Cảnh sắc quen thuộc lần lượt trôi qua trước mắt, cổng thành Dương Châu đã thấp thoáng hiện lên đằng xa, khơi lại ký ức trong trí nhớ của Trữ Tử Mộc. Bảy năm ròng rã chưa từng hồi hương một lần, lần đầu tiên quay trở về, lại là để dự tang phụ thân. Mắt Trữ Tử Mộc không khỏi cay lên, tuy rằng tin dữ đã qua đi một thời gian, đau lòng cũng đã phai nhạt phần nào, nhưng bây giờ tận mắt thấy hương khói tang thương, cũng không khỏi trào lên u sầu.
Bảng gỗ nặng trịch to bản treo trên cao, bên trên đề hai chữ Trữ Phủ, là nét chữ cứng cáp Trữ Kỳ Sơn tự tay viết. Một màn che màu trắng rủ xuống, trước cổng lớn rải tiền giấy hình tròn, một khung cảnh ảm đạm tang thương.
Hai con sư tử đá phủ phục trước cổng lớn, bên trong là thị vệ đứng thẳng lưng đứng gác, uy nghi không dám khinh nhờn. Nhị ca Trữ Viễn Vũ, tam ca Trữ Viễn Chi lần lượt sải bước đi ra, cả hai đều khoác trên người một bộ vải thô nhất sinh, bên trong là trường sam một màu xám đen, dáng người thập phần mang khí khái nhà võ.
Cả phủ bị bao phủ bởi một màu trắng ảm đạm, làm cho mắt Trữ Tử Mộc càng cay lên. Nàng đã thay một bộ váy dài tố y, cây trâm bạch ngọc xuyên qua tóc đen vén thành búi đơn giản, trang sức đều được gỡ bỏ. Tiếng đàn réo rắt mơ hồ truyền ra từ bên trong, làm cho bước chân nàng cũng mềm đi. Loạng choạng bước xuống kiệu, Tô Mộ Hàn chạy tới đưa tay ra đỡ, cho đến khi nàng vững trãi đứng xuống mới buông tay ra.
Trữ Tử Mộc miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng bi thương không thể kìm lại, cũng làm cho Tô Mộ Hàn xót xa trong lòng, nhẹ giọng khuyên bảo, "Xin nương nương nén bi thương, chuyện cũng đã qua, lúc này đừng quá đau buồn", Trữ Tử Mộc khẽ gật đầu, một đường cất bước đi về phía Trữ Viễn Chi.
"Tham kiến Quý phi nương nương, nương nương phượng thể an khang", Trữ Viễn Vũ, Trữ Viễn Chi đồng loạt quỳ một gối, hành lễ.
"Nhị ca, tam ca không cần đa lễ", Trữ Tử Mộc đỡ hai người dậy, nhìn kỹ mới thấy quả thực bọn họ đều đã tiều tụy đi rất nhiều.
Mạc Bắc có chiến loạn, đại ca Trữ Viễn Uy đang cầm quân đóng ở Yến Sơn Quan không thể trở về chịu tang phụ thân, nhị ca, tam ca liền thay đại ca hộ tống phụ thân trở về từ Mạc Bắc, chuẩn bị hậu sự. Bôn ba cả chặng đường dài đương nhiên là mệt nhọc, nhưng trong mắt vẫn luôn tràn đầy thương yêu, ánh mắt của người thân, ấm áp trước sau không đổi, khiến trong lòng Trữ Tử Mộc bình yên không ít. Ba người chậm rãi đi vào, băng qua hàng thị vệ đứng gác, càng ngày càng nghe thấy rõ hơn tiếng đàn não nề.
Dương Châu cũng có biệt viện dành riêng cho hoàng tộc, nhưng Trữ Tử Mộc đã quyết định nghỉ lại Trữ phủ. Nàng chỉ giữ lại người thân cận, còn lại những người khác đều an bài tới biệt viện. Trữ phủ đương nhiên là an toàn, ngoài Trữ Viễn Vũ cùng Trữ Viễn Chi, còn có một đội tướng sĩ Hắc Hổ quân, hết thảy đều là thân cận.
