Vô Song thân ở Miêu Cương, hắn dĩ nhiên không biết Lý Thu Thủy cùng Mai Siêu Phong gặp phải cái gì hơn nữa hai người này cũng là hai người mà hắn bớt lo lắng nhất, đặc biệt là Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy không gây họa cho người ta đã là phi thường tốt, đợi người ta hãm hại nàng?, cái này căn bản Vô Song không tin cho lắm.
Vô Song hiện nay vẫn đang bồi tiếp Lam Đình, hắn rất thoải mái cùng cô nàng này dạo chơi trong rừng sâu, hai người vào rừng tìm kiếm Trùng Vương, mãi đến khi mặt trời xuống núi mở trở lại.
Khi hai người sắp trở về làng, đi qua một ngã rẽ, tiểu Lam Đình vẻ mặt vốn đang cực kỳ vui vẻ lại lộ ra sợ hãi, nàng nhanh chóng núp sau lưng Vô Song.
Vô Song không hiểu sao cô bé này đột nhiên thay đổi như vậy?, hắn cũng dõi mắt mà nhìn về phía thôn làng người Miêu, rất nhanh Vô Song không khỏi mỉm cười.
“Thế nào?, sợ hả cô nương”.
Tiểu Lam Đình cúi gằm mặt lại, lúc này nàng cũng không dám đi ra.
Ở bên ngoài làng người Miêu lúc này dĩ nhiên có Diệu di đợi sẵn.
Nàng ta chưa phát hiện ra Lam Đình có điều chỉ bằng việc Diệu di đứng đó, Lam Đình cũng đã không dám trở về.
Lam Đình hiện tại gần như... trẻ em hậu thế trốn học đi chơi vừa về thấy mẹ đứng trước cửa vậy, không sợ không được.
Lam Đình đương nhiên cảm thấy mình có lỗi, dù sao nàng đi chơi quên cả đất trời, quan tâm gì bài vở đâu, nay Diệu di đứng đó nhất định là đợi nàng về.
Lam Đình không lạ gì Diệu di, Diệu di đầu tiên nhất định sẽ tìm khắp cả làng, đến khi không thấy nàng liền dứng ngoài cổng làng đợi, mội lần nàng trở về liền sẽ bị Diệu di đánh mông, làm cho mông nhỏ sưng đỏ lên.
Trưởng lão Miêu tộc có rất nhiều nhưng mà nàng sợ Diệu di nhất, Diệu di là người tỷ tỷ nàng chỉ định chăm sóc lấy nàng.
Cha mẹ nàng mất sớm, nàng từ nhỏ liền sống với tỷ tỷ nhưng mà tỷ tỷ của nàng lại trở thành Miêu Tộc Tộc Trưởng, tỷ tỷ sau đó bận trăm công nghìn việc, tỷ tỷ căn bản không có thời gian chăm sóc nàng, tất cả đều để Diệu di lo liệu, nhiều năm trôi qua bản thân Lam Đình thậm chí coi Diệu di là mẹ nuôi, tình cảm giữa hai người phi thường sâu sắc bất quá tình cảm là tình cảm, sợ thì vẫn là sợ.
Vô Song không biết quá rõ quan hệ của Diệu di cùng Lam Đình, hắn chỉ nhẹ vỗ lưng nàng.
“Tiểu Đình có tin ca ca không?”.
Lam Đình mắt đẹp mở lớn, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Vô Song không khỏi khẽ gật đầu, sắc mặt thiếu nữ ửng đỏ.
“Trời ạ, Vô Song ca ca thật đẹp trai”.
Vô Song cười cười, hắn đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Lam Đình, Vô Song nắm lấy tay Lam Đình, mượn Lăng Ba Vi Bộ lướt về phía trước.
Tốc độ của Vô Song phi thường nhanh, người thường chỉ có cảm giác một cơn gió thoáng qua mà thôi, chỉ thấy loáng một cái, hắn đã mang Lam Đình hiện ra trước mặt Diệu di.
Diệu di căn bản không kịp phản ứng, thật sự quá mức bất ngờ, hai người cứ như từ hư không xuất hiện vậy, sau đó Diệu di anh mắt liền trừng lớn, dần dần trở nên không có tiêu cự.
Thuật thôi miên của Vô Song khó mà sánh bằng Lý Thu Thủy nhưng tạm cũng coi như là cao thủ đặc biệt hắn làm người hai kiếp... thậm chí càng nhiều hơn nữa, linh hồn lực của Vô Song phi thường mạnh mẽ.
Cũng như Lý Thu Thủy sử dụng thuật thôi miên với Lý Văn Tú, trước làm đối phương bất ngờ thậm chí rơi vào tình trạng hoảng hốt sau đó dùng Di Hồn Đại Pháp, trực tiếp tấn công linh hồn mục tiêu.
