Cung Loạn Thanh Ti

Chương 26: Thanh Trúc Đi Rồi...




Ngày hôm sau, Cảnh Đồng đế ngự giá Mộc Hà cung. Trên mặt Trữ Quý phi tràn đầy nụ cười, lại bày ra vẻ uỷ khuất, “Hoàng thượng đã mấy ngày rồi không tới, chẳng lẽ không nhớ đến hoa sen cao của người sao”, Cảnh Đồng đế trên mặt tươi cười, vỗ vỗ tay nàng ôn nhu nói:
“Đương nhiên là trẫm rất nhớ, mấy ngày không tới thăm Quý phi, sợ là nàng oán giận trẫm rồi”.
Bàn tay trắng nõn lấy một miếng bánh hoa sen đưa tới bên miệng Hoàng thượng, tỏ vẻ cười giận, “Một ngày không gặp dài như ba thu, mà Tử Mộc cũng đã không đếm được đã qua mấy thu rồi”. Hoàng thượng vốn là đa tình, rất thích tửu sắc, nghe lời này vào tai không khỏi cực kỳ vui mừng, ngón tay vuốt vuốt chóp mũi Trữ Tử Mộc.
“Miệng ngọt như mật, làm cho bánh cũng mất mùi vị rồi đây”, Cảnh Đồng đế bắt lấy tay Trữ Tử Mộc, do dự một lát mới nói:
“ Mấy ngày trước trẫm tới Trường Trữ cung đón Hoàng hậu phục vị, liền bồi nàng mấy ngày”.
Trữ Quý phi cướp lời, nói, “Thần thiếp có nghe qua, Hoàng hậu xa cách lâu ngày, nay tận tình chăm sóc người cũng là việc đáng mừng”. Hoàng thượng nghe lời ấy, không khỏi nghĩ đến Đoan Hậu trước kia luôn để ý tuân thủ lễ nghi, tương kính như tân lại đạm bạc xa cách, mà nay dung nhan luôn ẩn tình, tự biến thướt tha, giống như là....
“Có lẽ là thời gian ở Trường Trữ cung quá lâu nên tư niệm Hoàng thượng, tình khiếu cũng được mở ra”, Trữ Quý phi đánh gãy dòng suy nghĩ của Cảnh Đồng đế, nàng thấy được trên mặt hắn lộ vài tia tức giận, biết hắn đang sinh nghi trong lòng. Đưa một miếng bánh lên bên miệng, hắn miễng cưỡng cười cười tiếp nhận, nhưng trong lòng thì không hề thoải mái.
“Trẫm vốn có ý định, bây giờ Hoàng hậu đã hồi cung rồi, vậy thì toàn quyền quản lí lục cung đương nhiên là trao lại cho nàng. Chuyện này cứ tạm hoãn mấy ngày, để cho nàng có thời gian nghỉ ngơi đã”, Trữ Quý phi cũng chỉ gật đầu cười nhẹ, phân phó dâng trà. Thanh Sanh bê khay trà từ ngoài tiến vào, mắt quét lên, chỉ thấy Hoàng đế một thân long bào màu trắng, đường thêu chỉ vàng, đầu đội mũ miện Kim Long Bạch Ngọc, gương mặt ôn hoà, đường nét rõ ràng, phong thái bớt một phần uy nghiêm của Thiên tử, nhiều hơn một phần phong độ của văn nhân nhã sĩ.
Khi ấy Tiên hoàng Cảnh Hoằng đế vốn là lập trưởng Hoàng tử do Hoàng Thái hậu hạ sinh, Chu Nguyên Võ làm Thái tử. Cảnh Đồng đế Chu Nguyên Thế là Hoàng tử do Quý phi sinh, thuở nhỏ yêu thi thư, bản tính đa tình gió trăng, không có chí lớn làm vua trị vì thiên hạ, cũng không có hứng thú vương quyền. Năm đó vì một khúc “Nguyệt Vũ” mà nổi danh khắp chốn kinh thành phồn hoa, nữ tử vẫn thường nhắc đến hắn như Ngọc Tiêu công tử. Mà ít lâu sau Thái tử bị điều tra ra âm mưu âm thầm tập hợp đảng kín mưu lợi riêng, tham vọng ngút ngàn, đương nhiên là Tiên hoàng nổi giận lôi đình, lập tức phế đương kim Thái tử, đem vị trí Thái tử truyền lại cho Chu Nguyên Thế. Tuy uy quyền chưa mạnh nhưng trong gần mười năm tại vị, cũng là thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
Thanh Sanh rũ mắt, tiến lên dâng trà. Lúc nàng vòng qua trước Trữ Quý phi còn cố ý đi vòng ra xa một chút, tránh đi phạm vi chân nàng có thể với tới. Trử Tử Mộc thu động tác của nàng vào mắt, trong lòng tự hiểu vì sao, một nụ cười không tự chủ mà treo lên khoé miệng. Hoàng đế nhìn thấy, trong lòng ngứa ngáy, nụ cười thuỳ mị vô hại như của nữ tử bình thường, hắn như được mở mang tầm mắt, mở miệng trêu đùa,
“Quý phi cười như vậy rất đẹp, thật là không bao giờ làm trẫm thất vọng”.
