Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Huệ Hoàng hậu
Mẫn Phi nói xong thì không nghĩ thêm về việc này nữa. Lễ sắc phong hôm qua vốn đã mệt mỏi, buổi tối lại là mây rền gió cuốn đã trông ngóng từ lâu. Vì đã đợi từ rất lâu rồi nên hai người không tránh được đều vô cùng mê say, phóng túng lên rồi quên cả tiết chế. Hiện tại nàng ta đang vô cùng mệt.
Nàng ta nằm xuống trường kỷ, nhắm mắt lại. Tư Lan rất có nhãn lực tiến lên xoa huyệt thái dương cho nàng ta.
Mẫn Phi ngủ mất, ngủ đến mê man. Lúc nàng ta mở mắt ra lần nữa thì đã qua cả giờ cơm trưa. Cũng may Phương Tín cung có phòng bếp nhỏ, không cần chờ Thượng Thực cục bên kia chuẩn bị đồ mới có thể ăn. Nàng ta mở miệng chọn mấy món mình thích ăn, tùy ý dùng một ít. Ngay lúc đồ ăn vừa được bê xuống hết, Tư Lan vén mành đi vào phòng: "Nương nương, Cố Hiền nghi đến vấn an."
Mẫn Phi nhíu đôi mày đẹp lại, giọng điệu nhàn nhạt: "Cứ nói ta mệt mỏi, không có sức gặp người. Nói cho nàng ấy đều là tỷ muội nhà mình, không cần đa lễ như vậy, đi nghỉ sớm đi."
Tư Lan hành lễ thưa vâng. Vừa muốn cáo lui, Mẫn Phi lại nói: "Đi tìm một ít thuốc trị thương tốt nhất tới. Chốc nữa ngươi tự mình mang theo người đi qua, thưởng cho hai người bị Cố Hiền nghi phạt."
Đó là chỉ Tiểu Lương Tử và Bạch Nhụy. Tuy hai người bọn họ là người bên cạnh Cố thị nhưng Mẫn Phi là chủ vị của Phương Tín cung. Nàng ta có quyền quản tất cả cung nhân trong Phương Tín cung. Tư Lan nghe vậy thầm vui vẻ, vui mừng vì nương nương nhà mình có thể lập uy như vậy, càng ngóng trông nàng ta có thể nhanh áp chế đồ hồ ly tinh Cố thị kia. Nàng ta hớn hở hành lễ: "Vâng. Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định tìm thuốc tốt nhất."
Vì thế, Cố Thanh Sương chờ ở ngoài điện cũng bị khách khí tống cổ về. Vốn nàng cũng cảm thấy khả năng sẽ như vậy, cho dù Mẫn Phi có góp sức trong việc nàng vào cung, chẳng qua là làm cho Hoàng thượng nhìn. Lúc không có ai, Mẫn Phi sẽ không muốn nhìn thấy nàng nhiều.
Nàng an tâm ổn định quay về Bích Ngọc các, không có việc gì làm, nàng lại tìm bản kinh để giết thời gian. Ngay lúc A Thi mới vừa ở bên nghiền mực xong, Vệ Bẩm đi vào phòng, sắc mặt không quá đẹp: "Nương tử."
Cố Thanh Sương ngước mắt: "Làm sao vậy? Nói đi."
"Bên Mẫn Phi nương nương... Ban thuốc cho Tiểu Lương Tử và Bạch Nhuỵ. Thần nhìn điệu bộ bọn họ vốn là không cho thương lượng nên cũng không tiện ngăn cản. Người xem thuốc này..."
A Thi nhíu mày nhìn qua: "Không phải hôm qua nương tử đã nói rõ rồi à? Bên kia muốn hỏi han ân cần thì mặc nàng ta, không cần quản."