Diệu di cả người liền sững lại, sau đó Vô Song thản nhiên ôm lấy lưng của Lam Đình, lách qua Diệu di, mở hết tốc lực đưa Lam Đình trở về phòng.
Lam Đình hiện tại vẫn cảm thấy tất cả như mơ vậy, nàng chỉ thấy Vô Song mang theo mình đến trước mặt Diệu di sau đó thần kì ở chỗ Diệu di căn bản không phản ứng gì, không mắng chửi gì nàng, cứ thế để cho hai người lách qua.
Đứng trước cửa phòng nhỏ, Lam Đình cười tươi như hoa vậy.
“Vô Song ca ca thực sự là thần nhân”.
Lời này nàng nói thực sự không giả, nàng cảm thấy Vô Song ca ca rất thần kỳ.
Đơn cử như vào rừng tìm Trùng Vương, nàng cùng với Vô Song ca ca đi đông đi tây căn bản không có ý định thật sự tìm.
Nàng ban đầu chỉ cảm thấy chơi vui bởi Vô Song quả thật không có ý định quan sát hay tìm tòi cái gì, hắn đơn giản chỉ dẫn tiểu Đình đi chơi nhưng mà Vô Song dĩ nhiên vừa chơi vừa tìm cũng được 3 đầu Trùng Vương cho Lam Đình, cái này phải dùng từ bất khả tự nghị để hình dung.
Trùng có rất nhiều loại trùng, cũng có rất nhiều loại công dụng.
Được dùng nhiều nhất là dạng ấu trùng tương tự như sâu non, dạng ấu trùng này có thể là Cổ gần giống một dạng pháp thuật yểm bùa thậm chí khống chế.
Nhật Nguyệt Thần Giáo – Tam Thi Não Thần Đan chính là chơi Cổ mà ra, thứ này thật ra là Ngũ Độc Thần Giáo phát minh ra trước bất quá đơn thuần chỉ là Cổ, sau này Nhật Nguyệt Thần Giáo mới phát triển thành Tam Thi Não Thần Đan.
Dĩ nhiên Cổ có rất nhiều loại Cổ, công dụng cũng là vô số.
Cổ có thể dùng để yểm bùa, có thể dùng làm thuốc, dùng chế độc thậm chí dùng để thăm dò hay thám thính, tất cả đều là Cổ.
Ngoại trừ Cổ ra liền phải kể đến Trùng, Trùng thì đơn giản chỉ là côn trùng, loài nào là côn trùng đều có thể biến thành Trùng, từ châu chấu, bọ cạp, bọ ngựa thậm chí đến cả bọ hung, ong, muỗi, toàn bộ đều là Trùng.
Trùng cũng chia đẳng cấp, đầu tiên là chia theo chất lượng, thấp nhất là Hoàng Trùng, trên nữa có Huyền Trùng, Địa Trùng cùng Thiên Trùng.
Thiên Trùng liền được gọi dưới cái tên Trùng Vương, Trùng Vương thì lại chia 7 màu.
7 màu ở đây không phải là màu nào cao cấp hơn màu nào mà là số màu trên thân Trùng Vương, Thất Thải Trùng Vương chính là khủng bố nhất.
Ở trên Trùng Vương là Chuẩn Trùng Đế, đây có thể coi là Bát Thải Trùng Vương, dĩ nhiên Bát Thải Trùng Vương không thể sinh ra trong tự nhiên, cách duy nhất để hình thành nó chính là ‘Vạn Độc Trận’, để vạn loài độc trùng thôn phệ lẫn nhau trong đó ít nhất phải có trăm đầu Trùng Vương cùng mười đầu ngoài Ngũ Thải Trùng Vương mới có cơ hội sản sinh ra Bát Thải Trùng Vương tức là cấp chuẩn đế.
Về phần Cửu Thải Trùng Vương được người Miêu gọi là Trùng Đế, dạng sinh vật này có thể giết cả đế vị cao thủ như chơi, cho dù Thần Nông Dược Thể hay Ách Nan Độc Thể thuộc dạng siêu cấp hack nhưng nếu bị Cửu Thải Trùng Vương cắn...khả năng chết vẫn rất cao.
Dạng Trùng Đế này đã siêu thoát định lý về độc dược, toàn bộ lịch sử người Miêu từ trước tới nay mới chỉ có duy nhất một đầu Cửu Thải Trùng Đế tồn tại, đấy đã là việc từ không biết bao nhiêu năm trước, đến hiện tại ngay cả cách tạo ra Cửu Thải Trùng Đế cũng không ai biết.
Thật ra Cửu Thải Trùng Đế biến mất cũng là may mắn cho người Miêu Cương, nếu dạng sinh vật có thể giết cả đế vị cao thủ này tồn tại chỉ sợ đế vị cao thủ khắp thiên hạ liền liên hợp đồ sát người Miêu, căn bản không thể để thứ kia tồn tại.
