Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 64: [Ngoại truyện mấy năm sau]




Tống Kinh Hi cảm thấy gần đây mình rất dễ tăng cân, cô hoài nghi là do tuổi tác dần lớn nên quá trình trao đổi chất cũng giảm sút.
Nhưng khủng khiếp hơn là bây giờ cô càng ngày càng thích ăn đồ ngọt.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, vì thế sau khi thấy mình lại tăng thêm ba cân, cô quyết định đến phòng tập gym của chung cư để tập thể dục.
Thật ra trong nhà cũng có phòng tập gym loại nhỏ, nhưng cô không thích vận động ở đó, bởi vì tập một mình hay lơ là, cô phải cảm giác được bên cạnh có người đi cùng thì cô mới có nhiều động lực hơn.
Hôm nay là thứ Tư, do công việc không mấy bận rộn nên Tống Kinh Hi không đến công ty. Sau khi ăn trưa ở nhà xong, cô nhớ lại kế hoạch tập thể dục tối qua, thay quần áo rồi đi đến phòng tập gym trong khu chung cư.
Hôm nay không có nhiều người đến tập thể dục, trong không gian rộng rãi cũng chỉ có khoảng năm sáu người.
Tống Kinh Hi duỗi người, chuẩn bị chạy trước 40 phút. Lúc cô vừa bước lên máy chạy bộ thì lại có hai người đi vào phòng tập gym, cô tùy ý liếc nhìn, ánh mắt chợt khựng lại, bởi vì là đối phương là một đôi tuấn nam mỹ nữ.
Người đàn ông kia nhìn có hơi quen mắt, nhưng Tống Kinh Hi không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu, sau khi nhìn thoáng qua, cô cũng không nghĩ nữa, đeo tai nghe lên bắt đầu chạy bộ.
Chạy bộ đối với cô là một chuyện rất nhàm chán, cho dù đã đeo tai nghe nghe nhạc thì cũng không thể giảm bớt sự nhàm chán này. Sau khi chạy được 40 phút, cô lập tức ngồi xuống thiết bị bên cạnh.
Lúc này nên thư giãn thả lỏng, nhưng cô đã kiệt sức, cũng lười vận động.
“Em chạy xong rồi.”
Người phụ nữ vừa bước vào ban nãy tình cờ đang đứng bên cạnh cô, Tống Kinh Hi thấy cô ấy tắt máy chạy bộ, đi tới trước mặt người đàn ông kia, nói vài câu đại loại như cô ấy ghét vận động.
Tống Kinh Hi cũng âm thầm đồng ý với cô ấy.
Nhưng người đàn ông kia không vận động, vừa rồi lúc người phụ nữ chạy bộ thì anh ấy chỉ đứng bên cạnh nhìn, hiển nhiên là đi cùng.
“Em chưa chạy hết 40 phút mà dám bảo là chạy xong rồi sao?”
“… Chạy đủ rồi mà, anh huấn luyện viên, anh có biết xem đồng hồ không thế?”
Huấn luyện viên.
Tống Kinh Hi liếc nhìn, phòng tập gym trong chung cư bọn họ có huấn luyện viên đẹp trai đến vậy sao? Hay là người ngoài?
Eo ơi… thời buổi này huấn luyện viên cũng phải đẹp trai như thế à?
“Được, nếu em nhất quyết nói mình chạy đủ rồi thì coi như đủ rồi vậy, qua đây thả lỏng đi.” Huấn luyện viên kia nói.
“Hả… có thể khỏi làm luôn được không?”
“Không thể.”
Người phụ nữ tỏ vẻ chán nản, nhưng vẫn đi theo.
Quả nhiên có huấn luyện viên “cưỡng chế” vẫn tốt hơn, nếu không sẽ giống như cô, giữa chừng thấy mệt là lập tức bỏ cuộc.
Cô phải cân nhắc đến việc tìm người tập chung vào lần tới mới được.
Buổi tối, hơn bảy giờ Chu Hoài Ngạn về đến nhà.
Tống Kinh Hi đã tắm rửa xong, nằm trên sô pha xem phim. Sau khi vào cửa, anh cởi áo khoác rồi bước tới ôm cô, Tống Kinh Hi quen đường quen nẻo ngồi vào lòng anh.
“Tối nay em ăn gì rồi?”
“Ăn theo chế độ eat clean, nhờ dì làm cho em.”
Chu Hoài Ngạn: “Eat clean?”
