Editor: Thu Lệ
Lần này dĩ nhiên là quậy cô tỉnh dậy.
Cô dường như cả kinh, đột nhiên bật người dậy, “Chú! Sao chú lại ở trong này? Rõ ràng tôi đã khóa cửa, chú... vào bằng cách nào?” Cô quay tới quay lui nhìn cửa lớn và cửa sổ.
Quý Thiếu Kiệt ung dung tiếp tục nằm nghiêng, nhìn bộ dạng hoang mang lo lắng của cô có chút thú vị, làm anh không khỏi thấy buồn cười, giọng nói khẽ trêu chọc, “Bảo bối, em không biết còn có một loại gọi là chìa khóa sao?”
Cô cắn môi hung tợn trừng anh, vì mới ngủ dậy mà mái tóc hơi rối tung chỉa chỉa ra, làm như anh là phần tử phạm pháp xông vào cấm địa vậy.
Anh khẽ nhếch khóe môi, vô tội duỗi thẳng tay chân nằm ngửa ra giường, “Đây chính là nhà tôi, vì sao tôi không thể vào?”
Đơn giản, anh đã uy hiếp trúng điểm yếu của cô.
Trong lòng cô đều hiểu rõ và để ý hơn ai khác, cô chỉ là một người ở nhờ nhà này mà thôi. Tuy rằng người này nói rất d,đ,l,q,đ dễ nghe, cái gì mà chỗ nào có anh thì đó là nhà cô? Nhưng mà, làm sao có thể! Cô là gì của anh chứ? Suy cho cùng thì cô chỉ là một người bị đuổi đi và bị vứt bỏ nhiều lần, là một cô gái mồ côi...là một cô gái cố gắng lãng tránh mười ba năm.
Đúng vậy, cô như vậy ở chỗ của anh, được coi là gì đây?
Chẳng lẽ là vì giống như bị anh đột nhiên xông tới muốn làm gì thì làm sao?
Nhưng mà! Nhưng mà, cô nên đi nơi nào? Mấy ngày hôm trước, cảm thấy bản thân đã suy nghĩ rõ ràng, muốn trở lại nhà họ Chung một lần nữa, nhưng một tia lửa nhỏ vừa mới bắt đầu bốc cháy, hôm nay đã hoàn toàn bị dập tắt trong cửa hàng nội y rồi.
Cô còn có thể đi đâu được? Ai có thể đến nói cho cô biết không? Lòng của cô bị một câu nói vô tình của anh làm cho níu chặt, đau đớn.
Cuối cùng, Quý Thiếu Kiệt cũng không đành lòng nhìn bộ dạng thất thần uể oải của cô, lập tức ngồi dậy, miễn cưỡng duỗi ngón tay xoa xoa mái tóc rối của cô: “Bảo bối, cơm tối đã ăn no chưa?”
Đột nhiên anh hỏi lời này, Lạc lạc né tránh ngón tay của anh, xoay đầu đi, không để ý đến anh.
Lỗ tai lại nghe vang lên thấy tiếng bước chân, trong góc phòng truyền đến giọng nói của anh, “Dì Ngô nói cơm tối em ăn rất ít, bảo bối, tôi mời em ăn bánh ngọt.”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, đúng lúc này, những mũi nhọn nhỏ sáng lên, lúc đầu là một cây, sau đó càng nhiều hơn.
Cô ngơ ngác nhìn đốm sáng này, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, quên luôn tức giận.
Cô đang thấy cái gì đây?
Một chiếc bánh ngọt ba tầng hạ xuống, trên cùng là những ngọn nến được cắm theo thứ tự.
Dưới ánh trăng, lúc này cô mới chú ý tới, người đàn ông đang mặc một thân Tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, thắt một chiếc caravat, giống như một thân sĩ hơi khom thân thể, đang tự mình châm nến.
Lúc này, cô mới giật mình nhìn thấy, trong không khí tất cả đều là hương bị ngọt ngào, mùi hoa, mùi bánh ngọt, mùi rượu.
