Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 47: Lộ rõ âm mưu




Edit: Minh Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Vì câu nói của Cố Thanh Sương nên hai ngày sau suối nước nóng phía sau hành cung đã được giới nghiêm, có ngự tiền thị vệ trông chừng chặt chẽ chỉ để hai người họ ở đó tận hưởng lạc thú.
Trên thực tế Cố Thanh Sương thích đi cùng Lam Phi và Uyển Tiệp dư hơn, ít nhiều cảm thấy thoải mái. May mắn hắn bẩm sinh khỏe mạnh, bình thường rất hay luyện võ nên cơ thể không hề mập mạp, nàng chỉ cần nhìn một chút đã vô cùng mãn nhãn.
Suối nước nóng nằm ở sân trong, xuyên qua hành lang vài bước là tới phòng dành cho mọi người nghỉ ngơi. Hai người chơi đùa trong hồ đã mệt mỏi bèn vào nhà ăn chút gì đơn giản, tiếp tục một màn cảnh xuân kiều diễm.
Cứ như thế đến bình minh ngày hôm sau mới rời khỏi đấy. Hoàng đế đưa nàng về Vọng Thư uyển trước, rồi tự mình đến Thanh Lương điện xem tấu chương.
Có lẽ sự vui thú ở suối nước nóng làm người ta say đắm. Những ngày tiếp theo hắn luôn đến Vọng Thư uyển, tạm thời quăng các phi tần khác ra sau đầu, ngay cả Tình Phi cũng chẳng thể so với nàng được.
Nếu là trước kia, Cố Thanh Sương sẵn sàng rộng lượng, ngoài miệng khuyên nhủ hắn vài câu. Hiện tại nhớ lại chuyện lần trước Tình Phi gây ra ở Tết Nguyên tiêu nên nàng dứt khoát không thèm nhắc tới. Mà chỉ khuyên hắn thường xuyên tới thăm Đoan Quý nhân đang mang thai hoặc khi nàng có nguyệt sự thì đẩy hắn qua chỗ Thục Sung y.
Bằng cách đó trong hơn một tháng, không chỉ Cố Thanh Sương nhận ân sủng mà các phi tần có quan hệ thân thiết với nàng cũng được thơm lây. Tại hành cung, cung nhân dù ít khi thấy các chủ tử thì cũng không so được với hoàng cung rộng lớn. Hiện giờ tình thế thay đổi, rất nhiều người tìm cách lấy lòng, khiến danh tiếng Vọng Thư uyển càng thêm nổi trội, có một không hai.
Cố Thanh Sương đành đặt ra quy củ. Nếu là nữ quan hay hoạn quan có tiếng nói đến đây thăm hỏi thì A Thi, Tử Đàn hoặc Vệ Bẩm, Tiểu Lộc Tử cứ mời vào phòng, khách sáo mời họ uống trà nhưng không được nhận lễ vật. Nếu như nàng biết có người lén thu nhận thì sẽ phạt hai mươi trượng rồi đuổi khỏi đây.
Lời này đương nhiên có tác dụng. Tuy rằng bị "đuổi đi" chẳng phải làm khổ dịch nhưng ở cạnh sủng phi như nàng có rất nhiều chuyện tốt, một khi rời đi ắt hẳn rất khó gặp được chủ tử giống nàng nữa.
Trong một đêm quy tắc trong Vọng Thư uyển được siết chặt, chốc lát ai nấy nơm nớp lo sợ nhưng lại thấy an tâm hơn.
Mãi đến trung tuần tháng sáu, Hoàng đế mới nhớ đến Tình Phi. Các cung nhân truyền tai nhau, nói là Hoàng thượng trên đường đi ngang qua Trúc viên tình cờ thấy Tình Phi đang múa kiếm trong sân. Tuy Tình Phi thường ngày yểu điệu, lúc này học múa kiếm vẫn bộc lộ được tư thế oai hùng, hiên ngang.
Cố Thanh Sương nghe xong bật cười: "Rõ ràng có thể ra vào Thanh Lương điện tùy ý, còn khổ tâm vạch kế hoạch 'tình cờ', thật là độc đáo."
Lời nói chứa ý cười chế nhạo nhưng ngẫm lại, thủ đoạn của Tình Phi nhìn thì giống vẽ vời vô ích, kỳ thực rất khôn ngoan. Tình cảm dây dưa nhiều năm, đương nhiên Hoàng đế không vô duyên vô cớ lãng quên nàng ta. Chẳng qua mấy hôm trước hắn một lòng ở bên nàng nên chẳng nghĩ tới người khác thôi. Đã thế thì dù có tới Thanh Lương điện cũng vô dụng.
Hành động này của Tình Phi là muốn kéo trái tim hắn trở về, khiến hắn lần nữa nhớ tới nàng ta.