Trữ Viễn Chi cho hạ nhân quét dọn gọn ghẽ khuê phòng khi xưa của Trữ Tử Mộc, dù sao đường xá xa xôi, cũng muốn để nàng nghỉ ngơi trước đã. Trữ Tử Mộc thay y phục, tóc tùy ý xõa, phần tóc hai bên thái dương chấp lại buộc phía sau bằng một dây vải màu trắng, thay tang phục, tẩy rửa hết son phấn, dung nhan ảm đạm như bị rút đi hết uy nghi hoa lệ.
Tang phục chia thành năm loại, gồm có trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công, ti ma. Trưởng tử Trữ Viễn Uy không có mặt, vậy nên hai nhi tử Trữ Viễn Vũ và Trữ Viễn Chi sẽ mặc tang phục tề suy, còn Trữ Tử Mộc, là nữ nhi đã xuất giá, chỉ có thể mặc tang phục ti ma mà thôi.
Bên trong linh đường, nơi cử hành tang lễ, tiếng đàn réo rắt thê lương, hương khói nghi ngút bốn phía, tiếng niệm kinh gõ mõ vang lên không ngừng. Trữ Tử Mộc đoán rằng Thanh Sanh sẽ sợ hãi, cho nên phân phó Hãn Vân cẩn thận trông chừng Thanh Sanh, không cho nàng đi loạn trong phủ.
Án gỗ bày bài vị, phía trước cắm ba nén nhang, hai bên đặt hai sạp gỗ trầm, một bên bày biện một đội hắc mã bằng giấy cùng với hình nhân binh lính nữ hầu, một bên bày trường thương, đao kiếm sinh thời Trữ Kỳ Sơn vẫn dùng. Hai câu phúng điếu "Dao trì phản giá" treo hai bên linh đường, rủ xuống từ xà nhà. Sư thầy quỳ trên gối gấm phía trước bài vị, hành lễ cúng bái, theo đó là tiếng mõ, tiếng niệm lần lượt đan xen vàn lên, hòa cùng với hương khói nghi ngút.
Triều đại này ở Chu Hướng, Phật giáo vô cùng thịnh hành, luôn tâm niệm rằng con người sau khi chết, linh hồn chưa thể lập tức hóa kiếp đầu thai được. Trong suốt quá trình này, linh hồn cũng không phải là ma quỷ, chỉ là đang chờ đợi cơ duyên để có thể đầu thai một kiếp người tốt hơn mà thôi. Cho nên, sau khi chết bốn mươi chín ngày, cần mời nhà sư tới cầu kinh niệm Phật, để có thể giúp linh hồn thanh thản tới một nơi tốt hơn.
Tục lệ mai táng cho rằng linh hồn người đã chết phải sau bảy ngày mới biết mình đã chết, cho nên có tồn tại một phong tục, gọi là "Thất thiên", ý rằng cứ bảy ngày lại cúng một lần, cho tới hết thời gian bảy bảy bốn mươi chín ngày. Sau bảy tuần, khi ấy mới có thể hạ táng linh cữu.
Tiến hành tục "thất thiên" này đồng thời với lúc thăm hỏi phúng viếng, muốn vậy, trước linh tiền phải đặt một án gỗ phủ một lớp vải trắng, bên trên bày biện cống phẩm, lư hương, đài nến cùng đẳng phách đăng. Đẳng phách đăng là một loại đèn dầu chuyên dùng cho dịp mai táng, bất kể khi ngày sáng hay đêm đen đều phải có người ngồi bên canh chừng, không được phép để cho đèn tắt, sở dĩ như vậy là vì đèn này đại diện cho hồn phách người đã khuất.
Ở Chu Hướng, nữ nhi đã xuất giá không thể tham dự lễ khải tấn, triều tổ, hạ quan, lạc táng của phụ thân, chỉ có thể bái lạy cùng túc trực lên linh cữu mà thôi.
