Đông Phương Bạch ngồi cạnh Độc Cô, ánh mắt nhìn lên bầu trời cao rộng, hắn đương nhiên có thể cảm thấy ma khí ở Ma Sơn đang biến mất càng ngày càng nhiều, thậm chí bầu trời đã trở nên trong xanh.
Hai người, một cái bàn đá.
Vô Song cùng Độc Cô mỗi người liền tự rót tự uống.
Càng những ngày này, trong lòng Vô Song bỗng thanh thản đến lạ.
Hắn không đi gặp Lý Thu Thủy, không đi gặp A Châu, không đi gặp Ngu Cơ, không đi gặp Mục Niệm Từ, đến cả Hoàng Dung hắn cũng không đi nhìn.
Dung nhi bây giờ liền để Ngu Cơ chăm sóc nàng.
Bỏ qua tất cả, cái gì cũng không nghĩ, mấy ngày hôm nay lòng Vô Song nhẹ hơn rất nhiều.
Tự rót tự uống nốt một chén rượu, Vô Song mới quay lại nhìn Độc Cô.
“Độc Cô, ta có hai việc muốn hỏi, không biết ngươi có thể trả lời?”.
Độc Cô cũng tự rót một chén rượu, thản nhiên gật đầu.
“Chỉ cần có thể trả lời, ta liền trả lời”.
Vô Song nghe vậy, nghĩ nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng.
“Ta cùng ngươi có quen nhau hay không?, ý ta là trước đây nữa “.
Vô Song nói một câu làm chính hắn cũng thấy giật mình nhưng mà đây là cảm nhận của hắn, từ khi gặp Độc Cô, hắn liền có cảm giác này.
Vì cái gì Độc Cô nói gì Vô Song cũng tin?, vì cái gì Vô Song liền mặc cho Độc Cô bài bố con đường tiếp theo hắn đi?, đây là vì ở nơi sâu xa, hắn đối với Độc Cô luôn có một loại tín niệm khó hiểu.
Độc Cô đưa chén rượu lên miệng, hơi hơi khựng lại, sau đó nhìn Vô Song một chút.
“Ừ, trước đây chúng ta có quen biết “.
Cái đáp án này thật ra Vô Song đã mơ hồ tự trả lời cho mình, hắn chỉ không ngờ Độc Cô lại trả lời trực tiếp như vậy.
“Trước đây ta là người thế nào?”.
Độc Cô uống nốt ly rượu trong tay rồi đáp.
“Đáng ghét hơn Đế Thích Thiên nhiều “.
Nghe ngữ khí của Độc Cô, Vô Song cũng là cười cười.
“Nếu ta không nhầm, âm giới các ngươi mục tiêu hàng đầu là mang thế giới này trở về như cũ, chứ không phải là lựa chọn Hạng Vũ hay Thiên Đạo”.
“Tất nhiên Hạng Vũ... theo ta đoán hắn có lẽ cũng là hung hồn hay quỷ hồn gì đó, vẫn có chú liên quan đến âm giới, ngươi muốn đối phó với hắn là không sai nhưng vì cái gì lại còn đối phó với cả Thiên Đạo?”.
“Thiên Đạo đang trong thân xác A Thanh, từ quan hệ của Lãnh với ngươi, ngươi cùng nàng cũng không phải là kẻ thù hơn nữa ta còn cảm giác giao tình của các ngươi không tệ “.
“Ta có cảm giác, nếu thật sự Thiên Đạo có thể lấy được cái gọi là ‘tâm’ như lời A Thanh trước đây nói, nó không hẳn sẽ không trả lại thân xác cho A Thanh, việc lựa chọn giết Thiên Đạo gần như đồng nghĩ với hủy đi thân xác A Thanh “.
“Trận chiến này, thực sự phi thường khó hiểu”.
Độc Cô nghe một loạt câu hỏi của Vô Song, hắn hơi hơi đứng lên, tay cầm lấy bình rượu mà bước về phía trước.
Sống lưng thẳng tắp cũng đang nhìn lên bầu trời.
“Vậy ngươi định không chiến?”.
Vô Song cũng chỉ lắc đầu.
“Chỉ là tò mò mà thôi, chiến.. ta nhất định muốn chiến”.
Độc Cô liền bật cười.
“Lý do?, trận chiến này thật ra ngươi đúng là không cần chiến, là ta lôi ngươi vào”.
Vô Song cũng bật cười.
“Không vì gì cả, ghét cả hai mà thôi”.
Lần này Độc Cô phá lên cười, tiếng cười đặc biệt lớn, cũng đặc biệt sảng khoái.