"Vâng, điều này thần nhớ rõ." Vệ Bẩm càng nhíu chặt mày hơn: "Nhưng thuốc kia cũng quá tốt rồi. Tổng cộng hai - ba loại, bên trong có một loại thần đã từng thấy là hai năm trước Đại Công chúa vô ý đập đầu bị thương trên trán nên dùng loại này. Về sau, ngài cũng biết đấy vết thương sâu như vậy, thế mà một chút xíu dấu vết cũng không còn. Thuốc này vốn khó chế ít thấy, thần chỉ sợ là... Là Mẫn Phi nương nương nói gì đó với Hoàng thượng."
Cố Thanh Sương nghe được một nửa thì nâng bút lên chấm mực, tự nhiên sao chép kinh. Chờ hắn nói xong, nàng lắc đầu: "Hôm qua Mẫn Phi mới sắc phong, hai ngày này đúng là thời điểm ôn tồn, sẽ không ngốc đến mức nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi làm mất hứng này ở trước mặt Hoàng thượng."
Vệ Bẩm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nở nụ cười: "Điều này cũng đúng... Vẫn là nương tử suy nghĩ chu toàn."
"Nhưng mà." Cố Thanh Sương cười khẽ: "Muốn cho chuyện vòng vèo bay đến tai Hoàng thượng, vốn cũng không khó khăn lắm."
Vẻ mặt Vệ Bẩm cứng lại: "Việc này..."
Cố Thanh Sương tiếp tục chép kinh, giọng điệu thảnh thơi nho nhỏ: "Nếu ngươi làm việc ở ngự tiền nhìn thấy người bên Mẫn Phi lại đây đòi thuốc trị thương tốt nhất. Ngươi có dám hoàn toàn không nhắc tới với Hoàng thượng không?"
"Tất nhiên là không dám..." Vệ Bẩm giật mình tỉnh ngộ, lập tức hiện lên vẻ kinh hoảng: "Vậy chẳng phải hỏng rồi?"
Phải biết rằng, Cố Hiền nghi là chủ nhân vừa từ trong miếu ra, trước nay ăn chay niệm phật. Hiện giờ tiến cung lại đánh người, rơi vào trong tai Thánh thượng, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Cố Thanh Sương chỉ nói: "Ta dám đánh, sẽ không sợ để Hoàng thượng biết. Thuốc kia cứ để cho bọn hắn dùng đi, được đồ tốt, đừng lãng phí."
Vệ Bẩm cười khan: "Chỉ sợ bọn họ cũng không dám dùng. Trong cung nhiều quanh co, bọn họ cũng sợ mắc mưu người khác."
Cố Thanh Sương tùy ý ừ một tiếng, không nói gì nữa, cúi đầu chép kinh. Chỉ là nàng cảm thấy Nam Cung Mẫn không đến mức vì để chứng thực tội danh ác độc của nàng mà động tay chân gì trên thuốc kia, cho nên thuốc tốt cũng đừng uổng phí.
Về phần lời Vệ Bẩm nói thì chỉ có thể nói một tiếng "Chỉ mong vậy".
Trong cung nhiều quanh co, cung nhân mà Thượng Nghi nữ quan chú ý chọn lựa cho nàng hẳn ít nhiều đều hiểu rõ trong lòng. Nhưng yêu hận của một người có khi đến cũng rất nhanh, chuyện nàng tỏ rõ uy quyền đánh hai người kia, tóm lại không thể không đề phòng nhiều hơn.
Lại nói... Hạ Thanh Yến làm chuyện như vậy nhưng dường như không có chút phòng bị nào với nàng mà chỉ có thừa áy náy. Nam nhân ấy mà, khi bị chôn vùi trong tâm tư tự nhận là thâm tình thì luôn có thể tự lừa mình dối người.
Nhìn nhành hoa ngoài cửa sổ khẽ thở dài một tiếng, Cố Thanh Sương đè xuống tâm tư, không nghĩ nhiều nữa. Nàng bình tâm ổn định chép kinh cả ngày, buổi tối dùng cơm xong, gọi A Thi tới.
A Thi đã cẩn thận nhìn chòng chọc cửa viện cả ngày theo dặn dò, nàng ấy vừa vào nhà đã bẩm: "Hoàng thượng đã đến chỗ Mẫn Phi nửa canh giờ trước."
Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Giúp ta sửa sang vấn một kiểu tóc đi."
"Nương tử muốn qua à?" A Thi ngẩn ra, tỏ vẻ do dự: "Cho dù có thể lấy danh nghĩa gặp Mẫn Phi để qua nhưng có phải quá cố ý rồi không?"
"Ta nhất định phải đi vào mới là cô ý." Cố Thanh Sương vừa nói vừa ngồi vào trước bàn trang điểm. Thật ra đêm nay nàng không định thật sự gặp bất kỳ kẻ nào, cho dù là Hoàng đế hay là Mẫn Phi.
Trong gương đồng, vẻ mặt A Thi lại như sương mù trong mưa. Cố Thanh Sương không định tỉ mỉ giải thích, gần đây nha đầu ngốc này tiến bộ không ít. Nàng càng muốn để nàng ấy tự mình hiểu ra, tốt hơn nói thẳng cho nàng ấy nghe.
...
Mẫn Phi ở trong Trân Dung điện, đúng là một nơi có dáng vẻ năm tháng yên tĩnh tốt lành.
Hoàng đế và Mẫn Phi ăn cơm xong thì đi dạo trong vườn ở sau điện một lúc. Ngay lúc cảnh xuân tươi đẹp, hoàng hôn chiếu rọi trăm hoa nhuộm thành một vùng ấm áp. Một đám cung nhân đều rất thức thời, không ai tiến lên quấy nhiễu, chỉ đứng gác ở xa xa. Trong lòng mấy cung nữ thân cận nhất với Mẫn Phi đều vui mừng, chỉ cảm thấy cảnh tượng này có thể xuất hiện như vậy, thật không uổng công nương nương nhà mình thanh tu mấy năm.
Qua một lúc, chợt có một hoạn quan từ đằng trước lại đây, vừa đến trước cửa viện đã bị Tư Lan cản đường: "Chuyện gì?" Tư Lan hỏi hắn ta.
Hoạn quan kia nói: "Tư Lan tỷ tỷ, Cố Hiền nghi ở bên ngoài cầu kiến."
"Lúc này?" Giữa mày Tư Lan khẽ nhảy, đôi mắt vừa chuyển, nói ngay: "Ngươi đừng động, ta đi bẩm nương nương một tiếng."
Hoạn quan kia bèn cáo lui, Tư Lan lạnh lùng liếc về phía chính điện một cái rồi đi đến đình hóng gió chỗ Mẫn Phi và Hoàng đế.
Trong lòng Tư Lan hiểu rõ, Cố Hiền nghi nhất định là đồ yêu tinh! Lúc ban ngày đến vấn an, nương nương nói không gặp nàng. Bây giờ lại đến, đơn giản là muốn đến lung lay trước mặt Hoàng thượng thôi!
Chút kỹ xảo này chơi cho ai xem? Nằm mơ đi! Nàng ta không chỉ muốn chặn người, còn muốn đẩy chút kế nhỏ này của nàng ấy đến trước mặt Hoàng thượng, miễn cho ngày sau nàng ấy lại làm vướng mắt nương nương.
Đình hóng gió, Mẫn Phi thấy Tư Lan đi về phía này, ánh mắt tự giác nhìn qua. Đợi nàng ta đến gần, Mẫn Phi bèn hỏi: "Làm sao vậy?"
Tư Lan cúi đầu nhíu mày: "Tiểu Hà chờ lệnh ở ngoại điện vừa vào bẩm nói Cố Hiền nghi ở bên ngoài cầu kiến."
Mẫn Phi khẽ nhíu mày, chỉ nói: "Canh giờ quá muộn, có chuyện gì, để cho nàng ngày mai hãy nói."
Dứt lời nàng ta muốn tiếp tục nói chuyện cùng Hoàng đế, Tư Lan lại chưa cáo lui, đứng ở chỗ đó nói: "Nếu không... Nương nương vẫn nên gặp nàng ấy trước đi."
