Edit: Cảnh Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Trên chiếc ghế gỗ nam tơ vàng rộng lớn, Thái hậu dựng thẳng hai đầu mày.
Cố Thanh Sương đứng thẳng dậy, rũ mắt chậm rãi nói: "Thần thiếp không dám lừa gạt Thái hậu nương nương, thần thiếp vốn không có tâm hầu hạ Thánh giá, nhưng trong nhà bất ngờ gặp kiếp nạn, phụ mẫu đều đã bỏ mình, thần thiếp không còn chỗ nào để đi, chỉ đành tìm nơi chốn khác. Vốn định vào chùa Thiên Phúc, cả đời làm bạn với thanh đèn cổ phật, sau đó ngẫu nhiên gặp được mặt rồng, Hoàng thượng khoan dung khiêm tốn, đối xử với thần thiếp lại tốt nên bản thân không kìm được mà động lòng, nghĩ rằng nếu như tiến vào hậu cung, có thể có người để phó thác cả đời, lại có thể ăn uống đầy đủ, đúng là vẹn toàn."
Vẻ mặt Thái hậu không khỏi có chút phức tạp, nhìn nàng trong chốc lát, khẽ cười: "Ngươi nói chuyện thật thẳng thắn."
"Thần thiếp chỉ là tính toán vì bản thân, không ngờ Thái hậu nương nương lại hỏi tới, thần thiếp không dám giấu diếm." Nàng lại dập đầu, "So với chư vị tỷ muội trong cung một lòng chỉ vì Hoàng thượng, thần thiếp xác thực là có mưu đồ khác. Nếu Thái hậu nương nương cảm thấy thần thiếp không xứng ở lại trong cung hầu hạ, thần thiếp cẩn tuân theo ý chỉ. "
Nửa thật nửa giả, là thật cũng là giả.
Không phải nàng không thể diễn một hồi tuồng thâm tình, diễn đến bi tình nhu nhược, nhưng Thái hậu cũng là người chiến thắng trong hậu cung có âm mưu dương mưu đấu đá mà thành, chỉ sợ sẽ không tin những cái đó. Trái lại nhận ra một số "tính toán", nghe có vẻ chân thật hơn.
Vả lại, nàng những người nói "Một lòng chỉ vì Hoàng thượng mà suy nghĩ", nhưng thực tế có phải đúng thế hay không thì chưa chắc. Trong cung này ai không có chút mưu đồ? Sao Thái hậu lại không biết được.
Nếu so sánh như vậy, nàng chỉ muốn "có người phó thác chung thân", "cơm no áo ấm", xem ra có vẻ toan tính này hơi đơn giản.
Cố Thanh Sương nói xong, yên lặng tiếp tục quỳ. Trong cung sợ nhất chính là phạt quỳ, bởi bì đánh trượng thì thông thường một số người chỉ cần nhịn một chút rồi xong. Phạt quỳ thì lại không giống như vậy, đều phải dựa theo tâm tình của người phía trên, chính là nói dài là dài, nửa canh giờ hay một hai canh giờ, so với việc cắn răng đánh bản tử rồi xong thì còn dài hơn. Nếu bị phạt ở nơi người người qua lại, ngàn người xem vạn người nhìn, thể diện cũng phải ném đi không ít.
Nhưng cũng may, nàng đã từng làm cung nữ. Thứ cung nữ không thiếu nhất chẳng phải là chịu đánh chịu quỳ đó sao? Nếu Thái hậu cố tình làm khó nàng, để cho nàng quỳ một ngày một đêm, nàng chống đỡ một chút cũng có thể cố nhịn mà qua được.
Chịu đựng một chút lần này, đường đi ngày sau mới có thể bình thản hơn.
Cố Thanh Sương chậm rãi bình tĩnh hơn, qua không lâu sau, liền nghe Thái hậu nói: "Đứng lên đi."
Nàng không khỏi ngẩn ra, nhất thời chần chờ: "Thái hậu nương nương không trách thần thiếp?"
