Cung Khuyết

Chương 125:




Kỹ nữ trong thành Lạc Kinh có đến cả ngàn người, tú bà của kỹ viện này đến kỹ viện khác cũng không phải là chuyện lạ. Dù sao bọn họ cũng là người làm cùng nghề, thường xuyên liên lạc trao đổi với nhau cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng nếu như vị tú bà này là mặt dày đến đòi người thì có chút kỳ quái.
Lúc Đặng Hương dẫn ta vào phòng khách thì tình cảnh mà chúng ta nhìn thấy suýt chút nữa đã khiến cho ta và Đặng Hương sợ hãi kêu lên.
Ta và Đặng Hương kiên nhẫn gõ cửa, tiếng gõ lớn đến mức giống như là nếu đối phương không ra mở cửa, chúng ta sẽ phá cửa đi vào. Người gác cửa vừa mở he hé cánh cửa vừa liên tục kêu khổ: "Các cô nương cũng vừa mới ngủ thôi. Hôm nay là chuyện gì đây, nhà chúng ta cũng chỉ là một gánh hát, cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, chư vị đại thần cũng không thể làm phiền chúng ta như thế." 
Tay Đặng Hương phẩy phẩy, đẩy người mở cửa rồi bước vào: "Chúng ta tìm tú bà phường Trường Xuân." Vừa nói vừa xông vào. Trên mặt hắn tươi cười, người cũng nho nhã, nhưng khí thế kia chính là không chịu giải thích cho người ta.
Tuy ta có chút ngượng ngùng nhưng vẫn phối hợp với Đặng Hương chen vào trong.
Trên mặt người gác cửa gần như muốn rơi lệ: "Chẳng biết tại sao hôm nay Lý ma ma của phường Trường Xuân lại tới cửa, vị Bồ Tát sống khó đối phó này còn chưa đủ, lại còn kéo thêm hai vị công tử tới giúp đỡ sao? Chúng ta cửa nhỏ nhà nghèo không chiêu đãi nổi chư vị đại thần." 
Tên gác cửa này thật ồn ào, ta dùng một tay đẩy hắn ra, liền xông thẳng vào trong phòng khách. Động tác thô lỗ hơn nhiều so với Đặng Hương. Tên gác cửa bị ta đẩy suýt ngã.
Đến lúc ta xông vào trong phòng khách, thứ đầu tiên ta nhìn thấy chính là A Nam mà ta không thể tưởng tượng nổi, không, không đúng, thật ra thì ta nhìn thấy là Lý phu nhân đang mất hồn mất vía.
Ta và Đặng Hương đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Ngồi ở vị trí chủ tọa giữa sảnh chính là một nữ nhân, tuổi tác không rõ, trang điểm rực rỡ, lộ nửa ngực, quyến rũ như không có xương. Lấy ánh mắt của ta khi vừa nhìn thấy thì có thể khẳng định, kia chính là Lý phu nhân yêu hình quái trạng của phường Trường Xuân.
Cũng may trước đó Đặng Hương đã để ta ngửi thấy mùi ngoài chiếc xe lừa kia, mùi trong xe không phải là mùi hoa đào ngọt ngào mà là mùi lan đặc biệt của A Nam. Ta ở cùng A Nam đã lâu, đã rất quen thuộc với mùi vị trên người A Nam. Lý phu nhân giống như Phùng Yên Nhi, uống hoa đào lộ giữ gìn nhan sắc, trên người đều là mùi hoa đào từ xa đã có thể ngửi thấy.
Mà lúc này, ta cũng không ngửi thấy thứ mùi khiến người ta chán ghét kia, nếu như không cẩn thận phân biệt thì gần như cũng không thể ngửi thấy mùi lan trên người A Nam. A Nam ở trước mắt, giống như là đã bọc vào người lớp da quái vật của Lý phu nhân, cũng khó trách ta cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Thật ra thì, nếu như nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra được Lý phu nhân là do A Nam giả trang. Bởi vì khi ánh mắt A Nam lướt qua, vẻ sắc bén trong ánh mắt kia không cách nào che giấu được. Lúc này A Nam nhìn thấy ta và Đặng Hương đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng lập tức nháy mắt một cái, lát sau trợn mắt lên, lại vụng về liếc mắt lần nữa.