“Đúng vậy, em đang giảm cân, anh quên rồi à?”
Chu Hoài Ngạn đưa tay nhéo thử vòng eo không có mấy lạng thịt của cô: “Giảm cân cái gì chứ?”
“Anh không hiểu đâu, em phải giữ gìn dáng người hoàn hảo của em, anh không cảm thấy bụng em bị dư thịt sao?”
Chu Hoài Ngạn dời tay từ eo xuống bụng dưới của cô: “Ở đây à?”
“Ừm…. phải không?”
Chu Hoài Ngạn cảm thấy cô cứ thích vẽ chuyện, nhiều thêm chút thịt thì có làm sao, mũm mĩm một tí anh lại càng thấy đáng yêu.
“Em không sợ mệt à?”
“Mệt thì cũng có hơi mệt, chiều này em còn đến phòng tập gym nữa đấy, là phòng tập trong chung cư của chúng ta.” Tống Kinh Hi nói, “Tập một mình rất khó kiên trì, em cảm thấy em nên nhờ huấn luyện viên giám sát em. Trong chung cư của chúng ta có thể hẹn trước huấn luyện viên không nhỉ?”
Chu Hoài Ngạn có thói quen tập thể hình, cũng khá quen thuộc với phòng tập gym của chung cư: “Có.”
“Có huấn luyện viên nữ không?”
“Anh không rõ lắm, sao vậy?”
Tống Kinh Hi nghiêm túc nói: “Em thấy huấn luyện viên nam của họ hơi đẹp trai, nếu để kiểu huấn luyện viên này kèm em, chắc là sẽ không ổn lắm.”
Vừa dứt lời, hai má đã bị anh bóp chặt: “Sao lại không ổn lắm? Hôm nay em còn cố tình đi xem huấn luyện viên?”
“Ai cố tình đi xem huấn luyện viên chứ? Tại chiều nay em tình cờ nhìn thấy người ta kèm con gái tập thôi. Hơn nữa, ý của em là nếu huấn luyện viên quá đẹp trai thì anh sẽ ghen đó!”
Chu Hoài Ngạn cười khẩy.
Tống Kinh Hi nói: “Hai ngày nữa em sẽ đi hỏi xem có huấn luyện viên nữ nào không.”
“Không cần hỏi nữa.”
“Tại sao?”
“Anh tập cùng em.”
Tống Kinh Hi: “Anh có rảnh được không đó?”
“Vốn dĩ tuần nào anh cũng tập thể dục ở nhà mà, nếu em muốn ra ngoài thì chúng ta cùng đi thôi.”
“Được đấy, vậy xem như em cũng có huấn luyện viên đẹp trai!”
——
Suy nghĩ muốn giản cân của Tống Kinh Hi cũng khá thất thường, về phương diện vận động thật ra cô rất lười, cho nên trước khi đi vận động sẽ rất lề mề.
Chu Hoài Ngạn cũng cưng chiều cô, cô muốn đi tập thể dục anh sẽ sắp xếp đi chung với cô, nhưng đến lúc đó cô không muốn đi nữa anh cũng không ép buộc, dễ dàng nói hôm nay không đi nữa.
Tống Kinh Hi mặc áo ngủ nằm trên sô pha trừng anh: “Chu Hoài Ngạn, anh cũng dễ nói chuyện quá nhỉ? Huấn luyện viên không nghiêm khắc thì không được đâu!”
Chu Hoài Ngạn có phần bất đắc dĩ: “Vậy em đứng lên đi.”
Tống Kinh Hi ngoắc ngoắc tay với anh, đợi anh đến gần, cô thẳng thừng bò lên lưng anh: “Đi thôi huấn luyện viên, cõng em đi thay quần áo nào.”
Lề mà lề mề một hồi, Tống Kinh Hi cuối cùng cũng thay xong quần áo, hai người cùng đến phòng tập gym.
Phần thứ nhất vẫn là chạy bộ, đại khái là có Chu Hoài Ngạn đi cùng nên hôm nay Tống Kinh Hi cũng hơi có động lực, chạy xong bốn mươi phút cũng không cảm thấy nhàm chán như trước nữa.
Sau khi xuống máy chạy bộ, cô uống mấy ngụm nước, đột nhiên lại thấy người phụ nữ ngày đó và huấn luyện viên của cô ấy.
Ánh mắt cô sáng lên, đang định nói với Chu Hoài Ngạn rằng họ chính là người cô thấy lần trước thì đột nhiên lại thấy người đàn ông kia nhìn qua đây. Không ngờ anh ấy có quen biết Chu Hoài Ngạn, hai người còn chào hỏi nhau.
