"Phượng giá Hoàng hậu nương nương tới Dương Châu rồi", Trữ Viễn Chi vừa nhàn nhạt cất lời vừa rảo bước tiến vào đình viện, nơi Trữ Tử Mộc đang nhàn nhã nghỉ ngơi. Lời vào tai, chân mày Trữ Tử Mộc nhảy lên, trên thần sắc mệt mỏi hiện lên vẻ khó tin.
"Hơn nữa còn phái người tới đưa tin, chính xác là đã đến cổng thành Dương Châu, sau đó sẽ hạ giá Trữ phủ. Đã sắp xếp nhị ca dẫn người đi đón rồi", Trữ Viễn Chi vừa nói vừa phất phất chiết phiến đang cầm trên tay, thanh âm nhàn nhạt trầm thấp nhưng trên mặt vẫn hiện lên một mạt cổ quái nghi hoặc, lại tiếp tục nói tiếp, "Đoan gia cùng Trữ gia chúng ta, một văn một võ, xưa nay trên tiền điện nếu không phải là đối đầu thì cũng là bất hòa không nhìn mặt, còn ở hậu cung... Tử Mộc, muội cùng Hoàng hậu nương nương từ khi nào lại trở nên thân thiết như thế?"
Trữ Tử Mộc liếc xéo tam ca một cái, hừ lạnh, trong lòng nàng tự nhiên biết tại sao Hoàng hậu hạ giá tới đây. Vốn là thần sắc suy yếu ảm đạm, bỗng nhiên lại kéo trở về mấy phần nghiêm nghị mưu cơ.
Phượng kỳ ngũ sắc, phượng phiến đen đỏ, cả một đoàn người hết sức phô trương, ngọc lộ dừng lại trước đại môn Trữ phủ. Dân chúng tầm thường đổ ra khắp đường lớn ngõ nhỏ, xô đẩy lôi kéo, tranh nhau chỉ để có thể một lần duy nhất được tận mắt nhìn thấy dung nhan Mẫu nghi thiên hạ. Đầu tiên là Quý phi nương nương hồi gia, sau lại là Hoàng hậu nương nương giá đáo, quả là trước nay chưa từng thấy. Nhất thời ai nấy đều kích động, quỳ xuống hô hào.
"Yên lặng!", một tiếng quát lớn vang dội, át những thanh âm đinh tai nhức óc kia xuống, bốn bề lập tức yên tĩnh.
Đoan Hậu một thân phượng bào minh hoàng bát bảo, vạt áo không có một vết nhăn, trâm ngà khảm ngọc xuyên qua búi tóc cao châu, khí độ cao quý mà sắc mặt âm trầm. Đường xá xa xôi làm cho nàng lộ vẻ mỏi mệt, chậm rãi bước xuống ngọc lộ, một đường tiến vào.
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!", Trữ Viễn Chi cùng Trữ Viễn Vũ quỳ một chân, một tay nắm thành quyền chống xuống đất, còn lại toàn bộ gia đinh cùng binh lính, trăm người như một khấu đầu hành lễ. Trữ Tử Mộc dù là không muốn, cũng phải cắn răng mà khuỵu gối cúi đầu miễn cưỡng làm một cái phúc.
"Miễn lễ, bổn cung đã nghe tin dữ của Trữ Tướng quân, đặc biệt cất công tới thăm viếng, sợ là muộn rồi", thanh âm nhã nhặn trong trẻo như vàng ngọc, chậm rãi nhả từng chữ, nhưng ánh mắt quét về phía Trữ Tử Mộc lại lạnh như lưỡi kiếm, làm cho người ta không thấy cũng phải bất giác run lên. Đúng lúc Trữ Tử Mộc giương mắt nhìn lên, thấy được thần sắc âm trầm như muốn lấy mạng người của nàng, nhất thời máu nóng cũng bốc lên, treo lên một nụ cười mỉa, con ngươi hổ phách lại lóe lên, thẳng tắp đối chọi lại nàng.
"Hoàng hậu nương nương quả thật là có lòng, Viễn Chi thay mặt gia phụ cùng trên dưới Trữ gia tạ ơn nương nương", Trữ Viễn Chi khấu tạ. Bản thân Trữ Tử Mộc là Quý phi, lại là ấu nữ Trữ gia, vậy mà chỉ đứng đó nhìn chăm chăm, để những thứ lễ tiết này cho tam ca chu toàn.
