Cung Khuyết Có Giai Nhân

Chương 81: Mỗi người một nỗi khổ




Edit: Rine Hiền phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Điện các trống vắng, chỉ còn bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Hoàng hậu bất chợt nhớ tới rất nhiều chuyện xưa, vui buồn tan hợp giống như đèn kéo quân thoảng qua trước mắt.
Cuối cùng nàng buông tiếng thở dài: "Ta không sao, hiện nay xem ra người này chỉ hướng tới Nhu Thục dung. Nhu Thục dung đã cầu đến nơi này của ta, ta cũng đành giúp nàng thôi."
Tề Thanh dường như không tin: "Thật sự?"
"Lừa ngươi làm gì?" Hoàng hậu cười nhạt, Tề Thanh gật đầu, lui lại hai bước, lập tức đã không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Cách một bức bình phong, hắn ôm quyền: "Thần cáo lui."
Hoàng hậu hơi do dự, chần chờ một trong chớp mắt, cuối cùng vẫn mở miệng gọi: "Tề Thanh."
Tề Thanh dừng bước chân.
Hoàng hậu đứng lên khỏi ghế phượng, nhưng không đi ra bình phong, gằn từng chữ một nói với hắn: "An nguy của ta không phải là chuyện ngươi cần để ý. Quên ta đi đối với chúng ta đều tốt."
Nàng nói xong, qua một lúc lâu thân hình Tề Thanh cũng chưa động đậy. Bóng dáng hắn đứng ở chỗ đó, mặc dù cách một bức bình phong, với nàng mà nói cũng vẫn vô cùng quen thuộc.
Thật ra nàng ngóng trông hắn cho nàng một đáp án, cho dù chỉ là gật đầu một cái cũng làm nàng an tâm.
Có một số việc sớm nên từ bỏ, từ giây phút đầu tiên nàng đến thế giới này thì đã biết gia thế của mình có ý nghĩa gì. Hai chữ tình yêu này, cho dù là đôi bên tình nguyện, đối với nàng mà nói cũng chỉ có thể là một giấc mộng.
Cuối cùng Tề Thanh vẫn không biểu lộ bất kỳ phản ứng gì, cứ đứng như vậy một lát rồi lại tiếp tục cất bước rời đi. Hắn đi đường luôn giống như dưới chân có gió, áo choàng màu đỏ tươi ở sau lưng tung bay. Phút giây hắn bước ra cửa điện, ánh mặt trời bao phủ trên tấm áo đỏ tươi, rơi vào ánh mắt Hoàng hậu vừa mới thẫn thờ đi ra từ sau bình phong, bất chợt khơi dậy tầng tầng lớp lớp nỗi khó chịu trong đáy lòng nàng.
Nàng cho rằng nàng có thể buông, mà thực tế thì nàng cũng đã buông bỏ rất nhiều thứ. Những thứ từng làm bạn với nàng hơn hai mươi năm tốt đẹp ở một thế giới khác, nàng đều đã buông bỏ.
Nhưng nhìn người này đi xa, nàng vẫn vô cùng khổ sở.
- --
Trong Hoài Cẩn cung, Cố Thanh Sương đi vào phòng Vệ Bẩm, ngồi xuống mép giường.
Dù sao 40 gậy cũng không phải dễ chịu đựng. Cho dù cung nhân hành hình ra tay nương tình, chưa dùng hết sức nhưng cũng đủ khiến cho Vệ Bẩm mất nửa cái mạng.
Thấy Cố Thanh Sương vào phòng, hắn giãy giụa muốn rời giường hành lễ nhưng cho đến lúc nàng ngồi vào mép giường cũng chưa thể di chuyển nổi hai tấc, chỉ có một bàn tay chống trên mặt đất, gồng chặt đến độ đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Cố Thanh Sương nhìn hắn, tiếng nói mệt mỏi: "Nghỉ ngơi cho tốt, nếu bổn cung muốn bắt bẻ ngươi thì đã sai người nâng ngươi đi qua rồi, cần gì chính mình phải tự đi một chuyến."
Thân hình Vệ Bẩm cứng đờ, giật mình, cắn chặt răng dịch trở về, tay cũng lùi về trên giường: "Thần không có ý đó."