"Hừ." Thái hậu cười khẽ, "Ai gia đã từng này tuổi, an tâm dưỡng lão có gì không tốt, hà tất phải trêu chọc vào chuyện của các ngươi." Nói xong bà bưng chén trà lên, khẽ thổi nhẹ vài lá trà nhỏ, nhấp một ngụm, tầm mắt đảo qua trên mặt Cố Thanh Sương, "Ai gia nói như vậy, có phải ngươi thấy Ai gia hai mặt hay không? Trước mặt thì nói dễ nghe nhưng lại không muốn Quận chúa Vân Hòa tiến cung."
Cố Thanh Sương cuống quýt cúi đầu: "Thần thiếp không dám."
"Mọi người đều cho rằng Ai gia không chấp nhận nàng ta." Rồi lại cười khẽ một tiếng, nhưng so với tiếng cười vừa rồi, nghe ra như có mấy phần chua xót hơn, "Kỳ thật Hoàng đế vừa ý ai, Ai gia đều không thèm để ý. Hắn là thiên tử, ngồi trên thiên hạ, hưởng lạc một vài thứ cũng không có gì không tốt, chỉ cần không chậm trễ triều chính, hắn có nhét người đầy cả hậu cung, Ai gia cũng lười nói với hắn một câu."
"Nhưng Nam Cung Mẫn...." Hai mắt Thái hậu bỗng nhiên lóe sáng lên, "Vì tư lợi của bản thân, chọc đến Hoàng để không buồn ăn uống, ba ngày hai bữa lại phải chạy tới hành cung, chuyện triều chính ít nhiều bỏ lơ! Người như vậy, nếu ngồi vào vị trí Trung cung, thật sự là xem Ai gia đã chết rồi hay sao!"
Dưới cơn thịnh nộ rõ ràng như vậy, Cố Thanh Sương không dám nói một chữ. Ánh mắt kia chợt hạ xuống, quét về phía nàng: "Cho nên ngươi phải nhớ kỹ cho Ai gia... Ai gia mặc kệ trước đây ngươi dùng thủ đoạn gì câu dẫn thánh tâm, cũng không để ý sau này người dùng thủ đoạn gì bảo vệ mình trong hậu cung. Nhưng nếu ngươi dám làm gì dao động cơ nghiệp của tổ tông, Ai gia sẽ sai người ban cho ngươi một ly rượu độc."
Cố Thanh Sương nín thở, quỳ sát đất lễ bái: "Thần thiếp ghi nhớ dạy bảo của Thái hậu nương nương."
"Lui ra đi." Thái hậu nhắm mắt, lộ ra một chút mệt mỏi.
Cố Thanh Sương thi lễ một cái, yên lặng đứng dậy, cùng A Thi bước lùi ra phía bên ngoài. Sau khi bước ra tới cửa, một vị ma ma lớn tuổi bước nhanh theo ra tới: "Nương tử ra tới rồi. Thái hậu luôn thưởng cho người mới tiến cung, chỉ cần vấn an xong thì mang về là được. Nhưng nương tử chỉ dẫn theo một tiểu nha đầu thì không tiện, chút nữa nô tỳ sẽ để người mang qua cho nương tử sau."
"Là ta suy nghĩ không chu toàn, làm phiền ma ma." Cố Thanh Sương thuận theo mà hành lễ. Còn chuyện phần lễ này là đã chuẩn bị sẵn cho nàng, thật sự lo lắng một mình A Thi không cầm xuể nên mới đưa qua sau hay là vốn dĩ không chuẩn bị cho nàng, thấy nàng qua ải của Thái hậu mới thêm vào, nàng chỉ cần giả ngu giả ngơ là tốt nhất, vĩnh viễn sẽ không đi truy vấn.
Lại cùng ma ma này khách sao hai câu, chủ tớ hai người liền rời Di Ninh cung. Đi một đoạn, hai bên đều không có người, A Thi vẫn còn sợ hãi tiến lên: "Tỷ tỷ?"
"Hở?"
"Sao tỷ tỷ có thể nói với Thái hậu loại tính toán này." A Thi ngẫm lại đều kinh hãi, " Nếu Thái hậu nương nương nói với Hoàng Thượng, ngày sau tỷ tỷ..."
"Nếu Thái hậu muốn cho Hoàng thượng biết thì ngay từ đầu đã không cần cho cung nhân lui hết ra." Nàng dừng một chút, "Hơn nữa, ngươi không nghe vừa rồi Thái hậu mới nói sao?"
