Mãi cho đến buổi chiều, Xuyên Bách vẫn có chút mơ hồ.
Trong đầu cậu bị hình ảnh thiếu nữ kia chiếm cứ, nếu cô ấy có thể cười..... Có thể nói....Vậy sẽ tốt đẹp bao nhiêu a.
Cậu nằm ở trên sô pha, nhịn không được phát ra tiếng cười ngây ngô.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời phá lệ ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Xuyên Bách, làn da trắng nõn có chút tái nhợt.
Ánh mắt Xuyên Bách nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khu rừng rậm trước biệt thự, vườn hoa hồng như nở rộ.
Cậu chậm rãi đứng dậy, xoa xoa mái tóc bù xù, một ngày tốt đẹp như vậy, cậu đi ra ngoài sưu tầm phong cảnh, nói không chừng sẽ có linh cảm mới.
Xuyên Bách lên tầng, ở trong phòng tìm dụng cụ vẽ phong cảnh, chuẩn bị đi dạo xung quanh, thuận tiện làm quen hoàn cảnh một chút.
Trước khi đi, cậu mở cửa gác mái, bức tranh thiếu nữ vẫn đặt ở chỗ râm mát, không biết là ảo giác hay không, dung mạo của thiếu nữ tựa hồ càng thêm mỹ lệ.
“Tôi phải đi ra ngoài một chuyến, trước chạng vạng tối sẽ trở về...”
Cậu nhẹ giọng lẩm bẩm, vuốt ve khuôn mặt của thiếu nữ trong tranh, kinh diễm trong mắt không che giấu được.
“Nếu có thể ở bên cạnh tôi thì thật tốt a....”
Xuyên Bách thở dài, lưu luyến không rời đi, lúc này cậu hận không thể kéo thiếu nữ đi ra từ trong bức tranh, luôn ở bên cạnh cậu mới được.
Cửa gác mái lại lần nữa đóng lại, hắc ám lan tràn toàn bộ không gian.
Thiếu nữ trong tranh nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, mắt đen cổ quái xoay chuyển, gò má hiện lên đỏ ửng.
Thật tốt quá.....Quyền khống chế thân thể tạm thời ở trên tay hắn.
Nguyên lai đây là thiếu niên anh trai thích nhiều năm sao?
Cậu ấy có bộ dáng này sao.....? Thật đáng yêu....Đầu ngón tay cũng thật mềm.....Hơi thở trên người càng làm cho hắn mê muội.
Hắn cũng muốn tới gần thiếu niên này.....Muốn hôn cậu ấy.....
Hắn cũng muốn.
Anh trai hẳn sẽ không để ý đi?
Thiếu nữ trong tranh thấp giọng cười, thanh âm là giọng nam trầm thấp.
******
Xuyên Bách xách theo dụng cụ vẽ thực vật, đi ra bên ngoài, bóng cây lắc lư, cậu nhìn quang cảnh xung quanh, loáng thoáng nhìn thấy sâu bên trong rừng cây, tựa hồ cũng có một căn biệt thự.
Kỳ quái, căn biệt thự này từ đâu toát ra.....Vì sao lúc cậu đến lại không nhìn thấy đâu?
Trước mắt dần dần trống trải, khoảng cách tới căn biệt thự đó không xa, cư nhiên có một hồ nước, cảnh sắc tuyệt đẹp, hoa thơm chim hót.
Ánh nắng chiếu tới trên mặt hồ, hồ nước lóng lánh sóng nước, căn biệt thự đứng sừng sững ở trước hồ, từ bên ngoài thoạt nhìn biệt thự có cấu tạo dị thường tinh mỹ.
Bất quá.....Hai căn biệt thự gần nhau như vậy.....Hẳn cũng coi như là hàng xóm đi, có nên tới chào hỏi một chút không? Chỉ là người ở đất nước này..... Tựa hồ đều rất bài xích người ngoài, vẫn là thôi đi.
Trải qua việc chủ nhà, cậu cũng coi như sợ hãi, đơn giản là cậu cũng không phải người thích xã giao.
Làm người Long quốc, cậu biết nguyên tắc “Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện”, quyết định không đi chào hỏi vị hàng xóm này.
