Cực Võ

Chương 327: Bình Thiên (2)




Hoàng Dung ánh mắt cứ như vậy nhìn chăm chú vào nam nhân này.
Kể cũng lạ, người này có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt có thể khiến bất cứ nữ nhân nào đều cảm thấy tự ti, trên người luôn toát ra một loại mị khí như ẩn như hiện nhưng không hiểu sao Hoàng Dung vẫn chắc chắn đây là nam nhân.
Cái khuôn mặt này thoạt nhìn xa lạ vô cùng nhưng càng ngày nàng càng cảm thấy quen thuộc, cứ như nàng đã gặp người này ở đâu, chỉ là nàng không cách nào nhớ ra mà thôi.
Quách Tĩnh đang ôm Hoàng Dung, hắn cũng cảm thấy có cái gì không đúng, hắn chậm rãi quay đầu lại liền nhìn thấy Vô Song.
Quách Tĩnh đầy chủ nghĩa nam nhân mà đẩy Hoàng Dung ra phía sau, ánh mắt đầy kiêng kỵ nhìn Vô Song.
“Ngươi là ai?, tại sao có mặt trên Đào Hoa Đảo “.
Hắn nói xong còn không quên nói nhỏ một câu với Hoàng Dung ở đằng sau.
“Dung nhi cẩn thận, người này cho ta cảm giác bất an vô cùng “.
Vô Song thính lực tốt đến mức nào?, hắn hoàn toàn có thể nghe thấy lời Quách Tĩnh nói.
Ánh mắt hắn khẽ đảo, hắn lại nhìn Hoàng Dung.
Đối mặt với ánh mắt của Vô Song, Hoàng Dung liền cảm thấy không tốt, trong lòng nàng như có cái gì đó lại được đốt lên, cái cảm giác này làm nàng mơ hồ sợ hãi.
Thân hình nhỏ nhắn cố gắng ẩn sau tấm lưng của Quách Tĩnh, nàng thậm chí không dám nhìn vào mắt Vô Song.
Quách Tĩnh cũng cảm nhận được ánh mắt Vô Song nhìn Hoàng Dung, nói thật ánh mắt này Quách Tĩnh cũng sợ.
Con mắt đỏ như máu, ngập tràn sát khí cùng với nộ hỏa.
Tiếp theo Hoàng Dung đưa tay ra, nắm lấy vạt áo của Quách Tĩnh, nhẹ kéo.
“Tĩnh ca ca, muội sợ”.
“Không phải sợ, có ta ở đây”.
Một lần nữa gắt gao che lại Hoàng Dung, ánh mắt Quách Tĩnh đầy kiên định nhìn Vô Song, trong ánh mắt đã không có sợ hãi.
Quách Tĩnh không hổ là Quách Tĩnh, hắn thực sự rất không tệ, đặc biệt là đối với Hoàng Dung đáng tiếc đối mặt với hắn là Vô Song.
Vô Song nghe thấy tất cả cũng nhìn thấy tất cả.
Hắn vừa rời khỏi âm giới, sau đó theo thông đạo thần bí, theo tiếng gọi hắn cảm nhận được mà xuất hiện ở nơi đây.
Hắn hiện tại còn chẳng biết mình đang là thân nam nhân thay vì thân nữ nhân.
Hắn hiện tại cũng chẳng cảm giác được cái gì khác, không nhận ra xung quanh có bất cứ ai, có chăng chỉ có Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh.
Hắn biết mọi việc không như hắn nghĩ, hắn biết ẩn sau việc này chắc chắn có hắc thủ nhưng mà... hắn hiện tại không quan tâm được đến cái mức đó.
Bất kể là tam long, tứ long hay ngũ long chung quy đều phải đẩy cảm xúc trái chiều đến cực hạn.
Trong lòng Vô Song hiện nay chỉ còn sát khí, hắn muốn hủy diệt tất cả những thứ trước mặt.
Bàn tay chậm rãi nắm lại, Vô Song sát tâm đại thịnh.
Từ khi bước vào trạng thái tam long đến nay, thật sự Vô Song càng ngày càng đi gần 2 chữ ma hóa, bất kể là nghĩa bóng hay nghĩa đen nhưng mà hắn liệu có quan tâm không?.
Hắn thực sự đúng là không quan tâm.