Ta len lén cười.
Vẻ già nua của Lý phu nhân hiện rõ trong ánh  mắt, nhưng ánh mắt của A Nam tuyệt đối không già.
Cuối cùng, A Nam hung hăng trợn mắt nhìn Đặng Hương một cái. Đương nhiên là oán giận Đặng Hương vì đã dẫn ta tới đây.
Đặng Hương giả bộ như không nhìn thấy A Nam trợn mắt. Hắn lịch sự khom người về phía A Nam, bày ra dáng vẻ nghiêm trang: "Ma ma, theo chúng ta trở về đi thôi, trong phường Tiểu Đào Hồng đột nhiên bệnh nặng, xin ma ma trở về xem xét một chút." 
"Ta cũng không phải là đại phu, nàng ta bị bệnh thì tìm ta trở về có ích gì?" A Nam tức giận, ánh mắt xinh đẹp đưa qua đưa lại giữa ta và Đặng Hương: "Ai cho phép hai người các ngươi tới đây nhiều chuyện, Tiểu Đào Hồng bị bệnh thì mời đại phu, chết thì kéo ra ngoài chôn. Chỉ có chút chuyện cỏn con này cũng tới tìm ta!" Vừa nói còn vừa học dáng vẻ của Lý phu nhân liếc mắt đưa tình với hai người đàn ông chúng ta.
Lại khiến ta tức giận. Liếc mắt đưa tình với ta thì thôi, lại còn làm vậy với Đặng Hương! Lại dám như thế nữa!
Lúc này ánh mắt của ta đã sớm dừng trên ngực A Nam, thế mà nàng lại dám!... Lại dám học theo Lý phu nhân kia, cố ý mở nửa vạt áo, lộ ra một đoạn ngực tuyết trắng! Như vậy chẳng phải đều bị người ta nhìn thấy hết hay sao! Lại dám như vậy!
Dường như A Nam cảm nhận được ánh mắt của ta, nàng cúi thấp đầu, lập tức hiểu ra, oán giận trừng ta một cái, ngồi thẳng lên một chút, lại dùng tay che váy: "Vị công tử này, ngươi là ai, ta không quen biết ngươi!" Rõ ràng trong mắt A Nam đều là vẻ bất mãn đối với ta, nhưng trên mặt nàng lại nặn ra một nụ cười hời hợt y như Lý phu nhân, nàng giả bộ vuốt vuốt bộ móng tay dài, nhìn ta hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng là một con rùa đen* giống như vị công tử tuấn tú này, tìm đến phường Trường Xuân của ta?"
* rùa đen: chỉ những người đàn ông bị cắm sừng
A Nam mắng Đặng Hương lại mắng sang cả ta. Suy nghĩ một chút thì ta chính là phu quân của nàng, nàng lại còn dám như vậy!
Mà đến lúc này ta mới phát hiện ra mình ăn nói vụng về: "Ta..." Hiển nhiên là không biết đáp lại như thế nào.
"Ma ma đừng vội nói đùa." Ngược lại Đặng Hương lại kiềm chế rất tốt, tiểu tử này trước giờ vẫn luôn ôn tồn nho nhã, lúc này đương nhiên vẫn giữ được bình tĩnh, dáng vẻ giống như là không hề tức giận chút nào: "Nguyên công tử đây là khách của Mạc ma ma, cũng rất có hứng thú với mấy cô nương xinh đẹp của ma ma, ma ma phải tiếp đãi thật tốt đấy. Cho nên, Lý ma ma tốt nhất là nên theo chúng ta trở về đi thôi."
