*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thanh tỷ tỷ, tỷ lại nhầm muối thành đường rồi. Đây đã là lần thứ tư a..."
Khuôn măt nhỏ nhắn của Thanh Trúc khẽ nhíu, Thanh Sanh nghe vậy liền gục xuống bàn, nhắm mắt lại, thất hồn lạc phách. Gần đây Đoan Hậu ẩn nấp tránh né nàng, không còn như trước mỗi ngày ăn cơm cùng mọi người, cũng không cho nàng theo đánh cờ, cũng không ra đình viện xem hoa thưởng trà.
"Thanh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có tâm sự sao?" Thanh Trúc để bát cơm xuống, con ngươi nhìn Thanh Sanh mà mở to, giống như bộ dáng của một chú cún con.
"Gần đây Hoàng hậu nương nương, Uyển Phi nương nương cùng Dụ Tần nương nương đều không tới", Thanh Trúc đẩy đẩy tay nàng, nói vậy. Nghe Thanh Trúc nói Thanh Sanh mới chợt phát hiện ra dạo này Nguyệt Tịch cũng không lui tới. Lại thở dài một hơi, nếu nàng tới mình cũng không biết đối mặt nàng như thế nào.
Đang ảo não suy nghĩ thì đã thấy Vân Khuynh ngoài cửa, khuôn mặt mang ý hờn dỗi, ngồi bên bàn. Cầm lấy bát đũa, gắp một đũa rau đưa lên miệng, vừa vào miệng liền chau mày ghét bỏ nói:
"Rau này khó ăn như vậy. Sao thế, có chuyện không thuận lợi?"
"Cô cô, gần đây Thanh tỷ tỷ có vướng mắc trong lòng", Thanh Trúc chống cằm nói. Vân Khuynh nghe vậy chọn chọn lông mày, liếc mắt:
"Làm sao thế? Gần đây ta không có việc gì, có thể kể ta nghe."
"Cô cô không cần theo Hoàng hậu sao?" Thanh Sanh hỏi, mang ý dò xét.
"Mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương luôn đọc sách, không cho người quấy rầy, ta cũng không còn việc gì ngoài chơi mạt chược. Hôm trước, kết quả là Uyển Phi cùng Dụ Tần tính tình náo loạn, ván bài tan rã trong không khí không vui, may mà không có chuyện gì to tát. Còn ngươi, xem ra căn cơ kém cỏi, từ hôm nay ta cùng ngươi tăng cường luyện võ, mỗi ngày sẽ luyện bốn canh giờ."
Thanh Sanh nghe vậy nhíu lại chân mày, gật đầu. Trong lòng lại có chút nghi hoặc, Uyển Phi mặc dù tính tình có chút cổ quái, nhưng xử sự vẫn là có chừng mực, mà Nguyệt Tịch trước giờ ôn hòa hữu lễ, làm sao hai người có thể có mâu thuẫn.
Phong Ảnh kiếm pháp, đúng như kỳ danh, lấy tốc độ mà công phá, lấy tốc độ mà kiềm chế đối thủ. Vân Khuynh thể hiện một đoạn kiếm pháp, nhanh như tia chớp, thân thể kỳ ảo biến chuyển, một chiêu đã xuất mà tàn ảnh vẫn còn, làm người xem hoa mắt. Kiếm khí bén nhọn xé gió, thể hiện rõ phong phạm cao thủ võ lâm.
"Luyện tập chém trúc tử đã có tiến triển chưa?" Vân Khuynh muốn Thanh Sanh mỗi ngày đều phải ra rừng trúc phía ngoài lãnh cung luyện tập chém trúc tử. Trúc tử cứng rắn mà dẻo dai, mỗi lần dụng lực đều phải thật dứt khoát, điều này là để luyện tập nội công cùng tốc độ.
"Lúc bắt đầu còn không thể chém ngã được một cây, hiện tại mỗi đêm đều hạ được một khóm rồi", Vân Khuynh nghe vậy hài lòng gật đầu.
"Đừng lười biếng ắt sẽ học được. Từ hôm nay ta bắt đầu dạy ngươi Phong Ảnh kiếm pháp", dứt lời, từng chiêu thức đã múa lên.
Thời tiết tháng bảy như lửa hun, cũng làm cho tính tình người ta trở nên bộp chộp nóng nảy. Thanh Sanh chém ngã trúc tử, gọt dũa thành một đường cong, phần đuôi vát mỏng, ở giữa cố định lại thật chặt, xuyên một trục qua, trước sau đều cố định. Chế ra một cái quạt thủ công cỡ lớn, treo quạt lên, Vân Khuynh sẽ dùng nội công mà đẩy cho cánh quạt quay, một lần truyền nội công có thể làm cánh quạt trúc tử quay đến hai canh giờ. Từng trận gió mát thổi xuống, hữu hiệu xua đi cái nóng trong phòng.
