Vô Song chưa bao giờ dễ tin người, hắn chưa hẳn có ý hại người nhưng mà tâm phòng người không thể không có, ví dụ điển hình gần nhất là khi gặp Lãnh, cũng vì hắn đề phòng nàng giữa nàng cùng hắn mới có một trận chiến.
Đến cả Tây Thi hay Lý Thu Thủy thì Vô Song còn có một thời gian tránh như tránh tà, đặc biệt là Tây Thi, hắn từng cảm thấy nàng như rắn rết, nàng quá nguy hiểm, tránh được càng xa càng tốt.
Ấy vậy mà... Vô Song cũng không rõ tại sao, từ đầu đến cuối hắn đều cực tin tưởng Độc Cô.
Gần như là vô điều kiện tin tưởng vậy, Độc Cô nói cái gì, hắn liền tin cái đó.
Ví dụ như bí mật về quỷ tộc chẳng hạn, bí mật này Độc Cô nói ra khác rất rất nhiều những lời A Thanh nói, những lời Vân Đóa nói hay thường thức của nhân loại về quỷ tộc.
Lại ví dụ như cái gọi là âm tào địa phủ, thập điện diêm la, cái này không ít người cũng biết, trong những câu truyện thần thoại, cổ tích, mấy cái từ này thiếu gì?, chỉ cần thêm một chút kiến thức liền thoải mái biên ra một câu chuyện, lấy cái gì ra đảm bảo âm tào địa phủ tồn tại?.
Dẫu cho âm tào địa phủ tồn tại, dẫu cho âm giới là có thật đi chăng nữa thì lấy gì đảm bảo những lời Độc Cô nói đều đúng?.
Chưa kể vì cái gì thân là người sống tiến xuống âm giới, Độc Cô cùng Đế Thích Thiên có thể thành truyền kỳ?, chẳng nhẽ cứ người sống may mắn xuống âm giới đều được ‘buff’ trở thành tuyệt thế đại nhân vật?. Chính chủ, 𝒓ủ bạn đọc ch𝓾ng ++ 𝐓𝒓ù 𝘮𝐓𝒓𝓾𝘺ện﹒VN ++
Lại nói tiếp những thứ như Hoa Sen Liên Ngẫu, dạng thần vật này liệu có tồn tại?, liệu có phải là sự thật?, hơn nữa cái gì mà tạo thân thể mới, cái gì mà sống lại một thế, những lời này bình thường nói ra ai sẽ tin?.
Những lời Độc Cô nói có trăm ngàn chỗ hở, trăm ngàn chỗ để vặn hỏi nhưng mà Vô Song không rõ vì sao, hắn nguyện ý tin tưởng.
Hắn tin tưởng Độc Cô đang nói thật.
Cho dù không có lý do gì, hắn cũng tin tưởng.
Trước câu hỏi của Độc Cô, hắn thật tâm suy nghĩ.
Nếu hắn có sức mạnh, sức mạnh đủ để đối kháng Hạng Vũ hay Thiên Đạo thì sẽ có chuyện gì xảy ra?.
Thế giới nào cũng như nhau mà thôi, luôn có một loại quy tắc bất di bất dịch.
Thế giới mạnh yếu nằm ở việc Thiên Đạo mạnh hay yếu chứ không phải sinh linh trong thế giới đó mạnh hay yếu.
Ví dụ như một thế giới chỉ toàn phàm nhân, không có ai luyện võ thậm chí thế giới không có sinh linh toàn cây cỏ hoa lá chưa hẳn đã thua thế giới toàn tiên nhân với thần nhân.
Quan trọng vẫn là ở tại Thiên Đạo.
Thiên Đạo sáng tạo thế giới, hình thái thế giới ra sao là do Thiên Đạo lựa chọn, đẳng cấp sinh linh mạnh yếu là Thiên Đạo quy định.
Về phần sức mạnh của Thiên Đạo tính như nào?, được tính bởi Đạo Lực.
