Thiên Đạo lần này ra tay rất chậm, kiếm khí của nó tốc độ thật ra không cao nhưng mà Vô Song lại không nghĩ ra cách để mà thắng.
Kiếm khí này uy lực viễn siêu tưởng tượng của Vô Song hơn nữa mỗi kiếm khí xuất ra đều mang theo trọng kình khóa chặt không gian xung quanh, Vô Song cũng không thể lách qua kiếm khí này trừ khi đánh vỡ trọng kình phong tỏa nhưng mà đánh vỡ trọng kình xong thì né tránh kiếm khí kiểu gì?.
Không né được kiếm khí, đánh vỡ trọng kình làm chi?.
Đây gần như là dùng lực phá pháp vậy, kiếm khí mạnh đến nỗi tất cả phản kháng đều là phù dung, đều là mộng tưởng vô nghĩa.
Điều đáng sợ nhất chính là kiếm khí này quá thần bí, thần bí đến mức Vô Song chẳng hiểu cái gì cả.
Vì cái gì kiếm khí mà thôi, sao có thể mạnh như vậy?.
Kiếm khí của Thiên Đạo từ bao giờ mạnh như vậy?, còn viễn siêu cả thiên kiếp của chính bản thân nó lại thêm lớp đạo lực bảo vệ thân thể A Thanh kia, Vô Song cũng không biết tình trạng của A Thanh thế nào, lại càng không rõ sâu cạn của Thiên Đạo.
Hai người Vô Song nhìn thấy Thiên Đạo đưa kiếm lên, không khỏi rùng mình nhìn nhau, sau đó cả hai cùng gật đầu.
Không cần biết thế nào, nhất định phải lại gần được Thiên Đạo, để nó cứ đứng ở trên kia mà chém kiếm xuống, hai người chắc chắn phải chết.
Cơ Vô Song lập tức đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Đông Phương Bạch, ném thẳng hắn lên thiên không.
Ném Đông Phương Bạch Xong, hai tay thu lại, ánh mắt lóe lên.
Thái Tố Thiên Tượng – Thái Tố Thiên Nộ.
Thân ảnh Tống Thái Tổ lại hiện ra sau lưng Vô Song, sau đó đại hư ảnh kia xuất quyền.
Quyền này không đánh về phía Thiên Đạo bởi Vô Song thừa hiểu uy thế không có tác dụng với thứ trên trời kia, quyền này là đánh vào Đông Phơng Bạch.
Cũng không phải tấn công vào Đông Phương Bạch, từ khi đi theo Long Tượng, khả năng khống chế lực của Cơ Vô Song cực kỳ siêu phàm, dù sao cường giả luyện thể không chỉ quan tâm sức mạnh thân thể mà còn phải nắm chắc khả năng khống lực của bản thân.
Lực lượng phi thường mạnh mẽ nhưng chỉ đánh vào ngay phần khoảng không dưới hai chân Đông Phương Bạch, một quyền này trực tiếp bắn thẳng Đông Phương Bạch lên, tốc độ lao lên còn nhanh gấp đôi.
Tốc độ lao lên của Đông Phương Bạch gia tăng nhưng mà có nhanh hơn nữa cũng khó lòng chạm được vào Thiên Đạo bởi nó đã thành công xuất kiếm.
Lại là thứ kiếm khí kinh khủng kia, tuy nhiên cũng không phải 10 đạo kiếm khí, lần này chỉ có 5 đạo.
Đang ở trên không trung, đang lao thẳng về phía Thiên Đạo, Đông Phương Bạch cũng không dám suy nghĩ nhiều, cũng không quan tâm vì cái gì lúc trước là 10 đạo, lúc sau lại chỉ có 5 đạo, hắn phải nghĩ ra cách vượt qua cái thứ này, phải chạm được vào Thiên Đạo, bất kể ra sao hắn cũng không thể để Thiên Đạo tiếp tục xuất kiếm.
“Hiên Viên Đế Phượng Quyết”.
Trên không trung, Đông Phương Bạch gầm lên một tiếng.
Thái Tố Thiên Tượng theo lời của Độc Cô là ‘đế đạo võ học’, là võ học của Tống Thái Tổ khai sáng vương triều nhà Tống.
Hiên VIên Đế Phượng Quyết cũng là như vậy, là đế đạo võ học, tuyệt học của Thiên Cổ Nhất Đế – Tần Thủy Hoàng.
