Ngày hôm đó Thanh Sanh ra khỏi núi, vừa vào tới rừng trúc đã nghe được động tĩnh lạ. Hóa ra lại là thị vệ Hoàng thượng phái tới, Thanh Sanh liền một đường đi thẳng tới Tô phủ.
"Tô Mộ Hàn! Kỵ binh của ngươi làm việc sơ hở, rốt cuộc kinh động đến Hoàng thượng rồi a!"
Thần sắc Tô Mộ Hàn phảng phất tia hài hước, "Cố Thanh Sanh, Trưởng công chúa thỉnh Hoàng thượng cho Kỵ binh rút đi, thay bằng Thị vệ, ta cũng không quản được đâu".
Sắc mặt Thanh Sanh trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, "Chuyện của Nhập Họa ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây?"
"Vậy chuyện của Tử Mộc ngày trước, ngươi định tính thế nào?", giọng Tô Mộ Hàn cũng trầm đi.
Ngay tại lúc hai người lâm vào cục diện bế tắc thì một thanh âm mềm mại non nớt đã vang lên ngoài cửa, "Tiểu... tiểu sư phụ!"
Sắc mặt âm trầm của Thanh Sanh đã nhanh chóng tiêu tán, bị thay thế bằng ý cười ôn nhu. Nàng ngồi xuống, mở rộng vòng tay đón lấy dáng người đang nhảy bổ vào lòng mình, nhẹ giọng, "Mộc Tuyết, con lại cao hơn một chút rồi a".
Tô Mộc Tuyết mở to mắt, ánh mắt lấp lánh, đứng thẳng người, "Ngày mai... ngày mai con sẽ lại cao hơn một chút nha!"
"Chỉ biết sư phụ, trong mắt con không có người cha này sao?", ánh mắt Tô Mộ Hàn nhìn nữ nhi cũng mềm đi, dịu dàng mắng.
"Cha, cả cha và sư phụ, Mộc Tuyết đều yêu a..."
Tô Mộc Tuyết lại ngã vào trong lòng Thanh Sanh, giọng nói non nớt thanh duyệt, "Tiểu, tiểu sư phụ, đại sư phụ ở đâu rồi?"
"Vân Khuynh sư phụ còn ở trong núi đây".
"Vậy Mộc Tuyết có thể đi gặp đại sư phụ không a?"
"Tuyết Nhi, con đã hứa với ta trước khi học Phong Ánh kiếm phải học xong Du Long thương, còn nhớ không?", Tô Mộ Hàn ở bên lên tiếng nhắc nhở.
"Dạ... Được thôi...", Tô Mộ Tuyết miễn cưỡng gật đầu, lại quay lại nói với Thanh Sanh,
"Đợi Tuyết Nhi học xong Du Long thương sẽ lại đi tìm sư phụ, ân... còn tới gặp các a di xinh đẹp nữa a...", đôi mắt to tròn lấp lánh, Tô Mộ Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được, được thôi, Đoan di và Trữ di đều rất nhớ con", Thanh Sanh cười đến ôn nhu. Tô Mộc Tuyết sinh ra đã có dung mạo của đại tiểu thư như phấn như ngọc, thông minh lanh lợi, giúp Tô phủ náo nhiệt hơn không ít. Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc cũng đều rất ưng ý đứa trẻ này, khiến cho Thanh Sanh đôi khi cũng không biết làm thế nào.
Nàng dỗ Tô Mộc Tuyết thêm một hồi mới cáo từ Tô phủ, lập tức tới hàng rèn nhận lấy thứ gì đó, sau mới trở về trạch viện ở ngoại ô.
"Sao mấy ngày nay ngươi đều ra ngoài cả ngày như thế chứ, tối muộn mới chịu về", Trữ Tử Mộc thấy nàng đi vào, trách cứ mà loáng thoáng vui mừng.
"Tử Mộc không chịu được vắng vẻ nhàn rỗi sao?", Thanh Sanh hỏi, Trữ Tử Mộc lắc đầu, chỉ nói, "Chỉ cần có ngươi ở bên, đương nhiên là một chút vắng vẻ cũng không".
