Lương Tuyền cung, Thái y đang gỡ bỏ băng gạc trên tay Đoan Nhược Hoa. Trong lòng bàn tay hiện ra một vết sẹo thật dài, có chút dữ tợn. Thái y dặn dò mấy câu, dâng lên lọ thuốc, liền cáo lui. Thanh Sanh ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tay nàng nhìn ngắm đường sẹo như một đường dao khắc lên, cắt đứt đường chỉ tay của nàng. Không khỏi đau lòng nâng bàn tay lên kề bên môi, mở miệng hỏi,
"Lọ thuốc trừ sẹo từ Tây Vực mang tới còn nữa không?"
"Chỉ có một lọ, cũng không sao, trong lòng bàn tay đâu có ai để ý...", trên mặt Đoan Nhược Hoa hiện lên tia ngại ngùng, rút bàn tay trở về, nắm lại thành quyền. Thanh Sanh vẫn không ngừng lo lắng, nhíu mày lẩm bẩm,
"Chỉ tay đứt đoạn rồi, như vậy không tốt", Đoan Nhược Hoa đưa tay tới áp bên má nàng, cười nhẹ, "Ta không biết Thanh Sanh cũng để tâm đến số mạng nha. Ta cũng đọc một chút, không phải nói rằng số phận mỗi người đều đã định sẵn sao, đâu có thể thay đổi chứ..."
Thanh Sanh miễn cưỡng câu lên nụ cười nhợt nhạt, nắm cổ tay trong suốt của nàng không cho nàng rút về, đặt bàn tay nàng bên khóe miệng, khẽ hôn đầu ngón tay nàng. Đoan Nhược Hoa đương nhiên là vừa thẹn vừa giận, chỉ trách chính mình luôn bị nàng khi dễ. Cổ tay dùng sức xoay chuyển, tát nhẹ bên sườn mặt Thanh Sanh, thấy nàng giật mình, không khỏi cười lên. Thanh Sanh cứng đầu không buông tha, môi mỏng ngậm lấy đầu ngón tay Đoan Nhược Hoa, hàm răng nhẹ ma sát. Ngón tay thon dài mát lạnh bây giờ lại ướt át hồng lên, có một loại tư vị hương diễm làm động lòng người.
"Đừng làm rộn!", Đoan Nhược Hoa thấp giọng mắng một câu, mà thanh âm hoàn toàn là ngượng ngùng cùng mềm yếu.
"Mỗi lần nhìn bộ dáng nàng nhu nhược thế này a, ta rất hưởng thụ...", Thanh Sanh buông tay nàng, dáng vẻ thâm tình đáp lại một câu, mà nụ cười trên môi thì vô cùng chói mắt, Đoan Nhược Hoa chỉ còn cách quay đầu đi, một mực không thèm để ý tới nàng.
Nàng thu lại tiếu ý, đứng dậy vòng qua trước mặt Đoan Nhược Hoa, cằm chống trên trán nàng, thấp giọng thủ thỉ,
"Tới một ngày kia, ta muốn cùng nàng cao chạy xa bay, được không?",
"Tới một nơi không ai biết, có đình viện trồng đủ loại hoa, chúng ta có thể mười ngón đan xen cùng nhau ngắm hoàng hôn. Còn có rừng trúc thanh thiên, nàng có thể vẽ tranh làm thơ, sẽ không có ai quấy rầy. Nàng xem, không phải tốt lắm sao?", Đoan Nhược Hoa rung động, mà cũng chỉ có thể sâu kín thở dài. Nàng không thể hứa hẹn điều gì. . Truyện Thám Hiểm
- --
"Quý phi nương nương, đã tới ngoài thành Dương Châu, ước chừng ngày mai sẽ vào tới trong thành, sẽ nghỉ lại Trữ gia vài hôm", Hãn Vân cúi đầu bẩm, gần đây chủ tử nàng tính tình luôn là nóng nảy không tốt.
