Khi Xuyên Bách tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng chói, cậu nhìn di động, lúc này là buổi sáng 7 giờ rưỡi.
Cậu đứng dậy, lại phát hiện thân thể thật sự rất đau, cậu hoạt động cổ, bắt đầu rửa mặt.
Mới vừa cầm lấy bàn chải đánh răng, cậu liền phát hiện ở trong gương trên cổ chính mình tựa hồ có dấu vết màu đỏ, như là bị muỗi đốt.
Cậu nhíu nhíu mày, thân thể cậu trước đó tựa hồ cũng có dấu vết như vậy?
Cậu nhẹ nhàng đụng vào những vệt đỏ đó, phát hiện không có bệnh trạng ngứa, đảo giống như.....Dấu hôn.
Bàn chải đánh răng trong tay rơi xuống đất, cậu tiến lại sát gương, mày nhíu chặt, cẩn thận quan sát những vệt đỏ.
Đích xác không tồi, đây là dấu hôn, vậy lần trước đó? Sẽ không phải cũng là dấu hôn đi....?
Cậu có chút sởn tóc gáy, da thịt loang lổ bên ngoài nổi da gà.
Trừ bỏ Thương Lục thì không ai sẽ làm ra loại sự tình này, hắn đã sớm tiếp cận cậu, mà chính cậu cư nhiên không phát hiện!
Con ngươi Xuyên Bách hiện lên một tia khẩn trương, xem ra gia hoả Thương Lục này, phỏng chừng là định cậu rồi.
Đơn giản thì hiện tại hắn cho rằng cậu là thiếu gia kia, tạm thời sẽ không làm gì đối với cậu, hiện tại vẫn là đi hội hợp với Khâu Thiện Minh.
Cậu lắc lắc đầu, dùng áo sơmi che giấu dấu hôn, rửa mặt xong rồi rời khỏi Xuyên phủ, đi ra trước bờ sông.
Trên đường, cậu thuận tiện cầm sim điện thoại di động lên, muốn tìm liên hệ Khâu Thiện Minh.
Mới vừa lắp sim vào, liền có một đống tin tức, còn lại là cuộc gọi nhỡ của Khâu Thiện Minh, bất quá là trước đó.
Bất quá cậu sắc bén phát hiện, cư nhiên có một cuộc điện thoại chưa nhận, là 3 giờ sáng, khi đó cậu còn đang ngủ.
Khâu Thiện Minh trễ thế này không ngủ được, gọi điện thoại cho cậu làm gì?
Bỏ đi, vẫn là đợi lát nữa gặp mặt rồi nói sau.
Không bao lâu, cậu đi tới bờ sông, chỉ là Khâu Thiện Minh còn chưa tới.
Trong lòng cậu nghi hoặc, vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Khâu Thiện Minh, hiện tại đã là buổi sáng 9 giờ, gã sẽ không phải đang ngủ đi.
Cậu cau mày, gọi cho Khâu Thiện Minh, nhưng bên kia vẫn không nhấc máy, cậu chuẩn bị cắt đứt, đối phương lại bắt máy, nhưng lại không nói một lời, bên kia điện thoại tựa hồ có tiếng nước.
“Khâu Thiện Minh, ngày hôm qua không phải hẹn gặp mặt ở bờ sông vào sáng hôm nay sao? Anh hiện tại ở nơi nào?”
“.....Thi thể....”
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm đứt quãng, như là tín hiệu không được tốt, Xuyên Bách căn bản không thể nghe rõ gã đang nói gì.
“Cái gì?”
“Thi thể.....”
Vừa dứt lời, Xuyên Bách nghe được bên kia tựa hồ bị thứ gì đứt gãy thanh âm, ngay sau đó điện thoại liền vội vàng cắp đứt. Ở một thế giới cậu không nhìn thấy, Khâu Thiện Minh giãy giụa, chính là bị Thương Lục kéo lại, thậm chí bẻ gãy xương đùi gã.
“Ngươi cư nhiên còn muốn cùng Tiểu Bách nói chuyện?”
Thương Lục lại bẻ gãy một chân khác của gã, ngữ khí lạnh băng.
“Thật là con sâu dơ bẩn ghê tởm, cư nhiên không tiêu diệt được linh hồn ngươi......”
Khâu Thiện Minh chịu đựng thống khổ, không nói một lời.
Sau khi gã bị Boss giết chết, hệ thống nói cho gã, cốt truyện xuất hiện vấn đề, không quan hệ với gã, cho nên sẽ bồi thường, nếu gã có thể trợ giúp Xuyên Bách bình ổn oán khí Boss, gã có thể lấy được tiền thuê, nếu không muốn, hiện tại thoát ly cốt truyện cũng có thể, chỉ là gã không thể từ bỏ tiền thuê.
Khâu Thiện Minh trong lòng giận dữ, chính mình tiêu phí nhiều tiền mua sắm đạo cụ còn chưa sử dụng, nếu lấy được lợi ích, trong lòng gã khẳng định không cam lòng, vì thế gã cắn răng một cái, quyết định lưu tại cốt truyện, trợ giúp Xuyên Bách.