“Đây cũng là trận chiến cuối cùng của ta ở giới này, có lẽ cũng là cuối cùng của người, đêm nay về phủ đệ của ngươi đi, bảo nha đầu gọi là A Châu kia làm một bữa, uống đến thống khoái, được chứ?”.
Vô Song đứng lên, thản nhiên mà đáp.
“Nga, nghe rất được nhưng mà thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, ngươi không thể không trả tiền “.
Độc Cô hơi nhướng mày.
“Trả cái gì đây?”.
Vô Song hứng thú nhìn hắn.
“Độc Cô Cửu Kiếm”.
Nghe bốn chữ này, Độc Cô xuất quyền, một quyền đấm thẳng vào đầu Vô Song, đương nhiên một quyền này không đau.
“Ta đã bảo mà, ta ghét ngươi còn hơn Đế Thích Thiên “.
_ _ _ _ _ _ _ _
Tại biệt viện của Vô Song trong trận doanh võ lâm, A Châu lúc này cực kỳ bất ngờ.
Nàng không ngờ tiền bối đã rời đi hơn 2 tháng lại trở về, khuôn mặt lập tức ngập tràn vui vẻ.
A Châu đã sớm rời khỏi Mộ Dung gia, việc này là do Lý Thu Thủy tự mình đến nói với Mộ Dung Phục, đương nhiên là Mộ Dung Phục đồng ý, từ bỏ một A Châu đổi lấy sự giúp đỡ của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, loại người như Mộ Dung Phục chắc chắn sẽ đồng ý.
Khoảng thời gian Vô Song không trở về nhà, Lý Thu Thủy vẫn thay hắn làm sư phụ của A Châu nhưng mà A Châu tư chất đúng là không cao vì vậy Lý Thu Thủy càng thiên hướng Niệm Từ, càng muốn dạy võ cho Niệm Từ, một tuần nàng chỉ ghé qua nơi này hai lần dạy võ cho A Châu còn lại đều sẽ ở chỗ của Niệm Từ.
Thật ra đối với Lý Thu Thủy, tư chất chưa phải nguyên nhân số 1 mà nàng ít đến gặp A Châu, vấn đề lớn nhất là thân phận.
A Châu là đệ tử của Vô Song nhưng mà Niệm Từ lại là nữ nhân của Vô Song, tương lai sẽ là ‘tỷ muội’ của nàng, thân thiết với tỷ muội vẫn là tốt hơn thân thiết cùng bậc vãn bối như A Châu, cái này cũng là dễ hiểu.
A Châu trong khoảng thời gian này cực kỳ rảnh, ngoại trừ tu luyện võ công ra, nàng liền lựa chọn trồng hoa, chăm sóc cây cảnh ở trong biệt viện, ban đầu nàng có chút nhớ cuộc sống ở Mộ Dung gia, nhớ công tử nhưng mà Mộ Dung Phục vì sợ Lý Thu Thủy coi hắn phá minh ước, nào dám cho A Châu trở lại trong phủ?, A Châu nhất định vẫn phải ở lại biệt phủ của Vô Song.
Ban đầu A Châu có lẽ còn không quen nhưng mà hơn hai tháng qua nàng cũng cảm thấy cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ này không phải không tốt, nghĩ được điểm này nàng liền ngoan ngoãn không nghĩ nhiều nữa, chờ đợi Lý Thu Thủy đến dạy võ công sau đó là chăm vườn hoa trong vườn, cuộc sống được coi là thư thích.
Ngày hôm nay, nàng thực sự không ngờ Vô Song trở về.
Theo lời Vô Song phân phó, A Châu cũng không mang việc này báo cho Lý Thu Thủy, chỉ im lặng ngoan ngoãn vì hắn chuẩn bị một bàn tiệc rượu.
Nàng không hiểu tiền bối có ý gì nhưng mà hôm nay nàng cảm thấy tiền bố rất lạ, phi thường lạ.
Trong đêm, ngồi ngoài sân rộng, Vô Song cùng Độc Cô cứ như vậy, uống đến say mèm, đêm hôm nay trăng thanh gió mát, bầu trời đầy sao, lại thêm có người bầu bạn, tâm tình Vô Song cùng Độc Cô đều đặc biệt thoải mái.
_ _ _ _ _ _ _
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chỉ là sáng hôm sau, trong trạch viện cũng không thấy cái bóng Vô Song đâu.
Độc Cô tỉnh lại từ trong giấc ngủ, ánh mắt khẽ đảo xung quanh.
Độc Cô thật ra chưa bao giờ là kẻ uống rượu giỏi, nếu chỉ uống rượu mà không vận nội công chỉ sợ Kiều phong còn chấp 10 lần Độc Cô hắn.