Dọc đất Miêu Cương chỉ có bốn đầu Bát Thải Trùng Vương bất quá vì Cửu Thải Trùng Vương đã biến mất vì vậy người Miêu cũng bắt đầu công nhận Bát Thải Trùng Vương là Trùng Đế.
Bốn đầu Trùng Đế ở Miêu Cương, Lam Phượng Hoàng có một, Hà Thiết Thủ cũng có một.
Bằng vào Trùng Đế bên người, Lam Phượng Hoàng võ công giỏi lắm chỉ tính là tông sư đỉnh phong nhưng mà nàng đi lại trên giang hồ cũng cực ít khi gặp nguy hiểm, về phần Hà Thiết Thủ tọa trấn Miêu Cương thì lại càng không có người dám đến thách đấu.
Bên trên là kiến thức về Cổ Trùng trưởng thành, Cổ Trùng trưởng thành dĩ nhiên khác với ‘Ấu’.
Ấu là thuật ngữ của người Miêu Cương để nói về ấu trùng mới sinh hoặc thậm chí vẫn còn trong trứng.
Đẳng cấp của Ấu chỉ chia thành Phàm Ấu, Vương Ấu cùng Đế Ấu.
Phàm Ấu rất nhiều, đi khắp đất Miêu Cương cứ tìm là có, Vương Ấu thì hiếm hơn nhiều về phần Đế Ấu cứ xuất hiện một đầu liền là đại sự của Miêu Cương.
Ấu ở đây phân chia dựa vào tương lai của thứ này có thể đạt đến tình trạng nào.
Ví dụ như Vương Ấu tương lai nếu nuôi đúng cách có thể đạt đến Tam Thải, Tứ Thải Trùng Vương.
Nếu có cơ duyên hoàn toàn đủ sức trở thành Ngũ Thải Trùng Vương.
Tương tự như Vương Ấu thì Đế Ấu tương lai cao nhất của nó đạt đến Bát Thải Trùng Vương.
Lần trước Lam Đình chạy vào trong rừng gặp Vô Song, nàng chính là đi tìm Vương Ấu.
_ _ _ __ _ _
Quay trở về Lam Đình cùng Vô Song, nàng hiện tại cực kỳ sùng bái Vô Song ca ca bởi Vô Song ca ca dĩ nhiên tìm được Trùng Vương cho nàng, là Trùng Vương trưởng thành chứ không phải Vương Ấu.
Một buổi chiều ra ngoài, tổng cộng đạt được 2 đầu Nhị Thải Trùng Vương cùng 1 đầu Tứ Thải Trùng Vương, đối với Lam Đình tất nhiên là siêu cấp thu hoạch, cũng vì vậy nàng liền coi ca ca như ‘thần’ vậy.
Trùng Vương bình thường nào chịu tự động nhận chủ?, tự động nghe lời?.
Thu phục Trùng Vương chủ yếu có 3 cách.
Cách đầu tiên là nuôi từ bé đến lớn, làm bạn cùng Trùng Vương, từ lúc nó còn là Vương Ấu đến khi trở thành Trùng Vương chân chính, dạng này là phổ biến nhất.
Cách thứ hai, nếu bản thân nắm giữa một đầu từ Ngũ Thải Trùng Vương trở lên cũng có thể dùng nó tạo thành uy áp, khống chế đám Trùng Vương dưới hai đẳng cấp, đương nhiên số lượng khống chế cũng có hạn.
Cách cuối cùng chính là dùng thiên tài địa bảo đến hấp dẫn Trùng Vương, để nó vì mình mà ra tay, đây gần như một dạng trao đổi, bản thân có thể có một đầu Trùng Vương, về phần Trùng Vương lại có cơ hội tiến hóa cấp cao hơn, coi như hai bên cùng đạt được lợi ích bất quá cách này không dựa trên tình cảm, nhất định phải liên tục bồi đắp tình cảm với Trùng Vương nếu không nó hoàn toàn có thể phản, thậm chí giết ngược chủ nhân.
Bất kể là cách nào trong ba cách trên... đều không phải là cách Lam Đình thu nhận được Trùng Vương.
Mấy đầu Trùng Vương qua tay Vô Song... sau đó cứ như thế nhận Lam Đình làm chủ, thực sự thần kỳ không thể tả.
_ _ _ __ _ _ _ __
Vô Song đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục ở lại với Đình Đình, dù sao hiện giờ mặt trời đã xuống núi, cô nam quả nữ căn bản không nên ở cùng một phòng hơn nữa bất cứ lúc nào nữ nhân được Lam Đình gọi là Diệu di kia cũng sẽ quay về tìm Lam Đình, Vô Song lại càng không có cớ mà ở lại.