Trong nguyên tác, phương pháp duy nhất có thể tiêu diệt Thương Lục, chính là tìm được thi thể hắn, sau đó dùng lửa đốt.
Nhưng gã sao có thể biết hiện tại thi thể Thương Lục ở đâu?
Bất quá may mắn chính là, linh hồn của gã không thuộc về nơi này, Thương Lục tạm thời không thể tiêu diệt gã.
“Hệ thống, đạo cụ có thể tặng cho NPC không?”
“Có thể.”
“Đưa đạo cụ hộ thân của tao cho Xuyên Bách.”
Hiện tại, gã chỉ tạm thời giữ được mạng Xuyên Bách, như vậy mới có thể giúp gã bình ổn oán khí Boss.
Xuyên Bách sau khi cúp điện thoại liền có chút không thể hiểu được, cậu căn bản không nghe rõ Khâu Thiện Minh đang nói cái gì, gã là ngủ tới hàm hồ rồi sao?
“A!”
Nơi xa truyền đến một tiếng thét chói tai, trong lòng cậu không biết vì sao có chút khủng hoảng, vội chậy tới hướng phát ra tiếng thét chói tai.
Đó là một nữ nhân đang giặt quần áo, cô lúc này bị dọa đến mặt xám như tro, ngã trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước.
Sắc mặt Xuyên Bách cũng không quá tốt, ánh mắt cậu nhìn qua trên mặt nước.
Liếc mắt một cái, làm hai chân cậu nhũn ra, sắc mặt tái nhợt, thế nhưng cũng lảo đảo vài bước.
Trên mặt nước lúc này đang có một khối thi thể nổi lên, bị ngâm trong nước tới sưng phù, không phân biệt được thân phận, chỉ có thể từ trên quần áo nhìn ra, đối phương là nam nhân thanh niên.
Mà quần áo trên người đó, đúng là quần áo ngày hôm qua Khâu Thiện Minh mặc.
Cậu rốt cuộc không nhịn được, đỡ thân cây nôn ra, hốc mắt đỏ lên.
Ngày hôm qua Khâu Thiện Minh còn tốt, hôm nay lại đột nhiên.....Cậu nhìn thoáng qua thân thể Khâu Thiện Minh, phỏng chừng không phải buổi sáng hôm nay mới chết, chỉ sợ tối hôm qua đã xảy ra chuyện.
Việc như vậy, trừ bỏ Thương Lục, vậy thì là ai làm? Hắn rốt cuộc muốn thế nào?
Cậu không phải thiếu gia gì kia, cậu là Xuyên Bách, chỉ là một người bình thường, cậu nguyên bản không nên trải qua những việc này!
Cậu cau mày, thở hổn hển, hiện tại Khâu Thiện Minh cũng đã chết, không biết người tiếp theo sẽ là ai, cậu cần phải ngăn cản Thương Lục!
Lúc này ở bờ sông đã tụ tập mấy dân cư ở trấn, sắc mặt bọn họ cũng không tốt, cũng không biết là ai hô to: “Hắn đã trở lại!”
Nhóm dân cư bắt đầu khủng hoảng, tứ tán mở ra, sôi nổi nghị luận.
“Người trẻ tuổi, cậu hiện tại hẳn là biết tất cả sự tình đi?”
Ông lão ngày hôm qua không biết từ khi nào đã xuất hiện ở phía sau cậu, ăn mặc một bộ áo dài màu đen, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Ông ơi.....Cháu rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Thương Lục hiện tại coi cháu là thiếu gia kia, cháu nên làm thế nào mới có thể rời xa hắn?”
Trong lòng cậu thật sự sợ hãi, Thương Lục chỉ là lệ quỷ, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu hắn phát hiện chính mình không phải thiếu gia kia, nhất định sẽ giết chính mình!
Ông lão nghe vậy, nhăn lại mày, dưới đáy lòng thở dài.
“Người trẻ tuổi.....Đây là mệnh số cậu, mệnh số a...”
Ông lão lắc lắc đầu, tựa hồ có chút cao thâm khó đoán, tiện đà xoay người rời đi.
Mệnh số.....Mệnh số? Cậu mới không tin mệnh số!
Xuyên Bách vô lực nắm chặt nắm tay, thất hồn lạc phách rời khỏi bờ sông.
Ở lại Dụ Trấn, sẽ chỉ làm Thương Lục càng thêm càn rỡ, nói không chừng sẽ làm sự tình gì quá mức với cậu.
“Nghe nói chưa? Hôm nay trong trấn cư nhiên đã chết hai người!”
“Ai?”
“Bà còn không biết? Một người là ông lão ở ngõ nhỏ kia, còn một người ở trong sông là người từ bên ngoài.”
Hai nữ nhân tụ ở bên nhau sôi nổi nghị luận, thương lượng muốn tạm thời rời khỏi Dụ Trấn.