Điều này, Cố Thanh Sương cũng chịu thua. Cái khác không nói, múa kiếm nào dễ dàng học được, không biết mấy ngày nay Tình Phi đã hao tổn bao nhiêu tinh lực cho nó đây.
Kể từ ngày đó, Tình Phi đã trở lại "sân khấu", một mặt thì phân sủng, mặt khác không quên làm các cung ngột ngạt, nhắc nhở cả cung từ trên xuống dưới rằng nàng ta mới chính là một trong hai phi tần chủ vị có quyền lực cao nhất ở hậu cung. Bình thường vẫn hay tặng vài thứ đến các nơi, không phải cống phẩm thì cũng là vật ban thưởng, ngay cả Vọng Thư uyển cũng được chia mấy phần.
Cố Thanh Sương đương nhiên hiểu rõ. Đây là Tình Phi chẳng thể kiên nhẫn được nữa, muốn ganh đua phân cao thấp.
Như thế thì càng đúng ý nàng. Chuyện ở Tết Nguyên tiêu, Tình Phi vờ vịt đúng lúc, chỗ mấu chốt để người khác nói thay còn nhiều lần ân cần, lo lắng cho nàng. Đương nhiên nàng không thể không giả vờ tạo hòa khí, tuy trong lòng đã hiểu rõ sớm muộn cũng là ngươi chết ta sống còn ngoài mặt vẫn phải khách khí, lễ độ.
Lúc này Tình Phi chẳng thể nhẫn nại nên nàng không cần vất vả đóng kịch nữa. Phi tần trong cung cũng vô cùng mong muốn chọn một bên mà đứng, có điều trước mặt Hoàng đế thì các nàng vẫn là tỷ muội một nhà mà thôi.
Vì thế Lam Phi trực tiếp tỏ rõ thái độ với nàng, nét mặt không kiên nhẫn: "Trước giờ sủng phi các ngươi tranh đấu bổn cung lười xen vào, có xảy ra chuyện chớ đến tìm bổn cung đấy."
Uyển Tiệp dư lại nói: "Chính xác mà nói, ta chỉ căm ghét một mình Nam Cung Mẫn chứ không có ý định gây thù chuốc oán với ai. Nhưng trước mắt khí thế của Tình Phi bành trướng, ta không giống Lam Phi nương nương ngang phân vị với nàng ta, lại có Công chúa hộ thân, trước sau gì cũng buộc phải lựa chọn một bên, chi bằng hiện tại đứng về phía muội."
Ban đêm, Thải Song liên tục dò hỏi thị tì bên cạnh, có phải Hồng Dược và Tiểu Minh Tử đã ngủ rồi không, nhận được đáp án chắc chắn mới lặng lẽ ra cửa, đi về hướng đông.
Nàng không được sủng ái, phân vị lại thấp nên chỗ nghỉ ngơi trong hành cung nằm ở hướng tây. Còn Hòa Dung hoa, thân là sinh mẫu của Hoàng trưởng tử, cho dù bình thường khó có dịp gặp mặt thánh nhan nhưng vẫn được an bài ở nơi khá gần Thanh Lương điện.
Cho nên Thải Song đi hơn hai khắc mới tới nơi, bước vào phòng đã thấy cung nhân được cho lui ra ngoài hết. Hòa Dung hoa ngồi trên tháp uống trà, biết nàng tiến vào nhưng không thèm ngước mắt lên mà khe. hỏi: "Đã bao nhiêu ngày rồi, rốt cuộc ngươi đang chờ đợi điều gì?"
"Dung hoa nương tử." Thải Song một mực cúi đầu, bàn tay bất giác túm chặt ống tay áo: "Thần thiếp... nhất thời chưa tìm ra cơ hội."
Hòa Dung hoa khẽ cười: "Tình Phi và Nhu Tiệp dư như nước với lửa, ngươi còn đặc biệt tìm cơ hội ư?" Nói xong, đôi mắt kia nâng lên, nhìn thẳng vào Thải Song.
Hòa Dung hoa không được xem là mỹ mạo nhưng có lẽ vì sinh hạ Hoàng trưởng tử mà nàng ta trông rất có khí thế, tỏa ra vài phần uy phong. Chỉ một cái đảo mắt đã làm Thải Song lùi về sau nửa bước.
Hòa Dung hoa quan sát nàng, đáy mắt lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng bây giờ ngươi dây dưa thì ta không có cách nào bắt ngươi, không quản thúc được ngươi sao?"
Thải Song giật nảy, đầu gối mềm nhũn, quỳ bệt xuống sàn: "Thần thiếp không dám..."
