"Bổn cung còn tưởng ngươi chết đâu rồi chứ?"
Nàng nghe tiếng, quay đầu lại nhìn. Trữ Quý phi choàng áo khoác da hồ, tóc đen rủ xuống tới eo, lạnh lùng nói. Thanh Sanh có chút giật mình nhưng cũng không đáp lại lời nào, quăng cành cây đi, coi Trữ Quý phi như không khí mà lướt qua, đi thẳng tới đình viện.
"To gan, dám không để bổn cung vào mắt", Trữ Tử Mộc trừng mắt, bày ra bộ dáng thịnh khí lăng nhân như mọi khi, chỉ là hôm nay thiếu đi một lớp son phấn, cũng thiếu đi đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, thiếu đi chân mày kẻ đen dài tới thái dương cùng đuôi mắt xếch lên, rốt cuộc lộ ra chút dáng vẻ của thiếu nữ tươi trẻ, dù sao tuổi này ở hiện đại cũng chỉ đang học đại học, còn chưa tốt nghiệp đâu...
Thanh Sanh chỉ thở dài hừ một tiếng, mà Trữ Quý phi lại chạy tới chắn trước mặt nàng. Thanh Sanh bước trái một bước, nàng cũng bước trái một bước, bước phải một bước, nàng cũng ngay lập tức bước phải một bước. Thanh Sanh tựa như là không chấp, xoay người quay đi.
Trữ Quý phi thấy nàng như thế, bắt đầu bốc hoả đưa tay nắm lấy ống tay áo của nàng. Thanh Sanh hất ra, Trữ Quý phi hừ lạnh, "Tỏ vẻ thanh cao", cùng lúc bàn tay biến thành móng vuốt, lực đạo không hề nhỏ, lấy tốc độ chớp nhoáng mà chụp lấy cánh tay Thanh Sanh.
"Trữ Tử Mộc, đủ rồi a!", Thanh Sanh cau mày, không kìm chế được mà quát lên.
Bả vai tránh né, quay phắt người thoát khỏi bàn tay kia, mà Trữ Tử Mộc đã nhanh hơn một bước, tay kia đã đưa ra bắt được cánh tay nàng.
"Cũng dám gọi thẳng tên bổn cung, để xem người trốn thế nào",
Thanh Sanh cuống quít đỡ lấy, mà một thế lại tung tới, thiêu thức tàn nhẫn, một người tấn công một người đỡ chiêu. Thanh Sanh kiễng gót chân, eo khẽ chuyển, tránh thoát được một chiêu, nghiêng người muốn lùi đi, mà một chiêu khác đã tới gần như là lập tức, làm cho nàng mất thăng bằng, bước chân không vững, trượt xuống đất. Thân thể chưa bình phục hẳn có chút choáng váng.
Trữ Tử Mộc nhảy qua, uyển chuyển như một con yêu hồ, nhanh nhẹn như một con chim nhạn, chế trụ trên người Thanh Sanh. Nắm lấy cổ tay khoá ra sau lưng, làm cho Thanh Sanh nằm sấp trên mặt đất, đầu gối đè ngang hông nàng, làm cho nàng không thể động đậy, lúc này mới đắc ý nói,
"Hổ phụ sinh hổ tử, nữ nhi Trấn bắc Đại Tướng quân há lại để cho người khi dễ. Bổn cung nói cho ngươi biết, đợi tới khi phụ thân cùng các ca ca biết tin, Hoàng thượng đương nhiên sẽ phải bãi lệnh cấm túc. Bây giờ ngươi vô lễ với bổn cung, sau này đừng trách bổn cung cho ngươi nếm mùi khổ".
Thanh Sanh bị nàng khoá tay, đè trên mặt đất lạnh như băng, liều mạng giãy dụa. Trữ Tử Mộc thấy thế, lực đạo lại càng gia tăng,
"Ngươi vẫn không phục".
Thanh Sanh đau đến nhếch miệng, vẫn quật cường giãy dụa, không hề nói một lời. Trữ Tử Mộc thuận thế nhấc đầu gối đè lên lưng Thanh Sanh, tay phải vẫn giữ cổ tay nàng, tay trái nhẹ gõ đầu, cười nhẹ nhàng,
"Bổn cung đã nghĩ, ngươi thật sự rất giống hoả mã của bổn cung", Thanh Sanh càng giãy dụa, mà lực đạo giữ tay nàng lại càng lớn."
