Cung Loạn Thanh Ti

Chương 27: Âm Mưu




Thấy Bảo Bình tự vẫn, Cảnh Đồng đế vốn là người thương hương tiếc ngọc, thấy nữ tử hương tiêu ngọc vẫn cũng bớt mấy phần tức giận, phẩy tay cho người khiêng thi thể nàng đi. Giờ phút này hắn cũng không còn hăng hái tra hỏi, đứng lên muốn bãi giá Càn Đức cung.
"Hoàng thượng, thần thiếp còn điều muốn nói", Đoan Hậu cúi đầu chậm rãi nói, giọng nói vẫn đạm bạc mát lạnh như cũ.
"Hoàng hậu còn có chuyện gì?"
Chuyện sống chết của nô tì chẳng qua là chuyện nhỏ, lần này náo loạn đến như vậy, còn làm ảnh hưởng đến tâm trạng Thục Phi, nghĩ đến đây trong lòng Cảnh Đồng đế đã khó chịu rồi. Thấy Đoan Hậu đến nước này vẫn không muốn bỏ qua, hắn không khỏi có vài phần tức giận, mà Đoan Hậu làm như không thấy, chỉ tiếp tục không nhanh không chậm mà nói:
"Ngày đó thần thiếp bị Thiên Quý nhân vu oan sử dụng vu cổ ám toán làm cho Thục Phi sinh non...", Cảnh Đồng đế nghe đến đây liền giơ tay ý không muốn nàng nói tiếp. Thai kia đã tới tháng thứ tư mà vẫn không thể sống sót, vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng hắn, không thể động chạm tới.
"Ngày đó Hoàng hậu không giải thích gì, hôm nay cần gì phải nhắc lại chuyện xưa?", hoàng đế nghĩ đến hoàng tử không thể ra đời kia mà ánh mắt có chút đau xót.
"Chuyện vu cổ là chuyện yêu đạo tà thuật, cần phải làm rõ. Việc Thục Phi đẻ non thần thiếp cảm thấy vô cùng kỳ quặc, đã âm thầm phân phó điều tra rõ chuyện ngày đó", Đoan Hậu vừa nói vừa liếc qua Thục Phi.
Thục Phi nghe vậy, trên mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh, chỉ là tay bàn tay giấu dưới ống áo đã sớm run lên.
"Lúc ấy Lưu Thái y là người được phân phó chăm sóc cho Thục Phi trong thời gian nàng mang thai, mà nay Lưu Thái y đã cáo lão về quê, kiểm chứng có chút khó khăn", Đoan Hậu chậm rãi nói làm cho Cảnh Đồng đế có chút mất kiên nhẫn, cắt đứt lời nàng,
"Thục Phi bởi vì bị vu cổ hãm hại mà tâm trạng luôn không yên, ảnh hưởng tới thai nhi mà cuối cùng sinh non. Chuyện này thì có quan hệ gì tới Lưu Thái y?"
"Truyền Ngô Thái y vào đây", Đoan Hậu liếc nhìn Vân Khuynh, truyền ý tứ cho nàng.
Hoàng đế vốn không có tâm trạng, đang muốn phát tiết, mà nhìn vào đôi mắt Đoan Hậu, ánh mắt trong suốt như nước chiếu lên thân ảnh của mình, hắn không tự chủ được mà nuốt lời xuống. Ngô Thái y được truyền vào, nhìn qua thấy đang còn trẻ tuổi, lần đầu thấy Hoàng thượng, thân thể hắn khẩn trương mà run lên.
"Ngô Thái y, có đúng ngươi đã nhìn thấy phương thuốc Lưu Thái y kê lúc đó?", Ngô Thái y khẽ gật đầu, lấy một tờ giấy từ trong ngực áo.
"Khi ấy thần ở Thái Y viện, theo Lưu Thái y chẩn bệnh. Lưu Thái y y thuật cao siêu, cho nên tất cả các đơn thuốc thần đều giữ lại, sao chép nghiên cứu".