Tam huynh Trữ gia, Trữ Viễn Uy trí dũng song toàn, Trữ Viễn Vũ dũng mãnh thiện chiến, Trữ Viễn Chi mưu lược hơn người. Trữ lão gia năm xưa đã định sẵn 4 chữ Uy, Vũ, Chi, Sư làm tên cho nhi tử, vậy mà đứa con cuối cùng lại lại nữ nhi, đành đặt cho nàng Trữ Tử Mộc, mong muốn như nàng như một loại gỗ trầm, đẹp đẽ thơm hương nhưng luôn mạnh mẽ cứng rắn. Ấu nữ luôn được cưng chiều, ba vị ca ca từ nhỏ cho đến lớn đều nhường nhịn nàng, muốn gì được ấy, sủng nịch cưng chiều.
Cả hai người đều đau lòng Trữ Tử Mộc đường xá xa xôi mệt mỏi, muốn nàng đi nghỉ trước tiên, nhưng nàng lại không nghe lời, lập tức tới linh đường túc trực. Cúi đầu rơi lệ, tiếng gõ mõ niệm kinh quanh quẩn khắp linh đường, trầm mặc yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng người nói truyền tới từ phía ngoài, là tiếng khách tới phúng viếng. Trữ Viễn Vũ cùng Trữ Viễn Chi túc trực phía ngoài, thay lời Quý phi nương nương tạ ơn khách khứa.
Đại sảnh, màn trắng buông rủ, trong nội đường đặt một cỗ quan tài một màu đen chắc nịch, làm từ loại đá lạnh ô kim cang thượng hạng, có khả năng bảo toàn thi thể ba tháng không phân hủy. Bên cạnh dựng bộ khôi giáp đã cùng với Trữ Kỳ Sơn chinh chiến mấy chục năm nay, có thể nhìn thấy một vết thủng do lưỡi kiếm xuyên vào, cùng với Thanh Long kích, lưỡi đao sáng bóng mà cán cầm đã bị mài mòn theo tháng năm.
"Mộc Nhi, hôm nay phụ thân dạy con dùng chấp kích", "Phụ thân, con muốn học khiêu vũ, không muốn dùng chấp kích a...", ngón tay thon dài vuốt dọc theo cán gỗ, nước mắt vô thanh vô sắc tuôn ra.
Tiếng trống vang lên, lại có khách tới phúng viếng. Tô Mộ Hàn chậm rãi bước vào linh đường, một thân trường sam bạch y không họa tiết, thần sắc bi thương, hắng giọng cung kính cất lời,
"Trưởng tử Tô gia, Tô Mộ Hàn phụng mệnh phụ thân, tới cung tiễn Trấn quốc Tướng quân, Tướng quân lên đường thanh thản, không còn vướng bận", dứt lời, liền lấy ra một con dao găm dắt bên đai lưng, cán dao nạm vàng, dứt khoát đưa một đường, một vết dao sắc lẹm hiện lên trên vầng trán. Một giọt máu tươi chảy xuống, hòa với nước mắt. Đây là một tục lệ, gọi là "Tiễn huyết lệ", là nghi thức phúng viếng mà người ta cho là chân thành nhất.
"Tô huynh lấy máu đưa tiễn, phần tình nghĩa này Trữ Viễn Vũ xin nhận", Trữ Viễn Vũ ôm quyền, ngữ điệu cảm kích chân thành.
"Hai gia Trữ Tô quen biết đã bao năm, từ nhỏ đã làm huynh đệ, thân phụ ta lại càng kính nể Trữ đại tướng quân, lệnh cho Mộ Hàn tới đây đưa tiễn. Còn đối với Mộ Hàn, đây lại càng là một vinh hạnh lớn lao", Tô Mộ Hàn cũng chắp quyền đáp lễ, máu hòa với nước mắt chảy xuống nhỏ lên y phục bạch sắc, thấm vào, nhìn như một bông hoa đỏ rực, càng tôn lên mặt mày tuấn tú sáng sủa.