“Hoàng thượng quá coi trọng Tử Mộc rồi, chỉ sợ người không cần thần thiếp hầu hạ”, Trữ Quý phi đưa tay áo che miệng, cười cười.
Cảnh Đồng đế điểm nhẹ trán nàng một cái, “Vị trí Tử Mộc trong lòng trẫm, không ai có thể thay thế”, Trữ Quý phi bày ra bộ dáng thẹn thùng, cười duyên không dứt. Thanh Sanh đang đứng một bên chỉ thấy chướng mắt đến cực điểm. Buổi tối, Cảnh Đồng đế lưu lại Mộc Hà cung, Trữ Quý phi không rảnh bới lông tìm vết nàng, nàng thoải mái thả lỏng.
————
Tuyết rơi nhiều làm cho tiết trời lại càng rét đậm, một cành hồng mai vươn ra theo góc tường, phá lệ kiều diễm. Trong hậu viện, Thanh Sanh đang quét tuyết. Nàng đứng giữa trời tuyết nơi hậu viện, đưa mắt nhìn ra ngoài thành cung, ánh mắt xa xăm mơ hồ. Tự do ngoài kia tốt đẹp biết bao, mà bản thân lại khốn đốn trong này. Bỗng nhiên nổi lên tư niệm không dứt, lúc này nếu là đang ở Trường Trữ cung, mọi người chắc là đang ngồi quanh bàn tiệc, cùng nhau thưởng rượu mai, cười đùa vui vẻ biết mấy... Huyễn tưởng thật quá khác với hiện thực thống khổ. Lúc Hãn Vân xông vào hậu viện, nàng vẫn còn đang ngửa đầu nhìn trời tuyết, bộ dáng mê man.
Thần sắc Hãn Vân đầy lo âu, hai mắt đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng không thể nói. Thanh Sanh quay đầu, thấy Hãn Vân liền vô cùng hào hứng kéo tay nàng qua,
“Trời tuyết đẹp quá, Hãn Vân, nếu như lúc này có một nồi lẩu thì quá tốt đẹp a. Ân, Thanh Trúc cũng rất thích ăn lẩu cá nha...”
“Thanh... Thanh Sanh...”
Thanh Sanh thấy nàng như vậy, trong lòng nóng lên, không ngừng hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Hãn Vân ngữ khí trầm trọng, nói đứt quãng,
“Thanh Trúc... nàng.... Thanh Trúc...đi rồi...”
Mặt Thanh Sanh lập tức tái đi, trắng bệch như tờ giấy, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười cứng ngắc bên khoé miệng, hỏi lại,
“Nàng... đi rồi? Đi đâu? Sao ngươi nói năng không rõ ràng thế a?”
Hãn Vân nghẹn ngào nấc lên, thanh âm lí nhí mà như trời giáng bổ xuống đầu Thanh Sanh, “Hôm nay, Thanh Trúc... rơi xuống Huyền Thanh hồ, lớp băng mỏng trên mặt hồ vỡ ra... Cứu không kịp, lúc đưa nàng lên được,... nàng đã đi rồi”.
“Huyền Thanh hồ cách Trường Trữ cung xa như vậy, nàng đi đến đó làm gì. Chắc chắn là có nhầm lẫn, ta không tin...” Mặt Thanh Sanh hiện thần sắc lo âu, chân mày nhíu chặt. Nàng không tin, cũng không muốn tin.
“Ngày đó Hoàng Hậu nương nương được phục vị, đem theo cả Thanh Trúc tới Phượng Tê cung. Huyền Thanh hồ kia... chính là ngay gần Phượng Tê cung”, lời này lọt vào tai làm cho Thanh Sanh hoa mắt, trước mắt tối sầm, lảo đảo quay người hướng cửa cung chạy đi, như phát điên, bước chân càng ngày càng nhanh.
