Hoàng Dung những ngày hôm nay đối với nàng cứ như địa ngục vậy, nàng đang ở trong một cái ranh giới giữa thực và mộng.
Sau cái chết của phụ thân, nàng bắt đầu không có cách nào ngủ ngon, nàng bắt đầu gặp quái mộng.
Quái mộng chân thật đến nỗi chính nàng còn không biết đây là mộng hay là thật.
Quái mộng tiếp nối với nhau, cứ khi nào nàng nhắm mắt lại, nàng lại nhập mộng.
Cảm giác giữa thực và ảo đan xen lẫn nhau, cái cảm giác không biết cái nào là thật, cái nào là mộng, cảm giác hư hư thực thực, đã đẩy nàng đến bờ vực của sự chịu đựng.
Là Vô Song cứu nàng trước đám dâm tăng... hay Quách Tĩnh đưa tay ra trợ giúp nàng, không hề tị hiềm thân phận ăn mày của nàng?.
Là Vô Song tự thân nấu cho ăn cho nàng... hay Quách Tĩnh mời nàng bữa cơm đầu tiên?.
Là Vô Song chữa trị vết thương cho nàng... hay Quách Tĩnh vì nàng khoác lên tấm áo ấm giữa ngày đông giá rét?.
Là nàng theo Vô Song lên Dã Tam Pha để rồi gặp Lý Thu Thủy hay nàng cùng Quách Tĩnh đến Yến Kinh, nhìn thấy Dương Thiết Tâm?, nhìn thấy Bao Tích Nhược?.
Là nàng theo Vô Song vào Hoàn Nhan Phủ Đệ hay nàng theo Quách Tĩnh đại náo Hoàn Nhan Phủ?.
Nàng cứ như vậy mê mê hồ hồ mà sống, mê mê hồ hồ mà tự hỏi.
Nàng hiện tại còn không dám nói cái gì là mộng, cái gì là chân thật.
Những việc giữa nàng với Vô Song, nàng sao có thể quên?.
Những việc giữa nàng cùng Quách Tĩnh cũng chân thật đến lạ, cứ như chính bản thân nàng từng trải qua.
Điều đáng sợ nhất là hình ảnh của Quách Tĩnh cùng Vô Song cứ xen kẽ xuất hiện trong đầu nàng.
Đứng trước áp lực cực lớn, đại não nàng như nổ tung vậy, nàng cố gắng tìm hiểu tình trạng của bản thân nhưng mà càng tìm càng không thể hiểu, càng cố hiểu nàng càng tiến thật sâu vào cái cảm giác này.
Nàng cứ như một con người nhưng có hai số phận, hai cuộc đời, hai trí nhớ vậy.
Đại não nàng rốt cuộc phải làm ra lựa chọn, nàng phải chọn số phận cho mình, là Vô Song hay là Quách Tĩnh.
Không ai biết Thiên Đạo tại sao lại dùng thủ đoạn này đối với nàng nhưng không thể không nói, Thiên Đạo đã làm được rất tốt, làm đủ cao minh.
Điều càng nguy hiểm lúc này là Quách Tĩnh cũng đang trên đảo.
Hoàng Dung rốt cuộc vẫn là không chịu được, nàng triệt để ngã bệnh.
Có lẽ đối với nàng ngã bệnh mới là tốt nhất, ít nhất thân thể nàng gục xuống, nàng có lẽ sẽ không phải chịu cảnh dày vò, chịu cảnh hai loại kí ức cùng đè lên nhau.
Về cơ bản, ký ức của nàng cùng Vô Song cho nàng cảm giác gần gũi nhất nhưng mà cái ký ức của nàng cùng Quách Tĩnh lại chân thực hơn cả.
Nàng đi theo Vô Song một năm... nhưng mà trong thế giới Kim Dung, nàng đi theo Quách Tĩnh một đời.
Trong cơn mê man, đại não nàng bắt đầu làm ra lựa chọn, bắt đầu phản xạ một cách tự nhiên bằng việc loại bỏ một loại ký ức.
Là loại bỏ ký ức gần gũi nhất hay ký ức chân thật nhất?.
____________________
Hoàng Dung rốt cuộc lại mở mắt ra, nàng không rõ mình đã mê man bao lâu.
Đôi mắt vô hồn hoàn toàn ngây dại, đã không còn cái cảm giác sắc sảo thông minh của Nữ Gia Cát.
Cũng phải thôi, ai có thể chịu đựng được cái cảm giác của nàng?.
Nàng hiện tại đã không còn thân thích, đến cả ký ức trong đầu nàng... nàng cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả.
Khi nàng mở mắt ra, người đầu tiên nàng thấy... là một nam nhân trong ký ức khác của nàng.
Đôi môi khô khốc, Hoàng Dung liền mở miệng.
“Tĩnh ca ca... Dung nhi khát”.
Nàng nhìn thấy Quách Tĩnh, nàng rất mệt mỏi, đại não như chết lặng nhưng từ cái cảm giác thân quen trong ký ức, nàng vẫn mở miệng gọi ba chữ ‘Tĩnh ca ca’, vẫn mở miệng xưng mình là ‘Dung nhi’.
Trong tiềm thức, nàng cảm giác có gì đó không đúng nhưng bản năng nàng lại cảm thấy thân quen.
Sao trách được nàng?, ở một thời không khác, một thế giới Kim Dung khác, ba chữ ‘Tĩnh ca ca’ này nàng đã gọi một đời.
Quách Tĩnh đang ngồi bên cạnh giường của Hoàng Dung, hắn vừa thấy nàng mở miệng lập tức mỉm cười.