Thanh Sanh sau khi giãy dụa một hồi đã hết khí lực mà vẫn không thoát ra được, đành mặc kệ cho Trữ Tử Mộc đè trên lưng. Hồi lâu sau, Trữ Tử Mộc thấy nàng không phản ứng gì cũng mất hứng, buông tay đứng dậy, còn lẩm bẩm trong miệng,
"Thật là như tảng đá, vừa nhạt nhẽo vừa cứng đầu".
Thanh Sanh cũng đứng lên, phủi đi bụi bẩn trên người, xong xuôi bình tĩnh đứng trước mặt Trữ Tử Mộc. Quần áo có có chút lộn xộn, đất cát dính khắp nơi, mà tròng mắt tĩnh mịch thâm trầm đến lạ.
Trữ Tử Mộc thấy Thanh Sanh tự nhiên lãnh đạm mà nhìn mình chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia lúng túng. Mà nàng là Trữ Tử Mộc cả đời kiêu ngạo, quay đầu đi nơi khác, sửa sang áo khoác, ngạo nghễ nói,
"Tài nghệ không bằng người, lẽ ra nên chịu thua đi, sau này ngươi vẫn là cung nữ của bổn cung. Mà nếu như ngươi phản kháng, từ giờ mỗi ngày liền tỉ thí với bổn cung", tròng mắt Thanh Sanh loé ra tia quật cường không chịu thua, Trữ Tử Mộc nhìn thấy, cười cười,
"Đương nhiên, nếu có một ngày ngươi đánh thắng bổn cung, bổn cung liền không quản ngươi. Bây giờ thì quét dọn tẩm cung cho sạch sẽ đi".
Thanh Sanh yên lặng quay đi lấy đồ, sau lại theo Trữ Tử Mộc vào tẩm cung Quý phi. Nơi này khá rộng, gió tràn vào không dứt. Quét mắt nhìn quanh, than xếp đầy bên lò, hẳn là Hoàng thượng cũng không làm khó nàng, đều chuẩn bị đầy đủ. Chỉ là lò than nguội lạnh, ngay cả tro tàn cũng không có. Thanh Sanh nghi ngờ quay đầu nhìn Trữ Tử Mộc một cái, mà Trữ Tử Mộc chỉ là làm ra vẻ thản nhiên, ngạo nghễ nói,
"Nhìn cái gì, bổn cung không biết đốt lò".
Quả nhiên là trâm anh thế gia, nhóm lò cũng không biết mà dám nói như thể là điều đương nhiên, Thanh Sanh nghĩ thầm trong lòng. Lấy hộp quẹt, cỏ khô, củi, đưa than vào lò, một lát sau lò đã nổi lửa, không khí ấm áp tràn ra quanh tẩm cung, lúc này Trữ Tử Mộc mới cởi áo khoác, vừa uống trà đọc sách vừa chỉ đạo Thanh Sanh dọn dẹp tẩm cung.
Mặt trời xuống núi, tà dương nhạt nhoà. Thanh Sanh lúc này đã mệt mỏi khắp người, eo mỏi lưng đau, chân mày cũng cau có lại rồi, chuẩn bị trở về phòng.
"Bổn cung cho phép ngươi đi chưa?", lại là giọng nói lanh lảnh thịnh khí lăng nhân từ phía sau truyền tới, Thanh Sanh chầm chậm xoay người, mắt nén tức giận. Trữ Tử Mộc nhận thấy tròng mắt nàng có biến hoá, khoé miệng bất giác câu lên,
"Tới đây, hầu hạ bổn cung dùng bữa".
Cái gì vậy, không cho ta ăn thì thôi đi, còn bắt ta đứng nhìn ngươi ăn? Chê cười! Thanh Sanh tay nắm thành nắm đấm, hàm răng nghiến nhẹ. Đưa hộp cơm Thái giám đưa tới lên, lấy thức ăn bày ra. Nào là gà xay, tôm quấn hoa sen, gạo nếp cuốn lá sen, hạnh nhân phật thủ, thịt nướng, Thanh Sanh mở to mắt mà nhìn, nghĩ thầm, xem ra Hoàng thượng vẫn còn sủng ái Trữ Tử Mộc, tiểu bá vương này đúng thật là không nên chọc vào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thanh Sanh bận rộn bày bát đũa lên, chia thức ăn, xong xuôi lại đứng một bên ngây người, có chút ủ rũ. Mà Trữ Tử Mộc ngồi một bên, nếm mỗi thứ một tí, vừa không ngừng nói,
"Gà ngon, rượu ngọt, không tệ không tệ",
"Nha, tôm mùi vị mười phần, được lắm".