"Vậy trong tất cả những đơn thuốc ngươi từng chép, liệu có đơn nào bất thường hay không?", Ngô Thái y nghe vậy, do dự một lát,
"Ngày đó Lưu Thái y kê cho Thục Phi nương nương một đơn thuốc giữ thai, khi ấy thai nhi còn chưa đầy ba tháng. Trong đơn còn bỏ thêm lá ngải, mà dược tính của lá ngải là cực mạnh, thường dùng để cầm máu trong những trường hợp thai phụ bị băng huyết, trong trường hợp này thì dùng lá ngải rất hiệu quả. Mà nếu thai phụ đã bị băng huyết phải dùng lá ngải để cầm máu, vậy thai nhi chắc chắn sẽ không thể giữ được..."
Thần sắc Cảnh Đồng đế theo lời Lưu Thái y mà càng ngày càng ngưng trọng. Thục Phi thần tình không yên, thân hình run rẩy quỳ xuống, hai hàng nước mắt trào ra.
"Hoàng thượng... khi thai nhi chưa đầy ba tháng, thái y có nói thai nhi như là không ổn định, có lẽ sẽ không thể sống... Mà thần thiếp không muốn đánh mất hài tử kia, đã nói với hắn kê cho đơn thuốc kéo dài sự sống cho thai nhi...", dứt lời đã ngã trên mặt đất, sớm khóc không thành tiếng.
"Hoàng hậu sao lại muốn nhắc lại chuyện cũ, khác nào xát muối lên vết thương của Thục Phi?", hai mắt hoàng đế cũng đỏ lên, thần sắc cực kỳ bi ai, có chút oán giận.
"Hoàng thượng, người đã từng nói sẽ đòi cho Nhược nhi một công đạo", Đoan Hậu tiến lại gần, môi đỏ khẽ hé, thanh âm biến ôn nhu triền miên, làm cho Cảnh Đồng đế không thể kháng cự được mà quanh quẩn bên trong.
"Thục Phi ngay từ tháng thứ ba đã biết thai nhi không thể sống tiếp, vậy mà dùng thuốc kéo dài đến tháng thứ tư, đợi Hoàng thượng hồi cung mới cố ý dựng lên vở kịch sinh non, mà chính khi ấy cung nữ cũng tìm ra đồ vật liên quan đến vụ vu cổ trong tẩm cung của thần thiếp. Thật là trùng hợp đến khó tin a...", Đoan Hậu dứt lời, mặt Thục Phi trắng xanh, ngay tại chỗ gào khóc lên.
"Thần thiếp tuyệt đối không hãm hại Hoàng Hậu nương nương, xin Hoàng thượng minh xét", hoàng đế đã biết trong lòng Đoan Hậu quyết điều tra tới tận cùng, không còn cách nào khác sai người lập tức tới tẩm cung Thục Phi lục soát, sau thời gian nửa chung trà thị vệ hồi báo đã tìm ra vật liên quan đến vụ vu cổ. Thục Phi cúi đầu khóc lóc thảm thiết, mà Cảnh Đồng đế trong mắt nổi lên thất vọng cùng tức giận,
"Thục Phi sinh hạ cho trẫm trưởng Hoàng tử, công lớn nối dõi cơ đồ đại Chu, trẫm chưa từng bạc đãi ngươi, mà ngươi rắp tâm hãm hại, đầy bụng quỷ kế", sắc mặt giận dữ đỏ bừng.
"Kế vu oan giáng hoạ, nham hiểm ác độc, lấy cái chết của hài tử trong bụng làm phương tiện hãm hại Hoàng hậu, lần này tuyệt không thể tha!", Cảnh Đồng đế phất tay áo, ngay lập tức sai người viết chiếu chỉ phế phi, ban rượu độc tại chỗ. Thục Phi thấy Hoàng đế bỗng nhiên tuyệt tình, khóc không thành tiếng,
"Hoàng... hoàng thượng... người, nghĩ đến Hoàng tử còn nhỏ,... không thể... hắn không thể... không có mẫu thân a....", Cảnh Đồng đế thần sắc hơi trì hoãn, nghĩ đến lúc Thục Phi hạ sinh Hoàng tử đau đớn một ngày một đêm, thiếu chút nữa thì mất mạng. Khi đó hắn đứng ngoài điện, tiếng khóc nỉ non của hài tử truyền ra ngoài, khi hắn ôm lấy thân thể bé nhỏ của hài tử vào lòng, tim hắn cũng mềm đi. Kia là con hắn, thừa hưởng huyết mạch thiên tử của hắn. Kia là người, khi đó khuôn mặt tái nhợt ôm hài tử của hắn vào lòng, mà cũng ngay bây giờ, cũng vẫn là khuôn mặt tái nhợt, quỳ dưới chân hắn, dập đầu xin một con đường sống. Cảnh Đồng đế bắt đầu lung lay do dự rồi lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Đoan Hậu vang lên, như mặt hồ tĩnh lặng mà hàn ý toả bốn phía.