Thanh Sanh cầm tay nàng, đi về phía phòng Đoan Nhược Hoa.
"Nàng vậy mà lại quen với vắng vẻ tịch mịch, có thể ở trong phòng cả ngày", Trữ Tử Mộc nói, vừa lúc hai người đến trước cửa phòng. Đẩy cửa đi vào, Đoan Nhược Hoa đang ngồi bên bàn, trên tay cầm cuốn sách, một bên là chén trà xanh còn đang nghi ngút khói trắng, cũng giống như khí chất tự tại thản nhiên của người đang ngồi.
"Khụ...", Thanh Sanh ho một tiếng, Đoan Nhược Hoa mới xoay người buông sách. Thanh Sanh nhìn nụ cười của nàng cũng không khỏi càng thêm hồi hộp, cuối cùng vẫn là đi vào, kéo Trữ Tử Mộc ngồi xuống bên cạnh Đoan Nhược Hoa, bản thân lại đứng đối diện hai người. Cảm giác da mặt có chút nóng lên, trù trừ nửa ngày mới mở miệng, "Chuyện này...", hai người đang ngồi nhìn bộ dạng câu nệ không tự nhiên này, đột nhiên thần sắc ai nấy đều không nhịn được mà câu lên ý cười.
Thanh Sanh rốt cuộc vẫn là có thể cất lời, "Tuy là giữa chúng ta tình sâu nghĩa trọng ai cũng đã đều hiểu, nhưng chung quy vẫn cần một danh phận", Thanh Sanh có chút luống cuống lấy từ trong ngực áo hai hộp gấm nhỏ, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn bạc, thiết kế giản đơn mà tinh tế.
"Ở quê hương của ta, nhẫn tượng trưng cho tình ý viên mãn thiên trường địa cửu, một khi đã chấp nhận lời thề, đời này liền không thể xóa đi".
Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc lúc này thu lại tiếu ý, nghiêm túc nhìn người kia. Thanh Sanh chậm rãi quỳ một gối, tay nâng hộp gấm, "Nhược Hoa, Tử Mộc, từ hôm nay những điều ta có được đều là của các nàng, chúng ta ủng hộ mọi quyết định của đối phương, bất kể tương lai có tốt đẹp hay không, dù giàu có hay bần cùng, bệnh tật hay mạnh khỏe ta cũng sẽ đều ở bên, chỉ có cái chết mới có thể tách rời, vậy... các nàng có đồng ý gả cho ta hay không? Ta không có thứ phú quý quyền khuynh thiên hạ, nhưng ta có thể cho các nàng những tháng ngày an nhạc vui vẻ, yêu thương che chở không xa không rời, có thể không?"
Trữ Tử Mộc đỏ vành mắt, lập tức gật đầu rồi. Thanh âm trong trẻo của Đoan Nhược Hoa lúc này cũng run lên, "Chỉ mong có thể không xa không rời, vậy là đủ rồi". Bàn tay trắng noãn thon gầy đưa lên, THanh Sanh luống cuống đến không thể lấy nhẫn ra khỏi hộp, Trữ Tử Mộc cười thành tiếng, búng trán nàng, "Đồ ngốc a!".
Thanh Sanh đeo nhẫn cho hai người xong rồi, cuối cùng nhìn nhẫn bạc trên tay mình đang lấp lánh dưới tia nắng chiều xuyên vào từ khe cửa sổ, trong lòng cũng như ánh nắng, tràn ngập hạnh phúc. Nàng chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại có ngày hôm nay, chưa từng nghĩ xuyên về nơi này lại có thể tìm được hạnh phúc cả đời.
Đoan Nhược Hoa có chút mất tự nhiên rồi, tránh khỏi ôm ấp của Thanh Sanh, khôi phục bộ dáng lạnh lùng trong trẻo, liếc ngang qua Trữ Tử Mộc.