"Hôm trước đã nhận được thư nhị ca, tam ca gửi, nói rằng mọi người đều đã trở về Yến Sơn quan. Vậy chúng ta liền ở lại Thanh Dương các nghỉ lại một đêm thôi, sớm ngày lên đường", Trữ Tử Mộc miễn cưỡng phân phó. Lần này trở về, trên đường nàng cũng không còn tâm trạng ngắm cảnh, nửa điểm hăng hái cũng không còn. Không có tâm tình, trước mắt chỉ toàn hiện lên vệt thanh ảnh kia, làm cho lòng nàng ngập tràn tức giận cùng đau thương.
Cô Tô lĩnh, núi non trùng điệp, địa thế hiểm yếu, quan đạo lại rộng mở tạo thành một nút thắt cổ chai, hẹp dài như rắn trườn quanh co. Đường hẹp không thể dàn xếp, đội thị vệ đành phải sửa lại đội hình. Vào bên trong, bốn phía núi đá bao quanh, tạo thành một khoảng bằng phẳng, bỗng nhiên từ trên sườn núi rơi xuống một tảng đá lớn, chắn trước đoàn người, theo đó là một tràng tên bắn tới từ phía sau núi, liên tiếp như mưa.
"Có thích khách! Hồng kỳ thị vệ tới hộ giá nương nương, Hắc kỳ mau dàn trận!", Trần Đức Khánh quát to, nhanh như chớp rút kiếm khỏi vỏ. Binh sĩ Hắc kỳ giương khiên che chắn thành một vòng tròn khép kín, mũi tên như mưa trút lên khiên đồng, tạo ra thanh âm rào rào đinh tai nhức óc. Tên ngừng, từ phía sườn núi lao xuống hơn ba trăm người, y quan hắc y, chỉ lộ ra con mắt cũng đã đủ thấy sát khí bừng bừng.
Trần Đức Khánh nhìn quanh, phía sau đã bị tảng đá lớn chặn đường, thị vệ phía sau cũng không còn cách nào tiếp ứng, lúc này ở đây chỉ có khoảng hai trăm người.
"Thề bảo vệ nương nương!", hắn hét lớn, đám thị vệ cũng đồng thanh hô theo, sĩ khí dâng cao. Đám hắc y nhân kia, không hề giống như là sơn tặc thổ phỉ, đội ngũ được huấn luyện bài bản, ai nấy võ nghệ cao cường, không ít thị vệ hoàng cung đã ngã xuống. Vây thành vòng tròn, không ngừng thắt chặt. Có một tên đã tiếp cận được đến gần ngọc lộ, đường kiếm quét qua, hạ thủ tàn nhẫn, thị vệ đứng phía trước ngọc lộ không kịp thốt lên câu nào, đã đầu rơi khỏi cổ.
Thái giám, cung nữ đều đã bị làm sợ đến quỳ lạy van xin không ngừng, nhưng cũng không thoát khỏi cái chết. Đuổi tận giết tuyệt, tràng diện hỗn loạn, máu tươi chảy thành dòng, thấm vào cỏ xanh trên đất, chảy dọc theo đường mòn.
Trữ Tử Mộc rốt cuộc không kiềm nén được, vén màn che, muốn ra ngoài, "Nương nương, đừng ra", Hãn Vân vội vàng chạy tới, vẻ mặt vì sợ hãi mà tái mét vẫn hiện lên nét kiên nghị. Nghe thấy tiếng nàng, một tên hắc y nhân quay đầu, mũi chân điểm một cái, bay lên nhảy tới đây, trường đao trên tay lóe lên hàn quang, chém giết không nể, vậy mà lưỡi đao không dính một giọt máu.
"Nương nương cẩn thận!", Hãn Vân lao tới trước người Trữ Tử Mộc, đẩy nàng vào bên trong ngọc lộ, dứt lời, thân hình liền cứng đờ như tượng. Mũi đao xuyên từ sau lưng tới thẳng trước ngực, máu tươi như dòng nước nhỏ từng giọt xuống đất, lan tràn như một đóa hồng mai.
"Hãn Vân... từ nay... không thể hầu hạ nương nương...", miệng tràn máu tươi, thân thể vẫn che trước ngọc lộ, cứng đờ không nhúc nhích.
