Cực Võ

Chương 152: Thảm Án Lâm Gia




Vi Tiểu Bảo thực sự cảm thấy rất khó hiểu, khó hiểu vì Vô Song đại ca ra ngoài nửa buổi sau đó dĩ nhiên lại mang về nhà một nữ tử cùng một tiểu tử.
Nữ tử thì Vi Tiểu Bảo thực sự không có ý kiến gì nhưng mà tiểu tử thì cả người hôi rình nhìn chẳng khác gì ăn mày nhặt ở nơi đầu đường thành Hành Dương là bao, trừ điểm này ra tên tiểu tử kia còn nhỏ hơn cả Vi Tiểu Bảo, thoạt nhìn cũng chỉ 6-7 tuổi mà thôi.
Vi Tiểu Bảo sẽ không chấp trẻ con bất quá hắn thực sự không thích đứa trẻ này, ai bảo nó quá bẩn đây?.
Nữ tử ở đây đương nhiên là Hoàng Dung còn đứa bé còn có thể là ai khác ngoài Thạch Phá Thiên tức Cẩu Tạp Chủng.
Vô Song quả thật không mất bao nhiêu thời gian để thuyết phục Cẩu Tạp Chủng đi bên cạnh mình hơn nữa hiện tại hắn cũng gọi đứa bé này là Thạch Phá Thiên, là cái tên nguyên bản thay vì cái tên đứa bé vẫn hay dùng.
Thạch Phá Thiên ban đầu cũng không thích bị Vô Song đổi tên dù sao cái tên đi theo hắn từ nhỏ đến lớn, muốn đổi cũng không phải là việc dễ, cũng may đứa bé này còn nhỏ lại chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, cái gì cũng dễ nói, cái gì cũng dễ giải quyết, chỉ cần một chút hoa ngôn xảo ngữ bản thân Vô Song liền xác định cho Thạch Phá Thiên cái tên này.
Lại nói một chút đến hành trình của Thạch Phá Thiên, Thạch Phá Thiên lớn lên ở thâm sơn, một chút địa điểm cũng không biết, cũng không hiểu vì vậy gần như không có cách nào tìm hiểu quê quán của Thạch Phá Thiên.
Sau khi Mai Phương Cô bất ngờ bỏ đi bản thân Thạch Phá Thiên liền đi tìm mẹ mình, một đường không biết cơ duyên xảo hợp thế nào lại quen được đám đệ tử Cái Bang rồi được dẫn đến Hành Dương.
Đám đệ tử Cái Bang biết Thạch Phá Thiên đi tìm người liền kéo đứa bé này nhập hội, cũng không phải thật sự muốn Thạch Phá Thiên ra nhập Cái Bang mà đơn thuần là muốn làm việc tốt dù sao Cái Bang thời đại này cũng là đại bang phái hơn nữa danh tiếng còn rất tốt, cũng không thể để một đứa bé tí tuổi đầu một thân một mình trên giang hồ được, đấy là chưa nói bàn về tìm người trên đời này có mấy thế lực vượt qua được Cái Bang đây?.
Thạch Phá Thiên theo đám đệ tử Cái Bang này đến Hành Dương, hòa vào đoàn đệ tử Cái Bang ở Hành Dương mà tận mắt chiêm ngưỡng Hoàng Dung hiển uy tại Tiềm Long Đại Hội rồi đột nhiên để Trương Tam Phong bắt gặp, Trương Tam Phong liền mang đứa trẻ này đến Đề Hạc Lầu gặp mặt Vô Song.
Việc xưa của Thạch Phá Thiên thực sự rất dễ hiểu nhưng vì càng dễ hiểu bản thân Vô Song càng cảm khái, cơ duyên xảo hợp đưa đẩy Thạch Phá Thiên đến tìm Vô Song không phải là ông trời đã định sao?.
Vô Song thu nhận Thạch Phá Thiên đương nhiên hắn cũng có tự tin thật sự giúp đứa nhỏ này tìm được Mai Phương Cô, theo Hiệp Khách Hành thì Mai Phương Cô cũng không phải chưa bao giờ xuất hiện trở lại, nữ nhân này còn xuất hiện rất nhiều lần.