"Vân Khuynh, thu xếp mọi người nghỉ ngơi ở Thanh Dương các, bổn cung sẽ nghỉ lại Trữ gia. Không phải Quý phi muội muội có lần đã nói rằng Trữ phủ rộng lớn, nếu bổn cung tới, chắc chắn sẽ có phòng sao?", ngữ điệu nhàn nhạt nhưng kiên định,
"Đây là vinh hạnh của Trữ gia. Trần Thanh Quý, lập tức an bài mấy gian phòng tốt nhất trong phủ, cho Hoàng hậu nương nương cùng mọi người nghỉ ngơi", Hoàng hậu đích thân tới Trữ phủ thăm viếng, vinh quang đến mức này, đủ làm cho Trữ Viễn Vũ kích động không ngớt, lập tức sai người sắp xếp chu toàn. Hẳn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cự tuyệt đến tóe lửa của Trữ Tử Mộc cùng ánh mắt như có điều suy nghĩ sâu xa của Trữ Viễn Chi.
Đoan Nhược Hoa cười nhẹ, quay người phân phó Vân Khuynh an bài cho hạ nhân, rồi một mình đích thân tới trước bài vị Trữ Kỳ Sơn, đốt ba nén nhang, bái ba lạy. Trữ Tử Mộc nhìn nàng cũng là thành tâm thành ý, thần sắc mới dịu đi chút.
Đoan Nhược Hoa ngồi xuống bên án gỗ trong đại sảnh, Trữ Tử Mộc cũng ngồi xuống, đối diện nàng, sai người dâng trà. Gì cũng không nói, câu chuyện lại bắt đầu bằng một tiếng hừ lạnh mỉa mai của Trữ Tử Mộc, thấp giọng,
"Tỷ tỷ quả thật cũng là bất chấp rồi. Thân là Hoàng hậu lại một mình tự ý xuất cung, tội cũng không nhỏ đâu",
"Muội muội quá lời. Ta đã bẩm báo với Thái hậu, người cũng đã cho phép ta đi núi Tầm Long nghỉ ngơi an dưỡng mấy ngày, vài hôm nữa sẽ xuất phát, Thanh Sanh sẽ đi cùng ta", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt đáp lời, vân đạm phong khinh nâng trà nhấp môi, nhưng trong lời nói lộ ra cường ngạnh cùng tức giận. Lá trà trồng ở đất Dương Châu quả thật không tồi, thanh đạm không gắt, làm cho nàng hài lòng.
"Muốn mang theo cả Thanh Sanh? Mơ tưởng! Tỷ tỷ, người thực sự không nghĩ đến chuyện ta sẽ nói chuyện này đến tận tai Thái hậu sao?", Trữ Tử Mộc nhướn mày, dương dương tự đắc, kiêu ngạo cùng tức giận phảng phất tỏa ra. Nhưng chính nàng cũng không nghĩ tới, nàng mới là người đuối lý, người mang Thanh Sanh đi trước lại là nàng.
"Xem ra ngày ấy bị cấm túc cả một quãng thời gian dài như vậy, ngươi vẫn không chịu thay đổi, cũng không chịu hiểu ra rằng bản thân ngươi đấu không lại ta. Muội muội nói xem, khi ấy không phải có ta, ngươi mới có thể quay trở lại như ngày hôm nay sao? Cứng đầu cố chấp, thua thiệt chỉ có ngươi nhận. Điều quan trọng hơn là Thanh Sanh khi tỉnh lại rồi cũng sẽ oán ngươi mà thôi, không lẽ ngươi muốn ngày đó đến sao?", Đoan Nhược Hoa đặt chén trà xuống bàn, hơi mạnh tay, làm cho vài giọt trà xanh bắn lên mặt gỗ. Dung nhan lạnh lùng nhưng thập phần tự tin, như là hết thảy đã đều nằm trong sắp xếp của nàng, lại làm cho Trữ Tử Mộc giận dữ, nhưng nhất thời không thể phản bác lại nàng.