"Trưởng Hoàng tử nhỏ tuổi mà đã thông minh nhạy bén, tương lai sẽ được chọn làm Thái tử. Nếu có một mẫu thân hiểm ác, e rằng ngày sau sẽ khó thành minh quân".
Lời vừa nói ra làm cho thân hình Thục Phi chấn động, nụ cười thê thảm, nước mắt tuôn như vỡ đê. Hai tay nàng tì xuống, liên tiếp dập đầu,
"Đúng vậy... Lân nhi thông minh lại nhạy bén, mà lại có mẫu phi như nô tì, quả là không tốt lành... Vậy sau khi nô tì đi rồi, mong Hoàng thượng đối xử tử tế với hắn".
Dứt lời, đột nhiên bật dậy lao về phía Thái giám cướp lấy chén rượu độc trên khay, một hơi uống vào, không lâu sau co quắp ngã xuống đất.
"Trưởng Hoàng tử chuyển cho Đoan Hậu nuôi dưỡng, sau này là Thái tử đại Chu, nàng yên tâm đi đi...", Cảnh Đồng đế nói nhẹ, cũng có là chút không đành lòng nhìn kết cục của Thục Phi như vậy. Thục Phi nghe vậy mới an tâm nhắm mắt.
Cảnh Đồng đế lặng đi chút, xoa xoa thái dương, trong lòng quá mệt mỏi, nhanh chóng bãi giá Càn Đức cung. Đoan Hậu nhìn tàn dư hỗn loạn trên đất, con ngươi thoáng hiện sóng, mà chỉ thở ra một hơi, xoay người trở về tẩm cung.
"Tính toán không sai", Đoan Hậu nói với Vân Khuynh bên cạnh.
Vân Khuynh cúi đầu, "Tất cả đều thuận lợi, thừa dịp cung nữ hỗn loạn nô tì đã phân phó người mang đồ để dưới giường nàng".
"Chứng cứ đã bị nàng sớm tẩu tán, không làm như vậy sợ là không vạch trần được nàng", Đoan Hậu gật đầu nói.
"Thu xếp cho Thanh Trúc đi...", Đoan Hậu dừng lại, muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới sâu xa nói tiếp,
"Còn có... để cho nàng vào đi".
Vân Khuynh lĩnh mệnh, đang định xoay người lại nghe nàng đột nhiên hỏi một câu, "Nàng sẽ oán ta sao?"
"Nàng sẽ hiểu khổ tâm của nương nương".
Đoan Hậu xoay người đi vào trong, hai tay không tự chủ được mà run lên, sắc mặt tái nhợt, có chút choáng váng phải tựa lấy cạnh bàn. Thanh Sanh, ngươi vạn lần không nên oán ta, không nên...
Thanh Sanh thất thần đứng ngoài cổng lớn, lắng nghe một hồi cuồng loạn bên trong truyền ra. Sau cùng, thấy thị vệ lần lượt đưa thi thể Bảo Bình và Thục Phi đi ra, Vân Khuynh cũng theo sau. Vân Khuynh hướng mắt vào trong sân, Thanh Sanh nhìn theo, thấy được thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, làn da trắng bệch không chút sức sống. Nàng chân đứng không vững, nghiêng trái nghiêng phải chạy qua.
"Thanh Trúc, tỉnh lại, tỷ tỷ tới rồi, mau tỉnh..."