Cố Thanh Sương không để ý tới, nghiêng mặt đi, ánh mắt dừng trên mấy cái rương gỗ sơn đỏ đặt ven tường. Trong rương có vàng bạc ngân lượng, ngọc ngà châu báu, ngoài ra còn có một xấp giấy xếp chồng ngay ngắn. Nàng đứng dậy đi qua xem, tiện tay cầm xấp giấy kia lên mở ra, có đủ loại khế ước tài sản, một ít là khế ước nhà ở, ruộng đất, một số khác là khế ước của cửa hàng hiệu buôn, phần lớn đều ở kinh thành.
Làm hoạn quan đến cấp bậc của Vệ Bẩm, trong tay sẽ không thiếu tiền.
Nàng quay đầu lại nhìn hắn, vỗ vỗ nhẹ xấp giấy trong tay: "Tiểu Lộc Tử nói ngươi vừa hạ sốt thì lập tức bảo hắn sắp xếp mấy thứ này, ngươi muốn làm gì?"
"Nương nương..." Vệ Bẩm nằm trên giường, cười khổ: "Đợi thần sắp xếp xong xuôi, xin phiền nương nương thêm mấy thứ này vào của hồi môn của A Thi. Nàng... Nàng gả cho Thẩm đại nhân, rất tốt."
Những lời này bỗng nhiên khơi lên cảm giác kỳ dị trong lòng Cố Thanh Sương.
Cái gọi là tình yêu, nàng không có hứng thú chạm vào nó, nhưng cũng phải thừa nhận nó là một loại tình cảm thú vị.
Nó có thể làm người ta phấn đấu quên mình, làm người ta quan tâm đến rối loạn, còn có thể làm người ta trở nên si ngốc.
Nàng không khỏi cười ra tiếng: "Chuyện hôn sự của A Thi và Thẩm Thư, người khác tin thì thôi, sao ngươi cũng tin vậy? Ngay từ đầu bổn cung đã nói rõ với ngươi rồi."
"Không phải thần tin." Vệ Bẩm lắc đầu, "Mà là thần cảm thấy... Nếu A Thi gả cho Thẩm đại nhân làm vợ, sau này có lẽ..."
"Sau này có lẽ sẽ sống khá tốt?" Cố Thanh Sương cười nhạo: "Nhưng Thẩm Thư đã làm sai cái gì, vì sao phải cưới một cô nương trong lòng có một nam nhân khác vào nhà?"
Nàng nói xong, lập tức ném xấp khế nhà khế đất về rương gỗ: "Ngươi giữ cho kỹ mấy thứ này đi. Chờ sự tình rõ ràng, coi như sính lễ cho A Thi không phải càng tốt hơn hay sao?"
"Nương nương?" Vệ Bẩm ngẩn ra, bỗng nhiên sợ hãi: "Nương nương, không được, A Thi là một cô nương đàng hoàng, còn thần... thần lại là..."
Nhưng Cố Thanh Sương đã cất bước đi ra ngoài cửa, hắn bị thương không cách nào đuổi theo, lời chưa nói hết chỉ đành nuốt lại.
Cố Thanh Sương đi ra khỏi cửa viện, hít sâu một hơi, cảm xúc phức tạp khôn kể.
Nhất thời nàng cũng không nói rõ được rốt cuộc chính mình nghĩ như thế nào.
Nàng sẽ thành toàn cho A Thi và Vệ Bẩm, tuy là bởi vì A Thi nguyện ý, nàng mong A Thi cuộc sống mãn nguyện. Nhưng nàng cũng có lòng riêng, ở một góc bọn họ không phát hiện, nàng ích kỷ mà cảm thấy có vài phần may mắn.
── May mắn vì xảy ra mối tình giữa A Thi và Vệ Bẩm, may mắn rằng A Thi nguyện ý gả cho Vệ Bẩm.
Bởi vì kể từ đó, cung nữ chưởng sự và hoạn quan chưởng sự bên cạnh nàng sẽ ràng buộc gắt gao với nhau. A Thi lại là người thân cận với nàng nhất, sau này, vì A Thi, Vệ Bẩm tuyệt đối sẽ không lại làm chuyện gì bất lợi với nàng.
Phi tần trong cung đều ngóng trông cung nhân bên cạnh mình có thể đáng tin cậy, hiện nay xem ra, khó có ai đáng tin hơn so với hai người bên cạnh nàng bây giờ.
Nhưng đối với A Thi mà nói, chuyện này thật sự đúng đắn sao?
Nàng không biết.
Tâm tư phức tạp này dày vò Cố Thanh Sương vài ngày. Thật sự, từ lâu nàng đã tự nhận là vứt bỏ lương tâm, nhưng A Thi không giống như người khác. Nàng luôn cảm thấy chính mình phải toàn tâm toàn ý tính chuyện thay A Thi.
