Cô gái trên giường hai mắt khẻ mở, theo phản xạ cử động thân thể liền phát hiện mình vẫn bị trói. Trình Thiếu Phong không muốn lúc cô tỉnh, lại nghĩ cách trốn nên chắc chắn trói lại đề phòng bắc trắc.
Tiêu Mỹ Nhàn toàn thân đầy vết hôn, phần cổ và xương quai xanh đầy vết hồng vô cùng đẹp mắt. Hạ thể truyền đén một hồi đau đớn liền nhớ lại cảnh tượng ban sáng. Sáng sớm đã bị Trình Thiếu Phong cưỡng ép trên giường ăn sạch khiến cô bất tỉnh đến chiều.
Thôi rồi, hai mươi bảy năm giữ gìn, nay một sáng mùa xuân lại mất trong tay tên khốn kiếp Phong thiếu.
"Phong thiếu, tên khốn nhà cậu mau thả tôi ra." Tiêu Mỹ Nhàn la lớn, âm thanh vang khắp phòng, nhưng đáng tiếc căn phòng đucợ cách âm khá tốt, bên ngoài vẫn yên tĩnh không thể nghe âm thanh nào khác.
"Lách cách".
Cửa phòng mở ra, Trình Thiếu Phong bước vào trên tay mang một khay thức ăn. Thật đúng lúc, Tiêu Mỹ Nhàn đang tìm người hắn lại vác xác đến.
Để khay thức ăn lên bàn, ánh mắt Trình Thiếu Phong hướng cô gái đang bị trói trên giường chằm chằm nhìn.
"Tên hỗn đản, không được nhìn." Tiêu Mỹ Nhàn nhìn ra được ý đồ xấu xa của hắn, sắc mặt ửng hồng.
"Ngại cái gì, đâu phải tôi chưa từng nhìn qua, haha..". Trình Thiếu Phong xấu xa cười lớn.
Hắn xoay tay mang thức ăn hướng Tiêu Mỹ Nhàn đút, Tiêu Mỹ Nhàn ngậm chặc miệng bài xích. Trình Thiếu Phong lại có cách khác, hắn đem thức ăn kia ngậm lấy, bàn tay diệu dàng đem quai hàm cô bóp mở. Tiêu Mỹ Nhàn mơ hồ không phản ứng kịp, bị hắn ngậm lấy môi đem thức ăn truyền vào miệng.
Tiêu Mỹ Nhàn bị sặc, lồng ngực phập phồng ho khang. Cô vừa dứt cơn ho hắn lại tiếp tục hướng cô đem thức ăn nhồi vào, cô bị nghẹn hắn lại đem nước mớm cho cô. Động tác luân phiên nhau không có điểm dừng, mãi đến khi thức ăn trong bát hết sạch sẽ.
Nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn nước mắt dàn dụa, nhìn đến cổ tay, cổ chân điều hằn lên dấu đỏ Trình Thiếu Phong đau lòng cởi trói, nếu còn tiếp tục trói chẳng phải sẽ đem tứ chi cô phế bỏ sao.
Vừa được thả tự do, Tiêu Mỹ Nhàn khó khăn cuộn mình dậy nắm lấy tấm chăn che chắn lại cơ thể, nước mắt càng rơi nhiều hơn hướng Trình Thiếu Phong nói lớn:
"Tôi sẽ kiện cậu bắt cóc.. hixhix.. Còn làm bậy.."
Trình Thiếu Phong nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn vừa nói vừa khóc, vừa đáng yêu lại rất buồn cười, không ngờ bên ngoài Tiều Mỹ Nhàn lạnh lùng cao ngạo, mạnh mẽ là vậy cũng có lúc nước mắt đầm đìa.
"Tôi mang vợ mình về nhà thì sao gọi là bắt cóc, tôi thương vợ mình thì sao gọi là làm bậy." Trình Thiếu Phong ngồi vắt chân lên ghế, giảo hoặc cười.
Tiêu Mỹ Nhàn mắt tròn mắt dẹp nhíu mày khó hiểu, từ khi nào cô lại trở thành vợ tên hỗn đản này đây. Để giải đáp thắc mắc của Tiêu Mỹ Nhàn, Trình Thiếu Phonglại nói tiếp.
"Đây là kế ước bán thân của em."
Hắn mang ra từ trong hộp một tờ giấy, trên đó hiện rành một dòng chữ lớn "GIẤY ĐĂNG KÝ KẾT HÔN", hiện tại Tiêu Mỹ Nhàn tình nguyện nghĩ mình bị điếc. Sau khi xem xong cái hắn gọi là "kế ước bán thân" kia, nàng tình nguyện mình bị mù cho xong.
Trên thế giới này còn thứ gì là liêm sỉ hay không đây? Cô từ bao giờ đã lấy chồng thế này! Cái dấu vân tay đỏ chót kia cô từ bao giờ đã ấn vào? Chử kí kia quả thực là của cô, bất quả có gì đó không đúng..
"Sao em không tin ư? Tôi giúp em kiểm tra xem đây có phải là dấu vân tay của em không nhé"
Tiêu Mỹ Nhàn nắm chặt tờ kế ước, gương mặt nhỏ hiện tại chính là chảy xuống ba cái vạch đen, cô thế nào lại không hề có ký ức về chuyện này.
"Cái.. này.. từ bao giờ?"
"Tối hôm qua khi em đang ngủ".
Khi cô đang ngủ sao? Ai đó làm ơn nói cho tên Phong thiếu này biết nói dối cũng cần có trình độ hay không! Cô đang ngủ cũng có thể như vậy ký tên?
Qua một đoạn thời gian vẫn thấy Tiêu Mỹ Nhàn bất động cầm kế ước, thân thể hóa đá, Trình Thiếu Phong tước đi tờ kế ước trong tay cô đem cất vào một chiếc hộp nhỏ sau đó đem hộp nhỏ cất vào tủ lớn, chìa khóa tủ lớn cẩn thận cho vào túi áo.
Sân si đi tới chỗ Tiêu Mỹ Nhàn cực kỳ yêu thương hướng người cô cọ cọ, bộ dạng mè nheo trở lại.
"Vợ à, gọi một tiếng chồng yêu đi."
"...". ngôn tình hoàn
Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ rồi tên Phong thiếu kia!
Bộ dạng Tiêu Mỹ Nhàn vẫn im lặng như cũ, Trình Thiếu Phong cũng không có nổi giận.
"Không sao, hôm nay không gọi ngày mai gọi cũng được. Em cứ ở đây đến khi nào em chịu gọi thì thôi, còn nữa không cho phép em gọi tôi là cậu, từ giờ hãy tập làm quen cách gọi mới đi."
"Giờ tôi ra ngoài, tối lại vào cùng em."
Nói xong hắn hướng ngực cô in xuống một nụ hôn, cho tới khi nơi đó in hằn lên một cái ký ẩn nhỏ màu đỏ mới chịu buông tha thân thể trong lòng.
"Lách cách"
Tiêu Mỹ Nhàn biết hắn hiện tại đã khóa chặt cửa, cô muốn chạy trốn, căn bản là không thể. Hiện tại ai đó làm ơn mang cô ra khỏi hoàn cảnh này đi..