Vô Song sau khi tạm biệt Lam Đình liền trở về nhà, dĩ nhiên là ngôi nhà khi mà Vô Song lần đầu tỉnh lại.
Trong phòng vẫn không một bóng người, vị trí ngôi nhà cũng là tương đối heo hút bất quá Vô Song thực sự thích mấy chỗ như này.
Khoanh chân bắt đầu tiến vào trạng thái thiền định, Vô Song dần dần ngồi xuống tu luyện.
Trước kia hắn chủ tu Quỳ Hoa Bảo Điển, có ngồi tĩnh tu cũng chỉ để thả lỏng cơ thể, hắn rất ít khi thực sự tu luyện nội công dù sao Quỳ Hoa Bảo Điển không phải thuần tu luyện, chỉ ngồi im một chỗ mà tu luyện nội lực chỉ phí hoài Quỳ Hoa Bảo Điển.
Hiện giờ thì khác, Vô Song nắm trong tay Cửu Dương Thần Công cùng Nhiên Đăng Bảo Điển, nhất định phải tiến vào trạng thái thiền định, liên tục tu luyện nội lực.
Có một câu hỏi là hiện tại Vô Song mạnh hay yếu?.
Vô Song hiện tại không thể điều động ma lực, không thể ma hóa vì thế thực lực của hắn phải nói là giảm cực mạnh nhưng trong hai năm cuối cùng ở lại thế giới kia, Vô Song một mực tu luyện nội lực, một mực tu luyện võ công, dùng hai năm thời gian thực lực của Vô Song hiện tại tạm coi như là ngũ tuyệt hậu kỳ, chiến lực thập tinh.
Vô Song hiện tại còn yếu hơn cả Lý Thu Thủy một chút bất quá hắn vẫn tương đối tự tin vào chính mình, không bao lâu nhất định sẽ đuổi kịp nàng.
Vô Song chỉ cần đột phá Cửu Dương Thần Công tầng thứ tư liền sẽ chân chính trở thành ngũ tuyệt đỉnh phong, khi đó hắn bắt đầu có vốn đi lại trên giang hồ, có vốn để bắt đầu tự gây dựng thế lực của riêng mình.
Đấy là phần của bản thể, thế còn phân thân thì sao?, nói ra cũng thực xấu hổ, từ ngày phân thân xuất hiện, phân thân vẫn luôn đè lên bản thể.
Tại thế giới trước, Đông Phương Bạch căn bản đánh không lại Cơ Vô Song, dù sao thân thể Cơ Vô Song quá bá đạo.
Khi quay về thế giới này, Đông Phương Bạch càng đánh không lại Cơ Vô Song, bản thân Đông Phương Bạch hiện tại còn là ngũ tuyệt hậu kỳ nhưng... Cơ Vô Song chính là đế vị hàng thật giá thật.
Mất đi ma lực chẳng ảnh hưởng gì đến thân thể biến thái của Cơ Vô Song.
Trong thời gian 2 năm cuối cùng kia, Cơ Vô Song cũng không chân chính tu luyện lấy một ngày nào nhưng cho dù thế khoảng cách giữa hai bên vẫn là cực lớn, đây là sự khác biệt cốt yếu của tiên thể cùng phàm thể.
Cho dù Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể của Vô Song tên nghe kiêu ngạo thế nào thì nó vẫn cứ là phàm thể, là thể chất của phàm nhân, vẫn là không so nổi với tiên thể của liên ngẫu.
Cũng vì vẫn để Cơ Vô Song ở trong Huyền Sinh Quan, Vô Song hiện tại gần như có một siêu cấp đế vị thủ hộ bên người, căn bản không sợ bất cứ nguy hiểm nào.
Hắn hiện tại tiến vào tu luyện, trong đầu cũng đang chuẩn bị chia tay Lam Đình, sau đó chuyển hướng đến Ngũ Độc Giáo.
Nếu Vô Song có thời gian, hắn nhất định sẽ bồi cô bé này lâu hơn nhưng đáng tiếc hắn không có, tiến vào Ngũ Độc Giáo gặp mặt Hà Thiết Thủ, hỏi tung tích Mạc Sầu sau đó liên lạc với người Thiên Long Giáo.
Sau khi liên lạc được với Thiên Long Giáo liền trở về làng của người Miêu, đi tìm Tương Vân, từ Tương Vân đại khái nắm được tình hình Thiên Ý Thành, sau đó liền theo Tương Vân về Thiên Ý Thành.
Đây chính là kế hoạch cụ thể của Vô Song, đáng tiếc kế hoạch là hắn đặt ra nhưng kế hoạch có thể thực hiện hay không... cũng không phải do hắn.
Đêm hôm nay, ngôi nhà của Vô Song xuất hiện một vị khách đặc biệt.
Con Phượng Hoàng đất Miêu Cương.