Vô Song thì chẳng nhớ nổi mấy cái tình tiết đó, Mai Phương Cô xuất hiện trong dịp nào thì hắn cũng không biết bất quá với thế lực trong tương lai của Vô Song thì chỉ cần nàng không chết thì Vô Song không có việc không tìm được.
_ _ _ _ _ __
Để cho Vi Tiểu Bảo cùng Thạch Phá Thiên ở với nhau, sau khi giao phó vài câu với Hồ Phỉ thì Vô Song liền dẫn Hoàng Dung ra một căn phòng riêng, hắn thực sự tò mò với những chuyện mà Hoàng Dung trải qua.
Hoàng Dung từ khi đến thế giới này nàng cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm cũng chẳng trải qua bao nhiêu việc đáng sợ bất quá khi mà Hoàng Dung nói đến Viên Tử Y thì lại là một phạm trù khác.
Trước khi gặp mặt Hoàng Dung, khi mà được nghe về Tiềm Long Đại Hội thì người đầu tiên Vô Song nhớ đến chính là Viên Tử Y, hắn hy vọng được gặp mặt sư tỷ.
Đương nhiên Vô Song cũng hiểu gặp được mặt Viên Tử Y là một chuyện còn sau này thế nào là một việc khác, hắn hiện tại đã khác quá nhiều so với thời gian ở Nga My, thực sự rất khó để Tử Y có thể chấp nhận Vô Song lúc này.
Viên Tử Y thực sự có ác cảm quá lớn với nam nhân, để nàng chấp nhận Vô Song thì độ khó đảm bảo gấp nhiều lần so với Tương Vân.
Tiếp theo lại nghe Viên Tử Y theo một hắc y nhân rời đi thì Vô Song không khỏi nhíu chặt lông mày, vẻ lo lắng hiện rõ lên khuôn mặt hắn.
Hoàng Dung ở một bên nàng vừa kể vừa quan sát diễn biến trên khuôn mặt của Vô Song, khi nhìn thấy vẻ lo lắng của hắn thì Hoàng Dung không khỏi thở dài một hơi.
Nàng từ khi gặp mặt Tử Y tỷ tỷ đã cảm thấy có cái gì đó liên quan đến Vô Song, hiện tại thì nàng càng chắc chắn việc này, vị muội muội trong miệng Tử Y tỷ ngoài Vô Song lúc trước ra thì còn có thể là ai nữa?.
“Hoa tâm, rốt cuộc ngoài bọn muội ra tại cái thế giới này huynh còn bao nhiêu nữ nhân nữa? “.
Khuôn mặt của Hoàng Dung lúc này đã trải qua dịch dung nhưng mà cũng chẳng ngăn cản được việc Vô Song thấy ánh mắt ai oán của nàng.
Vô Song lần này tuyệt đối chẳng biết đáp với nàng làm sao, điều này chính bản thân hắn cũng chẳng biết thay đổi ra sao, Vô Song cũng chỉ có thể đánh trống lảng với Hoàng Dung.
“Đúng rồi Dung nhi, muội ở trong Lưu phủ lâu như vậy có biết sự kiện chậu vàng rửa tay của Lưu Chính Phong bao giờ xảy ra hay không? “.
Hoàng Dung lườm Vô Song một cái, khóe miệng nàng cong lên.
“Huynh chỉ đánh trống lảng là giỏi “.
“Lưu thúc nói với bọn muội sự kiện chậu vàng rửa tay của Lưu phủ bắt đầu vào 3 ngày nữa bất quá Lưu thúc có vẻ tương đối lo lắng, cho dù thúc không nói nhưng cũng khó mà che mắt được muội “.
Lưu Chính Phong có thể không lo lắng sao?, nếu không phải cảm nhận được nguy hiểm thì Lưu Chính Phong cũng chẳng tổ chức chậu vàng rửa tay mà rời khỏi phân tranh giang hồ.