Đạo Lực rốt cuộc là gì?, là năng lực khống chế của Thiên Đạo với thế giới, ấy là Đạo Lực.
Thiên Đạo càng có thể hoàn mỹ khống chế thế giới của mình thì Đạo Lực càng mạnh, thế giới đó càng mạnh, đương nhiên Thiên Đạo càng mạnh.
Thiên Đạo giới này căn bản không thể gặp mặt Thiên Đạo giới khác, hai cái Thiên Đạo không thể song song cùng tồn tại, có thể đi lại giữa hai thế giới chỉ có thể là sinh linh.
Sinh linh cho dù cường đại thế nào, cho dù mạnh đến nghịch thiên thì khi xuyên giới đều phải chịu một quy tắc, thực lực của sinh linh tối đa chỉ ngang ngửa với Thiên Đạo giới đó.
Trong điều kiện bình thường, Thiên Đạo sẽ luôn mạnh hơn sinh linh kia bởi Thiên Đạo ở tại thế giới của chính nó, ở tại sân nhà của nó, thực lực ngang nhau nhưng có thêm địa lợi, thậm chí có cả thiên thời cùng nhân hòa, sinh linh rất khó thắng được Thiên Đạo.
Sinh linh xuyên giới nếu yếu như Vô Song thì không sao nhưng nếu mạnh như Đế Thích Thiên, nhất định có đại chiến xảy ra, nhất định sẽ bị Thiên Đạo tự thân diệt sát.
Những khái niệm này Vô Song không hiểu, hắn cũng không biết gì cả, cũng vì cái khái niệm này mà Độc Cô nói ‘nếu Vô Song có thực lực đối kháng với Hạng Vũ hoặc Thiên Đạo ‘ chứ không nói Vô Song có thể chống lại cả hai.
Vô Song đương nhiên cũng không tin hắn đủ sức chống lại cả hai, hơn nữa hắn còn chẳng biết mình lấy tư cách gì bình khởi bình tọa cùng Thiên Đạo và Hạng Vũ bất quá chữ ‘nếu’ của Độc Cô lại làm Vô Song có rất nhiều suy tính.
“Nếu’ Vô Song có thể thật sự đạt đến cảnh giới kia, hắn sẽ làm gì?.
Trầm ngâm một lúc, Vô Song rốt cuộc mở miệng.
“Tiền bối, nếu ta có thực lực như vậy, ta ngại gì một trận chiến? “.
Nếu phải so sánh, cả Thiên Đạo cùng Hạng Vũ hắn cũng thật không thích.
Hạng Vũ về một mặt nào đó độc chiếm Tây Thi hay còn gọi là Ngu Cơ, cho dù từ trước tới nay Vô Song chưa từng thật lòng coi nàng là nữ nhân của mình, chưa từng thật sự động tâm với nàng thì trên góc độ nam nhân hắn vẫn không thích Hạng Vũ.
Về phần Thiên Đạo càng không phải nói, Hạng Vũ chỉ ở mức không thích mà thôi, Thiên Đạo thì thực sự làm Vô Song nổi lên sát tâm.
Hắn ngại gì một chiến?.
Độc Cô nghe Vô Song nói vậy, liền phá lên cười.
“Ta biết ngươi đạt tới Tam Long, ta cũng biết ngươi đang cố gắng tiến hóa Tam Long của bản thân mình, ta biết một nơi có thể cho ngươi tiến hóa, một nơi thích hợp nhất với ngươi, chỉ cần thành công đi qua nơi này, ngươi chưa hẳn đã dưới Hạng Vũ, dám đi hay không?”.
Giờ phút này, Vô Song một lần nữa lựa chọn tin tưởng Độc Cô, cho dù không rõ tại sao nhưng hắn thật sự tin tưởng, cứ như trong cõi u linh có cái gì đang đả động tới hắn vậy.
“Dám, có gì không dám?”.
Độc Cô gật đầu, bàn tay đưa ra nắm lấy Hoa Sen Liên Ngẫu, ánh mắt cũng tràn ngập hứng thú.