Đặng Hương nhanh mồm nhanh miệng cũng không phải là tốt lành gì. Uổng cho hắn là một văn nhân nho nhã.
"Không được!" A Nam dứt khoát cự tuyệt: "Ta phải ở đây chờ ma ma trở về cho ta một câu trả lời thỏa đáng mới có thể rời đi." A Nam kiên định ngồi ở trên ghế, không hề có ý định rời đi.
Trong đầu ta không khỏi nghĩ đến, có nên kiên quyết kéo tiểu bảo bối này trở về hay không.
Nhìn Đặng Hương một chút, dường như hắn không có ý định phối hợp với ta, chỉ nhìn A Nam, dường như có tâm sự gì, ta cũng không thể một mình tự quyết được.
"Lý ma ma, ta cũng đã nói với ngươi rất nhiều lần, ngươi nói xem,  coi như năm xưa đứa bé kia là gửi nuôi ở nơi này thì cửa hàng này cũng đã đổi chủ nhiều lần. Chuyện hơn hai mươi năm trước, gọi một người mới như ta đến hỏi chuyện thì làm sao có thể rõ ràng được! Ta không có cách gì để cho ngươi một câu trả lời xác đáng, ngươi cứ hỏi đi hỏi lại như vậy để làm gì?" 
Một người phụ nữ trung niên từ phía sau đi vòng ra ngoài, trên người mang theo một mùi thơm kỳ quái, hoàn toàn che lấp mùi hoa lan nhàn nhạt trên người A Nam. Hiển nhiên là nàng ta đã nấp ở đằng sau quan sát được một lúc rồi.
Cách tô son điểm phấn của nữ nhân này có chút giống Lý phu nhân, đáng tiếc là khuôn mặt khác biệt hoàn toàn, nếp nhăn trên mặt không nói làm gì, ngay cả những vết lốm đốm cũng không che giấu được.
Ta giật mình, nhìn tuổi của nữ nhân này, chuyện hơn hai mươi năm trước sao? Dường như nàng ta có biết. Ít nhất thì A Nam vừa nói như vậy tức là trước đây Lý phu nhân đã từng tới nơi này hỏi chuyện, chẳng lẽ nơi này chính là kỹ viện mà trước đây Lý phu nhân gửi con trai nhờ nuôi giúp? Hiện giờ chẳng phải là mẹ con Lý Dật đã sớm đoàn tụ, A Nam còn tới đây làm gì?
A Nam trừng mắt: "Ai hỏi ngươi chuyện hơn hai mươi năm trước? Bây giờ ta tới là để hỏi chuyện bảy năm trước." Mắt của nàng nhìn thẳng về phía trước, đương nhiên cũng bắt chước ánh mắt yêu mị của Lý phu nhân: "Bảy năm trước, cô nương chủ bài ở nơi này của các ngươi là Doanh Yến Nhi, một ngày trước sơ long* thì đột nhiên bị người ta chuộc thân. Hôm nay ta tới là để hỏi, người chuộc thân cho nàng ta là ai?"
* Vào thời xa xưa, các kỹ viện sẽ nuôi các cô gái trẻ từ khi còn nhỏ, những cô gái này lớn lên sẽ được công bố ra trước khi "tiếp khách" lần đầu tiên. Việc lựa chọn khách làng chơi cho lần đầu tiên của cô gái này được gọi là "sơ long"
Chỉ trong nháy mắt đó, suy nghĩ của ta có chút hỗn loạn, dường như thấy được một tia sáng yếu ớt giữa mây mù. Ta dường như đã hiểu ra cái gì, rồi lại giống như càng mơ hồ hơn, mây mù càng lúc càng che lấp suy nghĩ của ta.
Tú bà kia còn chưa mở miệng.