"Trữ Tử Mộc, nói cho ngươi rõ, lần này hồi cung ta sẽ đích thân xin tội để có thể được biếm truất xuống Trường Trữ cung. Hậu vị này ta sẽ nhường cho ngươi. Không cần vòng vo tính toán thêm nữa, ta cũng chỉ muốn nàng", Đoan Nhược Hoa thu liễm ngạo khí, trở lại vẻ lạnh nhạt, nhưng lại vô vùng kiên nghị. Lời này ngoài phỏng đoán của Trữ Tử Mộc, làm cho nàng không khỏi bất ngờ đến ngây người.
Cả hai đều đã biết được ý tứ của đối phương đối với Thanh Sanh, nhưng một người là Hoàng hậu, một người là Quý phi, cả hai đều thân tại hoàng quyền, chỉ cần sơ hở, lập tức có thể kéo tai họa tới cho cả gia tộc. Không giống như lúc Đoan Nhược Hoa bị truất xuống Trường Trữ cung, cùng với Thanh Sanh thề non hẹn biển ngọt ngào ân ái, khi ấy Trữ Tử Mộc cho dù bị cấm túc nhưng cũng vẫn luôn cẩn mật giữ gìn thân phận Quý phi, luôn ép mình vào thế chủ động, cẩn thận khống chế quan hệ cùng với Thanh Sanh.
Đúng vậy, Thanh Sanh suy cho cùng cũng chỉ là một loại sủng vật của Trữ Tử Mộc, là khi có nàng, nàng càng thêm vui vẻ thỏa mãn, lúc thiếu nàng, cũng giống như là mất đi một con sủng vật, có thể sẽ khó chịu đau buồn thêm mấy ngày, nhưng nàng ắt sẽ không vì một con sủng vật mà buông bỏ quyền lực trong tay, hay xa rời vị trí mà bản thân nàng đã mong ước từ lâu. Nhưng đối với Đoan Nhược Hoa, Thanh Sanh đã dung nhập vào trong huyết mạch của nàng rồi, mất đi người này, nàng sẽ phát điên, thậm chí sẽ lựa chọn cái chết.
"Thanh Sanh tự có ý nguyện của nàng, nếu có một ngày nàng tỉnh lại, rồi nàng cũng sẽ rời khỏi ngươi mà thôi", Trữ Tử Mộc bản tính hiếu thắng tự cao, cho dù là một con sủng vật cũng sẽ tuyệt đối không nhường, hơn nữa cảm giác chiếm hữu trong lòng nàng lại càng lúc càng mãnh liệt, đến mức lí trí nàng cũng dần không nhận ra nữa rồi.
Đoan Nhược Hoa nghe vậy, tay đang cầm chén trà có hơi chút phát run. Nàng chậm rãi đặt chén xuống, bình tĩnh đối mắt với Trữ Tử Mộc, trầm mặc không nói. Đúng vậy a, nàng cùng Trữ Tử Mộc luôn tranh tranh cướp cướp, nhưng nàng đã quên, nếu có một ngày Thanh Sanh nhớ lại hết thảy, khi ấy người nàng chọn cũng sẽ không phải là mình.
Buổi tối, Đoan Nhược Hoa để Vân Khuynh đi tìm Hãn Vân, dẫn Thanh Sanh tới. Nàng bổ nhào ôm lấy Đoan Nhược Hoa, cười khúc khích cao hứng "Đoan Đoan, ngươi cũng tới a", vòng tay mềm mại làm cho biểu tình lạnh nhạt của Đoan Nhược Hoa nổi lên một mạt cười yếu ớt, ta tới rồi, tới bên ngươi rồi.
"Ân, tới thăm ngươi một chút", Đoan Nhược Hoa đưa tay xoa xoa đầu nàng, sửa lại vài sợi tóc lộn xộn rũ bên thái dương.
Thanh Sanh thấy nàng tới, trong lòng thập phần cao hứng, liền nhanh chóng ăn xong đĩa điểm tâm, rồi ngồi khua tay múa chân kể hết chuyện này tới chuyện khác cho nàng nghe, kể lại chuyện Tô Hoan Hỉ khi dễ nàng như thế nào, Trữ Tử Mộc đôi khi hung dữ với nàng, đôi khi lại ôn nhu nuông chiều nàng ra sao, nói một hồi không ngừng nghỉ, cho tới khi đêm xuống.