____________
Vô Song hít vào một hơi lãnh khí, cảm nhận cái không khí của biển tràn đầy lồng ngực, hắn bàn tay chậm rãi nắm lại sau đó từ thể nội một đoàn kinh người hỏa diễm phóng ra, chém thẳng về phía Quách Tĩnh.
Tuyệt học – Hỏa Diễm Đao.
Hỏa Diễm Đao phá không mà ra, nhắm thẳng cổ họng Quách Tĩnh mà chém, đáng tiếc Quách Tĩnh cũng không phải như đám người ở Yến Kinh, muốn để Vô Song thích làm gì thì làm.
Chỉ thấy Quách Tĩnh nắm lấy tay Hoàng Dung, sau đó thân pháp một chuyển, cả hai lướt sang ngang.
Ngay khi hai người lướt đi, mặt đất chỗ cũ lập tức nổ tung, nguyên vách đá bị Hỏa Diễm Đao chém nát, vết đao in thẳng xuống mặt đất tạo thành một cái hố, đáng sợ vô cùng.
Quách Tĩnh có chút khờ nhưng mà không có ngu, hắn rất nhanh đẩy Hoàng Dung đi.
“Dung nhi, mau chạy đi, ta ở lại cầm chân kẻ này”.
Quách Tĩnh vừa nói xong, chỉ thấy một cơn gió ập đến.
Thân pháp của Quách Tĩnh so với kí ức của Vô Song đúng là mạnh hơn rất nhiều, lúc nãy hắn chính là sử dụng Xà Hành Ly Phiên trong Cửu Âm Chân Kinh mang Hoàng Dung tránh được một chiêu Hỏa Diễm Đao nhưng mà Xà Hành Ly Phiên tính là gì?.

Có hắn ở đây, Quách Tĩnh lại còn dám anh hùng cứu mỹ nhân?, muốn Hoàng Dung chạy đi?.
Vô Song như một bóng ma hiện ra trước mặt Quách Tĩnh, một chân dơ cao rồi đạp thẳng xuống.
Một cước này... Vô Song lưu thủ 9 phần.
Hắn là vì chút ký ức cuối cùng còn lưu giữ được, chút thiện cảm với Quách Tĩnh mà hắn từng quen biết, giữ cho Quách Tĩnh một mạng.
Một cước đạp xuống, không thể giết chết Quách Tĩnh nhưng đủ ấn đầu Quách Tĩnh xuống đất, một cước này chưa đủ lấy mạng Quách Tĩnh nhưng cũng đủ để Quách Tĩnh tạm thời không thể đứng lên.
Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh bị gục xuống, trong mắt đầy kinh hãi cùng lo lắng, nàng hét lớn.
“Tĩnh ca ca”.
Ba cái chữ này làm trái tim Vô Song đau nhói hơn nữa hắn càng ngày càng khó chịu.
Vì cái gì?.
Hắn biết trong này có huyền cơ nhưng ba chữ ‘Tĩnh ca ca’ không khác gì trọng pháo oanh kích nội tâm hắn cả.
Ma diễm trên người Vô Song bốc lên ngùn ngụt, nộ khí của hắn càng ngày càng lớn, thậm chí hắn càng ngày càng không tỉnh táo.
Vô Song đưa tay ra, hắn rất nhanh nắm lấy tay Hoàng Dung, sau đó kéo nàng vào trong lồng ngực mình.
Động tác của hắn quá nhanh, nhanh đến mức Hoàng Dung không kịp phản ứng, sau đó Vô Song một tay ôm lấy eo nàng, hắn tham lam mà hạ môi xuống, chiếm lấy đôi bờ môi của nàng.
Trong mắt hắn hiện tại không còn cái gọi là nhu tình mật ý, chỉ có dục vọng chiếm đoạt, chỉ có vô tận cuồng nộ.
Hắn gần như ngấu nghiến đôi bờ môi kia.
Hắn cũng mặc kệ Quách Tĩnh có thể chậm rãi đứng lên.
Hắn mặc kệ Quách Tĩnh tức giận, hắn cũng mặc kệ Quách Tĩnh ra tay với bản thân mình.
Hắn ôm Hoàng Dung rất chặt, đến mức hắn như muốn mang cơ thể nàng cùng với hắn hòa làm một vậy.
Ở sau lưng hắn, có tiếng long ngâm thét gào.