"Hãn Vân!", Trữ Tử Mộc trợn mắt, trân trân nhìn. Mũi đao rút ra, gọn ghẽ như rắn bò, hắc y nhân như diều hâu mà tung mình, mũi đao lại một lần nữa hướng thẳng Trữ Tử Mộc mà đâm tới, bén nhọn không lưu tình.
"Nương nương chạy mau!", Trần Đức Khánh thét lớn, tung ra lưỡi kiếm bén nhọn, chặt ngang thế tiến công của mũi đao. Trữ Tử Mộc hiểu rõ, mục tiêu của đám hắc y nhân này là chính mình, cũng không ham chém giết nữa. "Trần Đức Khánh, ngươi giữ lại mạng sống trở về gặp bổn cung!",nàng hét một câu, trực tiếp bay lên trên lưng ngựa, quất mạnh một roi, tuấn mã bắt đầu phi nước đại, thoát qua con đường mòn.
"Mau, mau chặn lại, chủ nhân có mệnh bắt sống nàng!", người đang cùng Trần Đức Khánh giao thủ, dường như là thủ lĩnh, thấy Trữ Tử Mộc thoát đi liền quát lớn, những tên khác cũng ngừng chém giết, phi lên thân ngựa đuổi theo.
Trần Đức Khánh không khỏi phát hoảng, thúc ngựa đuổi theo. Cách nhau khoảng bốn thước, Trần Đức Khánh dùng chủy thủ phi về phía trước, mà tên hắc y nhân kia cũng là nhạy bén, thân hình phục thấp sát xuống thân ngựa, tránh được mũi dao.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, Trần Đức Khánh chỉ đành cắn răng, đâm một dao vào mông ngựa, tuấn mã hí đến điên cuồng, nổi điên mà chạy. Khoảng cách rút ngắn, Trần Đức Khánh vung đao một đường, mà hắc y nhân vẫn né tránh không trúng, Trần Đức Khánh chém bên sườn ngựa của hắn, ngựa bị đau nhảy chồm lên, vó đá trái phải chạy chệch khỏi đường mòn, cả hai người đều rơi khỏi lưng ngựa, lăn về phía sườn núi.
Ánh mắt liếc về phía kia, Trần Đức Khánh loáng thoáng thấy được bóng dáng xích hồng, thúc ngựa phi nước đại, mà theo sau là mấy tên hắc y nhân đao kiếm sáng loáng. Hắn không cam lòng thét lên một tiếng, rồi rơi xuống vách núi.
Gió gào rít bên tai, từng luồng khí lạnh thấu xương nơi rừng núi ập vào mặt, làm người ta không thể mở mắt. Trữ Tử Mộc liều mạng thúc ngựa, cho ngựa chạy theo hướng về thành Dương Châu. Nàng không thể chết được, không thể chết lúc này, tuyệt đối không thể.
Tuấn mã thở phì phò, bốn vó phi nước đại, phía sau là bốn tên hắc y nhân, khoảng cách ngày càng kéo xa. "Đi!", Trữ Tử Mộc quất roi, đốt ngón tay đã trắng bệch, cúi thấp người trên lưng ngựa.
Không biết đã chạy bao lâu, Trữ Tử Mộc ước chừng đã sức cùng lực kiệt, tuấn mã cũng đã trào bọt mép. Hắc y nhân vẫn không buông tha, được dịp rút ngắn khoảng cách, nàng dần dần mơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang suồng sã theo dõi tứ phía trên người mình.
Phía xa, cửa thành Dương Châu đã hiện ra trước mắt, nàng mừng rỡ, roi ngựa trên tay quất nhanh hơn. "Mau, chặn nàng lại", một tên hắc y nhân la lên, mấy người kia nhảy khỏi lưng ngựa, bay bổng nhào về phía này, xẹt tới trước ngựa Trữ Tử Mộc, muốn bắt lấy cánh tay nàng.