“Đến lâu chưa?” Người đàn ông kia đi tới, thuận miệng hỏi một câu.
Chu Hoài Ngạn nói: “Vừa chạy xong.”
“Vậy bọn tôi chạy trước một lát đã.”
Chu Hoài Ngạn: “Ừm.”
Tống Kinh Hi có chút kinh ngạc: “Anh, anh quen huấn luyện viên này à?”
“Hửm?” Chu Hoài Ngạn nghi hoặc nhìn qua, đôi nam nữ kia cũng sửng sốt, nhìn về phía cô.
Sau khoảng im lặng kỳ lạ, người phụ nữ kia bật cười thành tiếng trước.
“Lý Thanh Tễ, hình như đang nói anh đấy.”
Lý Thanh Tễ?
Tống Kinh Hi nhíu mày, chờ đã, cái tên này…… Lý Thanh Tễ của Hoành Xuyên?
Tống Kinh Hi lại nhìn kỹ thêm vài lần, nghiêm túc nhớ lại thử.
Chẳng trách lần trước cô cảm thấy quen mắt, bởi vì trong tiệc rượu năm ngoái cô đã gặp qua. Chỉ là khi đó hình như tâm trạng của cô không được tốt, còn xị mặt với Chu Hoài Ngạn, nên cũng không để ý đến người khác lắm, nhiều nhất chỉ nhìn thoáng qua.
“À, là tôi nghĩ sai rồi.” Tống Kinh Hi nói, “Hôm đó tới phòng tập gym tôi thấy chị gọi anh ấy là huấn luyện viên nên tôi tưởng anh ấy là huấn luyện viên thật, xin lỗi xin lỗi.”
Người phụ nữ kia cười nói: “Không sao, hiện tại anh ấy đúng là huấn luyện viên của tôi, còn là kiểu huấn luyện viên vô cùng nghiêm khắc nữa.”
Người phụ nữ này cười rộ lên trông rất xinh đẹp và dễ mến. Nếu người đàn ông này là Lý Thanh Tễ, vậy chắc chắn người phụ nữ này là vợ của anh ấy, Giang Nại.
“Bộ anh nghiêm khắc lắm sao?” Lý Thanh Tễ nhìn vợ mình.
Giang Nại trừng mắt với anh ấy: “Chẳng lẽ anh không nghiêm khắc?”
Lý Thanh Tễ khoát tay lên eo cô ấy, khẽ đẩy một cái: “Được rồi, vậy em đi chạy bộ đi, hôm nay phải chạy đủ bốn mươi phút, anh sẽ theo sát từng giây một…”
“…Hả?”
“Đi trước nhé.” Lý Thanh Tễ nói với Chu Hoài Ngạn một tiếng, lại nhẹ nhàng gật đầu với Tống Kinh Hi rồi rời đi.
Sau khi người đi, Chu Hoài Ngạn mới buồn cười nói: “Nhớ không lầm thì em gặp anh ấy rồi mà? Anh cũng từng giới thiệu cho em rồi.”
Tống Kinh Hi sờ sờ mũi: “Chắc hôm đó em không để ý, ai bảo lúc đó anh chọc em.”
Chu Hoài Ngạn: “Chuyện này cũng trách anh được à?”
“Trách anh chứ trách ai…” Tống Kinh Hi cầm một cái tạ tay lên, lại hỏi, “Thì ra bọn họ cũng sống ở đây? Sao em chưa từng nghe anh nói qua.”
“Chuyện này có gì hay mà nói?”
“Anh quen thân với anh ấy lắm à?”
“Cũng tàm tạm, có làm ăn qua lại.”
“Ồ… vợ anh ấy xinh thật…. anh có quen không?”
Chu Hoài Ngạn: “Không quen.”
“Vậy em làm quen với chị ấy nhé, chị ấy cũng không thích vận động lắm, sau này không chừng bọn em còn có thể kết bạn.”
Chu Hoài Ngạn bật cười: “Em làm bạn với người không thích vận động, sau này có thể lết tới phòng tập gym được không?”
“Được chứ, người lười biếng ở cùng người lười biếng càng có thể khích lệ lẫn nhau.”
Tống Kinh Hi và Giang Nại nhìn nhau, lúc lên máy chạy bộ, Giang Nại còn quay đầu lại nhìn.