Mẫn Phi lần thứ hai nhìn qua, Tiêu Trí không khỏi cũng nhìn liếc nàng ta một cái: "Làm sao vậy?"
Làm như không ngờ sẽ được Hoàng đế hỏi chuyện, Tư Lan hơi khựng lại, hành lễ: "Hồi bẩm Hoàng thượng, buổi chiều hôm nay Cố Hiền nghi đến vấn an. Khi đó nương nương nói cho nàng biết mình mệt mỏi đang nghỉ ngơi. Lúc này nàng lại tới..."
Tư Lan nói đến đây, ánh mắt sợ hãi hơi liếc Hoàng đế, vẻ muốn nói lại thôi hiện rõ trên mặt, cuối cùng chỉ gượng gạo nói: "Nô tỳ cảm thấy... hay là nương nương gặp nàng ấy đi."
Câu tiếp theo, âm thanh càng thấp đến như nỉ non tự nói: "Cũng miễn cho Hiền nghi nương tử trút giận lên cung nhân bên người."
Một chữ bất kính cũng không có, ý vị trong đó lại biểu lộ rõ ràng. Mẫn Phi thầm vừa lòng, mây gió điềm nhiên mà uống ngụm trà, nghiêm mặt: "Ngươi lại đang nghĩ linh tinh cái gì, lui ra."
Tư Lan tỏ vẻ cực kỳ không cam lòng: "Nương nương..."
Bên tai vang lên một tiếng xùy nhỏ, Mẫn Phi nghiêng đầu nhìn lại, Hoàng đế cười rộ lên.
Một đôi mắt cười ôn hòa dừng ở trên mặt nàng ta, hắn duỗi tay chỉ chỉ Tư Lan: "Người bên cạnh nàng, phòng hậu cung của trẫm giống như phòng cướp."
Mẫn Phi lập tức mặt đỏ tai hồng, theo bản năng muốn che mặt nhưng cố kìm lại, lần thứ hai mắng chửi Tư Lan: "Cứ không quy không củ như vậy, mau lui xuống đi!"
Tư Lan thấy Hoàng đế đã nghe hiểu thủ đoạn trong đó, nàng ta cũng không nói thêm nữa vội vàng hành lễ cáo lui. Hai má Mẫn Phi vẫn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, túm lấy tay hắn: "Trí ca ca đừng trách nàng ta. Nàng ta từ nhỏ đã đi theo ta, chung quy cũng chỉ vì ta. Tâm tư lại tỉ mỉ, lúc này mới nghĩ nhiều thôi."
Tiêu Trí cười nhẹ: "Trẫm biết."
Hắn duỗi tay ôm lấy nàng ta, nàng ta cũng mang theo muôn vàn nhu tình dựa vào trong ngực hắn. Vốn còn muốn theo Tư Lan nói mà đề cập đến việc Cố thị trách đánh cung nhân, hiện tại ngẫm lại dù sao cũng thế.
Ngay lúc đang nhu tình mật ý cần gì phải nói tới người khác. Huống hồ, nàng ta cũng không muốn làm người khua môi múa mép loạn ở trước mặt hắn. Chút chuyện nhỏ này của Cố thị, ngày khác lại mượn miệng cung nhân thêm vài câu bên tai hắn là được.
Vào đêm, phù dung trướng ấm, lần thứ hai đêm xuân. Tâm tư lục cung ra sao giờ phút này hoàn toàn không quan trọng, có người mất mát ắt cũng có người đắc ý.
Hôm sau, Hoàng đế theo thường lệ cuối giờ Dần rời giường, sau khi rửa mặt thay quần áo thì muốn thượng triều. Trước khi hắn rời đi, Mẫn Phi dựa vào ngực hắn, không nói lời nào nhưng lại ôn tồn ôm chặt.
"Trẫm sắp muộn rồi." Tiêu Trí cười nhẹ, bàn tay mơn trớn gương mặt nàng ta: "Buổi tối lại đến thăm nàng."