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Căn nhà của Vô Song dĩ nhiên không phải là nơi quan trọng gì, bản thân Diệu di mang hắn tới đây chính là tránh ánh mắt đám sắc nữ trong tộc, thực sự kín đáo vô cùng.
Cho dù là việc Vô Song tỉnh lại cũng không phải ai cũng biết, chỉ sợ ngoài Lam Đình ra cũng chỉ có Diệu di dù sao nữ nhân này thỉnh thoảng vẫn đi qua nhìn Vô Song.
Hôm nay nàng đi qua nơi này phát hiện Vô Song biến mất sau đó cũng phát hiện Lam Đình biến mất chỉ sợ gấp chết, Vô Song cũng hoàn toàn tin tưởng vị Miêu Tộc Trưởng Lão này đêm nay rất có thể đi tìm hắn, hỏi cho rõ trắng đen.
Nếu coi Diệu di như mẫu thân của Lam Đình, làm gì có mẫu thân nào để cho con gái đi chơi cả ngày bên trai lạ?, hơn nữa lại còn là trốn học đi chơi, đây nhất định là trọng tội.
Việc Diệu di không huy động người Miêu tộc đại lượng tìm kiếm, đại lượng báo động đã là... phi thường điềm tĩnh thậm chí ngoài dự liệu của Vô Song.
_ _ _ _ _ _
Ban đêm, Vô Song nghiêm chỉnh tu luyện gần như vài tiếng đồng hồ đều không có một cử động nhỏ, đột nhiên hắn chậm rãi mở mắt ra, bên ngoài của phòng hắn có người tiến đến.
Người này đứng trước cửa, chậm rãi dùng bàn tay mà gõ.
“Cốc... cốc... cốc”.
Vô Song trong lòng đoán là Diệu di đến, hắn buông thõng hai chân mà đứng lên.
“Cửa không đóng, mời vào”.
Hắn đi thẳng ra chiếc bàn giữa phòng, chậm rãi rót nước.
Diệu di dù sao cũng có chăm sóc qua Vô Song hắn, gặp mặt người ta cũng nên thể hiện chút cảm kích.
Xoay người về hướng cửa, Vô Song rót một chén nước sau đó mới chậm rãi quay người lại.
Vừa quay lại Vô Song liền có chút giật mình, trước mặt hắn không phải là nữ nhân được gọi là Diệu di mà là một nữ tử trẻ tuổi hơn nhiều.
Diệu di năm nay đã ngoài 30 còn nữ tử này chỉ khoảng 23-34 tuổi.
Nàng cũng không tính là cao, khoảng 1m65, trên người không mặc y phục Miêu Tộc mà là một thân quần áo đen bó sát, tương đối đặc biệt.
Loại quần áo này không phải dạng bó chặt người như Lãnh hay Cơ Vô Song khi trước mà là vải đan thành áo, gần giống như dạng váy liền quần của nữ nhân châu Âu thời trung cổ vậy, đương nhiên bên dưới của nàng cũng không phỉa là váy, là một lớp quần bó màu đen.
Nói thật mang nàng ném về ngàn năm sau... phong cách ăn mặc cũng không tính lỗi thời.
Điểm đặc biệt tiếp theo trên đầu đội một chiếc mũ lông, mũ lông cũng màu đen hơn nữa phần đuôi mũ kéo rất dài.
Khuôn mặt tinh xảo nhưng lại điểm lên những đường hoa văn màu đen, những đường hoa văn cắt ngang qua khuôn mặt cứ như chiến văn vậy, làm người ta rất khó nhìn thấy toàn bộ dung mạo của nàng.
Chung quy lại, nữ nhân này cực kỳ đặc biệt, nàng khác toàn bộ nữ tử người Miêu khác.
Nhìn nàng, Vô Song thản nhiên cười một nụ cười hữu hảo, tay chỉ vào ghế giữa nhà mà nói.
“Cô nương, mời ngồi”.
Vô Song ngồi xuống trước, nữ tử này thản nhiên bước theo.
Hai tay chống lấy cằm, miệng nhỏ khẽ mở ra.
“Ngươi có biết ta là ai không?”.
Nàng lên tiếng, Vô Song đương nhiên sẽ đáp lời, hắn trực tiếp lắc đầu.
“Không biết, ta thật sự chưa từng gặp qua cô nương”.
Nữ tử khẽ cười thản nhiên lên tiếng.
“Ta gọi Hà Thiết Thủ, nghe nói ngươi quen ta? “.
Nàng xưng ra họ tên, Vô Song lập tức giật mình có điều hắn rất nhanh lắc đầu.
“Hà Thiết Thủ ta biết cũng không phải là cô nương, chắc là trùng tên đi”.
Nữ tử mân mê miệng nhỏ, sau đó lại nói.
“Ngươi nói ngươi quen Hà Thiết Thủ, vậy ngươi gặp qua nàng?”.