Ở sau lưng hắn, Quách Tĩnh hai tay cùng vẽ, hắn dùng Song Thủ Hổ Bác, đánh ra hai chiêu Hàng Long.
“Hàng Long Thập Bát Chưởng – Chấn Kinh Bách Lý”.
Hai tay cùng vẽ, hai chiêu Hàng Long cùng đánh.
Quách Tĩnh rất ít nổi lên sát tâm nhưng mà hiện tại hắn thực sự muốn giết kẻ trước mặt, kẻ này dám ô nhục Hoàng Dung của hắn.
Hai chưởng đánh vào sống lưng Vô Song... sau đó chỉ nghe hai tiếng ‘răng rắc’.
Cổ tay của Quách Tĩnh gãy gập lại, hắn bị hộ thân cường khí của Vô Song bắn ngược, cả người như diều đứt dây, thổ huyết mà bay đi.
Quách Tĩnh thực sự... siêu yếu, ít nhất so với Vô Song hiện tại.
Hoàng Dung hiện tại thì sao?.
Nàng rất sợ hãi, phi thường sợ hãi nhưng mà nàng không hiểu tại sao... trong lòng không có chán ghét, không có khinh bỉ.
Càng vì thế, nàng càng sợ hãi, càng muốn vùng vẫy nhưng sao có thể vùng vẫy khỏi đôi tay của Vô Song?.
Nàng chỉ có thể làm một hành động cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp trào ra hai hàng nước mắt, nước mắt chậm rãi lăn dài trên má nàng.
Hai hàng nước mắt... khiến Vô Song cảm thấy lành lạnh.
Trong phút chốc, Vô Song trở nên tỉnh hơn không ít, hắn nhè nhẹ buông Hoàng Dung ra.
Ngắm nhìn dung mạo của nàng, ngắm nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Vô Song trong nội tâm đau nhói, hắn cúi xuống dùng tay giúp nàng lau đi hai hàng lệ.
Hoàng Dung cứ đứng đó mà nhìn Vô Song.
Nàng không biết tại sao... nàng không chống cự.
Nàng không biết tại sao... kẻ này buông nàng ra nhưng nàng khôgn hề bỏ chạy.
Nàng bản năng sợ hãi, nàng sợ hãi cái cảm giác này nhưng mà nàng cũng tò mò, nàng tò mò muốn biết mình rốt cuộc bị làm sao.
Sau đó không bao lâu, trong ký ức nàng lại hiện lên hai loại hình ảnh xếp đè lên nhau, hai loại ký ức cùng bao phủ cơ thể mình.
Hoàng Dung liền thét lên một tiếng, cả người cúi gập lại, đau đớn mà ôm lấy đầu mình.
Nhìn thấy Hoàng Dung như vậy, ánh mắt Vô Song như muốn nứt ra, hắn cũng lập tức cúi xuống, khóe miệng run run.
“Dung nhi... Dung nhi “.
Hắn lúc này bất tri bất giác nhận ra... hắn ngoại trừ gọi hai chữ Dung nhi ra thật sự không biết làm gì giúp nàng.
Hắn vội cúi xuống, thân là một đời thần y, Vô Song bản năng liền muốn bắt mạch cho Hoàng Dung nhưng mà Hoàng Dung hai tay ôm chặt đầu mình, cả người run rẩy liên tục, đây căn bản không phải là để Vô Song bắt mạch.
Vô Song cũng rất nhanh đưa tay áp vào lưng nàng, dùng nội lực ấm áp truyền tải khắp thân thể nàng, hắn muốn giúp Hoàng Dung thoải mái một chút nhưng chưa kịp đợi Vô Song đưa nội lực đi khắp người Hoàng Dung, thân thể nàng đã không chịu được, cứ như vậy vô thức mà ngất đi.
Nàng đau đến ngất đi.
Vô Song nhìn thấy Dung nhi ngất lịm trong tay mình, sát khí vốn đã dần dần giảm bớt lại một lần nữa bùng cháy.
Hắn không biết việc Hoàng Dược Sư đã chết.
Hắn không biết giữa Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ biết hắn tin Dung nhi của hắn, kẻ có thể làm Dung nhi ra nông nỗi này không phải là Quách Tĩnh mà là Thiên Đạo.
Sát khí càng ngày càng dày đặc, ma diễm ngập trời nhưng đầu óc Vô Song càng ngày càng thanh tỉnh.