Nước mắt nóng hổi trào ra không ngừng. Nàng vỗ về mặt Thanh Trúc, bàn tay ấm áp không sao truyền nhiệt tới được cho khuôn mặt lạnh như băng. Nàng cởi ngoại sam ra choàng lên người Thanh Trúc, cúi gục xuống cỗ thân thể vô tri, lạnh toát, tựa như ôm khối băng trong ngực. Môi Thanh Sanh cũng tái đi, lẩm bẩm,
"Thanh Trúc ngoan, lạnh lắm phải không.... Tỷ tỷ vẫn ở đây"
Vân Khuynh nhìn vậy thập phần không đành lòng, cởi ngoại sam trên người xuống choàng lên vai Thanh Sanh, mà nàng lại trực tiếp lấy xuống đắp lên người Thanh Trúc.
"Thanh Trúc a, con bé sợ lạnh nhất, tay chân luôn bị lạnh đến phát đau...", Thanh Sanh vừa nói vừa cười, mà nụ cười còn khó coi hơn khóc. Vân Khuynh lúc này cũng rưng rưng rồi, Thanh Trúc luôn khả ái hoạt bát, lại hiểu chuyện, mà bây giờ...
"Thanh tỷ tỷ, trong cung đây tỷ tỷ đối tốt với muội nhất, tên Thanh Trúc này cũng là do tỷ tỷ đặt, ta hy vọng tỷ tỷ có thể..." Lời Thanh Trúc nói như văng vẳng bên tai, mà người thì đã nằm đây nhắm chặt hai mắt.
"Thanh Trúc a... Ta còn muốn làm sinh nhật cho muội, muội thích ăn cánh gà chiên phải không... ta đã hứa sẽ làm cho muội ăn thật nhiều... Sao có thể như vậy... Ta cũng chỉ có mình muội a...", Thanh Sanh phủ phục xuống, khóc đến thảm, lời nghe vào tai vô cùng đau lòng. Thanh Trúc là người đầu tiên nàng biết ở thế giới này, là người duy nhất nàng hoàn toàn bỏ xuống phòng bị cùng tâm sự, hoàn toàn tin tưởng.
Vân Khuynh không đành lòng, tiến đến muốn kéo Thanh Sanh ra. Tóm lấy cổ tay nàng mà giật mình kinh ngạc, cổ tay nàng gầy đến như chỉ có da bọc xương.
"Nương nương đã phân phó hậu táng Thanh Trúc rồi, ngươi đừng như vậy nữa".
Thanh Sanh hai mắt đỏ bừng, miễn cưỡng rã rời đứng lên, yên lặng nhìn Vân Khuynh, trong mắt hiện lên tâm tình phức tạp. Người trước kia luôn đầy sinh khí, thẳng thắn ngạo nghễ như trúc mà giờ đây đã gầy gò đơn bạc, hai vai thu lại, nặng nề không thể chối cãi. Hiện giờ đây bao nhiêu ức chế cùng thương tổn trong lòng đã không còn cách nào che giấu mà phô bày ra. Nàng lau nước mắt trên mặt, kiên định chậm rãi hỏi,
"Cô cô, Thanh Sanh có lời muốn hỏi, liệu cô cô có thể thành thật trả lời hay không?". Vân Khuynh nhìn nàng, khẽ đáp,
"Ngươi cứ hỏi".
"Vì sao Thanh Trúc đến Phượng Tê cung, mà người này vì sao mưu Thanh Trúc?"
"Khi đó Thanh Trúc ở Trường Trữ cung bắt được Bảo Thước đang lén chôn đồ vu cổ, nương nương sợ nàng liên luỵ gặp nạn nên dẫn nàng đến Phượng Tê cung, vậy mà vẫn không tránh được độc thủ", Vân Khuynh chậm rãi đáp.