Ý tứ trong lời nói của Thái hậu, một là không muốn quản mấy chuyện rảnh rỗi đó, hai là không thèm để ý chuyện Hoàng đế "hưởng lạc" như vậy.
Nói cách khác, ở trong mắt Thái hậu, mấy oanh oanh yến yến trong hậu cung này chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi cho thánh tâm vui vẻ mà thôi. Một thứ đồ chơi, có chút tâm tư như thế nào thì quan trọng gì? Có thể làm Hoàng đế vừa lòng mới quan trọng.
Thái hậu sẽ không lẫn lộn nặng nhẹ, sẽ không vì ở trên người nàng có hai ba phần không rõ ràng mà đi gây ngột ngạt cho Hoàng đế.
Các nàng đang trên đường trở về cung, bên Di Ninh cung kia, chưởng sự ma ma đã kêu mấy hoạn quan khỏe mạnh đi mở kho, mặt khác dựa theo phân lệ của năm người khác mà chuẩn bị một phần thưởng đưa đến Tuế Triêu cung.
Bà một bên đứng nhìn chằm chằm thuộc hạ làm việc, trong lòng lại sinh ra vài phần bội phục... xem ra vị Cố Hiền nghi này là một chủ nhân thông suốt.
Phải biết rằng, vốn dĩ Thái hậu cố ý bày sắc mặt cho nàng xem. Thái hậu quyền cao chức trọng, muốn áp chế người như vậy đều không cần phải phí sức lực, mấy phần ban thưởng đưa xuống, chỉ một người không có, lục cung sẽ biết được ý tứ Thái hậu.
Nhưng nàng lại có thể cứng rắn qua được cửa của Thái hậu.
"Cẩn thận một chút, đừng có để va đập vào." Cuối cùng ma ma lại dặn dò bọn họ một câu rồi ra khỏi kho, trở về chính điện. Trong chính điện vẫn không để cho cung nhân đi vào, Thái hậu thấy bà ta đi vào, nâng mắt nhìn: "Mặc Trúc, sao rồi?"
"Thái hậu nương nương tuệ nhãn hơn người." Trúc ma ma tiến lên, đi thẳng đến bên cạnh ghế gỗ đàn, ôn tồn bẩm báo, "Quả nhiên Mặc Quyên đã bị Quận chúa Vân Hòa mua chuộc, đúng lúc nô tỳ ở bên ngoài canh giữ, nàng ta nghe thấy ngài và Cố Hiền nghi nói chuyện, sắc mặt rõ ràng không đúng. Nô tỳ đoán phỏng chừng những lời kia ít ngày nữa sẽ bị truyền vào chùa Thiên Phúc, bên kia sẽ biết."
Thái hậu chậm rãi gật đầu: "Đợi việc này rõ ràng, ngươi liền tìm cớ, để cho Mặc Quyên rời cung dưỡng lão đi. Nàng ta đã đi theo Ai gia mấy chục năm, thật vất vả con cháu đầy đường, Ai gia không muốn làm khó nàng ta."
"Thái hậu nương nương khoan dung." Trúc ma ma khom người, nghĩ nghĩ, lại nói, "Chỉ là... Nô tỳ không rõ, tội gì người phải lòng vòng nói cho Quận chúa Vân Hòa nghe? Hiện tại lòng dạ nàng ta còn cao, trong lòng lại muốn hậu vị, cũng sẽ không chịu vào cung. Lời này của ngài truyền đi, vạn nhất nàng ta chịu buông bỏ dáng vẻ lấy thân phận phi tần tiến cung..."
"Đúng là Ai gia muốn cho nàng ta tiến cung." Mi tâm của Thái hậu nhíu lại, lắc đầu thở dài, "Hiện giờ nàng ta thoải mái, ở chùa Thiên Phúc an ổn, Hoàng đế lại phải dành thời gian bôn ba như vậy, nàng ta không đau lòng nhưng Ai gia lại đau lòng. Vẫn là nên tiến cung đi, đặt ngay dưới mí mắt, khỏe hơn."