“Ừ, việc nhà Lưu Chính Phong quả thực có chút vấn đề”.
Lưu Chính Phong người này thực sự có ấn tượng rất tốt trong lòng Hoàng Dung dù sao ngoại trừ Thủy Sanh ra ở thế giới này Hoàng Dung cũng chẳng quen thuộc được bao nhiêu người, trong số ít người mà nàng được tiếp xúc thì hình ảnh Lưu Chính Phong tuyệt đối không tệ.
“Huynh biết chuyện gì sao?, Lưu thúc sẽ gặp nguy hiểm gì? “.
Hoàng Dung đương nhiên muốn giúp Lưu Chính Phong, chỉ cần Vô Song nói ra sự kiện Lưu phủ thì Hoàng Dung sẽ lập tức nói việc này với Thủy Sanh mà để Lưu Chính Phong đề phòng thậm chí nàng có lẽ còn bày mưu tính kế giúp Lưu Chính Phong thoát được một kiếp.
Vô Song có cần quan tâm đến mạng sống của Lưu Chính Phong hay không?, đáp án thật sự là có.
Vốn Lưu Chính Phong sống hay chết thì Vô Song cũng lười tính, Khúc Dương được Đông Phương Bạch nhờ vả thì cũng thôi đi còn Lưu Chính Phong bản thân Vô Song không có nghĩa vụ phải ra tay tuy nhiên trải qua vài ngày gần đây thì suy nghĩ của Vô Song lại khác.
Sự kiện Lưu Chính Phong mở đầu cho Tiếu Ngạo Giang Hồ, Vô Song cũng không dám chắc nếu người này không chết thì Tiếu Ngạo Giang Hồ tương lai sẽ ra sao, từ trong chân tâm của Vô Song không muốn thay đổi cốt truyện của Tiếu Ngạo nhưng mà nhắc đến Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương thì lại phải nhắc đến khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Tiếu Ngạo Giang Hồ đơn thuần chỉ là một khúc nhạc nhưng nếu nhìn rộng ra một chút thì đây là khúc nhạc nổi tiếng nhất toàn bộ thế giới Kim Dung, độ nổi tiếng của nó còn vượt xa Bích Hải Triều Sinh Khúc.
Tại cái thế giới mà cầm là một loại vũ khí, khúc phổ chẳng khác gì tuyệt thế võ học thì ai biết Tiếu Ngạo Giang Hồ có phải là một cuốn khúc phổ mang theo uy lực khủng khiếp hay không?.
Vô Song thật sự rất thiếu một khúc phổ thuận tay, thú thật ngày đó nhìn Quỳnh Hương đại triển cầm kỹ cho dù là Vô Song cũng cực kỳ động tâm, đối với chiến lực của khúc phổ hắn bắt buộc phải dùng một con mắt khác mà nhìn.
Ngoại trừ điểmn này ra Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong lại có một khả năng nữa làm Vô Song chú ý – khả năng sáng tác nhạc.
Trong tiểu thuyết Kim Dung chẳng thiếu nhân vật có cầm kỹ cao tuyệt nhưng Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong lúc còn sống có thể tạo ra một khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ lưu truyền hậu thế vậy nếu hai người này tiếp tục còn sống thì sao?, có phải lại tiếp tục tạo ra được một khúc nhạc tương đương với Tiếu Ngạo Giang Hồ hay không?, đây thật sự là một vấn đề khác mà Vô Song phải lưu tâm.
Khúc Dương phải cứu, Lưu Chính Phong cũng phải cứu tuy nhiên nếu muốn cứu hai người này thì Vô Song phải hiểu được việc gì đang xảy ra ở Hành Dương.
“Dung nhi, Hành Dương lúc này nước rất sâu, ngay cả ta cũng cảm thấy sự việc không đơn giản “.