Cậu thở dài, giấu suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xuống đáy lòng, mở ra thùng dụng cụ, bày biện xong tất cả, bắt đầu phác hoạ mặt hồ trước mắt.
Ánh nước lóng lánh, toàn bộ mặt hồ như tô sắc ôn nhu, cực kỳ giống đôi mắt đen ôn nhu của thiếu nữ trong bức tranh.
.....Nếu lúc này, thiếu nữ kia ở bên cậu thì thật tốt a.
Xuyên Bách cầm lòng không đậu mà nheo mắt, trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh tốt đẹp đó.
Câuh sẽ vì thiếu nữ vẽ tranh.....Cậu sẽ nắm lấy bàn tay trắng nõn non mềm mại kia.....Cậu sẽ nói cho thiếu nữ kia.....Chính mình thích nàng....
“Tiên sinh, anh là người mới chuyển đến nơi này sao?”
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh, đánh gãy suy nghĩ của cậu.
Xuyên Bách vội vàng trợn mắt, biểu tình có chút xấu hổ, cậu chậm rãi quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy làn váy có hoa văn tinh xảo phức tạp, hô hấp cậu cứng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt người nọ.
Đôi mắt đen thâm thúy của đối phương giống như động đen sâu không lường được, phảng phất muốn hút cậu vào.
Xuyên Bách lảo đảo ra sau hai bước, mắt nâu trừng lớn, có chút không thể tin tưởng.
“Cô....Cô....”
Bởi vì quá mức kích động, trong lúc vô tình cậu thế nhưng dùng tiếng Long quốc, Xuyên Bách vội vàng bưng kín miệng, mắt nâu cùng thiếu nữ đối diện, chỉ liếc mắt một cái, cậu liền vội vàng dời đi.
Gò má cậu hơi hơi phiếm hồng, trong lòng giống như nai con chạy loạn.
Thiếu nữ rước mặt dáng người cao gầy, cái cổ thon dài trắng nõn, một đầu tóc đen dài như tơ lụa tùy ý vắt trên vai, mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng hơi hơi giơ lên.
Cô gái này....Cư nhiên giống hệt như thiếu nữ trong bức tranh ở gác mái....
Vừa rồi câuh còn đang nghĩ tới nàng.... Không nghĩ tới nàng thật sự xuất hiện ở trước mặt cậu! Là....Là mơ sao?
Xuyên Bách lắc lắc đầu, dùng sức nhéo mặt mình một cái, đau đớn làm cậu nháy mắt thanh tỉnh.
Không phải mơ.....Không phải mơ!
Thiếu nữ trước mắt là tồn tại chân thật!
Thấy dáng vẻ này của cậu, thiếu nữ nhẹ nhàng cười, trên mặt hiện liên đỏ ửng, môi mỏng khẽ mở: “Nguyên lai anh là người Long quốc sao? Tôi cũng biết tiếng Long quốc đó.”
“A.....Đúng vậy.....Tôi là người Long quốc.....Ừm....Xin chào....”
Xuyên Bách lúc này tay chân hoảng loạn, giống như cậu bạn nhỏ vừa mới yêu, trên mặt khô nóng một mảnh, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Là duyên phận đi.....Có lẽ là Chúa mở mắt...
Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được thiếu nữ trong bức tranh.....
Đột nhiên, biểu tình Xuyên Bách có chút hoảng hốt, làm như đang tự hỏi cái gì đó.
Không.....Không đúng.....Cô ấy hẳn không phải thiếu nữ trong tranh sơn dầu.....
.....Bức tranh kia có lịch sử rất lâu đời....Thiếu nữ trong tranh sao có thể còn sống?
Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Hai người rõ ràng lớn lên rất giống nhau a......
“Thật đáng yêu...”
Thiếu nữ nhìn dáng vẻ này của cậu, nhịn không được nhẹ giọng lẩm bẩm, gò má tựa hồ càng đỏ, mắt đen cũng hiện lên một tia si mê không dễ phát hiện.
“Cái gì? Thật xin lỗi.....Tôi không nghe rõ...”
“A, tôi nói anh muốn vào nhà uống một ly trà không? Tôi ở căn biệt thự kia kìa.”
Thiếu nữ mặt mỉm cười, chủ động mời cậu vào nhà làm khách, tư thái cô ưu nhã, như là tiểu thư quý tộc được giáo dục tốt.