Hiện nay, dàn xếp chuyện này khiến nàng áy náy tự trách, cũng may sau khi A Thi nghe tin xong lại vô cùng vui vẻ, rảnh rỗi là đi thăm Vệ Bẩm, từng đường kim mũi chỉ thêu hôn phục cho bản thân mình, dáng vẻ đắm chìm trong hạnh phúc của nàng làm trong lòng Cố Thanh Sương có chút an ủi.
Qua ước chừng hơn tháng, lúc Vệ Bẩm có thể gắng gượng lê người xuống giường, chuyện nàng nhờ Liễu gia làm đã có hồi âm.
Một là đặt mua một tòa nhà cho A Thi và Vệ Bẩm ở kinh thành, tuy rằng hai người đều ở trong cung, quanh năm suốt tháng không trở về được mấy ngày nhưng Liễu phu nhân vẫn tự mình sắp xếp ổn thỏa, chọn một chỗ có phong thuỷ thật tốt. Tất cả hạ nhân cũng đều thuê đầy đủ, đều là người có tính mạng cả gia đình nắm trong tay Liễu gia. Bọn họ đến trong phủ Vệ Bẩm và A Thi làm việc, còn cha mẹ hoặc là huynh đệ tỷ muội vẫn ở trong Liễu phủ.
Hai là chuyện bên phía Bình Khang phường, Liễu gia cũng đã ít nhiều sờ đến một chút manh mối.
Khi chuyện vừa xảy ra, nàng không dám nhờ vả Liễu gia điều tra Bình Khang phường là bởi vì sợ rút dây động rừng, hại đến A Thi, nhưng trước mắt cấm quân đã rầm rầm rộ rộ tra xét, nàng lại nắm phương thuốc giải cơn nghiện của Đan Hồng Tán trong tay, nhờ Liễu gia nhân lúc hỗn hoạn thăm dò đôi điều cũng không có gì phải lo lắng.
Liễu gia nói cho nàng, tú bà bắt Lan Hinh vào Phúc Thụy viên, người trên phố xưng một tiếng Liên bà. Bọn họ bắt Liên bà ép hỏi, dù Liên bà đến chết cũng chưa dám khai ra là ai giao Lan Hinh vào tay bà ta nhưng lại khai ngày tháng nhận được Lan Hinh.
── Ngày hôm ấy, kém ngày Cố Thanh Sương có thai bị Ninh Tần hại rồi giá họa cho Tình Quý nhân không đến nửa tháng.
Biết được chuyện này, trong lòng Cố Thanh Sương sáng tỏ vài phần. Chuyện trước mắt tuy đột nhiên, nhưng chung quy không phải không có đạo lý.
Mọi việc trong cung, luôn có thể có dính líu dây mơ rễ má với nhau.
Nàng lại đi gặp Hoàng hậu, vẻ mặt kính cẩn nói rõ đầu đuôi cho Hoàng hậu nghe. Sau khi Hoàng hậu nghe xong cân nhắc một lát, lộ ra vẻ khen ngợi: "Bổn cung không nghĩ đến việc đi tra người trung gian. Chuyện này Thục dung nói, bổn cung nhớ kỹ, đợi đến khi tình hình của Lan Hinh tốt hơn một chút, bổn cung sẽ cho điều tra tỉ mỉ."
"Làm phiền nương nương." Cố Thanh Sương khom người, Hoàng hậu đánh giá nàng, có ý cười: "Thục dung quả nhiên thông tuệ, chẳng trách Hoàng thượng vô cùng thích Tam Hoàng tử."
Lời này nói ra khiến trong lòng Cố Thanh Sương căng thẳng.
Nếu như trước kia, lời này chỉ là râu ria. Nhưng hiện nay đã có đích tử, vậy thì lại là một chuyện khác.
Đích tử xếp thứ tư, phía trên có ba ca ca lớn tuổi hơn, ai cũng cảm thấy tương lai sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Cơn sóng ngầm mãnh liệt kia vào ngày Hoàng hậu sinh hạ Tứ Hoàng tử nàng đã cảm nhận được. Khi đó Thải Song thử thăm dò hỏi nàng có vui mừng không, nàng có lệ cho qua.
Bằng thân phận học thức của Thải Song mà còn lưu ý đến cục diện lúc ấy thì làm sao Hoàng hậu xuất thân sang quý lại có thể không phát giác?