Lần này Vô Song cùng Hoàng Dung ra phòng riêng nói chuyện cũng chính là vấn đề của Lưu phủ bởi cái Lưu phủ này khác xa cả chục lần so với Lưu phủ tại Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Lúc trước Vô Song nghĩ rất đơn giản, chỉ cần một cao thủ cỡ Bắc Cái cũng đủ cứu mạng cả Lưu phủ cùng Lưu Chính Phong chứ chẳng cần đến hắn nhưng mà Vô Song hiện tại nào dám nghĩ như thế?.
Đầu tiên phải nhắc đến Ngô Ứng Hùng, Ngô Ứng Hùng vì cái gì lại đến Hành Dương?, hắn đang ở đất Tô Châu ăn no mặc ấm căn bản không thể đến Hành Dương chỉ vì một danh kỹ hơn nữa tại cái thời đại này thông tin lưu truyền cực chậm, danh tiếng của Quỳnh Hương căn bản không lan được đến Tô Châu mới đúng dù sao Quỳnh Hương cũng mới tới Lệ Xuân Viện.
Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là Ngô Ứng Hùng có đại sự, có nhiệm vụ trong người nên mới tới Hành Dương sau đó đúng dịp nghe danh Quỳnh Hương mà tới hơn nữa là cái nhiệm vụ gì để triệu tập 2 đế vị cao thủ tới Hành Dương?.
Bản thân Tu La Vương thì Vô Song có thể tạm hiểu là hắn đến Hành Dương vì tàn dư Thiên Long Giáo nhưng mà Long Đế thì sao?.
Tiếp theo lại còn có Tiềm Long Đại Hội, Tiềm Long Đại Hội thoạt nhìn nghe cũng chẳng có gì to tát nhưng toàn bộ ‘tai to mặt lớn’ của nam phương lại được dịp tụ lại nơi này, đây là một cái vấn đề mà chính Vô Song cũng không muốn bỏ qua.
Vô Song thì chưa tham dự Tiềm Long Đại Hội nên không biết được có những nhân vật nào nhưng mà Vô Song tin tưởng chỉ cần một mình Lý Thu Thủy cũng đủ sức chấp hết chưởng môn lục đại môn phái cùng lên, bằng những nhân vật xuất hiện tại Lưu phủ trong nguyên tác căn bản không ai cản được Lý Thu Thủy.
Tất cả những điều mà Vô Song sẽ nêu đương nhiên chỉ đúng nếu bọn họ tham dự Lưu phủ tức là bản thân Lưu phủ có đủ hấp dẫn hoặc có một lý do gì đó khiến tất cả những người này động thủ hoặc nói đúng hơn là khiến Ngô Tam Quế có hứng thú.
Ngô Tam Quế rốt cuộc có hứng thú cái gì ở Lưu phủ?.
Mà nếu không phải là Lưu phủ, không phải là sự kiện Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay gọi đám người này đến thì còn có thể vì lý do gì?, tại Hành Dương còn cái gì hấp dẫn được bọn họ?.
Tại Hành Dương lúc này trong mắt Vô Song liền tồn tại đến 2 đế vị cao thủ cùng ít nhất 5 cường giả cấp bậc ngũ tuyệt thậm chí càng hơn.
Hoặc là Lưu phủ cất chứa một bí mật làm cả Ngô Tam Quế cũng phải động lòng hoặc là Hành Dương có đại bí mật khiến Ngô Tam Quế động lòng.
Vô Song thật sự nghiêng về phương án đầu tiên bởi sự kiện Lưu phủ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn nhưng nó lại bắt đầu cả bộ truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ, tầm quan trọng căn bản không cần nói.
Với trường hợp thứ hai, nếu là bình thường đương nhiên có thể xảy ra nhưng phải biết Hành Dương này là đất của ai?, đây là hành tỉnh tách biệt riêng với nam phương, là một trong những đại thành mà bàn tay Ngô Tam Quế không thể vươn tới, cho dù tại thành Hành Dương có bí mật kinh thiên động địa thì Ngô Tam Quế cũng phải cân nhắc thật kỹ, trừ khi hắn muốn ngay lập tức tạo phản nếu không rất khó có đại động tác ở Hành Dương.
