Đoan Nhược Hoa yên lặng không nói, bàn tay vô thức co lại, vết thương truyền tới cảm giác đau nhói làm nàng nhíu mi.
"Sao thế? Chạm tới vết thương sao? Thái y nói thế nào?", Thanh Sanh khẩn trương muốn cầm bàn tay nàng lên kiểm tra một phen, nhưng có Vân Khuynh đứng đó lại phải kiềm chế xuống.
"Thái y nói vết thương mau lành, không chạm vào tới kinh mạch. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể tháo băng", Đoan Nhược Hoa trả lời, nhưng ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt Thanh Sanh, chăm chú nhìn vào sâu trong đôi mắt nàng, hiện lên tia tự trách cùng thương tiếc, còn có hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình. Nàng muốn đưa tay lên vỗ về sườn mặt Thanh Sanh, nhưng nghĩ đến hai tay đang băng kín lại thôi, chỉ cứ như thế lẳng lặng nhìn ngắm dung nhan người kia, giống như thời gian đã dừng lại, ngưng kết ở thời khắc này.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương ở lòng bàn tay Đoan Nhược Hoa đã tiến triển tốt lắm, nhưng Thái y luôn nhắc nhở nàng không được chạm nước. Nàng lại không chịu nổi mấy ngày không tắm, cho nên đã sớm không còn kiên nhẫn.
"Vân Khuynh, phân phó người chuẩn bị y phục"
""Nương nương, Thái y đã dặn không được để vết thương chạm nước. Người nhẫn nại thêm mấy ngày, mấy ngày nữa có thể tháo băng rồi"
"Không sao, bổn cung tự biết chú ý", thực ra Đoan Nhược Hoa cũng không quá bận tâm, so với việc bị thương thì việc đã ba ngày không tắm càng làm nàng khó chịu hơn.
"Vậy để nô tỳ hầu hạ nương nương", Vân Khuynh thấy chủ tử đã quyết, chỉ đành phải nhượng bộ.
"Không cần, ta tới giúp nàng", Thanh Sanh đang bưng chén thuốc vào tới cửa, đáp lời thay Đoan Nhược Hoa, Vân Khuynh cũng chỉ có thể im lặng liếc nàng một cái, lui ra ngoài.
"Không có gì đáng ngại, ta có thể tự mình làm", Đoan Nhược Hoa quay lưng đi, bỏ lại một câu.
"Cái gì mà tự mình làm chứ, vết thương còn chưa kín miệng, chạm vào nước sẽ không tốt", Thanh Sanh khẽ cười, nhưng nụ cười này có chút điềm đạm quá mức, làm người ta liên tưởng tới nụ cười của một tên ngụy quân tử a...
Cung nữ đã chuẩn bị y phục, xếp ngay ngắn bên tấm bình phong, mặt hồ phủ kín những cánh hoa tươi. Hương hoa cùng với hơi nước bốc lên, tràn ngập quanh điện, không gian như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, che đi tầm mắt, mờ ảo như tiên cảnh trong một bức thủy mặc.
Đoan Nhược Hoa đã cho cung nữ lui hết, trong tẩm điện rộng lớn sương khói lượn lờ chỉ còn lại hai người. Tóc mây thấm ướt, Thanh Sanh một tay cầm lược ngà, một tay vòng qua rút xuống cây trâm ngọc đang xuyên ngang qua búi tóc lỏng lẻo của Đoan Nhược Hoa. Tóc đen từng sợi rơi xuống đầu vai, nổi bật lên làn da trắng như hàn tuyết của nàng, làm cho ánh mắt Thanh Sanh sâu thêm vài phần.
Từng sợi tóc luồn qua kẽ ngón tay, Thanh Sanh nhè nhẹ chải, xúc cảm mềm mại như tơ lụa, trong lòng bàn tay còn lưu lại hương hoa lê nhàn nhạt. Khí tức thuộc về nàng, vốn là lạnh nhạt thoang thoảng, lúc này lại trở nên nồng đậm bao quanh, tràn ngập ùa vào từng nhịp thở của Thanh Sanhm không khỏi làm cho nàng mê loạn như bị thiếu dưỡng khí.
Rời khỏi mái tóc của Đoan Nhược Hoa, Thanh Sanh vòng ra phía trước, đứng đối diện nàng, khoảng gần sát đưa tay luồn qua eo nhỏ ra sau lưng, giải khai đai lưng của nàng. Bào phục trượt xuống, chỉ còn lại bộ dáng nguyên thủy, gáy ngọc thon dài, đầu vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo, da thịt như một loại mỹ ngọc.
Thanh Sanh hít sâu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ ấm nóng. Hô hấp của Đoan Nhược Hoa ngày càng dồn dập, dưới khoảng cách kề sát này, mỗi một nơi Thanh Sanh chạm vào đều như âm ỉ đốt lên một ngọn lửa. Không dám nhìn thẳng, gò má dần phủ bởi một màu hồng thấu, dung nhan lãnh đạm lúc này lại thêm mấy phần kinh diễm.