"Thanh Trúc luôn cẩn trọng, không bao giờ quan tâm đến chuyện thị phi, tại sao đột nhiên lại liên quan?", đến đây Vân Khuynh chần chừ,
"Hoàng Hậu nương nương gây sức ép, Bảo Thước mới phản chủ, khai báo cho nương nương âm mưu của Thục Phi. Lần này vạch trần được nàng cũng là tương kế tựu kế, thật giả lẫn lộn, vì nàng vốn tẩu tán hết chứng cứ rồi. Bày ra kế này, trả lại trong sạch cho nương nương, mà cũng là vì ngươi. Hôm đó ngươi nhận hành hạ ở Mộc Hà cung, mà nương nương chỉ có được phục vị, lấy lại được quyền lực mới có thể bảo vệ ngươi. Thanh Trúc, vì ngươi mà cũng phối hợp diễn một tràng này".
Mặt Thanh Sanh không còn một giọt máu, biểu cảm cứng ngắc như tượng, Thanh Trúc rốt cuộc là vì nàng, vì nàng mà mất mạng. Nhận thấy ánh mắt Vân Khuynh di chuyển, nàng cũng quay đầu nhìn lại. Thân ảnh kia, một thân hoàng bào chói lọi, bách điểu vân phượng, trâm kim phượng dát vàng nạm ngọc xuyên qua tóc đen búi cao, hoa lệ lãnh ngạo. Đoan Nhược Hoa như vậy, đối với nàng vô cùng xa lạ. Cảm nhận được một cỗ lạnh như băng trong mắt nàng, mà thần tình xa cách, Thanh Sanh lại càng thâm trầm lạnh lẽo. Rốt cuộc là hai người nhìn nhau im lặng, im lặng đến mức tựa như có thể nghe được tiếng gió thổi qua, thổi qua mang theo cả cát bụi.
Vân Khuynh nhẹ nhấc chân muốn đi ra, Thanh Sanh lại lên tiếng, thanh âm trấn tĩnh mà vẫn khẽ run lên,
"Cô cô, Thanh Trúc biết nguy hiểm mà vẫn tới nơi hẹn, liệu người có biết?"
"Thư hẹn là chính ta đọc cho Thanh Trúc nghe, biết rằng sẽ gặp nguy hiểm, ta cũng điều thị vệ đi theo. Có điều không ngờ Bảo Bình thẳng tay đẩy nàng xuống hồ, băng vỡ làm cho nàng chìm xuống, đến lúc vớt lên được... đã không còn... dấu hiệu sống sót...", thần sắc Vân Khuynh cũng thành khó coi, thở dài. Một khắc kia như lại quay trở lại, không khỏi toả ra cỗ bi thương. Mắt Thanh Sanh lại đỏ lên, nàng đang nói chuyện với Vân Khuynh, mà mắt lại nhìn thẳng Đoan Nhược Hoa, chưa từng rời ánh mắt,
"Bắt được Bảo Thước, mang theo Thanh Trúc tới Phượng Tê cung, dụ Thục Phi hạ thủ, bắt được hung thủ, cuối cùng lại vạch trần Thục Phi, diệt cỏ tận gốc. Tốt lắm..."
"Thanh Trúc vốn dĩ chỉ là một con tốt đảm nhận vai diễn dụ rắn ra khỏi hang, mà hai người kia cũng chỉ là con cờ cho Thục Phi. Hoàng quyền tranh đấu, thế cuộc tỉ mỉ tàn nhẫn biết bao, mà Đoan Hậu đây quả nhiên là Hoàng hậu, mưu lược bất phàm".
Đoan Nhược Hoa nghe lời ấy, mặt không đổi sắc, mà trong mắt sóng lớn như dâng trào, bi phẫn, tuyệt vọng, mà vẫn cố gắng che phủ dưới một tầng cao lãnh lạnh lùng. Thanh Sanh mơ hồ cảm nhận thấy một loại xa cách dằn vặt, khó chịu đến mức làm cho nàng đứt đoạn hô hấp, hít thở không thông.
Nàng thấy được tâm tình Đoan Nhược Hoa đang phức tạp mà vẫn ngạo nghễ tự giữ, trong lòng lại càng khó chịu. Nếu như Đoan Nhược Hoa tức giận, hay giải thích gì đó, chí ít nàng còn biết được Đoan Nhược Hoa đang thực sự nghĩ gì. Mà ngược lại, nàng vẫn đang giữ im lặng, chỉ là thần sắc bất định không yên.