_ _ _ _ _ _ _ _
Vô Song mang tất cả những thông tin mình biết, mang tất cả những điều mình nghĩ ra nói với Hoàng Dung, hai người hôm đó bàn việc đến tận tối mịt tuy nhiên cũng vì quá để tâm đến Lưu phủ cùng sự xuất hiện phải nói là cực kỳ bất thương của Tu La Vương cùng Long Đế mà Vô Song quên mất tại Tiếu Ngạo thật ra còn có một sự kiện khác diễn ra cùng khoảng thời gian này.
Sự kiện Lưu phủ chỉ được coi là một trong hai sự kiện mở đầu của Tiếu Ngạo Giang Hồ bởi còn một sự kiện nữa diễn ra ít ngày trước, sự kiện thảm án Lâm phủ - Phúc Uy Tiêu Cục.
Trong đêm nay Phúc Uy Tiêu Cục tuyệt đối được gọi là địa ngục nhân gian bởi lúc này trong tiêu cục máu đã chảy thành sông, Phúc Uy Tiêu Cục trong một đêm bị giết sạch.
Phúc Uy Tiêu Cục tổng đà bị diệt, hai vợ chồng Lâm Chấn Nam sống chết không rõ tuy nhiên con trai duy nhất của hai người là Lâm Bình Chi lại có thể chạy thoát.
Lâm Bình Chi vì sao chạy thoát?, đương nhiên là được Mai Siêu Phong mang đi, dùng khinh công của nàng mang theo Lâm Bình Chi quả thật không khó nhưng mà lúc này sắc mặt của Mai Siêu Phong đã trở nên trắng bệch, nàng bị thương.
Trên người Mai Siêu Phong xuất hiện một vết chém, một vết chém duy nhất.
Mai Siêu Phong đến với Phúc Uy Tiêu Cục cũng được một khoảng thời gian, ở đây nàng được đón tiếp cực kỳ nồng hậu hơn nữa đúng là người của Phúc Uy Tiêu Cục thực sự ra sức vì nàng tìm kiếm sư muội.
Mạng lưới thông tin của Phúc Uy Tiêu Cục tuyệt đối không phải hư danh, ít nhất Mai Siêu Phong ngày hôm trước nhận được thông tin có một nữ tử rất giống sư muội xuất hiện ở phụ cân thành Giang Lăng cùng Hành Dương.
Mai Siêu Phong sau khi nhận được tin của sư muội dĩ nhiên muốn ngay lập tức khởi hành nhưng vì thịnh tình của vợ chồng Lâm Chấn Nam khiến nàng rốt cuộc cũng quyết định ở lại thêm mấy ngày.
Lâm Chấn Nam mặt mũi rất lớn, ông ta cũng được mời tới dự sự kiện Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay, theo Lâm Chấn Nam khi đó nói thì chỉ cần mang thông tin về Hoàng Dung cho Lưu Chính Phong, bằng vào quan hệ của Lưu Chính Phong thì Mai Siêu Phong càng dễ tìm được sư muội của mình.
Mai Siêu Phong hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, nàng đã sống từng này tuổi cũng có thể hiểu được vì lý do gì vợ chồng Lâm Chấn Nam tốt với nàng như vậy, nói trắng ra là bởi Lâm Bình Chi có tình ý với nàng, dĩ nhiên Mai Siêu Phong không quan tâm đến cái vấn đề này nhưng vợ chồng Lâm gia thì khác.
Nhìn vào mặt mũi của Mai Siêu Phong thì ai có thể nghĩ đến nàng thậm chí đã 40 tuổi?, nàng chỉ như một thiếu nữ 20 mang theo vẻ ngoài tuyệt sắc, trong mắt người Lâm gia thì Mai Siêu Phong thậm chí còn chuẩn bị làm con dâu tương lai đến nơi.
Mai Siêu Phong vốn kiệm lời, khí chất của nàng vốn cũng cự người vì vậy nàng chẳng hơi đâu đi giải thích, đối với thứ tình ý của Lâm Bình Chi nàng vốn coi là gió thoảng qua, nàng quan tâm chỉ là sư muội.