Hòa Dung hoa nhàn nhạt nhìn nàng: "Ngươi tự nghĩ xem, trong lòng Hoàng thượng thật sự nhớ tới ngươi không? Còn Nhu Tiệp dư, chẳng qua chỉ lấy ngươi làm trò tán gẫu cho đỡ buồn chán mà thôi. Nếu ta gán cho ngươi một tội danh, rồi cầu xin Thái hậu hàng vị ngươi xuống Ngự nữ, Thải nữ thì ngươi thấy trong cung này có ai sẽ phí tâm tư nói giúp ngươi nửa câu đây?"
Hàm răng Thải Song run rẩy: "Dung hoa nương tử..."
"Đến khi đó đuổi ngươi về chỗ Lăng Quý nhân." Ánh mắt Hòa Dung hoa không hề che giấu nhìn thẳng mặt nàng mà tính toán: "Ngươi nói xem nàng ta có cho ngươi một trận để bù đắp không?"
"Dung hoa nương tử!" Thải Song dập đầu thật mạnh trên sàn: "Thần thiếp... Thần thiếp sẽ..."
"Ba ngày." Hòa Dung hoa lãnh đạm: "Ta cho ngươi thêm ba ngày. Trong vòng ba ngày mà ngươi vẫn chưa làm xong chuyện này, ta sẽ tận mắt nhìn xem Lăng Quý nhân trừng trị ngươi thế nào."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đã khiến toàn thân Thải Song cứng đờ.
Thật kì lạ, dù trước kia bị đánh đập, chửi mắng dưới tay Lăng Quý nhân nàng cũng chỉ cho là mình mệnh khổ chứ không nghĩ bản thân bị coi khinh. Bây giờ rõ ràng là thất phẩm Sung y, được ban cả phong hào, khi gặp hoàn cảnh này nàng mới chợt ý thức được bản thân bị khinh rẻ thế nào.
Không một ai thật sự quan tâm đến sự sống chết của nàng. Hòa Dung hoa coi trọng nàng bởi vì muốn lợi dụng nàng. Nhu Tiệp dư coi trọng nàng bởi vì muốn biết sau lưng nàng rốt cuộc là ai. Nếu như tương lai nàng chẳng còn hữu dụng nữa thì chắc bọn họ chỉ mong sao nàng chết đi mà thôi. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, chung quy vì muốn được sống sót.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Sương đang ngồi trước bàn trang điểm thì Tử Đàn tiến vào bẩm báo: "Nương nương, Thục Sung y đến vấn an người."
Nàng vừa ngoảng đầu lại vừa đeo khuyên tai vào: "Sao hôm nay lại đến vấn an ta?"
Ngày đó khi vừa tới hành cung, nàng đã căn dặn Thải Song không cần vấn an mỗi ngày, mấy ngày gần đây cũng ít đi, càng hiếm khi vấn an lúc sáng sớm thế này.
Tử Đàn giải thích: "Thục Sung y nói muốn tặng cho Đoan Quý nhân vài món đồ nên đến mời nương nương xem qua."
Ấn đường Cố Thanh Sương giật nảy: "Cho nàng vào."
Dừng một chút lại nói thêm: "Đi mời Thẩm Thái y đến đây."
Tử Đàn cúi thấp người ra ngoài chuyển lời. Rất nhanh Thải Song đã bước vào phòng thấy Cố Thanh Sương đang trang điểm, lập tức tiến lên, tiếp nhận cây lược trong tay A Thi: "Đến đây cứ để ta."
A Thi khom ngươi lui xuống, Cố Thanh Sương nâng mắt nhìn vào gương, thấy quầng thâm trên mắt Thải Song: "Ngủ không ngon sao?"
"Đêm qua bận bịu muốn làm cho xong vài thứ để tặng cho Đoan Quý nhân, không ngờ lại trễ như thế." Thải Song nói xong, ánh mắt Cố Thanh Sương dừng lại trên cái khay trong tay cung nữ đứng ngay cửa. Đồ trong khay có vẻ là đồ thêu, nàng cười cười: "Vất vả cho ngươi rồi. Lát nữa đúng lúc Thẩm Thái y phải qua đây, để hắn kê cho ngươi thang thuốc an thần. Ban ngày ngủ nhiều thêm chút nữa đi."
Nàng vẫn luôn quan tâm Thải Song như thế, nguyên nhân vì thấy lúc trước Thải Song chịu nhiều đau khổ, muốn nắm thóp người này, so với cưỡng bức đe doạ thì hỏi han ân cần hữu dụng hơn nhiều.
Thế nên khi Thẩm Thư tới, nàng thực sự để Thẩm Thư bắt mạch cho Thải Song. Thẩm Thư theo lời viết phương thuốc an thần. Nàng thong thả bước tới trước mặt cung nữ đứng ở cửa, lật xem Thải Song đã làm thứ gì.