Vô Song nhìn nhìn nữ tử này một chút rồi lắc đầu.
“Nói thật, chưa gặp qua”.
Nữ nhân nhíu mày sau đó cũng mỉm cười.
“Ngươi chưa gặp qua Hà Thiết Thủ, vì cái gì lại biết ta không phải Hà Thiết Thủ?, cũng vì cái gì nói ngươi quen Hà Thiết Thủ”.
Vô Song đầy thú vị nhìn nữ tử này, hắn cảm thấy nàng... thực sự hơi trẻ con so với cái tuổi của nàng, có chút giống Lam Đình.
Nghĩ đến Lam Đình lại nghĩ đến nữ tử này, Vô Song trong nội tâm cũng thầm có đáp án bất quá hắn vẫn là quyết định cùng nàng diễn trò.
“Là ngực, ngực của Hà Thiết Thủ mà ta quen lớn hơn ngươi nhiều”.
Hắn nói thể, nữ tử trong mắt liền hiện lên lửa giận, nàng lập tức đưa tay ra vỗ mạnh lên bàn, một chưởng của nàng trực tiếp đập nát cái bàn gỗ, cũng may Vô Song nhanh tay vẫn là giữ được cái chén nước lại.
“Ngươi nói cái gì? “.
Vô Song nhẹ nhấp một ngụm nước, khẽ liếm môi.
“Nga?, có gì kích động quá như vậy?, ta chỉ nói sự thật mà thôi”.
Vô Song dĩ nhiên chưa từng thấy ngực Hà Thiết Thú lớn hay không nhưng ngực nữ tử trước mặt thì căn bản không lớn, so về bộ ngực mà nói nàng còn thua cả Vương Ngữ Yên một chút.
Nhắc đến ‘ngực’ quả thật như đụng vào nghịch lân của nàng, nàng lúc này đứng lên, ánh mắt khóa chặt Vô Song.
“Nam nhân suốt ngày để ý đến mấy cái đó?, loại như ngươi tuyệt đối là căn bã”.
Vô Song suýt nữa phì cười, thản nhiên đáp lại.
“Nam nhân không để ý đến mấy cái đó mới là căn bã, loại nam nhân này được gọi là yêu nhân, cực kì đáng sợ”.
Nữ tử như cũng hiểu lời Vô Song nói, sắc mặt đỏ lên nhưng mà đây là đỏ vì tức giận, nàng cảm thấy Vô Song rất ngứa mắt.
Nữ tử đứng đó, động cũng không động chỉ cười lạnh nhìn Vô Song, nàng muốn giáo huấn tên dâm tặc này.
Không ai thấy nàng động bởi nàng căn bản không động, nàng đứng đó khẽ nhếch miệng như đang muốn đợi Vô Song kêu gào đau đớn nhưng mà rất nhanh nữ tử này biến sắc, một vật cực nhỏ từ trong người Vô Song bị bắn ngược ra ngoài, sau đó dĩ nhiên hóa thành than.
Vô Song vẫn thản nhiên nhấp chén nước trắng trong tay mình, có chút cười cười nhìn nàng.
“Nga, cũng không cần chỉ vài câu nói là đánh đánh giết chứ?, đã thế lại còn dùng cả Cổ, Lam tộc trưởng hình như tính khí hơi không tốt “.
Cổ tiến vào cơ thể liền phi thường khó trị bất quá có hai cách tương đối đơn giản.
Đầu tiên là chí dương chí cương nội lực, điển hình là Cửu Dương Thần Công.
Thứ hai là chí âm chí nhu nội lực ngưng kết thành hàn băng, trực tiếp đông kết kinh mạch lại, bản thân Huyền Minh Thần Chưởng có thể coi là lựa chọn không tồi.
Cổ phi thường sợ nhiệt độ, dĩ nhiên Cổ cũng có những loại dị biệt, có thể thật sự kháng lại nhiệt độ nóng hoặc lạnh nhưng mà nữ tử trước mắt cũng chưa đến nỗi hạ độc thủ với Vô Song.
Nàng nghe Vô Song gọi một tiếng Lam tộc trưởng, trong mắt liền có kinh ngạc, nàng chậm rãi ngồi xuống, hai tay khoanh lại che đi bộ ngực của mình.
“Ngươi nhận ra ta từ đầu?”.
Vô Song trầm ngâm một chút, khẽ gật gật.
“Ta cảm thấy một tia nguy hiểm từ ngươi, cả đất Miêu Cương này có thể cho ta cảm thấy nguy hiểm chỉ có... Trùng Đế “.
“Người có Trùng Đế ở Miêu Cương cực ít, còn trẻ như vậy thì lại càng ít, ngoài Hà Thiết Thủ ra có lẽ cũng chỉ có một mình cô nương đi”.
“Về phần phân biệt giữa hai người thì lại càng dễ, tu vi võ học của Hà chưởng môn vượt xa Lam tộc trưởng”.