"Tô Tướng quân, mau lau đi thôi", Hãn Vân nhìn trộm có chút thất thần, bước tới lấy một khăn tay tơ lụa ra từ trong ống áo, đưa cho Tô Mộ Hàn. Tô Mộ Hàn cũng nhận lấy, đưa lên lau đi, rồi bước tới bên Trữ Tử Mộc đang quỳ bên kia, ngồi xuống một bên.
Bảy ngày sau, cuối cùng đã đến ngày khải tấn. Trữ Viễn Vũ cùng Trữ Viễn Chi dẫn đầu đoàn tướng sĩ cùng gia đinh hộ tống quan tài đến nơi hạ táng. Trữ Tướng quân được hợp táng trong lăng mộ khi xưa Trữ mẫu được an táng. Trữ Tử Mộc trông coi bảy ngày, trước ngày khải tấn lại quỳ suốt một đêm, đã kiệt sức không chịu nổi nữa rồi. Sắc mặt nàng tái nhợt, thương tâm đến thiếu chút nữa ngất đi, đành để Hãn Vân dìu về phòng nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Trữ Tử Mộc tỉnh lại đã thấy bên giường có một búi tóc tròn tròn đang ngục xuống. Nàng vươn tay xoa xoa đầu người kia, trong lòng lại thêm mấy phần an tâm. Người kia cảm nhận được động tác của nàng, ngẩng đầu, thấy nàng tỉnh liền cười rộ lên, leo lên ngồi bên mép giường,
"Mộc Mộc, ngươi đã tỉnh a", Trữ Tử Mộc đang mặc một thân trung y nguyệt sắc, tóc đen tỏa ra như thác đổ, con ngươi hổ phách vốn khí thế linh động bây giờ trầm mặc dịu xuống, lại lộ ra tư thái điềm đạm dịu dàng.
"Sao mắt ngươi lại đỏ lên thế kia", khuôn mặt Thanh Sanh kề sát vào, chăm chút quan sát, ngũ quan tinh tế đẹp đẽ phóng đại,
"Đừng khóc, đừng khóc nha...", nàng học cách Dụ Nguyệt Tịch vẫn hay dỗ dành nàng, ngón tay vuốt vuốt mí mắt Trữ Tử Mộc.
Trữ Tử Mộc nhắm mắt, cảm nhận cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay đang vuốt ve khóe mắt nàng, không khỏi nhớ tới khi xưa phụ thân vẫn ôn nhu như vậy dỗ mình vào giấc ngủ, lại cảm thấy đau lòng, không kìm được, để một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt. Giọt nước mắt trượt xuống, thấm trên gối, nàng vội nghiêng đầu quay mặt đi, che giấu bộ dạng yếu ớt của chính mình. Tự nhủ, Trữ Tử Mộc kiên cường tự kiêu đâu rồi, sao có thể khóc trước mặt nàng cơ chứ?
Ngón tay vươn tới, xẹt qua khóe mắt lau đi nước mắt, Thanh Sanh nhoài người qua, như là bản năng, cúi đầu áp môi lên dòng nước mắt kia, nhưng lại thấy có chút kỳ lạ, nàng muốn kéo người lại. Nhưng Trữ Tử Mộc lại vươn tay vòng qua lưng nàng, kéo nàng xuống, đè lên chính mình. Thanh Sanh không chống đỡ kịp, tùy ý nằm sấp trên người nàng, đầu chôn trong cổ.
"Đè ngươi có khó chịu không?", thanh âm buồn buồn truyền đến, "Cứ ở bên cạnh ta như vậy là tốt rồi", Trữ Tử Mộc đáp lại, lời nói nhẹ nhàng thoảng qua bên tai Thanh Sanh. Nàng nhắm mắt lại, để cho hương cỏ mát lạnh kia bao bọc lấy nàng, để cho phần bi thương kia phai nhạt.