“Cô gái kia là bạn gái của sếp Chu đúng không?”
Lý Thanh Tễ: “Ừ.”
“Nhìn vẫn trẻ nhỉ, bao tuổi rồi?”
Lý Thanh Tễ điều chỉnh tốc độ máy chạy bộ: “Anh không rõ lắm, chắc là vừa tốt nghiệp được mấy năm.”
Lý Thanh Tễ không biết, sau đó Giang Nại lại tự mình đi hỏi.
Lúc đó, hai người đàn ông vừa luyện tập vừa đứng sang một bên nói chuyện. Giang Nại ngồi trên đệm yoga, duỗi người thư giãn với Tống Kinh Hi bên cạnh.
“Kinh Hi, em có thường xuyên đến đây không?”
Tống Kinh Hi lắc đầu: “Không thường xuyên đến lắm, gần đây em muốn giảm cân nên mới đến.”
Giang Nại hơi bất ngờ: “Em đâu có béo.”
Tống Kinh Hi: “Tập thể dục mà, vậy chị cũng đâu có béo.”
Giang Nại hất cằm về người đàn ông ở đằng xa: “Anh ấy nói bình thường chị quá bất động, sức khỏe kém, cứ ép chị đi tập thể dục.”
“Có người ép buộc mới tốt, không có ai thúc giục em cũng không có động lực.”
Về phương diện này Chu Hoài Ngạn hoàn toàn không ép buộc cô, còn nói cô không hề béo.
Giang Nại nói: “Đúng rồi, bên này mỗi tuần đều có lớp yoga, anh ấy không đi học yoga với chị được nên chị cũng không đi, em có hứng thú không, lần sau chúng ta có thể cùng đi.”
“Được.” Tống Kinh Hi đang muốn kết bạn với người phụ nữ này, “Vậy chúng ta thêm Wechat nhé?”
“Được.”
Lúc thêm Wechat, Giang Nại hỏi cô bao nhiêu tuổi, Tống Kinh Hi báo số tuổi của mình. Giang Nại nói, em nhỏ hơn chị bốn tuổi.
Hai người tuy hơi chênh lệch tuổi nhưng bởi vì đã có sự nghiệp, lại sống cùng một nơi, có rất nhiều đề tài để tán gẫu, cho nên chẳng mấy chốc đã trở thành bạn bè.
Qua thêm mấy lần, các cô hẹn nhau đi học yoga, học xong lại đi tìm một quán cà phê gần đó uống cà phê rồi tâm sự, hoàn toàn không cần bạn đồng hành đi cùng nữa.
Cứ như vậy, ba tháng sau, một ngày nọ Tống Kinh Hi lại hẹn Giang Nại đi học. Nhưng lần này Giang Nại nói mình không thể đi, bởi vì cô ấy mang thai rồi.
Tống Kinh Hi kinh ngạc, vội vàng chúc mừng. Nhưng sau đó lại có chút tiếc nuối, về sau cô lại phải đi học một mình rồi.
——
“Anh, anh về rồi.”
Chu Hoài Ngạn vừa vào cửa đã thấy Tống Kinh Hi đứng tưới hoa ngoài ban công: “Không phải em nói buổi chiều đi tập yoga à, sao còn ở nhà?”
Tống Kinh Hi đặt vòi hoa sen xuống: “Vốn là muốn đi, nhưng Giang Nại không đi được nữa.”
“Tại sao?”
“Chị ấy nói chị ấy có thai rồi.”
Chu Hoài Ngạn sửng sốt: “Vậy à?”
“Đúng vậy, cho nên bây giờ em không muốn vận động nữa, lười đi.” Tống Kinh Hi chạy chậm về phía anh, ôm anh nói, “Đúng rồi, Giang Nại có thai rồi, em muốn mua quà cho chị ấy, lần sau đi thăm chị ấy thì mang theo luôn.”
“Được.”
“Vậy ngày mai chúng ta đi xem đồ dùng cho trẻ sơ sinh nhé?”
Chu Hoài Ngạn: “Bây giờ mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh liệu có sớm quá không?”
“Không sao, chỉ là tấm lòng thôi, hôm nay lúc nói chuyện em còn nghe chị ấy nói là chị ấy đang xem đồ sơ sinh, cảm thấy rất đáng yêu.”
Hôm sau là thứ Bảy, hai người đều rất rảnh, cho nên đã đến cửa hàng đồ mẹ và bé xem thử.