Khuôn mặt Quách Tĩnh hiện tại khó mà so được với Quách đại hiệp sau này nhưng cũng cương trực hơn người, trong ánh mắt lại tràn đầy thật thà thậm chí là khờ khạo.
Thấy Hoàng Dung mở miệng, Quách Tĩnh vui mừng quá đỗi, sau đó rất nhanh đứng lên, chạy đông chạy tây vì nàng rót nước.
“Dung nhi, muội tỉnh rồi, thực sự tốt quá, đợi một chút ta đi lấy nước cho muội”.
Nhìn thân ảnh Quách Tĩnh rời đi, nhìn hắn luống cuống lấy nước, nhìn nụ cười của hắn, Hoàng Dung bỗng chốc cảm thấy quen thuộc.
Nàng cứ như lục bình không rễ, phiêu đãng dưới dòng nước, nàng rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, nàng muốn tìm nơi níu kéo lại chính bản thân mình.
Tất cả những thứ này không phải suy nghĩ của Hoàng Dung mà là bản năng thân thể nàng làm ra lựa chọn.
Trong thế giới này, còn cái gì níu kéo nàng sống tiếp?, chính là nam nhân của nàng, là những ký ức về thứ tình cảm đẹp đẽ tuổi thanh xuân, là thứ tình đầu không thể quên.
Đáng chết là nàng hiện tại có đến hai mối tình đầu.
Quách Tĩnh rất nhanh chạy đến sau đó một tay ân cần ấn vào lưng nàng, từ từ đỡ nàng dậy.
Một tay khác cầm chén nước, đưa gần kề đôi môi nàng.
Trong lúc yếu đuối nhất, Hoàng Dung bất chợt cảm thấy chút ấm áp.
Nhẹ nhấp một ngụm nước, vì cơ thể quá yếu, nàng lại lựa chọn gục xuống nhưng mà vì Quách Tĩnh đang nâng lưng nàng lên, theo động tác này nàng lại bắt đầu tựa vào lồng ngực Quách Tĩnh.
“Tĩnh ca ca... muội mệt quá”.
Quách Tĩnh nghe vậy, lại càng tỏ ra quan tâm nàng hơn, chậm rãi đặt nàng nằm xuống, đầy ôn nhu cùng ấm áp lên tiếng.
“Dung nhi, muội cứ nghỉ ngơi, ca đi lấy đồ ăn cho muội, đã hai ngày muội không có gì bỏ vào bụng rồi”.
Nói xong Quách Tĩnh không quên đưa tay ra, chạm nhẹ vào trán Hoàng Dung sau đó lại vui vẻ mỉm cười.
“Tốt quá, Dung nhi hạ sốt rồi, muội mấy ngày qua mê man khiến cho ta lo lắng không tài nào ngủ được, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy tiếng lòng ta mà để Dung nhi bình an tỉnh lại”.
Những lời nói cực kỳ chân thật, vô tình làm lòng Hoàng Dung cảm thấy ám áp.
Ánh mắt nàng mờ dần nhìn theo Quách Tĩnh chạy ra cửa.
Nàng lại tiến vào trạng thái mê man.
“Tĩnh ca ca... người tốt với Dung nhi quá”.
...
Không đúng.
“Ta... ta... ta còn có Vô Song ca ca “.
“Vô Song ca ca ở đâu?, sao không ở bên Dung nhi... Dung nhi sợ lắm, thật sự sợ lắm”.
“Vô Song ca ca, người đi đâu rồi?”.
...
“Tĩnh ca ca... thật ngốc... cũng quá đỗi thật thà, đi trên giang hồ nhất định sẽ bị người bắt nạt... ta phải thật tốt trợ giúp Tĩnh ca ca “.
...
“Vô Song ca ca?... mà Vô Song ca ca là ai? “.
“Đầu ta đau quá, ngực ta đau quá “.
“Ta thật sự không muốn nghĩ nữa... thực sự mệt quá... mệt quá”.
___________________
Ở trên thiên không, A Thanh khoanh tay lại, đạp thiên mà đứng, khóe miệng chậm rãi mỉm cười.
Đương nhiên, một người không thể hoàn thành vai diễn của mình.
Không chỉ có Hoàng Dung thay đổi mà Quách Tĩnh cũng thay đổi có điều Thiên Đạo không cho phép Quách Tĩnh có đặc quyền như Hoàng Dung.
Thiên Đạo còn cho Hoàng Dung cơ hội tự hỏi, cơ hội tự mình làm ra lựa chọn còn với Quách Tĩnh?, nó trực tiếp gạt bỏ ký ức của Quách Tĩnh, triệt để khiến Quách Tĩnh dung nhập với ký ức của chính hắn với Hoàng Dung.
Lại nói tại sao nó không tự tay xóa ký ức của Hoàng Dung?, nếu nó làm vậy chẳng khác gì cho Hoàng Dung một kiếp sống mới, khi đó nó không thể nào giúp Hoàng Dung khôi phục lại ký ức với Vô Song.
Nếu không thể làm được việc này, nó cũng không có cách khiến Vô Song triệt để đứng về bên nó, thần phục nó, giúp đỡ nó.
Nó phải giữ lại chút ký ức cuối cùng của Hoàng Dung, nó phải khiến Hoàng Dung lựa chọn ký ức với Quách Tĩnh cùng phong ấn lại ký ức với Vô Song.
Đây mới là thập toàn thập mỹ.
Chỉ cần Hoàng Dung tự thôi miên chính mình, chấp nhận lựa chọn Quách Tĩnh, nó biết cả thiên hạ này không ai giúp được Vô Song nữa, ngoài nó ra ai có tư cách lấy lại ký ức cho Hoàng Dung?.
Nước cờ này... thực sự cao.