Phượng Tê cung hiện ra, làm nàng nhớ phảng phất nhớ lại đêm đó, làm cho Thanh Sanh có chút choáng váng. Nàng xông vào cửa cung, gập người thở không ra hơi. Đang định hỏi Thái giám cho truyền, lại nghe tiếng nữ tử gào thét chói tai cùng tiếng khóc lóc cầu xin từ bên trong truyền ra.
“Hoàng thượng tha mạng, Thanh Trúc trượt chân rơi vào Huyền Thanh hồ là vô ý thôi, nô tì oan uổng a...”.
Lời này như xác nhận lời Hãn Vân nói là thật, làm cho đầu gối Thanh Sanh mềm nhũn, phủ phục quỵ xuống, gương mặt vô thần đầy đau thương. Thanh Trúc, tỷ tỷ đã hứa sẽ chiếu cố muội cả đời, tại sao lại trở nên như vậy...
“Tất cả thị vệ và cung nữ đều tận mắt nhìn thấy ngươi đẩy Thanh Trúc rơi xuống hồ. Còn dám nguỵ biện, đánh cho trẫm!”, Cảnh Đồng đế Chu Nguyên Thế ngồi phía trên đại sảnh, thánh nhan tức giận, tàn nhẫn nhìn từng gậy rơi xuống người nữ tử phía dưới, quần áo nàng rách nát, máu tươi túa ra.
“Quả thật đúng là trong mắt không coi vương pháp ra gì, to gan hạ thủ với cung nữ Phượng Tê cung. Ngươi mau nói, vì sao làm như vậy, là ai sai khiến? Không nói, trẫm lấy mạng ngươi!”, Cảnh Đồng đế lên giọng, long uy dồn dập làm cho nữ tử phía dưới run rẩy, đôi môi ngập ngừng,
“Nô tì muốn báo thù cho Bảo Thước, vì Thanh Trúc kia mà nàng phải chết... nô tì... chỉ là muốn lấy mạng đền mạng”, giọng nói lí nhí run rẩy.
“Lý công công, Bảo Thước là người nào?”, Cảnh Đồng đế quay đầu hỏi, Lý công công tiến tới muốn nói lại thôi.
“Bảo Thước...”, “Có gì khó nói? Ngươi cứ nói, đừng ngại”, trên mặt Cảnh Đồng đế hiện lên vẻ nghi hoặc, còn có tức giận mơ hồ.
Thục Phi bên cạnh chậm rãi tiến lên. Sau khi nàng nghe chuyện lập tức tới Phượng Tê cung, tóc mây vẫn còn đang tản ra, so với Đoan Hậu lạnh lùng cao quý thì nhiều hơn vài phần dịu ngoan. Hé môi khẽ nói,
“Hoàng thượng, Bảo Thước là nô tỳ cấu kết với Thiên Quý nhân vu oan giá hoạ cho Hoàng Hậu nương nương, vừa mới bị đánh chết vài ngày trước”.
“Như vậy tiện tì kia làm việc ác bị vạch trần, trừng phạt đúng người đúng tội, mà ngươi rốt cuộc lại mang hận ý hạ sát cung nữ của Hoàng hậu”, Hoàng đế giận tím mặt, gằn giọng.
“Người đâu! Kéo tiện tì này đi, ban nhất trượng hồng, đánh chết cho trẫm!”.
“Thần thiếp có tội, mong Hoàng thượng trách phạt”, Thục Phi ngoan ngoãn quỳ xuống, mà Hoàng thượng thấy nét mặt nàng nhợt nhạt nhu nhược thì sinh lòng thương hương tiếc ngọc, giọng nói hoà hoãn đi,
“Từ sau khi sinh non thân thể nàng vẫn không tốt, trẫm đã nói là nói gì cứ nói, không cần phải quỳ. Mà nàng thì có tội gì?”, Thục Phi vẫn như cũ không đứng dậy, bày ra sắc mặt buồn bã,
“Bảo Bình và Bảo Thước tỷ muội tình thâm, vì quá bi phẫn mà hành động bừa bãi, nhỡ tay không kìm chế được mà đẩy Thanh Trúc. Không quản giáo được nô tỳ trong cung vốn là lỗi của thần thiếp, mong Hoàng thượng anh minh phạt cả thần thiếp mới công bằng”.