“Được, nếu ngươi đã dám đi vậy bản tọa liền cho ngươi một hồi tạo hóa”.
“Để bản tọa dạy ngươi cách sử dụng Hoa Sen Liên Ngẫu, thứ này diệu dụng chính là tạo ra một thân thể mới, bất cứ kẻ nào nắm giữ Hoa Sen Liên Ngẫu đều có hai lựa chọn, hoặc là tận dụng thứ này tái tạo thân thể, dung nhập hồn phách, sống lại một thế”.
“Về phần lựa chọn thứ hai cũng là tái tạo thân thể, lại tự cắt ra một phần hồn phách, tạo ra thân ngoại hóa thân “.
“Ngươi hiện tại chưa có chết, không thể sử dụng cách thứ nhất vậy chỉ có thể đi con đường thứ hai, dùng vật này tạo ra hóa thân của chính mình”.
“Chỉ có tạo ra thân ngoại hóa thân mới khiến khí tức Hoa Sen Liên Ngẫu vĩnh viễn biến mất, mới khiến Hạng Vũ không cách nào cảm nhận được “.
“Bản tọa có thể tạm thời ngăn cản khí tức của thứ này nhưng không thể ngăn cản quá lâu, Hoa Sen Liên Ngẫu bản thân là tiên vật, muốn triệt để phong ấn nó không dễ, Ma Sơn một mặt nào đó lại là sân nhà Hạng Vũ, muốn che mắt hắn lại càng không dễ”.
“Lần này, bản tọa trước khi dẫn ngươi đến nơi đó, liền vì ngươi thức tỉnh vật này, đúc ra hóa thân, triệt để khiến Hoa Sen Liên Ngẫu biến mất khỏi thế gian đi”.
Độc Cô nói xong thậm chí không hỏi ý kiến Vô Song, trực tiếp dùng ngón cái điểm vào tâm đóa hoa sen, bất quá sắc mặt Độc Cô rất nhanh khẽ nhíu, trong ánh mắt hiện ra một tia quái dị.
Độc Cô một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn dung mạo của Vô Song, rất nhanh Độc Cô phá lên cười, lần này tiếng cười vô cùng thống khoái, thậm chí làm Vô Song có cảm giác ‘nóng mặt’.
Vô Song còn chưa kịp hỏi lý do tại sao Độc Cô cười, chỉ thấy Độc Cô vỗ bàn một cái, tay cầm hoa sen, một tay còn lại đưa ngón cái lên, chỉ về phía Vô Song.
“Ha ha, thực sự là trời đất trêu người, đóa hoa sen này dĩ nhiên lại là giống cái”.
“Bản tọa còn cảm thấy có chút khó hiểu nhưng nhìn mặt ngươi liền rõ ràng rồi, tại Sát Sinh Lộ, Sát Nhãn nhìn thấy dung mạo của ngươi, với cái trí tuệ ngu đần của nó liền sẽ mặc định ngươi là nữ nhân”.
“Thực sự cười chết bản tọa “.
Độc Cô càng nói càng khoái trí, thậm chí làm hình ảnh cao thâm của Độc Cô trong mắt Vô Song... triệt để không còn cái gì.
Tất nhiên với một người vẫn luôn phải đóng vai nữ nhân như Vô Song, trái lại cũng không cảm thấy có cái gì sai thậm chí trong lòng còn có chút chờ mong.
Hắn không rõ hóa thân là cái gì, không rõ thứ này mạnh bao nhiêu nhưng nếu thật sự hóa thân của hắn là nữ nhân, sau này... có lẽ hắn cũng không bị vây vào tình trạng dở khóc dở cười nữa đi?.
Thân phận nữ nhân cứ để hóa thân đến đóng, về phần hắn trực tiếp hóa trang thành nam nhân?, sau này liền chấm dứt đóng mấy màn kịch chính hắn cảm thấy chán ghét.
Nghĩ đi nghĩ lại, cái hóa thân này thực sự đáng để Vô Song chờ mong.