- --
Bảy ngày sau, Trữ Viễn Chi cùng Trữ Viễn Vũ đã trở về. Ngày thứ bốn mươi chín gọi là ngày "đoạn thất", thân hữu khắp nơi đổ về Trữ phủ, sư thầy làm một buổi cúng cuối cùng. Tất cả mọi người đều thành tâm cầu nguyện, đọc kinh sám hối, sau đó coi như đã kết thúc một kiếp người, người sống cũng phải trở về với hiện thực, cởi bỏ tang phục, thay thành thường phục thôi.
Đến đây, Tô Mộ Hàn từ biệt Trữ gia. Sau bao nhiêu năm, sa trường đẫm máu cũng không thể lưu lại trên mặt hắn một vết sẹo, nhưng bây giờ chếch trên hàng lông mày lại có một vết sẹo nhỏ, mờ nhạt không thấy rõ. Thêm vài phần hung dữ phong trần, nhưng ánh mắt nhìn Trữ Tử Mộc vẫn thâm tình lưu luyến như thế.
"Ta đã gặp Trữ huynh nói lời từ biệt rồi, trước khi đi, muốn tới thăm muội một chút", Tô Mộ Hàn nhàn nhạt nói.
Trữ Tử Mộc vẫn mặc một thân váy dài nguyệt sắc, không bày son phấn, trên tóc đeo một cây trâm hoa lài, thần sắc suy yếu làm cho người ta thương cảm xót xa. Tô Mộ Hàn thương tiếc không dứt, cũng không biết làm thế nào.
"Mấy ngày nay liên lụy Mộ Hàn ca ca cực khổ rồi", thanh âm mềm mại, nửa phần tức giận hay lên giọng cũng không có, cùng với người vẫn luôn khí thế thịnh khí lăng nhân, tưởng như là hai người khác nhau.
"Mộc Nhi...", Tô Mộ Hàn thương yêu không dứt, vươn tay, muốn nắm lấy vai nàng mà kéo vào, an ủi nàng, nhưng tay đưa lên đã dừng lại trên không trung, thu trở về.
Nữ nhân của Hoàng thượng, như vậy là tử tội. Trong lòng hắn lại trào lên hận ý, hận người kia ỷ là thiên tử, mang cho hắn vinh hoa phú quý cùng danh dự một đời, nhưng lại lấy đi người mà hắn yêu thương. Thần sắc biến ảo, vừa giận dữ lại xen lẫn bất lực.
Trữ Tử Mộc vẫn chỉ lẳng lặng nhìn nhắn. Khi ấy còn trẻ, nàng vẫn luôn coi hắn là ca ca, nhưng đối với tiếng Mộc Nhi này vẫn có chút cảm động, nhưng hôm nay nghe tiếng này, tại sao một chút cảm giác cũng không thể cảm nhận đây?
"Thế gian có hàng nghìn hàng vạn nữ tử, huynh sao phải cố chấp đau khổ thế này? Buông bỏ đi thôi", Trữ Tử Mộc cuối cùng cũng cất lời, nàng đứng lên muốn đi khỏi.
Tô Mộ Hàn hấp tấp đứng dậy, "Ta đã nói rồi, Mộc Nhi, ta đối với nàng tư thủ chung thân, không phải nàng...",
"Ta và huynh trước sau đều không có khả năng, mà bây giờ, ta đối với huynh một chút tình cũng không còn, nếu còn nói lời ấy, vậy cũng không nên gặp lại nhau nữa", Trữ Tử Mộc cắt lời hắn, giọng nói lóe lên tia tức giận mơ hồ,
"Muội không muốn nghe ta, ta không nói cũng được, nhưng lần này ta đến gặp muội cũng chỉ là để cho muội biết tâm ý của ta", nàng biết Tô Mộ Hàn đã hiểu ý tứ của nàng, mà hắn vẫn cố chấp như vậy, bản thân nàng cũng không còn cách nào khác. Không muốn tiếp tục nói chuyện, tới đây, Trữ Tử Mộc cũng chỉ khẽ gật đầu, một đường bước đi.
- --Hết chương 68---
Editor lảm nhảm: Chương này edit loạn óc muốn chớt...
Hãy tin tui, chương sau Hậu lên sàn rồi, trải thảm đỏ đón bả đi:vv