Xuyên Bách co quắp siết chặt góc áo, có chút ngượng ngùng.
Mặc kệ cô gái này có phải người trong tranh hay không, nhưng lần đầu tiên gặp mặt đã vào nhà người khác có chút không tốt lắm.....
Cũng không biết người nhà cô ấy có ở đây không, cậu cái gì cũng không mang, hơn nữa dáng vẻ hiện tại của cậu, tựa hồ cũng không quá thể diện.
Tuy rằng cậu đã mặc áo choàng, nhưng vẫn có thuốc màu dính vào quần áo, thoạt nhìn có chút chật vật.
Nửa ngày cũng không được đáp lại, biểu tình cô gái nháy mắt trở nên có chút cô đơn, đáng thương hề hề.
“Chỉ uống một chén trà mà thôi, không thể sao?”
Xuyên Bách cảm thấy trái tim của mình tựa hồ bị cái gì đánh trúng, không đành lòng cự tuyệt cô nàng trước mặt: “Không không không, tôi không phải có ý tứ này.....Chúng ta hiện tại liền đi đi?”
Nghe được câu trả lời, cô gái này lập tức liền nở nụ cười: “Thật tốt quá, nhà tôi ở phía trước đây.”
“Quên tự giới thiệu, anh có thể gọi tên Long quốc của tôi: Thương Lục.”
Thương Lục? Cái tên này có chút nam tính....Cẩn thận nghe kỹ, thanh âm của cô gái này tựa hồ cũng có chút trung tính.
“Tôi.....Tôi là Xuyên Bách.....Cô cũng là người Long quốc sao?”
Cô gái dừng chân một chút, ngay sau đó mở miệng: “Tôi không phải người Long quốc, mà là mẹ của tôi, đây là tên bà ấy đặt cho tôi.”
Xem ra cô ấy là con lai, trách không được bộ dáng tinh xảo như vậy.
Thương Lục dẫn đường đi phía trước, Xuyên Bách đi theo phía sau, dáng người cô ấy cao gầy, trong lòng cậu tức khắc có chút hụt hẫng.
Thương Lục tựa hồ so với cậu còn cao hơn một chút.....Cậu là nam nhân, thấp hơn con gái không cảm thấy mất mặt sao!
Hơn nữa cô ấy lớn lên đẹp như vậy....
Xuyên Bách đưa tay xoa phần thuốc màu dính trên áo, có chút thẹn thùng.
“Khó trách.....Khó trách cô lớn lên đẹp như vậy.....Nguyên lai là con lai a.”
Vừa mở miệng, Xuyên Bách liền muốn đánh chính mình hai cái, lần đầu tiên gặp mặt liền nói tới dung mạo con gái người ta, thật quá không lễ phép!
Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy trong đầu nảy lên một luồng nhiệt nóng, đầu cúi thấp hơn.
“A.....Xuyên Bách tiên sinh cũng rất đáng yêu mà.....”
Âm thanh nhẹ nhàng của cô gái truyền đến, tựa hồ mang theo một chút ý cười, Xuyên Bách chà xát đầu ngón tay dính thuốc màu, vành tai hơi đỏ lên.
“Đáng yêu....?”
Đây là lần đầu tiên cậu được khen đáng yêu....
Ở đất nước này, các nữ nhân phần lớn đều thích nam nhân cơ bắp cường tráng, da thịt màu đồng cổ, như vậy thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn.
Còn như cậu thì, vóc dáng miễn cưỡng tới 175cm, dáng người thuộc về loại tương đối gầy ốm, rốt cuộc mỗi ngày ngâm mình trong chung cư phác thảo, có thể ăn được mấy ngày?
Làn da cậu trắng nõn, nếu ở Long quốc, nam nhân như vậy nói không chừng sẽ rất nổi tiếng, chỉ là ở đất nước này, bộ dáng của cậu, ở trong mắt nữ nhân chính là con gà.
Vẫn là lần đầu tiên có người nói cậu đáng yêu nha.....Tuy rằng dùng từ này để hình dung con trai có chút kỳ quái.
Cậu không biết chính là, phản ứng lúc này của cậu, toàn bộ đều dừng ở trong mắt Thương Lục.