Mà Xuyên Bách thất hồn lạc phách lại nghe được ông lão ở ngõ nhỏ gì đó.
Cậu hít sâu một hơi, dừng bước, nét mặt biểu lộ một mạt ý cười: “Xin chào, xin hỏi ông lão ở ngõ nhỏ mà hai người nói là ai...?”
“Xem mặt cậu, hẳn là người trong thành phố đi? Ông lão ở ngõ nhỏ tà môn thật sự, ở tại hẻm tây, hẻm tây nguyên lai là địa chỉ cũ của Quỷ Lâu Hi Viên Lâu, cũng chỉ có một người ông dám ở đó. Bất quá buổi sáng hôm nay nghe nói ông chết, cũng khó trách, đã lớn tuổi rồi.”
“Là như vậy sao.....Cảm ơn hai người.”
Xuyên Bách hướng bọn họ nói cảm ơn, xoay người thu lại tươi cười, trên mặt tràn đầy hoảng loạn.
Ông lão ở ngõ nhỏ hẳn là ông lão kia, chính là.....Chỉ là vừa rồi cậu rõ ràng còn nhìn thấy ông ở bờ sông a!
Từng sự việc đầy tà môn làm Xuyên Bách cảm thấy sợ hãi chưa bao giờ từng có, trong mắt cậu thậm chí có chút ướt át, cậu cắn chặt môi dưới, nắm chặt nắm tay, quyết định hôm nay liền rời khỏi Dụ Trấn.
******
Trở lại tổ phòng cậu thu thập hành lý, lại ngoài ý muốn phát hiện một tờ giấy, là tờ giấy Lục tiên sinh ngày đó đưa cho cậu.
Xuyên Bách trong đầu hiện ra bộ dáng Lục tiên sinh, hắn lớn lên rất đẹp, thanh âm nói chuyện cũng rất êm tai.
Cậu cầm tờ giấy kia, ngồi ở trên giường ngốc lăng.
Hiện tại một đám người bên cậu đều chết rồi, mà chính mình cũng bị lệ quỷ quấy rầy, nói không chừng ngày nào đó liền mất đi tính mạng.
Lục tiên sinh là một người rất tốt, cậu không muốn làm những việc liên lụy đến hắn.
Ngày đó chính mình bị thương, trong công ty chỉ có hắn cho cậu thuốc giảm đau, còn quan tâm chính mình.
Cậu hiện tại thật sự rất bất lực, trong lòng chưa bao giờ có khủng hoảng như vậy, cậu thật sự thực sợ hãi người tiếp theo sẽ chết chính là cậu.
Mặt trái cảm xúc ập vào trước mặt làm cậu rốt cuộc nhịn không được mà khóc lên.
Cậu gắt gao cuộn lại thân thể, vùi đầu ở trong khuỷu tay mà cất tiếng khóc rống.
Hồi lâu, cậu rốt cuộc khóc xong, khóe mắt sưng đỏ, chóp mũi đỏ lên, tủng tủng chóp mũi.
Lệ quỷ Thương Lục vẫn luôn bên cạnh quan sát cậu, trong lòng phảng phất như bị dao cắt, nhìn đến dáng vẻ này của Xuyên Bách, hắn nhẹ nhàng hôn gò má Xuyên Bách.
Tiểu Bách đừng khóc, tôi vĩnh viễn đều sẽ không làm tổn thương em.....
Xuyên Bách lại không hề phát hiện, cậu run rẩy xuống tay, tự hỏi hồi lâu, vẫn gọi cho dãy số kia.
Gọi qua một hồi, bên kia lập tức liền có người nhận, bên kia truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt.
“Xin chào....Là.....Là Lục tiên sinh sao?”
“A.....Em là Xuyên Bách sao?! Em làm sao vậy?”
Xuyên Bách vừa mới khóc xong nên giọng mũi nghe ra chút sụt sịt, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của đối phương, ngữ khí quan tâm, làm Xuyên Bách nhớ tới tình hình ở toilet ngày đó.
Không rõ ngọn nguồn, cậu cư nhiên có chút ủy khuất: “Tôi.....Tôi....”
Còn chưa chờ cậu nói xong, thanh âm đối phương vội vàng, thậm chí có vài phần nhảy nhót: “Là xảy ra vấn đề gì sao? Không bằng đến nhà tôi đi? Chúng ta có thể tỉ mỉ tâm sự.”
Đối phương đưa địa chỉ cho cậu, Xuyên Bách cẩn thận tra cứu, phát hiện Lục tiên sinh cư nhiên ở cùng một tòa chung cư với cậu!
Chính là vì cái gì trước kia chưa bao giờ chạm mặt nhau?
“Em hiện tại ở chỗ nào? Cần tôi tới đón không?”
Thanh âm đối phương lại lần nữa truyền đến, thanh âm trầm thấp giàu từ tính, lại có vài phần ý vị dụ hoặc ở bên trong.
Xuyên Bách giật mình, tựa hồ bị thứ gì đó lay động.