- --
"Ngày mai mở tiệc rồi, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt", Thanh Sanh nắm tay hai người dạo trong trạch viện, ngắm nhìn đèn lồng đỏ treo khắp hành lang cùng với những chữ "Hỉ" cực lớn. Nha hoàn vẫn đang sửa soạn chưa nghỉ, Lâm Mi Nhi, Dụ Nguyệt Tịch, cả Vân Khuynh cùng Nhập Họa cũng đang ở tiền viện, nhìn thấy ba người đi đến đều không giấu được ý cười. Đoan Nhược Hoa vẫn là không được tự nhiên tránh khỏi tay Thanh Sanh, nhưng trên dung nhan lại khó giấu vẻ ngượng ngùng.
"Mũ phượng khăn voan đều đã chuẩn bị xong, tân nương, theo ta thôi", Dụ Nguyệt Tịch vui đến không biết e ngại là gì, trực tiếp lôi kéo Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc vào trong phòng, Thanh Sanh thấy thế cũng muốn cất bước đi theo.
"Mai thành thân rồi, tân lang quan không thể gặp tân nương tử nha, phải không?", Lâm Mi Nhi đưa tay cản nàng lại.
"Ta? Ta cũng là tân nương a!", Thanh Sanh trợn mắt, rồi lại hạ giọng thì thào.
Lâm Mi Nhi đảo mắt, cười đến ám muội, "Ngươi ấy à? Ngươi mặc hỷ phục tân nương chỉ sợ nhan sắc kém không chỉ một phần đâu, tốt nhất vân là không nên tự làm khó mình, an phận làm tân lang đi thôi...". Ngày thường Thanh Sanh xuất môn ra ngoài đều mặc nam trang, ở trong phủ cũng có lúc mặc nữ trang, nhưng quả thật khó so với Trữ Tử Mộc cùng Đoan Nhược Hoa. Nếu so nữ trang thì nàng có phân ảm đạm thất sắc, nhưng nếu nàng mặc nam trang thì lại cho ra một phong vị khác, thản nhiên tự tại, cho nên hầu như nàng vẫn là mặc nam trang thì hơn. Đối với loại chuyện nhỏ nhặt này Đoan Nhược Hoa đã sớm thờ ơ chẳng để tâm, mà Trữ Tử Mộc lại dùng ngữ điệu câu nhân nói với Thanh Sanh, chỉ cần là ngươi thì bộ dạng nào ta cũng đều thích.
Nhập Họa đứng một bên che miệng cười trộm, Vân Khuynh cũng mang dáng vẻ hài hước.
"Ta lại muốn xem xem, Vân Khuynh tới ngày ấy sẽ như thế nào đây?", Thanh Sanh thản nhiên ném tới một câu, Nhập Họa cùng Lâm Mi Nhi đều bất giác nhìn về phía Vân Khuynh, lại chỉ thấy nàng đỏ mặt, nháy một cái đã chẳng thấy bóng người.
"Ta nói a, tảng đá nhà ngươi tại sao vẫn cứ như thế mãi chứ?", Lâm Mi Nhi bất đắc dĩ thở dài.
"Đó là đã khá hơn không ít rồi a!", Nhập Họa mở miệng phản bác, lại nhớ đến đêm qua liều chết triền miên, liền không tự chủ được mà đỏ mặt, bước chân cũng tăng tốc rời khỏi.
"Ôi chao, hôm nào ta phải đi nghe ngóng thôi", Lâm Mi Nhi đột nhiên rất hưng trí.
"Ngươi không biết sợ a? Vân Khuynh nhất định sẽ giết ngươi", Thanh Sanh ném cho nàng một cái liếc mắt.
"Chỉ trách ta quá rảnh rỗi... Xem ra ta với Nguyệt Tịch cũng nên thành thân sớm thôi...", Lâm Mi Nhi cảm thán một câu, ánh mắt long lanh lưu chuyển.
- --Hết chương 160---
Editor lảm nhảm: Cầu hôn rồi, cho danh phận chính thức rồi nhaaa. Quả là một chặng đường dài mới có ngày hôm nay, cuối cùng thì sóng gió cũng qua hết rồi:v Còn 3 chương nữa là hết phim, phải chào tạm biệt và hẹn gặp lại ời:)))
Sóng gió chính thức đến với nhà đài, nhà đài không hiểu bản thân sẽ phải đối mặt với 2 chương H+++ thế nào đây a~~~