Mặc Trúc nghe được không khỏi than một tiếng, trong lòng thổn thức không thôi. Rốt cuộc vẫn là Thái hậu dụng tâm lương khổ, tiểu tiện nhân Nam Cung Mẫn kia vì một chút danh lợi tình yêu, đến cả đại cục cũng không màng.
Ba ngày sau, lục bài đưa vào Tử Thần điện thêm sáuvị phi tần mới. A Thi đã ba ngày không có chuyện gì làm nên lén lút lôi kéo Cố Thanh Sương đánh cược là Hoàng đế sẽ lật thẻ bài của nàng đầu tiên.
A Thi nói: "Hoàng thượng luôn tự cho mình là thâm tình, ta cược ngài ấy sẽ lật thẻ bài của tỷ tỷ trước, bằng không thật có lỗi với tình cảm vài ngày trước đó."
Nói xong bỏ một thỏi bạc lên bàn.
Cố Thanh Sương chống cằm: "Triều đại này lấy chữ hiếu đặt lên trước. Dĩnh Tuyên nghi là do Thái hậu làm chủ lưu lại, bất luận thế nào Hoàng thượng cũng sẽ lật thẻ bài nàng ta trước."
Nói xong, cũng thả một thỏi bạc lên bàn.
A Thi liền kéo Vệ Bẩm tới bảo quản bạc, miễn cho các nàng chơi xấu. Sau khi Vệ Bẩm nghe xong liền nhíu mày, cũng lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn: "Nào có để mình không tới lượt? Nương tử đánh cược thế này không may mắn. Thần cũng đặt giống A Thi, thêm một lượng cho nương tử."
Cố Thanh Sương bật cười: "Vậy đều đặt ở bên trong ngăn kéo kia đi. Trước khi biết được kết quả, không ai được mở ngăn kéo."
Kết quả đến buổi tối ngày ấy, ba thỏi bạc trở lại túi mỗi người, không ai thắng cược.
Bởi vì Hoàng đế đột nhiên lại đến hành cung gặp Quận chúa Vân Hòa.
Tin tức giữa các hoạn quan luôn rất linh thông, Vệ Bẩm hỏi thăm xong liền bẩm báo: "Nghe nói Quận chúa Vân Hòa nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, nóng đến nói mê sảng. Hoàng thượng vừa nghe nói liền chạy tới, còn mang theo mấy vị Thái y."
Sau đó lại ý cười phức tạp nói: "Lúc thần trở về đi ngang qua Nhã Ngọc cung, nghe cung nhân bên kia nói Dĩnh Tuyên nghi tức giận đến bật khóc. Vốn là Vinh Phi nương nương sớm đã nhắc nhở nàng ta, nói hơn phân nửa khả năng Hoàng thượng sẽ truyền nàng ta thị tẩm trước, nàng ta đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, không ngờ lại là như vậy. "
Cố Thanh Sương bất đắc dĩ than thở: "Nếu ta là Quận chúa Vân Hòa sẽ không làm như vậy."
Phi tần mới đã tiến cung, dù gặp sớm hay gặp muộn thì chắc chắn Hoàng đế cũng phải gặp, mới mấy ngày đầu nàng ta đã gây ra chuyện như vậy, trừ bỏ đắc tội với nhiều người, còn lại đều vô nghĩa.
Chẳng qua nói đắc tội với người khác, ngược lại là sở trường của Quận chúa Vân Hòa. Người trong cung ngươi lừa ta gạt tuy nhiều, nhưng giống như nàng ta - đắc tội hết với toàn bộ người trong cung, còn muốn gom thêm cả những vị mới vào cung, cũng thật là hiếm thấy.
Nhưng chỉ ba ngày sau lại có tin tức rung trời chuyển đất truyền đến.
"Hoàng Thượng phong Quận chúa Vân Hòa làm nhất phẩm Phi vị, đã được Lễ Bộ an bài sách lễ, ít ngày nữa sẽ vào cung."
"Nghe nói Hoàng Thượng vốn có ý sách phong Quý phi, nhưng Thái hậu không đồng ý, lúc này mới phong ngang Phi vị."
Từ nhất phẩm Phi vị, tổng cộng cũng chỉ có thể có bốn người. Từ trước đã có Vinh Phi, Tình Phi, Lam Phi.
Hiện tại đột nhiên cứ thế có đủ bốn vị.