Đoan Hậu vẫn không tới dùng cơm, đành để cho Vân Khuynh đem thức ăn mang vào phòng, Thanh Sanh còn để một chén chè đậu mát lạnh vào khay, giúp nàng thanh nhiệt.
Buổi chiều rảnh rỗi, Thanh Sanh không còn việc gì khác ngoài ngả lưng trong đình, lá sen trong hồ xanh mướt dưới ánh nắng mặt trời tháng bảy, bên bờ liễu rủ đứng yên. Tiếng ve râm ran truyền tới, chợt làm nàng nhớ đến một câu thơ, cũng có vài phần tương tự với cảnh vật bây giờ, liền bày ra một bộ dáng văn nhân chậm rãi thì thầm:
"Một mình bên hồ, bóng nước tàng cây, ta không mở miệng, tiếng ve xì xào..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe một tiếng "phù" châm biếm.
"Vẫn tưởng Thanh Sanh chỉ là con cóc, không ngờ không những là thiên nga, còn là văn nhân a...", tuy ngữ điệu châm chọc nhưng thanh âm quyến rũ mất hồn, ngẩng đầu nhìn, là Uyển Phi. Nàng đưa bước nhẹ nhàng, cung eo mềm mại, chân mày mờ nhạt như núi xa, khóe mắt tràn ra vẻ yêu mị. Một thân sa y đỏ phớt, tà váy mỏng đến mức mơ hồ có thể thấy được lớp yếm màu trắng.
Thanh Sanh nhắm mắt, nghiêng mặt mặc kệ nàng. Hương hoa mai nồng đậm đánh tới, giống như lông vũ phất qua mặt, không khí ôn tồn mềm nhẹ nhẹ nhàng rung chuyển.
"Sao thế, con cóc, không dám nhìn ta sao?", thân thể Uyển Phi cúi khom xuống Thanh Sanh đang ngả người nằm, thổi khí phớt lên làn da trắng noãn của Thanh Sanh, làm nàng bất đắc dĩ phải mở mắt. Đập vào mắt là bộ ngực tuyết trắng ẩn hiện, xương quai xanh bại lộ trong không khí, gương mặt xinh đẹp, đôi môi nồng đậm yên chi khẽ nhếch, mập mờ quyến rũ. Thanh Sanh giật mình thẳng người bật dậy, gắt lên, ước chừng có chút tức giận.
"Nương nương làm cái gì vậy?!"
"Thanh Sanh xấu hổ rồi?" Uyển Phi nhìn Thanh Sanh mà cười, tựa như có điều suy nghĩ.
"Nương nương sao hôm nay lại rảnh rỗi trêu đùa nô tỳ?"
"Gọi nương nương nghe quá xa cách, gọi ta Mi Nhi được rồi", Thanh Sanh không đáp lại, quay đầu thẳng mắt nhìn ra phía hồ xa xa.
"Sao thế? Có thể gọi nàng Nguyệt Tịch, lại không thể gọi ta Mi Nhi?" đột nhiên Uyển Phi ngồi vào lòng Thanh Sanh, hai tay vươn qua quàng lấy cổ nàng. Thanh Sanh cau mày muốn nói, lại bị Uyển Phi đưa ngón trỏ chặn ở đầu môi.
"Đừng la hét, để ta ngồi một chút, thực thoải mái nha", dứt lời, nghiêng đầu dựa vào ngực nàng, ngón trỏ từ môi quét qua sống mũi cao thẳng, vòng qua hai mắt, đưa lên hàng lông mày, từ từ miêu tả gương mặt nàng, tựa như Nguyệt Tịch đêm đó.
"Làm cái gì vậy? Mi Nhi, mau đứng lên. Người khác nhìn thấy không hay", Thanh Sanh thỏa hiệp, trầm giọng gằn tiếng.
"Ân, muộn rồi, có người nhìn thấy rồi", Uyển Phi thay đổi thái độ, bình thản đứng dậy. Trên mặt bỗng nhiên nổi lên một nụ cười khó hiểu, cuồng dã mà cổ quái thâm thúy, quay người nhìn thẳng về một hướng khác. Thanh Sanh cũng quay đầu nhìn lại, biểu cảm trên gương mặt lập tức cứng ngắc. Chỉ thấy phía xa, một khuôn mặt trắng bệch, môi mất đi huyết sắc vốn có, thân ảnh thủy lam lảo đảo thất hồn lạc phách, quay đầu chạy đi.