Tống Thái Tổ tin mệnh trời, mới mượn thiên uy của trời, lấy thiên uy mà nhập quyền.
Tần Thủy Hoàng còn lâu mới ngoan ngoãn như vậy, Hiên Viên Đế Phượng Quyết không mượn mệnh trời mà là mượn mệnh mình.
Tần Thủy Hoàng một đời kiệt ngạo bất tuân, một đời không cúi đầu.
Bất kể là trước khi về Tần, khi đã trở về Tần, khi chỉ là tiểu hoàng đế còn ngồi chưa ấm chỗ cho đến khi phục chúng, đến khi chém đầu Lã Bất Vi, đến khi chinh phục 6 nước thống nhất thiên hạ, đến khi đốt sách chôn nho, đến cả khi tìm trường sinh đại đạo.
Tần Thủy Hoàng chưa bao giờ tin trời, hắn chỉ tin mình, bản thân Tần Thủy Hoàng luôn mang theo một chữ ‘nghịch’.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết, muốn sử dụng liền phải đốt huyết, đốt cháy máu huyết trong cơ thể.
Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể của Vô Song lập tức chuyển hóa nội lực, đưa hắn trở thành chí dương chí cương thể.
Hai cánh tay của Vô Song bốc cháy ngùn ngụt đồng thời sau lưng hắn hiện lên một hư ảnh, một đôi cánh phượng hoàng rực cháy, dĩ nhiên đây chỉ là hư ảnh.
Cánh phượng hiện ra, chân long liền nhập thế, một tiếng long ngâm vang lên, thay vì hắc long như trước, một đầu hoàng kim long liền xuất hiện, hộ thể cho Vô Song.
Hình dạng của Thái Tố Thiên Tượng có thể gọi ra cái bóng của Tống Thái Tổ còn hình dạng của Hiên Viên Đế Phượng Quyết liền gọi ra hỏa phụng hoàng cùng chân long.
Chân long là cương khí, cương khí bảo hộ Vô Song.
Hỏa phượng hoàng là dương khí, dương khí đốt cháy huyết của Vô Song.
Vô Song liền va chạm cùng năm đường kiếm khí của Thiên Đạo.
Kiếm khí thực sự siêu mạnh, mạnh vượt qua khả năng của Vô Song nhưng mà hắn sợ gì?.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết chuyên dùng để đốt huyết, từ nghịch cảnh mà sinh, đốt càng nhiều máu huyết, hắn càng mạnh mẽ, chiến lực càng cao.
Vô Song biết, hắn nhất định phải liều.
Một lần, đốt toàn bộ 7 phần huyết mạch trong cơ thể, Vô Song chưa bao giờ cảm nhận được thứ sức mạnh nào như thế, thứ sức mạnh này cứ như Vô Song dùng sinh mạng đánh đổi vậy, dùng sinh mạng của mình chỉ để đánh ra một quyền.
Kim long rít gào đồng thời sau lưng Vô Song, năm đầu hắc lọng cũng hiện ra, chúng nó như hiểu ý của chủ nhân, nhất định phải xuyên qua được năm đường kiếm khí này.
Hắc long rít gào, từ lưng của Vô Song, chúng nó mở miệng, năm đầu hắc long cùng gầm thét, bắn ra một cột ma lực về phía sau, lần thứ hai tạo thành lực đẩy cho chủ nhân.
Đông Phương Bạch dưới hai nguồn trợ lực, hắn thực sự xuyên thủng qua kiếm khí của Thiên Đạo.
Một quyền duy nhất, đánh nát cương khí xung quanh, thân ảnh xoay tròn được bao vệ bởi hai màu ‘vàng- đen’, như một cơn lốc xa lạ lao về phái Thiên Đạo.
Thiên Đạo lần này đương nhiên cũng không thể tiếp tục xuất kiếm, nó không có đủ thời gian.
Vô Song đã áp sát được nó, một quyền toàn lực nện vào Thiên Đạo, nện vào phần giáp được hình thành từ đạo lực.
Cánh tay của Vô Song đâm thẳng vào bên trong thân thể khổng lồ kia nhưng mà... Thiên Đạo cũng xuất quyền, một quyền của nó nện thẳng vào ngực Vô Song.