Hoàng thượng nghe thế thì thở dài, hại chết cung nữ của Hoàng hậu, đương nhiên là để Hoàng hậu xử lí, lại không đành vì một cung nữ mà xuống tay trách phạt Thục Phi. Thục Phi dịu dàng nhu nhược, Đoan Hậu nghe vậy cũng đọc được ý tứ, mở miệng nói đỡ cho Thục Phi.
“Tội chết có thể miễn, nhưng còn một số vấn đề chưa rõ, kia...”, vừa nói vừa nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn còn do dự liền quỳ xuống, trong đầu tự nhủ không thể để cho Thanh Trúc chết một cách vô ích. Thấy nàng quỳ xuống, chân mày Cảnh Đồng đế nhảy lên, nói, “Hoàng hậu, nàng cứ đứng lên mà nói”.
“Hoàng thượng, chuyện này có chút kỳ quặc, thần thiếp chưa hiểu, mong Hoàng thượng thẩm tra”, Đoan Hậu khẽ giương mắt, vẻ mặt tự giữ lạnh nhạt nhìn hắn.
“Hoàng hậu chưa hiểu chuyện gì?”, Cảnh Đồng đế biết nàng muốn tra hỏi đến cùng, không khỏi nổi lên phần giận.
“Bổn cung hỏi ngươi, là ngươi hẹn Thanh Trúc đến Huyền Thanh hồ, sau đó hạ thủ với nàng?”, Đoan Hậu hướng về phía Bảo Bình hỏi.
“Bảo Bình gật đầu, thú nhận không chờ đợi, chỉ là lẩm bẩm nói, “Nô tì cùng Bảo Thước vô cùng thân thiết, nhất thời hồ đồ, mong Hoàng thượng tha mạng”.
Đoan Hậu sai Vân Khuynh trình lên một tờ giấy, chữ viết xinh đẹp nắn nót. Vân Khuynh bẩm báo,
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thanh Trúc không biết chữ, khi đó nhận được bức thư thì đưa tới nhờ thần thiếp giúp đọc nàng nghe”. Đoan Hậu đưa tờ giấy giơ ra trước mặt Bảo Bình,
“Ngươi đọc to lên”.
Sắc mặt Bảo Bình do dự khó xử, Thục Phi nhìn thấy thì ánh mắt hiện lên vẻ bối rối. Bảo Bình đưa tay run run ra, lí nhí đọc từng chữ,
“Giờ Thân hôm nay, tới Huyền Thanh hồ có việc cần thương lượng”.
Sắc mặt Cảnh Đồng đế tràn ngập vẻ khó hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy nét chữ phía sau giờ giấy thì nét mặt biến xanh mét.
Đoan Hậu ung dung tiến đến, giật lấy tờ giấy trong tay Bảo Bình. Mặt không đổi sắc đảo ngược tờ giấy, nói,
“Ngươi cầm giấy ngược rồi. Căn bản là ngươi hoàn toàn không biết chữ, thành thật khai báo cho bổn cung, là ai chủ mưu?”
Sắc mặt Bảo Bình đại biến, lập cập bò lên, không ngừng dập đầu xuống nền đá, “Cầu xin Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng cho nô tì a...”
Cảnh Đồng đế mím chặt môi, thần sắc tàn nhẫn, “Thật to gan, hoá ra là lập mưu giết hại cung nữ, xem ra là ngươi không muốn sống nữa!”. Cùng lúc, mặt Thục Phi trắng như tờ giấy, mắt đột nhiên loé lên, quay sang phía Bảo Bình lớn tiếng hét,
“Ngươi mau khai ai là đồng mưu, không khai, hoạ đến gia môn!”, Bảo Bình nghe lời ấy, mặt như dại đi cắt không còn một giọt máu, liều mạng dập đầu xuống nền đá. Trên trán tuôn ra máu tươi, lệ rơi đầy mặt, lớn tiếng gào lên,
“Hoàng thượng, nương nương, là nô tỳ sai người viết giấy, còn chủ mưu... chủ mưu gọi nàng tới đều là do nô tỳ gây nên, đều là ân oán cá nhân, không liên quan đến ai khác. Hôm nay... hôm nay nô tì trả mạng này cho Thanh Trúc”, dứt lời, đứng bật dậy hướng cột trụ chạy tới đập đầu. Chậm rãi khuỵu xuống, máu tươi lan tràn, đỏ tươi chói mắt.
—-Hết chương 25—-
Editor lảm nhảm: Cái chết của Trúc tiểu mụi mới chính thức nổ ra trận chiến cùng ti tỉ vấn đề sau này... Tui mừng qá xá, rốt cuộc lết tới chương này, gay cấn rồi đơi:vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.