Lời khuyên của Lâm Chấn Nam hôm qua thực sự đả động Mai Siêu Phong dẫn đến việc nàng ở lại Lâm gia đến tận đêm nay nào ngờ Lâm gia bị tập kích ngay trong đêm.
Ban đầu người Lâm phủ căn bản cũng chẳng thủ được nhưng Mai Siêu Phong đại triển thần uy, võ công của nàng xuất thần nhập hóa, Cửu Âm Thần Trảo thêm vào Cửu Âm Thân Pháp khiến nàng như bóng ma vậy, hắc y nhân đến bao nhiêu thì lập tức chết bấy nhiêu nhưng ai ngờ ngoài hắc y nhân ra còn một đội ngũ huyết y nhân, mặc sắc phục chia làm hai màu đỏ đen.
Đám huyết y nhân này mạnh gấp 10 lần hắc y nhân là ít, phối hợp với nhau vô cùng tốt bất quá thú thật bằng vào đám người này cũng chưa thể đả thương Mai Siêu Phong, kẻ đả thương nàng là một người thần bí trong bóng tối, người từ đầu đến cuối còn chưa xuất thủ, kẻ này chỉ cần bằng áp lực vô hình đè tới đã làm Mai Siêu Phong cảm thấy khó thở.
Nàng rốt cuộc theo lời nhờ cậy thảm thiết của hai vợ chồng Lâm Chấn Nam mà mở đường máu mang Lâm Bình Chi vốn bất tỉnh nhân sự rời đi bất quá khi nàng lao ra khỏi cuộc vây sát kia thì một đường kiếm khí kinh khủng cắt tới, nếu không phải nàng vận dụng một chiêu Hoành Không Na Di chỉ sợ nàng đã để lại một cánh tay tại Lâm phủ, đương nhiên nàng né được một đường kiếm chí mạng nhưng vết thương cũng cắt thẳng lên người nàng.
Một kiếm duy nhất hơn nữa còn là kiếm khí cách không mà tới ấy vậy có thể khiến Mai Siêu Phong trọng thương, kẻ ra tay thực sự mạnh khủng khiếp.
_ _ _ _ _ _ _ _
Mai Siêu Phong mang theo Lâm Bình Chi rời đi thì lúc này có một hắc y nhân chạy tới, hắc y nhân này tháo khăn che mặt ra, khuôn mặt đầy khó hiểu nhìn khuôn mặt trước mắt mình.
“Chủ nhân, vì cái gì không đuổi theo nàng ta?, tên tiểu tử kia rất có thể nắm giữ bí mật Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm Viễn Đồ hơn nữa cho dù nó chẳng biết gì thì dùng nó uy hiếp vợ chồng Lâm Chấn Nam không phải là tốt hơn sao? “.
Nếu lúc này có chưởng môn ngũ nhạc kiếm phái ở đây thì chẳng khó mà nhận ra hắc y nhân này chính là Dư Thương Hải, về phần kẻ mà Dư Thương Hải cung kính gọi là ‘chủ nhân’ lại rốt cuộc là ai?.
Kẻ thần bí này cũng chẳng quay lại nhìn Dư Thương Hải, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Mai Siêu Phong rời đi, giọng nói có chút không vui.
“Cửu Âm Thần Trảo thêm vào Hoành Không Na Di, nữ tử kia hoặc là có liên quan tới Quách Tĩnh hoặc là có liên quan tới Hoàng Thái Sư “.
“Là cái trước thì cũng thôi nhưng là cái sau thì rất khác, bản tọa không muốn rách việc, chỉ bằng một bộ Tịch Tà Kiếm Phổ còn chưa đáng đặt mình vào nguy hiểm”.
“Dọn mấy cái xác đi về phần tiểu tử Lâm gia kia, hắn chạy không được “.
Thần bí nhân nói xong trong ánh mắt cung kính của Dư Thương Hải, vận khinh công lên thân hình cứ như vậy phiêu miễu biến mất trong đêm tối để lại một không gian tĩnh lặng đầy mùi máu tanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.