A Nam lại cười lạnh, ác ý gảy gảy bộ móng tay sắc nhọn kia: "Ta khuyên ma ma chớ mượn cớ này nọ trước mặt ta. Ta đã sớm nghe qua, bảy năm trước bán Doanh Yến Nhi kia đi là nơi này của ngươi! Ngươi lại còn đánh bạc được rất nhiều tiền, mua được tiểu viện này, còn có thể phát triển nó thành quy mô rộng lớn như ngày hôm nay. Nghe nói Doanh Yến Nhi của nhà ngươi dáng vẻ thướt tha nhẹ nhàng như chim én, giỏi ca múa, đặc biệt là kỹ năng múa được xưng là độc bộ thiên hạ. Vì để kiếm khách sơ long cho nàng ta, ngươi gửi thư từ khắp thành Lạc Kinh, hết sức khoe khoang kỹ năng múa của nàng ta. Nhưng chuyện ập lên đầu, mấy kẻ lãng tử vốn theo đuổi nàng ta như ong bướm lại bị hụt một vố. Vị cô nương Doanh Yến Nhi kia bị người ta mua đi ngay trước ngày nàng ta chính thức tiếp khách. Vì thế, ngươi đứng ở vị trí chủ nhà, buộc phải đứng ra tạ lỗi với khách làng chơi."
Chuyện bảy năm trước cách hiện tại cũng không lâu lắm. Năm đó ta mười bảy mười tám tuổi, chính là bằng với độ tuổi của Đặng Vân bây giờ. Chính là vào năm đó, ta quen Phùng Yên Nhi đang tuổi cập kê. Không tới một năm sau, ta thành thân với nàng ta.
Ta đã biết A Nam đang hỏi cái gì.
Vị tú bà kia lúng túng cười khan hai tiếng, nhưng cũng không phủ nhận: "Lý ma ma ngươi thăm dò cũng kỹ càng thật." Nàng ta nói: "Đúng là như thế, ta còn có thể nói gì đây? Ta cũng giống ngươi, cũng chỉ là lăn lộn giữa khói hoa mà kiếm cơm ăn, chuyện như vậy, đã làm rồi thì coi như là chuyện cũ mà bỏ qua. Đừng nói tới năm đó ta không hỏi thăm lai lịch của vị khách quan kia, cho dù ta có biết thì bây giờ ta cũng tuyệt không dám lắm mồm. Quy củ trong nghề thế nào, Lý ma ma đương nhiên còn rõ ràng hơn ta, chuyện ta làm vốn chỉ là chút mánh khóe, biết nhiều cũng không tốt." 
Trong lời nói của người này có ý ca tụng, lại cũng có ý uy hiếp.
A Nam vẫn biếng nhác dựa người vào ghế như cũ, móng tay dài gõ lên mặt ghế, trên mặt như cười như không nhìn vào tú bà kia. Nụ cười như thế của Lý phu nhân, thoạt nhìn đã thấy có chút dáng vẻ ma mị, A Nam bắt chước có tới năm phần giống.
Vị tú bà kia xem ra hết sức chột dạ: "Lão thân hiểu." Nàng ta nói: "Đúng vậy! Đứa bé trai mà lúc trước ngươi từng tìm đúng là có quan hệ rất tốt với Doanh Yến Nhi, nhưng đó cũng chỉ là chuyện lúc còn nhỏ, không thể coi như thật. Huống hồ đã qua mấy năm rồi..." Nàng ta nhìn A Nam một cái: "Lý ma ma là vì đứa bé kia mà tới đây tỏ vẻ bất bình sao? Nhưng bọn họ đều là ta tốn tiền nuôi lớn, ta muốn làm sao với bọn họ thì làm, đây cũng không phải lỗi của ta."
Ngón tay A Nam khẽ nhúc nhích, một bức tranh nhỏ trong tay nàng đột nhiên được mở ra: "Đây chính là Doanh Yến Nhi phải không?" 
A Nam hỏi rất đột ngột, ngay cả ta cũng có chút ngạc nhiên.