"Có phải hay không... ngay cả ta, cũng có thể là một con tốt trong ván cờ của ngươi?". Thanh Sanh thoang thoảng mà hỏi, bi thương, hối tiếc, liệu ván cờ này là vì nàng, hay nàng rồi cũng sẽ có ngày nằm trong ván cờ đó mà thôi... Vân Khuynh nghe được câu này của Thanh Sanh, không khỏi la lên,
"Thanh Sanh! Ngươi không thể như thế, nương nương làm vậy cũng là...", "Vân Khuynh", Đoan Nhược Hoa mở miệng chặn lại lời Vân Khuynh, giọng điệu nhàn nhạt lạnh lùng.
"Thanh Sanh, ngươi không nên oán ta...", lời này vào tai Thanh Sanh, mơ hồ như một lời thừa nhận.
Thân ảnh kia, bên hồ ngắm trăng, thanh cao trong trẻo tựa tiên tử.
Ta từng tuyệt đối tin tưởng người sẽ không nhúng tay vào những thủ đoạn tàn nhẫn.
Ta từng nghĩ người sẽ không để những vinh hoa, địa vị kia vào trong mắt.
Hoá ra, cũng chỉ là một hồi mộng, như kính hoa thuỷ nguyệt. Tưởng tượng, như trăng dưới nước mà thôi.
Thanh Sanh đột nhiên bật cười, cười lớn. Cười mà sắc mặt vô cùng khó coi, gương mặt trắng bệch xám như tro, cười đến rơi nước mắt, cười đến đau lòng.
Đúng vậy, người vẫn không thể bỏ xuống xuống được Hậu vị, vẫn không bỏ xuống được quyền lực lục cung, cũng không bỏ xuống được hoàng đế quân lâm thiên hạ kia.
Mà ta đây, ở thế giới lạ lẫm này, hèn mọn như vậy, tầm thường như vậy, ngay cả cơ hội để lựa chọn cũng không có, bất quá cũng chỉ như con cờ, dùng xong có thể trực tiếp vứt bỏ.
Vứt bỏ, vô tình, tệ hại, chỉ như vậy.
Cứ đứng như vậy, cười khóc đến loạn, rồi lại âm trầm nặng nề không chút sinh khí. Thanh Sanh đứng dưới trời tuyết trắng xoá, chỉ mặc có một cỗ trung y. Gương mặt tái nhợt như tuyết, nước mắt đã khô, tâm đã lạnh. Nàng quay người phủ phục xuống, đặt một nụ hôn trên trán Thanh Trúc, nói nhỏ, ngươi an tâm lên đường đi, hoàng tuyền không đáng sợ, nơi đó, lòng người cũng sẽ không bạc như nơi này.
Thời khắc bóng lưng Thanh Sanh biến mất, hai bàn tay đang gắt gao nắm chặt dưới ống tay áo của Đoan Nhược Hoa mới run rẩy mở ra, lòng bàn tay hằn sâu vết móng tay bấm vào. Trong chớp mắt huyết sắc trên mặt rút đi, thần tình chán nản đờ đẫn. Môi yên chi khẽ run, Thanh Sanh, không nên oán ta...
Vân Khuynh thấy nàng như thế, trong mắt hiện lên tia không đành lòng. Thanh Sanh thẳng thắn đạm nhiên, mà Đoan Hậu vốn thanh u đạm bạc, có điều, nơi hậu cung tranh đấu này, nếu không có mấy phần tâm kế, sao có thể an thân. Những tưởng rằng nàng tranh đấu cho chính hạnh phúc của mình, không ngờ lại chính là đánh mất hạnh phúc ấy.
- --Hết chương 26---
Editor lảm nhảm: Đau lòng... Đau lòng quá các thí chủ ạ...
Ngoài đau lòng ra thì chỉ có thể nói, Hậu tưởng ko tâm cơ mà lại tâm cơ không tưởng. Đấu tranh giành lại quyền lực, khử từng đứa một cũng chỉ vì muốn đòi lại nữ chủ, mà đến cơ sự này... haizzz, trách Sanh cx ko được a, cả hai đều đáng thương ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.