Đêm hôm qua hắn thực sự thả tâm mà uống, uống đến say bất kể đất trời nhưng mà không phải Độc Cô không nhận ra cái gì, chỉ là hắn không nói mà thôi.
Hắn thực sự nhìn thấy Vô Song ngay rạng sáng đã rời đi, về phần Vô Song rời đi làm gì?, hắn tất nhiên cũng biết.
Độc Cô khẽ vươn vai mà cười, hắn hiểu Vô Song, vì hiểu Vô Song nên hắn cũng lười ngăn cản Vô Song.
Vô Song lần này chính là đi tìm Thiên Đạo.
Độc Cô đặt ra 30 ngày thời gian cho Vô Song, lúc này mới qua 27 ngày nhưng mà Vô Song vẫn rời đi.
Trải qua 27 ngày đặc huấn, sức mạnh của Vô Song trong thân phận Đông Phương Bạch thực sự chưa khác biệt quá nhiều so với chính hắn nhưng mà Cơ Vô Song thì đã rất khác.
Tiên thể không hổ là tiên thể, trải qua 27 ngày liền luyện đến tầng 6 của Long Tượng Bàn Nhược Công.
Mất 24 tiếng đồng hồ học xong tầng thứ 1.
36 tiếng đồng hồ cho tầng thứ 2
54 tiếng cho tầng thứ 3
81 tiếng cho tầng thứ 4
122 tiếng cho tầng thứ 5
180 tiếng cho tầng thứ 6
Nếu thời gian cho phép, Cơ Vô Song không mất bao lâu liền có thể đột phá tầng thứ 7.
Nội trong 1 năm, hắn có tự tin đột phá tầng 10 của Long Tượng Bàn Nhược Công.
Trong 3 đến 5 năm, đại thành Long Tượng cũng không phải là không thể.
Tất nhiên Vô Song không có thời gian và chính hắn cũng không muốn chờ.
Vô Song suy nghĩ rất đơn giản, hắn xuất thủ càng sớm với Thiên Đạo, cửa thắng càng cao.
Đợi ma khí tan đi hết, Thiên Đạo chắc chắn sẽ tiến vào Ma Sơn, lúc đó Vô Song không có cửa lùi, chỉ có thể liều mình đánh một trận cuối cùng hơn nữa Ma Sơn không thiếu người quan trọng với hắn, bằng vào việc hắn hiểu Thiên Đạo, thứ này chỉ cần tiến vào Ma Sơn liền sẽ tìm người thân của Vô Song mà ra tay đầu tiên.
Vô Song nhất định phải ngăn nó bước vào Ma Sơn, trận chiến giữa hắn và Thiên Đạo nhất định phải diễn ra bên ngoài Ma Sơn.
Một việc thứ hai, ma khí chưa tan hết vậy Thiên Đạo liền không dám tiến vào, hắn nếu thất bại còn có thể lấy Ma Sơn làm điểm tựa mà lui, chưa hẳn phải chết.
Cuối cùng, ai biết Thiên Đạo cùng Hạng Vũ có tự nhiên nổi hứng liên thủ hay không?, khi đó mới gọi là phiền phức.
Từ ba việc trên, ngay sau khi Cơ Vô Song đột phá tầng 6 của Long Tượng Bàn Nhược Công, Vô Song nhất định phải chiến một trận với Thiên Đạo, không thể kéo dài.
Vô Song không biết Thiên Đạo ở đâu nhưng mà cái này cũng không làm khó hắn, bằng vào việc hắn hiểu Thiên Đạo, thứ này chỉ cần đợi hắn bước ra khỏi Ma Sơn, nhất định sẽ hiện ra chém giết.
Quả nhiên, rạng sáng khi Vô Song rời khỏi Ma Sơn được khoảng 30 dặm, trên bầu trời A Thanh liền xuất hiện.
Ánh mắt của A Thanh khóa chặt lấy Đông Phương Bạch cùng Cơ Vô Song bên dưới, trong mắt ngập tràn sát khí nhưng mà cũng có sự khó hiểu xen lẫn hoang mang.
Đông Phương Bạch vốn là y nguyên xi hình dáng của Vô Song, Thiên Đạo chắc chắn nhận ra nhưng còn Cơ Vô Song thì sao?.
Từ khi nào thiên hạ có thêm một người không có mệnh cách?.
Một ‘Đông Phương Bạch’ đã làm nó đau đầu vậy nếu thêm một kẻ không có mệnh cách nữa, nó còn đau đầu cỡ nào?.
Bị vây trong ngập trời sát khí của Thiên Đạo, Vô Song ngửa đầu lên mà nhín nó, khóe miệng cong lên.
“Này, ngươi ở trên cao quá lâu rồi, xuống đây đi, ngày hôm nay ta thực sự rất muốn biến thiên “.