- --
"Nương nương, Lễ bộ Thị lang Thạch Nội cầu kiến", thanh âm Vân Khuynh từ bên ngoài truyền vào, Thanh Sanh đang ngồi bên Đoan Nhược Hoa cũng đứng dậy, tới đứng một bên.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương. Thái hậu truyền lệnh, vi thần đi suốt một đêm, mời người nhận ý chỉ Thái hậu nương nương", Thạch Nội đang một thân triều phục, thần sắc tiều tụy, nét mặt trang nghiêm. Tâm Đoan Nhược Hoa bỗng nhiên lại có dự cảm bất lành, loạn nhịp một cái, loại linh tính bất thường chạy thẳng lên não.
Đoan Nhược Hoa tiếp nhận ý chỉ, vừa mở ra nhìn, sắc mặt đã chuyển thành trắng bệch. Thân hình khẽ run, nàng mở to mắt nhìn lên, dung mạo trong trẻo lạnh lùng không có nửa phần thần sắc, đáy mắt lạnh như sông băng vạn năm, chăm chăm nhìn Thạch Nội,
"Chuyện này... là thật?", nàng có hơi chút ngắt quãng hỏi lại. Thanh Sanh chưa từng thấy nàng kinh hãi đến như thế, bối rối lại mang theo chút đau khổ, bản thân nàng cũng cảm nhận được loại cảm giác bất an.
"Hoàng thượng bị hành thích ngay tại bãi săn, thánh giá không qua khỏi, Hoàng thượng đã băng hà, xin nương nương nén đau lòng", Thạch Nội mở lời an ủi, mà thần sắc cũng là bi thương. Hắn quỳ trên mặt đất dập đầu, hai mắt đỏ bừng.
"Thái hậu phái vi thần truyền nương nương lập tức hồi cung, thông cáo tin buồn, cả Đại Chu để tang thánh thượng đến hết ba năm", Thạch Nội rơm rớm nước mắt nghẹn ngào không dứt. Đoan Nhược Hoa đứng không vững, Thanh Sanh tiến lên đỡ nàng tựa vào trong ngực, không nói được lời nào. Thạch Nội báo tin xong xuôi, nhìn Hoàng hậu nương nương không hỏi thêm gì, cũng cáo lui.
Hắn chết rồi, dù sao cũng là nam nhân dây dưa cùng nàng nhiều năm như vậy đã chết rồi. Từng mến mộ, từng lạnh lùng, từng thù hận, ngày đó từng tương kính như tân, đêm đó từng điên cuồng oán hận, hôm nay lại là cảm xúc phức tạp lẫn lộn. Giờ khắc này, nàng cũng không biết nàng nên dùng tâm thế nào để đối diện với việc hắn đột nhiên biến mất.
"Vân Khuynh, phân phó ngày mai lên đường hồi cung", Vân Khuynh lĩnh mệnh mà đi. Thanh Sanh nhìn nàng rời khỏi, dìu Đoan Nhược Hoa ngồi xuống bên bàn.
Thấy thần sắc nàng phức tạp, trong lòng Thanh Sanh cũng là tư vị đan xen. Mặc dù Đoan Nhược Hoa bề ngoài là đạm mạc, kỳ thực bên trong là trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa lại cố chấp để tâm, sợ rằng nàng lại vì cái chết của Hoàng thượng mà tự trách.
"Nhược Hoa...", Thanh Sanh mở lời muốn nói,
"Thanh Nhi, ngươi ra ngoài một chút, ta muốn yên lặng một mình", Đoan Nhược Hoa cắt ngang lời nàng, giọng nói nhẹ nhàng mà lại nghe ra xa cách, giống như là trở lại làm Đoan Hậu vẫn luôn phong bế nội tâm. Thanh Sanh không khỏi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ đành im lặng đi ra.
Trên bàn, ánh sáng đèn dầu lờ mờ hòa với ánh nến gần tàn, hắt lên khuôn mặt Đoan Nhược Hoa, bao phủ lên thần sắc trầm trọng khó lường của nàng.
- --Hết chương 82---
Editor lảm nhảm: Chuẩn bị sang giai đoạn mới nhá, đừng ai nghĩ mẹ Đế hẻo rồi là hạnh phích cả làng, đau lòng không kém đâu...
1 phút khóc cho Vân Vân cute hột me:( Phim phèo gì mà tuyến phụ cứ lần lượt ra đi thế này:(((