Bàn tay Thanh Sanh ôm trọn lấy gáy nàng, rút đi tấm yếm nguyệt sắc, Đoan Nhược Hoa theo bản năng kéo sát người lại gần, nhịp thở ngày càng mất trật tự. Thanh Sanh kề môi bên tai nàng, đôi môi mát lạnh như một mảnh tơ lụa, hôn một đường xuống cổ nàng, bàn tay phủ lên nơi ngạo nghễ kia. Đoan Nhược Hoa thở nhẹ thành tiếng, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo trước ngực Thanh Sanh.
"A", đau đớn trong lòng bàn tay đánh tới, Đoan Nhược Hoa kêu một tiếng. Thanh Sanh nghe được tiếng kêu của nàng, ngừng lại động tác, cầm lấy bàn tay nàng xem xét một hồi, thấy được vết thương đã rỉ máu rồi.
"Không sao chứ? Ta quên mất, nàng còn đang bị thương", Thanh Sanh nắm tay nàng, cả hai cũng đã tỉnh táo mấy phần. Một phen bế nàng lên, chậm rãi đi xuống hồ, nước hồ ấm áp lưu chuyển, bao bọc lấy từng tấc da thịt.
"Để tay trên vai ta", Đoan Nhược Hoa vòng tay ra sau, ôm lấy cổ Thanh Sanh, ngây dại nhìn nàng, ánh mắt xuyên qua tầng hơi nước mà sáng lên lấp lánh, bày tỏ không hết tình ý rung động.
Thanh Sanh lấy một miếng vải bông thật dày, bao bọc lấy hai bàn tay nàng, sau đó nhẹ nhàng chà xát, ngón tay lướt trên làn da bạch ngọc ẩm ướt.
"Nếu tay đau liền nói ta biết, được không?", Thanh Sanh vừa tiếp tục động tác trên tay vừa nói, nhẹ nhàng chà xát qua cánh tay thon gầy, qua vòng eo yếu ớt như thể chỉ cần mạnh tay có thể bẻ gãy, bao phủ khắp thân thể nàng.
"Nhìn đủ chưa?", Đoan Nhược Hoa có chút miễn cưỡng lên tiếng, chặn lấy ánh mắt Thanh Sanh, hai tay đang vòng qua gáy nàng dùng lực, làm cho nàng ngẩng đầu. Khoảng cách giữa hai người lại càng gần, ánh mắt đối nhau, không chút phân tâm.
Đoan Nhược Hoa tiến lại gần kề, đôi môi chạm lên bên cổ Thanh Sanh, cảm nhận được từng nhịp đập của mạch, cảm nhận được sự tồn tại của người kia, cảm nhận được như thể chính mình đang chạm vào tính mạng của nàng. Nhịp đập của nàng cũng ngày càng nhanh, tràn ngập cảm giác thỏa mãn hạnh phúc.
"Nếu như nhìn vẫn không đủ thì sao?", Thanh Sanh vùi đầu vào cổ Đoan Nhược Hoa, tà tà hỏi lại. Y phục của nàng đã bị nước thấm ướt, mà Đoan Nhược Hoa căn bản là đang dán trên người nàng, như đốt lên một ngọn lửa trong nàng.
"Còn không buông ra, ta không khống chế được nữa đâu a", Thanh Sanh bật cười, thanh âm có chút khàn khàn.
Đêm đó ở Trường Trữ cung nàng vẫn rõ như in, nhưng sao thân thể nàng lại có cảm giác đã lâu lắm rồi chưa từng thân cận, lúc này loại khát vọng kia lại bùng phát rõ ràng.
Đáp lại lời đe dọa của nàng, lại là một đôi môi kề sát bên tai, hôn nhẹ như tơ lụa lướt qua, thổ khí như lan mang theo vài tia trêu chọc câu dẫn. Đoan Nhược Hoa cắn vành tai của nàng, đầu lưỡi mang theo nhiệt khí, thở ra một câu,
"Thanh Sanh, muốn ta..."
Lời này như một liều thuốc nổ, làm trái tim của nàng kịch liệt nhảy lên. Thanh Sanh một tay che lấy miệng nàng, tay kia luồn xuống làn nước, xoẹt qua bụng dưới, động tác này liền làm Đoan Nhược Hoa chấn động đến đình chỉ hô hấp, hai tay ôm lấy gáy Thanh Sanh, đầu tựa trên vai nàng. Ăn ý đến thuần thục, phóng túng một hồi, vây quanh bởi tứ bề thủy lưu ấm nóng, đạt tới tận cùng của sự thỏa mãn, cho đến khi mất hồn lạc vía.
"Y phục ngươi còn chưa cởi", sau cùng, mỹ nhân băng lãnh lạnh lùng bỏ lại một câu này, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngại ngùng mà kinh diễm.
- --Hết chương 79---
Editor lảm nhảm: Chương hơi ngắn, H hơi nhẹ mà tui cứ đánh H vì nó cũng tính là 1 lần mà, để sau thống kê kkkk
Từ lâu ơi là lâu rồi nay hai bạn trẻ mới hạnh phích đến vậy, tui mừng quá nhèo:vv