Đây là lần đầu tiên Tống Kinh Hi đến một nơi như vậy, cảm thấy rất mới lạ và tò mò với những món đồ nhỏ bé kia, có điều cô xem không hiểu, đành phải nhờ nhân viên cửa hàng đến giới thiệu.
“Ngày dự sinh của chị là khi nào?” Nhân viên cửa hàng giới thiệu, thuận miệng hỏi.
Tống Kinh Hi sửng sốt, nhìn Chu Hoài Ngạn, anh khẽ cụp mắt nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên.
“Ngày dự sinh của tôi vẫn chưa thể xác định.”
Nhân viên cửa hàng: “Hả?”
Tống Kinh Hi: “Tôi chưa kết hôn.”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc: “Hai người không phải là vợ chồng sao? Xin lỗi xin lỗi, tôi tưởng hai người là vợ chồng.”
Tống Kinh Hi nói: “Không sao, anh ấy là bạn trai tôi. Lần này là mua quà cho bạn tôi, cô giúp tôi giới thiệu những loại tốt nhất là được.”
“À! Được.” Nhân viên cửa hàng cười nói, “Chỗ chúng tôi có một bộ sưu tập rất tốt, bạn cô sử dụng rồi chắc chắn sẽ rất hài lòng. Lần sau khi hai người có con cũng có thể dùng thử xem.”
Trên thực tế, Tống Kinh Hi vẫn chưa nghĩ tới vấn đề “có con” này, bởi vì chính cô cũng chưa lớn, cô thậm chí còn chưa từng nghĩ tới việc kết hôn.
Có thể là vì quan hệ của cô và Chu Hoài Ngạn đã quá thân thiết, có kết hôn hay không cũng chỉ là chuyện một tờ giấy nhỏ.
Nhưng hôm nay sau khi đi dạo cửa hàng mẹ và bé về, cô đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó là bọn họ ở bên nhau đã lâu, sao vẫn chưa kết hôn nhỉ….
Chu Hoài Ngạn cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Tống Kinh Hi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Chu Hoài Ngạn đưa tay ôm lấy cô, anh rất thích ôm cả người cô vào lòng mình, cơ thể cô mềm mại và có mùi hương khiến người dễ chịu.
“Lúc trước em nói chuyện với Giang Nại mới biết, hóa ra 25 tuổi chị ấy đã kết hôn rồi. Chị ấy kết hôn cũng sớm nhỉ?”
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng: “Trước kia hai nhà họ liên hôn, cho nên mới kết hôn sớm như thế.”
“Vậy xem ra liên hôn cũng sẽ gặp được đúng người, lúc trước anh không đi xem mắt có phải đã bỏ lỡ rồi không?”
Chu Hoài Ngạn tựa cằm lên đầu cô, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em nói gì vậy?”
“Haha, em chỉ đùa chút thôi. Ý em là bọn họ như thế rất tốt, anh nghĩ sao?”
“Tốt theo kiểu gì?”
“… Thì kết hôn sớm hình như cũng rất tốt, miễn đó là người mình gặp được.”
“Kết hôn dưới tình huống như thế nhưng cuối cùng có thể thích lẫn nhau, đúng là bọn họ rất may mắn.”
Tống Kinh Hi cảm thấy Chu Hoài Ngạn đã hiểu sai ý cô, trọng điểm của cô khi nói những lời này là ‘kết hôn sớm’!
“Anh nghe không hiểu sao?” Cô kéo bàn tay anh đang đặt trên eo cô ra, xoay người nhìn anh.
“Hửm?”
“Ý em là, cô ấy kết hôn ở độ tuổi đó cũng rất tốt.” Tống Kinh Hi nhíu mày, “Em cũng đã hơn 25 tuổi rồi, sao anh không có ý định kết hôn với em? Anh, anh không muốn kết hôn sao?”
Nói xong, cô phát hiện ánh mắt Chu Hoài Ngạn hơi run rẩy.
Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Kinh Hi có chút bối rối, không muốn kết hôn thì không kết hôn thôi…… Thật ra cô cũng không cảm thấy có gì quan trọng, sao anh lại bỏ đi như thế.
Cô bò dậy khỏi giường, khó hiểu nhìn về phía cửa phòng: “Này, Chu Hoài Ngạn, anh đi đâu vậy?”
Một phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trở lại.
Chu Hoài Ngạn đi vào, ngồi xuống bên giường. Anh lặng lẽ nhìn cô, khẽ nói: “Đưa tay ra.”