Vô Song chưa từng gặp Hà Thiết Thủ nhưng mà năm xưa nàng có thể đánh hòa Viên Thừa Chí, thực lực sao có thể yếu?.
Nàng năm xưa đã mạnh như vậy, cả chục năm trôi qua cũng không thể là tông sư cường giả như nữ tử trước mặt, vậy nữ tử này dĩ nhiên là Lam Phượng Hoàng.
Con Phượng Hoàng đất Miêu Cương.
_ _ _ _ _ _ _
Lam Phượng Hoàng cũng bị lời nói của Vô Song thuyết phục, không khỏi gật đầu.
“Vậy là ngươi từ đầu liền trêu đùa ta?, loại nam nhân thích trêu đùa nữ nhân cũng chẳng phải tử tế gì”.
Đối với câu nói của nàng, Vô Song hơi nhếch miệng.
“Không phải Lam tộc trưởng vừa tới cũng trêu đùa ta sao?, hơn nữa còn muốn giáo huấn ta thật thảm, loại nữ nhân như vậy cũng không hiền lành gì, chúng ta coi như là cùng một loại người”.
Lam Phượng Hoàng lần này từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song từ trên xuống dưới.
Nàng nhìn Vô Song một lúc sau đó liền nhận ra hai điều.
Điều đầu tiên... Vô Song phi thường đẹp trai.
Điều thứ hai... nàng không nhìn thấy nam tử tóc trắng này, một chút cũng không nhìn thấu.
Nàng lần này về tộc, đầu tiên là muốn tìm muội muội nhưng mà lại không thấy muội muội đâu, sau đó nàng đương nhiên đi tìm Diệu di.
Diệu di nghe vậy cũng hoảng sợ, suy nghĩ đầu tiên của nàng là chạy đến nhìn Vô Song, quả nhiên Vô Song cũng đã biến mất.
Nàng thực sự lo lắng Vô Song là do thế lực thù địch Miêu tộc cử đến bắt cóc Lam Đình, thậm chí nàng còn đang muốn vận động toàn bộ Miêu nhân lục tung đất Miêu Cương lên, cũng may là Lam Phượng Hoàng ngăn lại.
Nàng có tặng cho Lam Đình một đầu Tam Thải Trùng Vương, bằng con Trùng Vương này chỉ cần không phải ngũ tuyệt cao thủ Lam Đình hoàn toàn có thể vô sự, từ miêu tả của Diệu di mà nói, Vô Song vẫn cực kỳ trẻ tuổi.
Diệu di cũng không phải cô văn quả lậu, nam tử trẻ tuổi mà nàng không nhận ra thì chắc chắn không phải tuyệt thế thiên tài phương nam, đã như vậy khó có khả năng là ngũ tuyệt cao thủ.
Ngoài cái này ra Lam Phượng Hoàng còn có tự tin của chính mình, đây là đất người Miêu, là địa bàn người Miêu, không phải ai cũng có tư cách gây hại cho Miêu Tộc tiểu công chúa.
Đến khi chiều tà, Lam Đình rốt cuộc trở về, sau đó nàng liền gặp tỷ tỷ của mình.
Lam Đình cũng không sợ Lam Phượng Hoàng như nàng sợ Diệu di, lập tức nhảy vào lòng tỷ tỷ mà khoe khoang.
Một câu Vô Song ca ca thế này, một câu Vô Song ca ca thế nọ, nói đến Lam Phượng Hoàng còn có chút phiền.
Càng đặc biệt ở chỗ Lam Đình còn hết mực khoe khoang Vô Song vì nàng bắt về ba đầu Trùng Vương.
Cái này tất nhiên làm Lam Phượng Hoàng càng thêm hứng thú, rốt cuộc ngay đêm nàng liền đến gặp Vô Song, muốn xem kẻ này là thần thánh phương nào.
Lam Phượng Hoàng hiện tay hai tay vẫn khoanh trước ngực, hai chân bắt chéo lên nhau hơn nữa cái bàn nàng đã sớm đập nát, nhìn nàng cùng Vô Song thực sự phi thường kỳ quái.
“Ngươi hình như rất hiểu về Trùng Thuật của người Miêu? “.
Vô Song nhìn nhìn nàng một chút, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo hiếm có.
“Ta là thần y”.
Bốn chữ như tiếng sấm nổ trong đầu Lam Phượng Hoàng vậy, nàng trừng mắt mà nhìn Vô Song.
“Đừng đùa?, ta không có hứng thú nói chuyện đùa”
Lần này nàng thật sự sinh khí, Vô Song vậy mà lần thứ hai dám trêu đùa nàng.
Nàng thật sự không ngờ Vô Song vẫn giữ khuôn mặt kiêu ngạo kia, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng.
