Nói rôi anh câm tay cô…
Diệp Linh nhanh chóng phản kháng: “Không muốn, tay của em bây giờ còn đau này.”
Đôi mắt yêu mị đen láy vô tội nhìn anh, răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, hờn dỗi và làm nũng nhàn nhạt.
Cố Dạ Cần đã cảm thấy linh hồn mình đã bị cô câu đi, song anh để mặc mình thời khắc này trầm mê, anh vốn là thích vẻ trẻ đẹp và dáng người vưu vật này của cô, những thứ này đều là anh nên hưởng thụ.
“Nếu không… chúng ta thử vật dưới gối một lần nhé?” Cố Dạ Cần nhướng mày hỏi.
Rất tốt, Diệp Linh biểu thị mình tiếp nhận uy hiếp NÀY, tay cô mềm nhữn ra, không phản kháng nữa rồi.
Thời gian hai người náo loạn rất lâu, hiện tại Cố Dạ Cần chính là một con ngựa hoang mắt cương, quấn quít lấy Diệp Linh không dứt.
Người làm nữ đã hâm nóng lại cơm, Diệp Linh đến phòng bếp giúp cầm chén đũa.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Cố Dạ Cần.
Là Sử tổng gọi.
Cú điện thoại này trong dự liệu, Cô Dạ Cần đi qua một bên tiếp.
Tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ của Sử tổng nhanh chóng truyền đến: “Có… Cố tổng, đều là tôi sai, cầu cậu đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha tôi một mạng đi! Lần này chơi quá trớn, tôi sắp bị cậu chơi chết rồi.”
Cố Dạ Cần đứng trước cửa số sát đất, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại, anh nhếch môi lạnh lẽo: “Tôi không có thời gian nghe ông nói nhảm, cho ông hai phút, nói thứ tôi muốn nghe.”
Bên kia Sử tổng cứng đờ, anh muốn nghe… chính là mục đích Diệp Linh vào phòng lão.
“Cố tổng, chén đũa đã bày xong rồi, ăn cơm tối thôi.” Lúc này Diệp Linh đi tới.
Cố Dạ Cần hơi nghiêng người, đôi con ngươi đen thanh bần rơi trên người Diệp Linh.
Diệp Linh thấy anh đang gọi điện thoại, xoay người rời đi.
Cố Dạ Cẩn nhìn bóng lưng cô, cũng không lên tiếng, song ngón tay anh khẽ động, mở ra loa ngoài của điện thoại, tiếng của Sử tổng lúc này rõ ràng truyền đến bên tai cô.
“Cố tổng, tôi nói, tôi nói hết, đêm hôm đó Diệp Linh vào phòng của tôi là muốn hỏi về chuyện cũ hai nhà Diệp Cố năm đó, cũng chính là chuyện của mẹ Diệp Linh và bố cậu Cố Hiền.”
Đẳng trước Diệp Linh dừng bước chân lại, cứng đờ tại chỗ, cô nhanh chóng quay người sang.
Cô đụng phải cặp con ngươi đen kia của Cố Dạ Cần, hiện tại Cố Dạ Cần nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như nhuộm đâm mực nước, không chớp mất nhìn cô, làm lòng người thấy sợ hãi.
“Ah, phải không?” Anh nhìn Diệp Linh, nhưng lại nói với Sử tổng: “Nếu cô ấy muốn biết đoạn chuyện cũ năm đó, vậy bây giờ ông nói cho cô ấy nghe, đúng lúc, tôi cũng muốn nghe một chút.”
“Cố tổng, lúc đó tôi động sắc tâm, nên muốn dẫn Diệp Linh mắc câu, vì vậy tôi… tôi lừa gạt Diệp Linh, ta cố ý nói cho Diệp Linh năm đó mẹ cô ấy không có câu dẫn bố cậu Cố Hiền, có ẩn tình khác, cô ấy quả nhiên mắc câu.”
“Cố tổng, chuyện năm đó không có gì đáng nói, chính là mẹ Diệp Linh câu dẫn bố cậu, lúc hai người ở bên ngoài thuê phong bị Diệp Thanh Đề và mẹ cậu bắt được, bi kịch hai nhà cũng liền bắt đâu.”
“Cố tổng, tôi đã nói tất cả, cầu cậu bỏ qua cho cái mạng hèn này của tôi!…”
Sử tổng phía sau còn nói những gì Diệp Linh đã không nghe được, bởi vì Cố Dạ Cần đã trực tiếp cúp điện thoại rồi.
Cố Dạ Cẩn cất điện thoại, nhắc đôi chân dài đã đi tới, anh nhìn Diệp Linh, khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Diệp Linh trong nháy mắt lui đi tất cả huyết sắc, trở nên vô cùng tái nhợt.