Ta cũng thừa cơ liếc mắt nhìn một cái, dường như cũng không giật mình lắm, người trong bức tranh chính là Phùng Yên Nhi. Nói thật, đến lúc này, cho dù là xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Vị tú bà kia híp mắt tiến lại gần, liếc mắt nhìn, chỉ là yên lặng cười, rõ ràng là thừa nhận.
A Nam thu lại bức họa vẽ Phùng Yên Nhi rồi đứng lên, sửa sang lại y phục: "Ma ma sớm thẳng thắn như vậy là tốt, cũng không uổng công ta ngồi đây chờ lâu như vậy. Vậy ta cũng không quấy rầy ma ma nữa." Nàng nói, đồng thời liếc ta một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu: "Hôm nay coi như ta được mở rộng tầm mắt, nữ nhi của ma ma thật là tốt! Ta thật là lấy làm xấu hổ. Có lẽ phường Trường Xuân kia của ta cũng không cần mở tiếp nữa." Nàng nói.
Nói xong thì người cũng muốn rời đi.
Trong lòng ta âm thầm thở ra một hơi, thật tốt, chỉ cần A Nam có thể toàn thân rời đi là tốt rồi, phải biết A Nam ở đây giả mạo Lý phu nhân cũng không phải là chuyện đùa, nếu như bị Lý phu nhân thật sự biết, sợ là sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn. Ta còn chưa có tin tức từ phía nam, lúc này chưa muốn cùng người ta trở mặt.
"Lý ma ma xin dừng bước." Lúc này vị tú bà kia lại không để cho A Nam dễ dàng thoát thân.
"Hôm nay Lý ma ma tới đây rất kỳ lạ, lão thân không thể không hỏi kỹ một chút." Nữ nhân kia cười khan, nói: "Trước kia Lý ma ma năm lần bảy lượt tới đây hỏi thăm một gã sai vặt cũng đã kinh động đến một vị khách quyền quý mà lão thân không rõ lắm, hôm nay lại tới hỏi chuyện bí mật bảy năm trước, lão thân không thể không đắc tội." Nói xong, tú bà kia vỗ tay một cái, cao giọng hướng ra bên ngoài kêu: "Giữ Lý ma ma ở lại dùng trà."
Trong lòng ta trầm xuống, nhìn qua thì chuyện không ổn rồi. Nhìn sang Đặng Hương, Đặng Hương cũng dùng ánh mắt đề phòng nhìn khắp nơi.
Ta cẩn thận lắng nghe, dường như nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang. Không phải là một hai người mà là tới tận hơn mười người. Chuyện đã bại lộ, chúng ta cũng không che giấu được nữa.
Ta liếc mắt nhìn A Nam một cái, nhìn thấy A Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, giấu trong tay áo. Ánh mắt quật cường của nàng như thể muốn nói: Ta gây chuyện thì ta giải quyết.
Tiểu bảo bối này vĩnh viễn không hiểu trời cao đất rộng là gì, cũng không hiểu phải tránh nguy hiểm, nàng biết chuyện nàng sắp đối mặt là chuyện liên quan đến máu người sao? Những tên kia ngay cả đầu ta cũng dám chặt, diệt một nhà Nguyên gia chúng ta cũng dám, còn có chuyện gì là không làm được?
Ta hung hăng trừng mắt với A Nam một cái, lại nói A Nam mềm lòng, chưa bao giờ thật sự giết người, mà dùng độc dược ở đây, sớm muộn gì cũng lộ ra người lần trước liên lạc lấy độc có liên quan đến cung Trường Tín. Huống hồ ta và Đặng Hương không dịch dung, cho dù đối mặt với những người đó cũng không thể đánh.
Ta nhìn Đặng Hương một chút, Đặng Hương cũng nhìn ta, lúc này ở đây, chỉ có một cách có thể hoàn toàn thoát thân, ta nghĩ tới, Đặng Hương cũng nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.