Mẫn Phi gật gật đầu, buông hai tay đang ôm hắn ra, hành lễ cung tiễn.
Thánh giá rời điện, một đám cung nhân lưu loát đi theo. Đi ra khỏi cửa Trân Dung điện, hắn thấy có người đang nôn nóng dạo bước ở phía sau cái cây cách đó hai ba trượng, vòng đi vòng lại, hình như có chuyện gì khó xử.
Tiêu Trí không khỏi liếc mắt nhìn thêm một cái, ban đầu còn cảm thấy xa lạ, vào lúc nàng xoay người lại đi về phía khác, hắn bỗng nhiên nhận ra là ai.
Hóa ra nàng bỏ đi tăng y, trang điểm lên lại là thế này. Mắt ngọc mày ngài, ôn nhã thanh tú.
Hắn nhất thời hoảng hốt, nàng đi dạo vài bước, nhíu chặt mày. Lúc xoay người lại lần nữa thì chú ý tới hắn, nàng sửng sốt, vội vàng chào hỏi: "Hoàng thượng thánh an."
Tiêu Trí định thần: "Miễn lễ." Hắn bất giác bước lên vài bước nhìn nàng, lại nhìn cửa điện phía sau vài bước: "Tới gặp Mẫn Phi?"
"Đúng vậy." Cố Thanh Sương cúi đầu, biểu tình khiêm tốn lễ độ như khi tu Phật lúc trước. Ngừng lại một chút, dáng vẻ nôn nóng khó xử kia của nàng lại lộ ra.
Nàng trộm liếc sắc mặt Hoàng đế một cái, do dự không chắc hỏi thăm: "Có phải biểu tỷ... Tức giận nô tỳ không?"
Hắn quả thực ngẩn ra, hiển nhiên không đoán được trong miệng nàng thật sự sẽ nói ra xưng hô "Biểu tỷ", tiếp đó hắn nhíu mày hỏi: "Sao lại nói lời này?"
Nét mặt Cố Thanh Sương hối hận, thở dài hành lễ: "Là ngày ấy thần thiếp gấp đến độ hoảng hốt... Người trong cung nghị luận lung tung, người bên cạnh thần thiếp cũng nhiều lời vài câu, có lời bất kính với biểu tỷ. Thần thiếp nghĩ tới 'thân thế' của mình, sợ bọn họ nói bậy như vậy với Hoàng thượng, cũng sợ bọn họ huỷ hoại danh dự biểu tỷ... Chỉ đành phạt trước."
"Tối hôm qua nghe nói biểu tỷ đặc biệt ban thuốc cho bọn họ mới kinh ngạc phát hiện biểu tỷ tu Phật đã lâu rồi, chắc không thể nhìn mấy thứ này, e rằng đã hiểu lầm nô tỳ làm việc độc ác nên muốn nhanh chóng giải thích với biểu tỷ vài câu."
Nàng vừa nói vừa ngầm toan tính nhìn một đám cung nhân phía sau hắn, giống như từng tiếng "Biểu tỷ" kia đều đặc biệt nói cho bọn họ nghe. Nàng đang dụng tâm lương khổ giữ gìn ý chỉ hắn giáng xuống.
Nàng cụp mi rũ mắt đứng ở trước mặt hắn, khoảng cách gần như vậy, ngoài thấy khuôn mặt đầy u sầu của nàng ra, hắn cũng rất khó không chú ý đến vành mắt thâm đen nhàn nhạt của nàng.
Đó là màu sắc dùng thanh đại(*) quẹt nhẹ tạo ra, chỉ dùng một chút giấu ở dưới son phấn, tựa như dấu vết trắng đêm khó ngủ để lại.
(*) Thanh đại: Loại phẩm phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày.
Mà nàng, cùng vị "Biểu tỷ" kia trên thực tế cũng chẳng có tình nghĩa gì, hắn là người hiểu rõ nhất. Ưu tư như vậy, dĩ nhiên chỉ có thể là vì hắn.