Tay phải xuất quyền, tay trái cũng xuất quyền, quyền thứ hai từ trên đánh xuống, đập thẳng vào lưng Vô Song.
Hai quyền cùng đập xuống, chỉ nghe tiếng xương gãy răng rắc.
Hoàng kim long đang bảo vệ Vô Song liền bị đánh nát, hỏa phượng hoàng cũng tan biến.
Vô Song dính hai ‘đạo quyền’ của Thiên Đạo, hắn phun ra một ngụm máu, toàn thân xương cốt gần như nát vụn, hắn cứ như vậy rủ cả người xuống, gần như không còn chút sức lực nào, hai quyền của Thiên Đạo... gần như đánh nát người Vô Song vậy.
Thân thể Đông Phương Bạch không thể so sánh với thân thể Cơ Vô Song, hai quyền kia quá sức chịu đựng của hắn, cứ như thế Đông Phương Bạch vô lực mà rơi xuống.
Hai quyền xuất ra, Thiên Đạo hài lòng, trong mắt nó rốt cuộc lại thể hiện cảm xúc của mình, trong mắt không khỏi đầy vẻ đắc ý.
Sao có thể không đắc ý?, nó hiện tại chỉ cần lại chém ra một chiêu kiếm liền sẽ chém chết Vô Song ngay lập tức, Vô Song hiện tại như một quả bóng xì hơi đang vô lực rơi xuống, đã vô lực chạy thoát khỏi tay nó.
Vô Song lại không dùng cái huyết nhãn kia, không thể khóa lại đạo lực của nó, vậy thiên hạ này hiện tại còn ai cứu được Vô Song?.
Nắm lấy đại kiếm, Thiên Đạo chuẩn bị lần thứ tư công kích nhưng mà ngay lúc nó cầm lấy thanh đại kiếm, ánh mắt mới co rụt lại.
Đông Phương Bạch đã rơi xuống nhưng mà... vì cái gì cánh tay đánh xuyên qua lớp đạo lực của nó vẫn còn đang bám lại?, cánh tay của Đông Phương Bạch sao có thể dài đến thế?.
Khi ánh mắt của nó rùng mình nhìn lại, trên ngực của nó không phải là cánh tay của Đông Phương Bạch mà là một đầu Hắc Long.
Tiếp theo vượt qua suy nghĩ của nó, Đông Phương Bạch vốn như ngọn nến trước gió, trong ánh mắt lại sáng lên.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết thức thứ nhất gọi là Chân Long Kim Phượng.
Hiên Viên Đế Phượng Quyết thức thứ hai gọi là Phượng Hoàng Dục Huyết.
Thức thứ nhất là đốt huyết, thức thứ hai là trùng sinh.
Tác dụng thức thứ hai rất đơn giản, bất kể thế nào, cho dù cường địch có là ai đi nữa nhất định không thể giết chết hắn trong 1 chiêu hay nói cách khác Vô Song không thể chết sau một chiêu.
Phượng Hoàng Dục Huyết ngăn cho Vô Song không bị Thiên Đạo đánh chết trong một chiêu nhưng mà song trọng đạo quyền của Thiên Đạo cũng không thể đánh chết được Vô Song vậy Phượng Hoàng Dục Huyết chẳng phải là vô dụng?.
Thật ra chiêu này ngoại trừ đặc điểm trên, đặc điểm lớn nhất của nó giữ cho thần trí của Vô Song thanh tỉnh, hắn không có bị đánh ngất chỉ sau một chiêu.
Thần trí thanh tỉnh là đủ để Vô Song sử dụng hắc long.
Cắm một đầu hắc long vào ngực Thiên Đạo sau đó bốn đầu Hắc Long ở lưng Đông Phương Bạch vốn tưởng đã chết nay lại được thổi hồn vào, bọn chúng như tìm được sinh mệnh của chính mình, lập tức mở mồm ra, cắn thẳng vào người Thiên Đạo.
Thiên Đạo nào ngờ còn có dị biến này, đáng sợ nhất là... ma long đang nuốt đạo lực trên người nó.
Vô Song đã từng mơ một giấc mơ, trong cái giấc mơ kia hắn thấy hắc ảnh, hắc ảnh thần bí cũng sở hữu hắc long.
Giấc mơ đó diễn ra ở Lôi Cổ Sơn, giấc mơ vẫn một mực được Vô Song lưu giữ, khi đó hắn có một câu hỏi, hắc long có thể thôn phệ đạo lực hay không?.