Hắn hiện tại rốt cuộc lại trở về làm chính hắn, ít nhất hắn không còn chịu tác dụng phụ sau khi lần đầu đạt đến Ngũ Long.
Vô Song hiện nay mới có thể bình tĩnh, bình tĩnh mà phát hiện ra trên bầu trời có hai kẻ đạp không mà đứng.
Hai người này Vô Song không quen biết nhưng nếu hỏi đám người ở Ma Sơn có lẽ không lạ gì.
Hai người này còn có thể là ai khác ngoài hai vị Nhật – Nguyệt Tôn Giả.
Hai người thấy Vô Song nhìn mình, cũng thản nhiên nhìn hắn, cho dù dung mạo chân thật bị mặt nạ che đi nhưng vẫn lộ ra phần miệng bên dưới, cả hai kẻ đang đối với Vô Song mỉm cười, một nụ cười khinh miệt.
Thiên Đạo đương nhiên biết Vô Song xuất hiện có điều nó không ngăn cản Vô Song tiếp xúc Hoàng Dung, nó muốn cho Vô Song biết Hoàng Dung hiện tại thuộc về nó, nó có thể điều khiển nhân sinh quỹ tích của Hoàng Dung.
Điều duy nhất Thiên Đạo không ngờ là Hoàng Dung cứng cỏi hơn nó tưởng nhiều, nàng khi đối mặt với Vô Song vậy mà lại có một tia thần trí thanh minh.
Thật ra một phần là nhờ Hoàng Dung, một phần cũng là nhờ nhật thực, nhật thực diễn ra liền điên đảo càn khôn, liền che phủ đi thiên cơ, nuốt chửng đạo lực.
Nhật thực xuất hiện, mới giảm đi khống chế của Thiên Đạo trên người Hoàng Dung, cho nàng một cơ hội có thể khơi lại cái ký ức bị phong ấn kia, cho dù chỉ là rất mơ hồ.
Thiên Đạo đương nhiên không để Hoàng Dung tiếp xúc với Vô Song lâu hơn, nó không muốn có cái gì bất ngờ xảy ra nữa, vì vậy nó phái Nhật – Nguyệt Tôn Giả đến.
Hai người này kể tử khi thất bại ở Ma Sơn thì không về địa bàn của mình, đều ở tại Đào Hoa Đảo nghe lệnh Thiên Đạo.
Đương nhiên với võ công của hai người, Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của họ.
Song đế cùng xuất hiện, đương nhiên là để bắt Vô Song.
Trong hai người, vẫn là Nguyệt Tôn Giả bước lên trước.
“Tiểu tử, chủ nhân đã đợi ngươi lâu lắm rồi, đi gặp chủ nhân thôi”.
Hắn nói xong, cả hắn cùng Nhật Tôn Giả đều hiểu ý nhau, phóng thích khí tức đè thẳng xuống Vô Song.
Hai kẻ này đã không giống thời gian trước đây tại Ma Sơn, bọn họ có thể hoàn mỹ khống chế thực lực của mình, bọn họ tuyệt đối có thể coi là đế vị chân chính.
Trong mắt hai người, Vô Song giỏi lắm cũng chỉ ngang ngửa Thiên Sơn Đồng Mỗ hay chính bọn họ khi trước, lấy tư cách gì kháng cự song đế?.
Càng quan trọng hơn, bọn họ nắm Hoàng Dung trong tay, Vô Song có thể không nghe lời sao?.
Đáng tiếc hai đế vị cao thủ này nhầm rồi.
Hai người đang phóng thích khí tức đè về phía Vô Song, ý đồ làm Vô Song cúi đầu thì đột nhiên thấy Vô Song cười gằn, trong miệng hắn vậy mà có cả ma khí bốc lên.
Nhìn hai đế vị đạp không mà đứng, sát khí Vô Song đại thịnh.
“Chó giữ nhà mà thôi, cũng dám lớn lối? “.
“Yên tâm, ta giải quyết rất nhanh, sau đó tự thân mình bẻ cổ ngươi xuống”.
Câu nói thứ hai, ánh mắt Vô Song không thèm nhìn Nhật Nguyệt Tôn Giả, ánh mắt mang theo kinh thiên sát khí, khóa chặt một thân ảnh khác đang quan sát tất cả.
Ở Yến Kinh, hắn chỉ có thể chạy nhưng mà ở Đào Hoa Đảo... hắn có thể chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.