“Ta cũng không đùa, bản thân ta đến từ Tử Ngọc Sơn, Thẩm Thần Y là sư huynh của ta, Tương Vân có thể coi là sư chất của ta, vì cái gì ta không thể là Thần Y đây? “.
“Cũng như Lam cô nương, năm nay chưa đến 30 cũng đã có thể khống được Trùng Đế, ta cũng chưa thấy ai hoài nghi tư cách của cô nương”.
Lần này Lam Phượng Hoàng rốt cuộc nhìn thật kỹ Vô Song.
Thẩm Tương Vân?, nàng đương nhiên biết.
Đệ nhất truyền nhân thế hệ này của Thần Nông Cốc, nàng có thể không biết sao?, dĩ nhiên thân phận của Thẩm Tương Vân không chỉ là vậy.
Thẩm Tương Vân là con gái của Thẩm Thần Y, một trong tam đại Thần Y hiện nay còn hiện thân trên giang hồ, địa vị trong Y Giới cực cao.
Thẩm Tương Vân có thể nói... là thánh nữ của Y Giới cũng không quá, địa vị của nàng chưa hẳn đã dưới Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao nhiêu, đấy là chưa kể Lam Phượng Hoàng nghe nói sau lưng Thẩm Thần Y còn một nhân vật cực kỳ kinh khủng chống lưng, bằng vào nhân vật này ngay cả Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Nếu Vô Song thật sự là sư đệ Thẩm Thần Y, là sư thúc Thẩm Tương Vân...hơn nữa cũng là Thần Y thì địa vị của hắn có thể dùng từ siêu phàm để hình dung.
Dĩ nhiên Lam Phượng Hoàng sẽ không tin lời của Vô Song, nói không có bằng chứng thì ai nghe?.
“Ta lấy gì để xác nhận ngươi là Thần Y đây?, lời ngươi nói không có gì làm bằng chứng”.
Nhìn Lam Phượng Hoàng, Vô Song cười cười.
“Lam cô nương, ta hình như không cần phải chứng minh với ngươi cái gì đi?, ngươi không tin cũng được nha có điều ngươi sẽ làm gì ta? “.
“Không dối gạt Lam cô nương, ta ngày mai liền muốn tạm biệt Lam Đình, rời khỏi Miêu Tộc, cũng vẫn cảm ơn người Miêu Cương mấy ngày nay một mực chăm sóc ta”.
Lam Phượng Hoàng còn có thể nói gì?, chẳng nhẽ ngăn cản Vô Song rời đi bất quá nếu Vô Song thật sự là Thần Y... nàng lại không muốn hắn rời đi.
Lam Phượng Hoàng nghĩ nghĩ một chút, không khỏi đưa tay ra.
“Vô Song công tử, thứ cho Phượng Hoàng thất lễ, coi như Phượng Hoàng tạ lỗi với ngươi”.
“Phượng Hoàng hiện tại có việc nhờ công tử, chỉ cần công tử có thể chứng minh mình... mình là Thần Y, Phượng Hoàng cầu công tử một việc, nếu công tử làm thành Phượng Hoàng nguyện mang một đầu Thât Thải Trùng Vương đến làm tặng vật hơn nữa sau này công tử đến Miêu Cương liền trở thành thượng khách, nếu công tử gặp kẻ địch truy sát, chỉ cần chạy đến Miêu Cương, người Miêu nhất định sóng vai với công tử mà chiến”.
Nàng nói câu này thực sự làm Vô Song cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Thất Thải Trùng Vương... nếu biết dùng có thể cắn chết bất cứ ngũ tuyệt cao thủ nào và đương nhiên Vô Song chắc chắn biết dùng hơn nữa Thất Thải Trùng Vương không chỉ để hạ độc.
Vô Song không cần Thất Thải Trùng Vương để giải quyết đối thủ nhưng Thất Thải Trùng Vương có rất nhiều công hiệu, nó không chỉ thuần liên quan tới độc tính, có một đầu Thất Thải Trùng Vương thực sự không khác mấy với một trợ thủ cấp ngũ tuyệt.
Về phần tiếp theo thì lại càng đáng sợ, Lam Phượng Hoàng nói vậy khác gì bảo người Miêu sẽ cùng tiến cùng lùi với Vô Song?, tuy chưa hẳn đến mức như vậy nhưng lời nói này tuyệt đối cực nặng.
Giả sử Vô Song bị đế vị cao thủ truy sát, Miêu Tộc có lẽ thực sự không giúp hắn mà lựa chọn giữ mình nhưng nếu Vô Song bị vài cao thủ ngũ tuyệt truy sát, chỉ cần hắn chạy được tới Miêu Cương, tỷ lệ giết ngược đám cao thủ này vẫn là cực cao.
Là việc gì khiến Lam Phượng Hoàng bỏ ra cái giá lớn như vậy?.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.