung Phục có dám trái lời Vô Song không?, đương nhiên là không, Mộ Dung Phục sẽ không vì A Châu đắc tội một cường giả.
Mộ Dung Phục đang định lên tiếng thì Vô Song khẽ đẩy tay ra, trên bàn bỗng chốc xuất hiện một tấm lệnh bài thập tinh.
Lệnh bài này đương nhiên là hàng thật giá thật, là Vô Song lấy từ chỗ Hồng Thất Công, bản thân hắn có một lệnh bài ngũ tinh, một lệnh bài thập tinh.
Đặt tấm lệnh bài thập tinh lên bàn, Vô Song cũng từ từ lấy ra một tấm lệnh bài khác, lại đặt cạnh lệnh bài thập tinh.
Tấm lệnh bài thứ hai toàn thân màu đen, bên trên là dòng chữ đỏ ngập tràn sát khí, trên lệnh bài ghi rõ ba chữ ‘Nhất Phẩm Đường’.
Đặt hai tấm lệnh bài lên xong, Vô Song cười cười.
Vô Song không mang theo bất cứ đồ đạc gì bên người có điều lệnh bài thân phận hắn vẫn là giữ được, dù sao đây cũng là thói quen của hắn.
Lúc trước Thiên Đạo dẫn Vô Song đến Yến Kinh, đồ đạc Vô Song đều không chuẩn bị nhiều nhưng trên người hắn vẫn mang theo 3 tấm lệnh bài.
Tấm đầu tiên là của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường.
Tấm thứ hai là của Hoàn Nhan Hồng Liệt tặng hắn.
Tấm thứ ba là đại diện cho hoàng thất Tây Hạ, của chính Lý Thu Thủy cấp.
Một đường đặt cả ba tấm lệnh bài trên bàn, Vô Song mới khẽ mỉm cười.
“Ta cùng Mộ Dung Bác không quen biết gì nhưng việc của Mộ Dung gia ta vẫn là biết “.
“A Châu rất hợp mắt ta, ta quyết định nhận nha đầu kia làm đệ tử, ta đến chỉ là thông báo cho ngươi, căn bản không quan tâm ngươi nghĩ cái gì”.
“Việc thứ hai, mới là việc chính, không biết Mộ Dung Phục ngươi có còn muốn khôi phục hoàng thất Đại Yên? “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.