"Nguyệt Tịch!" Thanh Sanh lo lắng thét lên, nhưng người kia đang ở phía xa vẫn chạy đi dường như không nghe thấy tiếng nàng. Thanh Sanh quay đầu, bực tức lóe lên trong mắt, hàng lông mày sắc nét trở nên ngang tàn, nói với Uyển Phi:
"Ngươi cố ý! Tại sao phải hèn hạ như vậy tổn thương nàng?"
"Ta, thay nàng chặt đứt tơ hồng. Nữ tử cung cấm, vốn sinh ra không phải vì những thứ này, cũng không thể chịu được những thứ như vậy. Tình cảm thật tâm, quyến luyến trầm mê, vốn không nên có". Uyển Phi sửa lại vạt váy, xuôi tay mà đứng. Trên mặt biến thành lạnh nhạt, vô tình nói.
"Nàng bề ngoài cương liệt, nội tâm yếu đuối, tội gì phải tổn thương nàng?" Con ngươi Thanh Sanh lóe ra tia lửa, bất đắc dĩ nói.
"Ta tổn thương nàng? Còn ngươi? Trốn tránh như vậy không phải cũng là đang tổn thương nàng sao? Chỉ có chết tâm hoàn toàn mới có thể bắt đầu đoạn mới", Uyển Phi cười khẩy, tàn nhẫn mà nói.
Trong lòng Thanh Sanh đã có Đoan Hậu, nhưng nàng lại không muốn tổn thương Dụ Nguyệt Tịch, nhưng điều nàng không ngờ chính là trốn tránh lùi bước, chung quy cũng là một loại tổn thương.
"Dù sao chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, vì sao ngươi phải nhúng tay?" Trên mặt Thanh Sanh lộ lên vẻ nghi ngờ, nàng không rõ vì sao Uyển Phi phải tốn sức làm chuyện như vậy.
"Cuộc sống lãnh cung vốn không thú vị, tìm chút chuyện tiêu khiển mà thôi", Uyển Phi chớp mắt, vẻ mặt trêu đùa, mị nhãn như tơ, xoay người rời khỏi đình, để lại Thanh Sanh đứng nhìn theo.
Bữa tối, Dụ Nguyệt Tịch vẫn chưa xuất hiện, Thanh Sanh trong lòng có chút bất an, bưng chén canh nấm nấu hạt sen đưa tới cho nàng. Mới tới hành lang đã nghe thấy tiếng nói mềm mại của Uyển Phi, mà xen vào đó là tiếng gầm nhẹ như bị đè nén của Dụ Nguyệt Tịch. 'Ba' một tiếng, truyền đến tiếng khóc nhẹ của Dụ Nguyệt Tịch, tựa như tiếng thổn thức của một con thú bị thương. Thanh Sanh trầm mặc đứng ở cửa cúi nhìn bát canh trong tay, tiến thoái lưỡng nan. Cửa bất chợt mở ra, Uyển Phi vẻ mặt ngưng trọng đi ra, ngẩng đầu thấy Thanh Sanh liền treo lên một nụ cười quyến rũ, mắt nheo lại, tựa như không có chuyện gì xảy ra, dịu dàng nói:
"Nguyệt Tịch tối nay tâm trạng không tốt, ra khuyên ngươi đừng vào. Không bằng, đi phòng ta được không?"
Thanh Sanh để ý thấy vết tay còn đọng lại phiếm hồng bên má nàng, khóe miệng giơ lên, nói:
"Nương nương, mặt người có chút lộn xộn, nên về phòng sửa sang lại đi".
Uyển Phi nghe vậy cũng không có biểu tình gì, đưa tay lên vuốt má, tay trái quấn quanh ôm lấy eo Thanh Sanh, thổ khí như lan.
"Đã nói rồi, sao còn gọi ta nương nương. Nếu còn có lần sau, ta tuyệt đối không để yên cho ngươi". Dứt lời, khẽ cười một tiếng, quay đầu nhẹ nhàng bước đi.
"Nguyệt Tịch, ta mang chút đồ ăn tới cho ngươi..." Do dự liên tục, Thanh Sanh cuối cùng vẫn là đứng ngoài cửa cất lời. Tiếng khóc phía trong nhỏ dần, một lúc sau truyền tới thanh âm Nguyệt Tịch, có chút khàn khàn:
"Thanh Sanh, hôm nay ta không thoải mái, để hôm khác được không?"
Thanh Sanh nghe vậy, thở dài. Cũng chỉ nhẹ giọng đáp lại, "Vạn vật tùy duyên, buồn vui tự tại".
- --Hết chương 13---
Editor lảm nhảm: Vậy là Lâm Mi Nhi đã lộ diện, yêu mị phóng túng mà cổ quái vô tình. Tứ nữ nhân đều lên sàn, sắp có phong ba a, đại nữ chủ cẩn thận ~~