Mắt đen Thương Lục lóe lóe, khóe miệng gợi lên một độ cung.
Trách không được anh trai thích cậu ấy.....Thật sự rất đáng yêu....
Hắn tựa hồ rất thích bộ dáng mình mặc váy....
Được a.....Vậy về sau cứ mãi như vậy đi.....Chỉ cần Tiểu Bách thích thì tốt rồi....
Bất quá anh trai bên kia sẽ rất phiền toái a.....Anh trai khẳng định sẽ tức giận đi?
Nếu anh trai tức giận, chính mình không biết khi nào mới có thể ra đây được nữa.....Thật sự luyến tiếc Tiểu Bách....
******
“Hoan nghênh ngài tiến vào trò chơi lần này, nhiệm vụ và mục tiêu đã gửi đến hòm thư của ngài, thỉnh ngài nhanh chóng xem xét.”
Giọng nữ máy móc lạnh băng vang lên, tâm tình La Văn lúc này có chút kích động.
Hắn là người mới vào trong trò chơi lần này, sau khi tiến vào trò chơi, các người chơi được xưng là “Cầu sinh giả”.
Mà nhóm cầu sinh giả phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, nếu không thân thể trong hiện thực rất có khả năng sẽ chịu tổn thương.
Ngược lại, nếu như hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đạt được lượng tích phân cùng tiền boa lớn.
Bởi vì điều kiện trò chơi quá mức quỷ dị, dẫn tới trò chơi này đến nay không có bao nhiêu người dám tiếp xúc.
Nhưng hắn cũng không phải tên tham sống sợ chết, nói không chừng điều kiện trò chơi chỉ là mánh khoé thôi?
Trong mắt La Văn hiện lên một tia kiên định, nhẹ nhàng gật đầu, mở ra hòm thư tìm nhiệm vụ.
【 Hoan nghênh ngài tiến vào phó bản “Người trong tranh”, nhiệm vụ cốt truyện gửi tới, thỉnh người chơi giết chết lệ quỷ Thương Lục. 】
La Văn chỉ cảm thấy trong đầu chính mình tựa hồ xuất hiện thứ gì đó, cốt truyện “Người trong tranh” giống như hiện lên trong đầu hắn.
Lệ quỷ Thương Lục, nguyên bản là nhân loại.
50 năm trước, pháo hôi Xuyên Bách yêu Thương Lục, cầu mà không được, lợi dụng tà thuật khoá Thương Lục khóa trong bức tranh. Thương Lục là nhân loại, ở trong tranh lâu dài dẫn tới sinh mệnh của hắn dần dần trôi đi, nhưng oán niệm của hắn quá sâu, thế nhưng hóa thành lệ quỷ, xuyên qua các bức tranh, chỉ vì tìm kiếm Xuyên Bách chuyển thế, sau đó giết y báo thù.
Mà lúc này Thương Lục, đã tìm được Xuyên Bách, không bao lâu nữa, Xuyên Bách liền bỏ mạng.
Nhiệm vụ của hắn, trước khi NPC Xuyên Bách bỏ mạng, giải quyết xong Thương Lục.
La Văn nhíu nhíu mày, hệ thống chẳng lẽ không nói cho hắn phương pháp giết chết lệ quỷ sao? Chẳng lẽ là phải tự mình đoán à?
“Thỉnh người chơi căn cứ vào cốt truyện tìm kiếm manh mối, hệ thống không thể tiết lộ.”
Như là biết được La Văn đang suy nghĩ gì, âm thanh lạnh lùng của hệ thống đột nhiên vang lên.
La Văn cũng bị hoảng sợ, vội vàng xoa ngực.
Cái hệ thống này, thật đúng là vô sỉ, bất quá không quan trọng, lấy kinh nghiệm chơi game của hắn, còn sợ không tìm thấy manh mối sao?
La Văn đóng hòm thư hệ thống, hừ lạnh một tiếng, ngay cả nhắc nhở cũng không xem đã tiến vào trò chơi.
Mà lúc này tin nhắn hệ thống chưa đọc vẫn lập loè.
[ Hệ thống nhắc nhở: Thiếu nữ trong tranh, dung mạo mỹ lệ, nam nữ không phân. ]