Đến khi ở Yến Kinh, cái cảm giác này càng rõ ràng, cũng chẳng phải ngẫu nhiên trạng thái tam long khi đó có thể dễ dàng phá hủy kết giới đạo lực của thiên đạo, hắc long... có lẽ thực sự có thể thôn phệ đạo lực.
Vô Song thật ra rất muốn trải nghiệm năng lực này nhưng mà hắn lại muốn giữ làm kì chiêu.
Hắc long có thể thôn phệ đạo lực hay không thì hắn không chắc nhưng mà hắc long nhất định có thể bị đạo lực chém chết, hắn cũng không muốn chỉ vì thôn phệ vài đầu thiên sứ mà để Thiên Đạo phát hiện, sau đó đối với hắn phòng bị.
Lần này Vô Song đặt cược, cược hắc long thôn phệ được đạo lực, vì cược nên hắn mới áp sát Thiên Đạo bất chấp kết quả, lần này hắn... cược thắng rồi.
Thiên Đạo rõ ràng cảm thấy lớp giáp đạo lực của nó đang dần dần bị thôn phệ, nó liền cực độ sợ hãi.
Nó lập tức nghĩ đến việc phải giết chết kẻ trước mặt.
Có năm đầu hắc long cắn lên người Thiên Đạo, đương nhiên Vô Song sẽ không rơi xuống, vì không rơi xuống hắn thật ra vẫn trong phạm vi công kích của Thiên Đạo.
Hai nắm tay Thiên Đạo nắm lại, nó cũng không có thời gian mà dùng kiếm, trực tiếp muốn dùng song quyền điên cuồng oanh kích Vô Song.
Ngay thời điểm này, nó thấy sinh vật đáng ghét kia mở miệng.
“Ngu si”.
Hai chữ trong miệng Vô Song làm Thiên Đạo khẽ run lên, tiếp theo Vô Song rút cả bốn đầu Hắc Long đang cắm trên người Thiên Đạo ra chỉ để lại một đầu duy nhất làm điểm tựa sau đó cả người đu ngược ra sau lưng Thiên Đạo, bốn đầu Hắc Long còn lại tiếp tục cắm vào phần lưng của nó.
Thiên Đạo tuyệt đối triệt để bạo nộ nhưng mà nó không có cơ hội bạo nộ, Cơ Vô Song đã hiện ra trước mặt nó, năm đầu hắc long đưa ra, cắm thẳng vào trước mặt nó.
Đạo lực trên ngừoi Thiên Đạo đang điên cuồng bị rút đi.
Thiên Đạo sợ hãi quá đỗi, song quyền đưa ra liên tục đánh về phía Cơ Vô Song trước mặt nhưng mà Cơ Vô Song không phải Đông Phương Bạch, Cơ Vô Song dám ngạnh kháng quyền của Thiên Đạo, cho dù bị rơi vào trạng thái hạ phong tuyệt đối nhưng chắc chắn không chết được, Thiên Đạo không thể oanh kích Cơ Vô Song ra.
Rốt cuộc... Thiên Đạo phải lựa chọn.
Nó rút lên một âm thanh quái dị, cả người liền nổ tung.
Thiên Đạo nổ tung đương nhiên chỉ là bộ giáp đạo lực bên ngoài nhưng mà vụ nổ này thật sự đủ sức đánh bay Vô Song cùng Đông Phương Bạch đi, cũng may hai người đều có hắc long hộ thể, bị đánh bay thẳng xuống mặt đất nhưng sẽ không chết.
Đông Phương Bạch cả người bị oanh xuống dưới, có hắc long hộ thân hắn vẫn tạo thành một cái hố nhỏ dưới mặt đất, toàn thân xương cốt như nứt gãy, đau đớn khôn cùng, lần này Đông Phương Bạch tuyệt đối là trọng thương, bị thương rất nặng.
Cơ Vô Song thì khác, thân là tiên thể lại có hắc long thủ hộ, thân thể này chạm đất chỉ mạnh mẽ lộn vòng vài cái, sau đó khó khăn đứng lên nhìn Thiên Đạo.
Thiên Đạo lúc này trở về thân hình A Thanh, đại kiếm trong tay nó đã biến mất từ bao giờ, khuôn mặt của nó cũng triệt để trở nên tái nhợt.