Chẳng biết từ lúc nào, trên sàn đã rãi đầy cánh hoa hồng, mà trên một mảnh đỏ sậm xa xỉ, người đàn ông thon dài cao ngất, mỉm cười mà đứng.
“Vừa rồi chú đi ra ngoài... chính là để mua những thứ này?”
Cô có chút lờ mờ phát giác ra, theo bản năng cào loạn mái tóc trên đầu, cho dù cô đang ở trong mộng, thì những hình ảnh này cũng không nên xuất hiện, nếu như thật sự cô đang ở trong mộng, thì vai nam chính tuyệt đối không phải là anh.
“... Đúng vậy. Có thích không?” Thật ra vừa rồi anh ra ngoài còn có chuyện khác.
Suy cho cùng anh vẫn xem nhẹ mối quan hệ của nhà họ Chung ở thành phố này.
Hiện tại, Chung Bang Lập đang nhậm chức ở thủ đô, nhìn tình thế rất có khả năng còn có thể lên trên, Mã Hoa và Chung Chấn Thanh đã có chức vị quan trong trong chính phủ ở đây, có thể là có l'q/d điều đắn đo, con gái nuôi mất tích, nhà họ Chung cũng không công khai báo cảnh sát, mà là vận dụng nhân cảnh sát tìm khắp ngõ ngách trong thành phố. Lục Trí Lưu trong trong cục cảnh sát vừa mới gọi điện thoại cho anh, nửa tháng trước có người nhìn thấy, bảng số xe của anh đã đón Chung Tĩnh Ngôn đi, mà hôm nay lại mơ hồ nhìn thấy anh dắt theo một cô gái xuất hiện ở khu phố xá náo nhiệt.
Anh không thể không ra ngoài nói với Lưu Cục Trí một tiếng.
Trên đường trở về, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy tiệm bánh ngọt ven đường, đột nhiên nhớ tới, trên phần đầu trong tư liệu có để ngày sinh của cô.... Hóa ra, sau ngày anh chiếm cô, thế mà thật sự là sinh nhật của cô, khó trách trong lúc bệnh mơ mơ hồ hồ, còn muốn ăn bánh ngọt và mì.
Cô không nguyện chia sẻ chuyện sinh nhật với anh, điều này khiến lòng anh khó chịu đến kỳ lạ.
Cô với anh, nhất định là một phần sinh mạng quan trọng nhất, là một người quan trọng nhất, anh với cô lại không phải.
Anh lập tức bảo lái xe quay đầu, đến phố Chi Lan.
Lạc Lạc sững sờ nhìn người đàn ông này, trong phòng không mở đèn, trên đất giống như vừa mới có một trận mưa hoa hồng, ánh trăng chiếu trên bọn chúng yên tĩnh mà mãnh liệt, chỉ cách cô hai thước, người đàn ông này nửa ẩn trong ánh sáng mông lung cười với cô: “Lại đây, bảo bối, chúng ta cùng nhau cắt bánh ngọt.”
Cô vẫn không làm rõ đây là tình huống gì, có chút ngơ ngác ngồi trên giường.
Đón nhận ánh mắt của cô, anh cười cười đi tới, dắt tay cô dưới giường: “Có nhìn thấy hoa hồng này rất quen mắt không?”
Cô mặc chiếc váy màu trắng, tóc rối loạn, chân trần giẫm lên những cánh hoa hồng mềm mại mang theo hơi ẩm, tay cô được dắt trong bàn tay khô ráo mà rộng rãi của anh, thật sự cúi đầu nhìn những cánh hoa đó, giống như chuyện này thật sự rất có ý nghĩa, sau đó nhịn không được thì thào, “Ngày mai bác Từ sẽ khóc chết....”
Anh lôi kéo cô, cười đến thật đánh đòn, “Tôi mới là người khóc đấy, tay của tôi đã bị những cành hoa quỷ quái này châm thành cái rây rồi....”