Tống Kinh Hi không hiểu đầu đuôi gì, nhưng vẫn vô thức giơ tay ra. Tiếp theo, cô thấy anh như làm ảo thuật lấy một chiếc hộp vuông từ sau lưng ra.
“Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Anh từng nghĩ mình sẽ là một trong những người sau này sẽ không kết hôn.”
Tống Kinh Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chợt nghe anh nói tiếp, “Nhưng sau khi ở bên em, kết hôn đã trở thành một chuyện anh mong đợi.”
Anh mở chiếc hộp trên tay ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, viên kim cương trong hộp nhung phát ra thứ ánh sáng chói mắt, giống như muốn thắp sáng cả căn phòng.
Đồng tử Tống Kinh Hi hơi mở lớn, nhịp tim dần tăng nhanh, bị mọi thứ bất ngờ ập đến làm chấn động.
Nhẫn…. ở đâu mà anh có một cách đột ngột như thế?
“Em nói anh không có ý định kết hôn với em sao, có ngốc không cơ chứ? Điều này sao có thể?” Chu Hoài Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Chiếc nhẫn này… anh đã mua từ năm ngoái rồi.”
Tống Kinh Hi kinh ngạc nói: “Vậy tại sao..”.
“Anh chỉ cảm thấy em sẽ cho rằng ở tuổi của em kết hôn thì vẫn còn quá sớm. Không phải trước đó em từng nói là những người kết hôn sớm không ngầu chút nào, hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu sao?”
Cô có từng nói vậy ư?!
Tống Kinh Hi cố gắng nhớ lại, mãi một lát sau mới nhớ ra lúc mình ở cùng với nhóm Hứa Thanh đã từng nói như vậy. Nhưng lúc ấy là bởi vì Hứa Thanh có ý định kết hôn, mà cô ấy chỉ mới quen biết người ta chưa lâu, cô hy vọng cô ấy suy nghĩ kỹ càng, cho nên mới nói như vậy.
“Anh có nghe được câu này à?”
Chu Hoài Ngạn nói: “Lúc đó anh cũng có mặt.”
“Nhưng những lời này rõ ràng là không nhằm vào anh, lúc đó em đang nói về người khác!” Tống Kinh Hi nói, “Chúng ta kết hôn sao có thể là nấm mồ của tình yêu được… Chẳng lẽ anh sẽ khiến hôn nhân của chúng ta trở nên tồi tệ?”
“Tất nhiên sẽ không.”
“Vậy không phải là được rồi sao!”
“Anh chỉ là không muốn miễn cưỡng em, ép em kết hôn với anh.”
“Không hề miễn cưỡng, em cũng không ghét kết hôn với anh. Bởi vì em luôn cảm thấy anh là chồng em, sớm hay muộn gì cũng không hề khác biệt.”
Ánh mắt Chu Hoài Ngạn thoáng dao động, bởi vì cô đột nhiên thốt ra cách xưng hô này.
Tống Kinh Hi lại không phát hiện ra điều gì, trực tiếp ngồi lên đùi anh, ôm anh làm nũng: “Chẳng lẽ không phải sao anh? Chúng ta hiện tại đâu có khác gì đã kết hôn chứ?”
“Ừm.”
Chu Hoài Ngạn chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng: “Không có gì khác biệt.”
“Nếu không có gì khác biệt thì chúng ta kết hôn đi. Hay là…. ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn?”
“Ngày mai? Đột ngột vậy sao?”
“Anh mua nhẫn bao bao lâu rồi mà vẫn còn đột ngột?”
Chu Hoài Ngạn cười khẽ, cũng đúng.
Anh đã có ý định này từ lâu, cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
“Được, vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký.”
“Vậy anh giúp em đeo nhẫn đi.” Tống Kinh Hi giơ tay lên, lắc lư trước mắt anh.
Trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, tràn đến từng ngóc ngách.
Chu Hoài Ngạn nhìn cô, lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út của cô.
Kim cương tỏa sáng rực rỡ, giống hệt như ánh mắt của cô.
“Anh phải hỏi em đã chứ.”
“Hỏi gì?”
“Phải có cảm giác nghi thức một chút, hỏi em là có muốn gả cho anh không.”
Một tiếng cười khẽ vang lên, nhưng anh vẫn phối hợp với cô.
“Tống Kinh Hi, em có bằng lòng gả cho anh không?”
“Em bằng lòng, Chu Hoài Ngạn, em rất bằng lòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.