Nghe người bên cạnh bắt đầu nuốt nước miếng rồi, nụ cười nơi khoé miệng Trữ Tử Mộc lại càng sâu.
"Được rồi, ngồi xuống cùng ăn đi, bụng cô cô vang to như vậy, ảnh hưởng khẩu vị của bổn cung".
Thanh Sanh nghi hoặc nhìn xuống bụng, đâu có vang a... Dù sao cũng ngồi xuống, cầm bát đũa lên chú tâm ăn uống, còn nghĩ thầm, có lẽ là mặt trời mặt đằng tây rồi, tiểu bá vương đây có nhân tính như thế từ khi nào.
Chợt, "xoạt" một tiếng, doạ Thanh Sanh giật mình như gặp quỷ, đũa cầm trên tay cũng văng xuống. Trữ Tử Mộc đột nhiên bật dậy chạy tới mở cửa sổ, pháo hoa nở rộ rực rỡ trên trời đêm.
Ánh sáng khói lửa từ từng đạo pháo hoa chiếu lên gương mặt Trữ Tử Mộc, con ngươi hổ phách cũng vụt sáng, lấp lánh tựa như chứa vô số ánh sao. Gương mặt vẫn luôn mang bộ dáng ngạo nghễ quyền quý bỗng nhiên hiện lên vẻ cô đơn. Thanh Sanh nhìn thấy, lại quay mặt đi tiếp tục và cơm, nuốt xuống miếng cơm thật lớn, để cho thức ăn trôi xuống, áp chế tia cảm thông thương tiếc kia vừa trỗi dậy trong tim. Từng chùm pháo hoa phóng lên không trung, nở rộ, trời đêm sáng rực như ban ngày. Mà chưa tới một phút, thanh âm cuồng liệt thưa thớt dần, trời đêm tĩnh lặng trở lại, ánh trăng nhạt nhoà, vầng sáng mềm nhẹ như nước hồ.
Trữ Tử Mộc vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn về phía chân trời. Y phục gấm hồng viền vàng, không đồ sộ mà mềm mỏng, gió lạnh thổi tới, vai khẽ run lên. Ánh trăng ảm đạm hắt lên mặt, làm cho gương mặt cũng như tái đi.
"Mấy năm nay ta đã không xem được pháo hoa đêm giao thừa. Hoá ra là cũng chỉ ngắn ngủi như vậy...".
Thì ra hôm nay là đêm ba mươi, vì vậy mà ban ngày khiêu khích mà ban đêm lại bảo mình lưu lại dùng bữa. Sợ rằng đây là lần đầu tiên đón giao thừa một mình, trong lòng chắc chắn sẽ thấy cô quạnh. Nghĩ đến đây, Thanh Sanh không được tự nhiên nói,
"Mặc thêm áo đi",
Trữ Tử Mộc nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ là trầm mặc im lặng. Một lúc sau đóng cửa sổ, xoay người, cũng không để ý đến Thanh Sanh, cằm nhếch lên, vẻ cao ngạo lại trở về,
"Bổn cung cũng không giống như ngươi, thân thể yếu đuối chẳng khác con gà là bao".
Thanh Sanh mắc nghẹn, đũa dừng trong không trung. Đúng là tốn hơi lo lắng, tốt lắm, bạch nhãn lang, quả là bạch nhãn lang.
Lúc hai người dùng cơm xong đã là đêm khuya. Thanh Sanh cáo lui, Trữ Tử Mộc lại mở miệng,
"Đi nấu nước, tắm rửa sạch sẽ. Từ hôm nay ngươi ủ giường cho bổn cung".
Lại cái gì đây nữa? Thanh Sanh trợn mắt, xoa xoa lỗ tai, tựa như là sợ mình nghe nhầm.
"Ngươi có biết để bổn cung nói hai lần, kết quả sẽ là như thế nào không?", khoé mắt Trữ Tử Mộc lại nhếch lên, Thanh Sanh cũng không nhiều lời tranh cãi, quay người đi như một làn khói.
Thanh Sanh ngâm mình trong thùng gỗ, kí ức ngày ấy lại trở lại, như là bóng ma tâm lý của nàng. Trốn, mạng này khó giữ, mà tới, mạng này cũng khó bảo toàn. Đầu óc có chút loạn, đành mặc quần áo vào, bước chân nặng nề chậm chạp hướng tẩm cung mà đi.
- --Hết chương 30---
Editor lảm nhảm: Thanh Mộc đảng bắt đầu lên sàn:vv Tử Mộc bắt đầu có chút đáng yêu, đại nữ chủ của tui cx bắt đầu cường lên rồi:v