Đoan Nhược Hoa cũng chỉ yên lặng lắng nghe, đôi khi có chút sững sờ. Xoa xoa má nàng, cuối cùng lên tiếng, "Thanh Sanh, vài hôm nữa theo ta đi núi Tầm Long được chứ? Trên núi có Dưỡng Tâm cung, ở đó an tĩnh vui chơi mấy ngày".
"Được!", Thanh Sanh tựa vào trong ngực nàng, nhanh miệng đáp ứng. Nàng ở trong hoàng cung vô cùng buồn chán, thật vất vả mới có thể thoát ra, nghe nói có thể lên núi chơi đùa, đương nhiên là cho rằng đây là một nơi tốt đẹp mới mẻ. Nhưng lại suy nghĩ một hồi, hỏi thêm,
"Kia... Mộc Mộc cũng có thể đi cùng chúng ta chứ?", đã hơn một tháng tối ngày chung đụng, nàng đúng là đã quen có Trữ Tử Mộc ở bên cạnh. Đoan Nhược Hoa nhíu mày, bản thân nàng cũng biết rõ hiện giờ tâm tính suy nghĩ Thanh Sanh không khác gì hài tử, nhưng trong lòng vẫn không kìm được mà khó chịu chua xót. Không còn cách nào khác, cuối cùng nhàn nhạt trả lời,
"Có lẽ nàng cũng sẽ cùng đi", theo tính tình Trữ Tử Mộc, nàng không theo mới là lạ.
"Vậy tốt rồi, có thể cùng Đoan Đoan cả Mộc Mộc cùng nhau đi chơi, sẽ rất vui a", Thanh Sanh vỗ tay cười, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên thôi.
Hãn Vân đứng đằng xa, quan sát Thanh Sanh. Thanh Sanh cười chán, mới nhìn về phía Hãn Vân, thấy được vẻ mặt nghi hoặc cổ quái của nàng. Từ lúc ban ngày Hoàng hậu nương nương tới đây, Hãn Vân vẫn luôn chăm chăm nhìn nàng như vậy. Chạy đến ôm lấy bả vai nàng, vô tư cười hỏi,
"Hãn Vân tỷ tỷ nhìn cái gì đó a?",
Vẻ mặt Hãn Vân vẫn nghiêm túc chăm chăm nhìn Thanh Sanh, đánh giá dung mạo nàng. Ngũ quan tinh tế, mày sắc mắt trầm, nửa phần dịu dàng lại nửa phần phóng khoáng, trang điểm một chút cũng có bộ dạng của tiểu thư khuê các. Nhưng hoàn toàn chưa đủ khuynh sắc khuynh thành để có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu và Quý phi a, sao có thể khiến hai vị nương nương ưu ái như thế chứ?
"Đoan Đoan, ăn", Thanh Sanh cũng không để ý đến vẻ mặt cổ quái của Hãn Vân nữa, quay về phía Đoan Nhược Hoa, cười ngây ngô một tiếng, làm cho Hãn Vân sợ phát khiếp. Nàng biết Trữ Tử Mộc coi Thanh Sanh như là sủng vật, nhưng chưa từng biết rằng đối với Hoàng Hậu nàng cũng không có lễ tiết như thế. Đoan Nhược Hoa lấy điểm tâm ra, đưa bên khóe miệng nàng. Điểm tâm vào miệng mang theo hương vị ngọt ngào, Thanh Sanh cười tươi như ánh nắng tháng tư, trong suốt không nhiễm bụi.
Có lẽ cũng bởi vì nàng thiên chân vô tà, đơn giản thuần lương như thế, mà ở nơi hậu cung tranh đấu lừa lọc này chỉ có một mình nàng như vậy, cho nên hai vị nương nương mới đặc biệt để mắt tới nàng. Nghĩ như vậy, Hãn Vân thở dài một hơi, như là đã thông suốt.
- --Hết chương 69---
Editor lảm nhảm: Rồi, đại phu nhân tới rồi đó, lại căng rồi:v Mà càng ngày càng thấy Hậu không hiền như mình tưởng, thấy bả ghê ngầm sao sao đó, hoặc là bả chỉ nhược với Sanh mà hoy:v