Quả thật là đồ thêu thùa, trông không có gì khác thường, hơn nữa tránh được túi thơm dễ chọn sai hương liệu. Chỉ có mấy cái hà bao, một đôi giày thêu, còn có hai bộ quần áo cho trẻ nhỏ.
"Tay nghề của ngươi thật khéo." Nàng cười như không: "Ta thấy mấy hôm nay Đoan Quý nhân thích mặc xiêm y màu xanh ngọc, đôi giày thêu màu thủy lam này rất thích hợp. Hà bao nhìn khá tốt, ta rất muốn dùng thử."
Thải Song cưỡng ép tinh thần vững vàng, cúi đầu nói: "Nếu nương nương thích, thần thiếp có thể làm thêm, ngày khác sẽ mang tới cho nương nương."
"Cũng được, ta không giành đồ với phụ nữ có thai đâu." Cố Thanh Sương ý cười ung dung: "Nàng ấy hả, sau khi có thai càng thêm keo kiệt, đoạt đồ của nàng ấy chắc chắn sẽ bị ghi thù."
Nàng vừa nói xong vừa đặt hà bao xuống, trong lúc xoay người làm như không phát hiện Thải Song lén lút thả lỏng cơ mặt, mắt nhìn Thẩm Thư: "Thẩm đại nhân viết đơn thuốc xong chưa?"
Thẩm Thư vừa khéo viết xong: "Đã xong. Sung y nương tử về uống một thang, nhất định có thể ngủ ngon."
"Tốt lắm." Cố Thanh Sương cười, thong thả đi về phía bọn họ hai bước: "Mấy thứ này phiền Thẩm đại nhân tiện thể nhìn qua một chút. Nếu không có vấn đề gì, trực tiếp mang đến tặng cho Đoan Quý nhân."
"Nương nương..." Thải Song nhất thời như mắc xương cá, miễn cưỡng tươi cười: "Bên đó đã có thái y nghiệm xét, không cần phiền Thẩm đại nhân đâu. Để thần thiếp trực tiếp mang đi cũng được."
Cố Thanh Sương không mở miệng, Thẩm Thư đương nhiên không nghe Thải Song nói, tiến lên trước vài bước, cẩn thận tra xét.
Nàng quan sát vẻ mặt Thải Song, âm thầm suy xét nước cờ này là thế nào.
Chuyện này cũng thật kỳ quái.
Thải Song tặng đồ cho Liễu Nhạn phải thông qua nàng là chuyện thường. Bởi vì Liễu Nhạn và Thải Song không có giao tình, nếu trực tiếp đưa mấy thứ này đến chắc sẽ bị cho vào kho, tất nhiên Liễu Nhạn không liếc mắt tới. Chỉ có qua tay nàng, Liễu Nhạn mới nể mặt mà để ý tới. Ngày nào đó tâm tình tốt đẹp có lẽ sẽ nhớ tới rồi lấy ra dùng.
Nhưng xung quanh còn có thái y, không thể nào nói nổi.
Thấy phản ứng vừa nãy của Thải Song, hiển nhiên là sợ Thẩm Thư tra ra điều gì. Có thể giống như nàng ta đã nói, đồ này tới chỗ Liễu Nhạn, thái y hầu hạ nàng nhất định sẽ kiểm tra, chắc chắn không trốn thoát được.
Nhưng vì sao chỉ e ngại Thẩm Thư mà không e ngại thái y bên kia? Hay thái y bên Liễu Nhạn bị mua chuộc rồi? Khả năng không cao, bởi đó là người do Vinh Phi chỉ điểm, vì thanh danh của mình nên nàng ta sẽ không để sự tình này phát sinh.
Nhất thời nàng chưa thể suy nghĩ rõ ràng còn Thẩm Thư rất nhanh đã tra ra manh mối, xoay lưng đi vài bước tới bái chào: "Nương nương, đôi giày này..., bên trong còn có thứ khác, xin cho thần cắt ra để kiểm tra."
"Không được!" Thải Song nôn nóng quát lên.
Cố Thanh Sương gật đầu: "Cắt đi."
Bấy giờ Thải Song giống như tranh thủ thời gian và khí lực, giật mình quỳ xuống: "Tiệp dư nương nương..."
Cố Thanh Sương phớt lờ, lẳng lặng nhìn Thẩm Thư cắt đôi giày ra, bên trong có khá nhiều sợi bông mềm mại, tách chúng ra thì bất ngờ có vật cứng màu nâu rơi xuống, tràn ra mùi hương khí rất nồng.
Xạ hương, thứ có giá trị thế này, dựa vào thân phận của Thải Song căn bản không có bản lĩnh đụng tới nó.
Nàng xoay đầu lại, lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống Thải Song, đôi môi đỏ thẫm khẽ mở: "Nói đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.