Cô nhìn hai tay anh duỗi ra trước mặt, quả nhiên là có nhiều vết chấm đỏ.
“Nhưng mà, lúc nào chú lại.....?” Nhìn những thứ đột nhiên xuất hiện này, cô vẫn không hiểu sao bản thân mình chỉ mới ngủ một giấc liền giống như thay đổi cả căn phòng.
Thoạt nhìn chú ấy cũng không phải là một người có lòng nhẫn nại và lãng mạn.
“Trong lúc công chúa đang ngủ say, hoàng tử đã làm ma pháp...” Anh vẫn nói những lời trêu chọc. Cô không biết, chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh bằng lòng, anh có thể làm bất cứ chuyện gì đến mức tốt nhất.
Anh thật sự giống như dùng ma pháp, vỗ tay một cái phát ra tiếng “bốp”, duỗi tay ra, từ bên cạnh trên bàn trang điểm lấy ra một chuỗi vòng cổ thật to, đeo lên cổ cho Lạc Lạc.
Cô cúi đầu, mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng xông vào mũi, đó là một chuỗi những nụ hoa hồng chưa nở chế tạo thành, cô dùng ngón tay mơn trớn từng cái, không nhiều không ít, vừa đúng mười tám đóa.
“Em đeo lên thật đẹp!” Từ trong giọng điệu của anh, cô nghe ra được khen ngợi từ tận đáy lòng.
Cũng phải, ánh trăng, váy trắng, tóc đen, dây chuyền hoa hồng đỏ, cô gái ngây thơ đáng yêu, có thể không đẹp được sao?
Thế là cô được ôm trong lòng anh.
Vòng tay ôm ấp này, mang theo hơi thở xa lạ của người đàn ông, có chút cứng rắn, nhưng lại đúng lúc có một chút ấm áp mà cô khát vọng nhất.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to như nai con lạc đường cố gắng mở thật to, muốn nhìn gương mặt trước mắt này rõ ràng hơn một chút, nhưng mà, có ngón tay đưa qua, che khuất ánh mắt của cô, tiện thể lau đi nước mắt chưa khô của cô.
“Bảo bối, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ...” Anh không có nói tiếp, giống nói trầm thấp giống như thở dài.
Anh sẽ say mê, bản thân anh sẽ bị lạc mất.
“Chúc mừng sinh nhật trễ!” Anh khẽ hôn lên mí mắt cô, giọng nói đàn ông thành thục vang lên.
Một đêm này, cô mười tám tuổi trốn trong lòng một người đàn ông mà cô có chút sợ hãi và kháng cự, lại thấy tốt hơn một mình cô cô đơn dùng nhiệt độ cơ thể của bản thân để sưởi ấm.
Bàn chân nhỏ của cô nhẹ nhàng giẫm lên những cánh hoa trên sàn, phát ra âm thanh sột soạt rất nhỏ.
“Giẫm lên chân tôi, cẩn thận có gai.” Anh vòng tay ôm cô, ấm giọng nhắc nhở.
Cô theo lời giẫm lên giày da của anh, tựa đầu vào trong ngực mang theo mùi hương thơm mát.
Không có âm nhạc, anh khẽ hát một khúc nhạc, cô lắng tai nghe, cảm thấy có chút quen tai, nhưng lại không nhớ ra, đây là bài hát trong vũ hội lần đó, bọn họ đã từng cùng nhau nhảy bài này.
Sau đó, giống như cảm thấy hai người kề nhau còn chưa đủ gần, cô được trực tiếp bế lên, Lạc Lạc dùng hai chân vòng chặt thắt lưng hẹp mà có lực của anh.
Có lẽ, một góc ánh trăng này đã tiêu diệt khoảng cách giữa cô và anh, trái tim cô yếu ớt mà mê man, đang được vỗ về từng chút một.
Đã có người nào từng nói qua, anh có đôi mắt dài tràn đầy hấp dẫn chưa?