Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, tiếng nói thấp thuần của anh cũng bằng trắc không có bắt kỳ sóng lớn: “Ông nội, con sai con đê tiện, con thích bị coi thường, liên quan gì tới ông?”
“..” Cố lão gia tử đã hiểu, anh đã dẫm vào chỗ đau của Cố Dạ Cần, cho nên lời nói của Cố Dạ Cẩn cũng dẫn theo mùi thuốc súng.
“Đủ rồi A Cần!” Lúc này Ôn Lam đầy xe lăn đi tới bên người Cố Dạ Cẩn: “A Cần, con làm cái gì vậy, mây ngày nay con vào đó, mẹ với ông nội con vì con chạy trước chạy sau, chúng ta là thân nhân của con, là thật lòng yêu con, lẽ nào con vì một con ả Diệp Linh mà khiến Cố gia chúng ta gà chó không yên, cửa nát nhà tan sao?”
“Nếu là như vậy, mẹ đây sống còn có cái gì để trông cậy vào, không bằng để mẹ chết ngay bây giờ đi, mẹ sẽ đi chết ngay bây giò!”
Nói rồi Ôn Lam nắm con dao lên, tâm tình kích động trực tiếp hướng cắt lên cổ tay mình.
“Phu nhân!” Xảo Xảo hét lên một tiếng, tay mắt lanh lẹ giành lại dao.
Ôn Lam đấm ngực giậm chân, khóc rồng lên.
Cố lão gia tử nhìn Cố Dạ Cần: “A Cần, mày bây giờ lớn, như con ngựa hoang mắt cương, ai cũng không dạy được mày, nếu như mày có thể bỏ mặc mẹ mày, vậy thì mày đi đi!”
Cố Dạ Cần nhìn Cố phu nhân, máy giây sau anh tuấn mỹ mí mắt chậm rãi rủ xuống, nâng đôi chân dài, anh một cước đạp ngã nhào cái ghế, sau đó đi lên lầu: “Phòng tôi ở đâu, có kẻ nào dẫn đường không?”
Náo loạn xong, Cố Dạ Cần vẫn là thỏa hiệp, đêm nay ở lại.
“Phu nhân, đừng khóc.” Xảo Xảo cầm khăn lau nước mắt cho Cố phu nhân.
Cố lão gia tử nhìn Xảo Xảo: “Xảo Xảo, tối hôm nay cô đến phòng thiếu gia hầu hạ đi.”
Tim Xảo Xảo “thình thịch” nhảy loạn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lần thứ hai đỏ ửng: “Dạ, lão gia tử.”
Trong phòng, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế sa lon, lười biếng ngã lưng vào rót ghế salon, sau đó giơ tay lên vuốt mi tâm mệt mỏi lại rã rời của mình.
Rất nhanh, anh lấy điện thoại của mình ra, mở WeChat, trong WeChat trông không, Diệp Linh không chủ động liên lạc anh.
Giống như mọi người nói, anh vào đồn, cô đã quên anh.
Anh ở bên trong chờ mãi chờ mãi, cũng không chờ được cô.
Cố Dạ Cẩn lật vòng bạn bè của cô ra, cô còn đăng một tấm hình, trong ánh trời chiều, cô mặc lấy áo lông màu trắng tay nhìn vào ống kính, trên tay cầm cốc trà sữa.
Có Dạ Cần nhìn tắm hình này rất nhiều lần, cũng không muốn tắt đi.
Lúc này “két” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyên đên: “Thiêu gia, đề tôi hầu hạ cậu tắm rửa!”
Cố Dạ Cẩn để điện thoại xuống, anh nhẹ nhàng nâng mí mắt tuần mỹ nhìn lại, Xảo Xảo tới.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Xảo Xảo nanh hiện đầy nét đỏ ửng khả nghi, cô ta nhìn Cố Dạ Cần trên ghế sa lon, vị trí hiện tại, cô ta cao anh thấp, thế nhưng người đàn ông vẫn luôn ở thế trên trong ánh mắt đã mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng quan sát từ trên cao, ngược lại khiến cô ta sinh lòng khiếp đảm và khẩn trương.
Cố Dạ Cẩn chậm rãi cong đôi môi mỏng, nụ cười kia vừa tà vừa mị: “Hàu hạ? Cô định hầu hạ thế nào?”
Đây là ánh mắt đầu tiên của ngày hôm nay mà người đàn ông này cho cô ta, Xảo Xảo đương nhiên phải bắt lấy cơ hội này, cô ta biết mục đích Ôn Lam nhận cô ta làm con gái nuôi là gì, chính là muốn cho cô ta bò lên trên giường thiếu gia.
Xảo Xảo chậm rãi giơ tay lên, cởi bỏ áo khoác, bên trong cô ta chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây gợi cảm, cô gái trẻ tuổi trăng nõn lả lướt, dáng người căng mịn lồi lõm, tản ra vô tận dụ hoặc.
“Thiếu gia, em giúp cậu cởi quần áo nhai”