Mà việc này, cho dù vốn dĩ trong lòng nàng có tính toán gì đi nữa, trước mắt cần thiết phải không làm cho Hoàng hậu kiêng kị mới được.
Nàng gật đầu, giống như tùy ý cười: "Dư Hiện có chút thông minh vặt thôi, lại còn bướng bỉnh nên có vẻ hoạt bát tinh quái chút. Bàn về hiếu học cầu tiến thì không bằng hai ca ca của nó. Thần thiếp nghe nói Hoàng thứ tử mỗi ngày đều ở trong thư phòng học đến đêm khuya, đây mới là đứa trẻ có thể thành rèn thành ngọc quý."
Hoàng hậu ý cười càng đậm, liếc nàng nói: "Thục dung nói gì vậy, Dư Hiện còn chưa bắt đầu học chữ mà. Chờ năm sau mời tiên sinh dạy học, sao biết không thể giỏi giang bằng Đại ca, Nhị ca?"
"Thần thiếp chỉ mong nó khỏe mạnh là đã vô cùng mừng rỡ rồi." Cố Thanh Sương cảm thán, vẻ mặt đơn thuần lương thiện: "Nói ra không sợ Hoàng hậu nương nương chê cười, thần thiếp nghĩ phía trên Dư Hiện có hai ca ca lớn hơn, phía dưới lại có đệ đệ là đích tử, vị trí của nó là thích hợp để lười nhác nhất. Những cuốn sách thánh hiền đọc nhiều cũng nhạt nhẽo, hiểu biết sơ lược là đủ rồi, chủ yếu đừng trở thành tên ăn chơi trác táng gây phiền cho các huynh đệ là được."
"Đều còn nhỏ cả, đi một bước xem một bước." Hoàng hậu ngậm cười, thất thần mà có lệ một câu.
Lại hơn nửa tháng qua đi, một ngày vào lúc thỉnh an sớm, Hoàng hậu trực tiếp gọi Ninh Tần đến gần hỏi chuyện.
Ninh Tần ở trong cung không có tiếng tăm gì đã lâu, cuộc sống càng không giống như một phi tần sinh ra Hoàng tử, không ít người đều đã quên mất nàng. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ tình huống của chính mình, chợt bị Hoàng hậu hỏi chuyện nên rất không tự tin, cúi người bái xong cũng không dám ngẩng đầu, trong miệng nói nhỏ: "Thần thiếp biết gì đều nói hết."
Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng nhàn nhạt nhìn xuống nàng, không hề có uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề: "Ngày ấy ở trong Tử Thần điện, ngươi nói không biết chuyện cung nữ Lan Hinh lạc đường, điều này bổn cung tin. Nhưng thời điểm trước đó ngươi đã gặp qua người nào, xảy ra chuyện gì, phải nói kỹ càng cho bổn cung mới được."
Ninh Tần đột nhiên run lên: "Thần thiếp không biết!" Hơi thở nàng nháy mắt rối loạn: "Thần thiếp... Thần thiếp không biết vì sao nương nương lại hỏi như vậy... Người nhà mẹ đẻ mang vào bị lạc, thần thiếp cũng là vô tội bị liên lụy..."
"Bổn cung nể tình Hoàng thứ tử mới hỏi ngươi như vậy." Giọng điệu Hoàng hậu nghiêm túc lên, Ninh Tần nghe thấy thì ngẩn ra.
Ngẩng đầu, nàng lập tức đón nhận ánh nhìn lạnh nhạt của Hoàng hậu: "Bổn cung nói cho ngươi hay, Lan Hinh đã tỉnh táo. Coi như nể tình Hoàng thứ tử, bổn cung mới tới hỏi ngươi trước mà không đi hỏi nàng. Nhưng nếu ngươi vẫn muốn giấu giếm, có lẽ bổn cung hỏi nàng cũng có thể biết được không ít chuyện. Dù sao..."
Đôi mắt phượng của Hoàng hậu chậm rãi đảo qua trong điện, lướt qua mỗi một gương mặt của các phi tần: "Nếu nàng hoàn toàn không biết gì cả, cũng sẽ không bị hại đến mức độ này."
"Hoàng hậu nương nương..." Ninh Tần nghèn nghẹn, thất thần rũ đôi mắt xuống
Vinh Phi nhìn thấy thì nhíu mày, khẽ nâng cằm, mở miệng thúc giục: "Biết cái gì thì mau nói, ngươi không màng đến mệnh của chính mình thì cũng nên suy nghĩ cho tiền đồ của Hoàng thứ tử!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.