Quyển 2 –
Bị kẹt trong Càn Nguyên Cung
Linh Tần tự vẫn, Tông Đường Lệnh đã được hoàng thượng hạ chiếu âm thầm điều tra, phát hiện trong chậu hoa của Linh Tần có gói thuốc. Trong cung của Linh Tần cũng bị phát hiện một lượng thuốc bột lớn, hệt như gói thuốc dưới rễ cây, đem thuốc này đến dược phòng kiểm nghiệm thì biết đây là Thất Trùng Thất Hương. Linh Tần có thể khiến trăm hoa nở trái mùa là vì trong rễ hoa có tẩm thuốc này. Căn cứ lời cung nhân, quan hệ giữa Linh Tần và Hoa Mỹ Nhân vốn rất mật thiết. Hoa Mỹ Nhân nhiều lần xin hoa của Linh Tần, đây là những thứ Linh Tần tặng. Trong đêm sinh nhật Hoa Mỹ Nhân, Linh Tần còn đặc biệt sai người tặng rượu, nhưng rượu đã uống hết, có cho thuốc ấy vào rượu không thì không cách nào điều tra.
Thất Trùng Thất Hương là thảo dược chế từ 7 loại côn trùng và 7 thứ cỏ cây, khởi nguồn từ Dạ Dịch quốc, sau đó du nhập vào Cẩm Thái. Phụ thân Linh Tần từng đóng quân Nam Vũ, biết cách luyện thứ thảo dược này. Thứ này bản thân vô độc, nhưng có tác dụng gây ảo giác, dùng để kích thích hoa cỏ nở rộ và vỗ béo động vật. Nhưng nhỡ dùng vào rượu thì sẽ khiến nó thành chất độc mãn tính. Tính cách trở nên nóng nảy, mất đi sinh khí, sau cùng sẽ chết vì tim ngừng đập, người chết vì thuốc này rất khó điều tra ra nguyên nhân .
Tông Đường cũng bắt đầu nghi ngờ Linh Tần có phải trước giờ dùng thuốc khống chế Hoa Mỹ Nhân? Hay là mượn việc Quý Phi Chỉnh đốn hậu cung để mưu đồ việc khác? Lúc đó Lăng Yên trong cung của Hoa Mỹ Nhân trở thành gút thắt quan trọng khi lật tẩy chủ nhân. Tông Đường đã sai người bắt giam Lăng Yên, hình cụ chỉ vừa lấy ra, cung nữ nhỏ đã run bắn người, khai hết mọi việc. Phụ thân Lăng Yên từng là gia nhân của Linh Tần, hai người đã quen nhau lúc ở ngoài cung. Từ đó có thể thấy, mưu mô của Linh Tần đã có từ trước.
Nhưng việc này chưa có chứng cớ, Hoa Mỹ Nhân giờ vẫn còn sống sờ sờ, lại còn dính đến Quý Phi, sau cùng vì thể diện hoàng gia sự việc dần tự động kết thúc.
Lễ tang Linh Tần, hoàng thượng tỏ lòng thương xót phái người đến tận Tây bắc an ủi, cũng xem như ân điển.
Mùng 7 hôm đó Phi Tâm bị thương ở chân, cô vẫn mê man, cảm giác đã nói rất nhiều lời với hoàng thượng, nhưng sáng hôm sau đã không nhớ rõ. Khi cô thức dậy hoàng thượng đã thượng triều, nhưng cô lại không hồi cung được, bởi vì cô phát hiện trên người mình không một mảnh vải che thân.
Cô không nhớ rốt cục mình có thị tẩm hay chưa, cơ thể vẫn còn khó chịu, sao có thể thị tẩm được, nhưng tại sao áo quần bị lột mất? Thêm nữa, chân cô sưng vù như chiếc bánh bao, nhích động nhẹ cũng đau phát hoảng, ngoài kia lại không có người của cô, cô không xuống nước sai người thay xiêm y giúp. Thế là nằm đó nửa ngày trời cũng chẳng ai đá động đến cô. Bên Cúc Tuệ Cung cũng chẳng có động tĩnh gì, Tú Linh không biết chết đi đâu rồi, sao còn không sai người đến đón?
Càng nằm càng hoảng, sau cùng chịu hết nổi, cô đành lên tiếng khẽ hỏi: “Ai, ai ở ngoài kia?”
“Ồ, nương nương thức rồi à? ” Cô nghe thấy tiếng bước chân, hình như là giọng của Trần Hoài Đức, “Vẫn còn sớm, chưa đến giờ. Nô tài chuẩn bị bữa sáng để tí nữa nương nương dùng. Đã hốt thuốc theo toa mà hôm qua Phùng thái y kê, người bên này tự nấu, để những kẻ bên phòng dược lui tới e sẽ không sạch sẽ. ”
Phi Tâm nghe hắn bô lô ba la nói một tràng, nhìn lại bộ dạng của mình, hồi lâu sau đó mới hỏi: “Người bên Cúc Tuệ Cung đã tới chưa? ”
“Vẫn chưa đến. ” Giọng Trần Hoài Đức nghe rất vô tội nhưng Phi Tâm cảm thấy hắn đang cố ý. Thị tẩm dù có giữ lại thì khi hoàng thượng thượng triều cũng nên tống cô về mới đúng chứ, dù không có ai đến thì thái giám chấp sự cũng phải sắp xếp, bây giờ cứ để mặc cô ở đây là thế nào.
“Ngươi sai vài cung nữ vào, bổn cung muốn dậy. ” Phi Tâm vốn không sai bảo thái giám nhưng lúc đó cũng chẳng muốn vòng vo, thẳng thừ yêu cầu.
“Bẩm nương nương, trước khi đi hoàng thượng có dặn, nương nương bị thương ở chân sợ sẽ khó lành, nên bảo nương nương nằm nghỉ trên giường một ngày! ” Giọng điệu Trần Hoài Đức lúc nào cũng trung hậu như vậy, “Nô tài không dám nghịch thánh chỉ, hay là nương nương cần gì thì cứ sai bảo nô tài đi làm! ”
Phi Tâm không nói nên lời, nằm an dưỡng trên giường 1 ngày? Cô kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nhiều lời với hắn nữa!
Phi Tâm vào cung 4 năm, chưa bao giờ đen đủi như hôm nay. Trần Hoài Đức cũng không dám để mặc cô không ăn không uống, nếu cô có gì thì hắn cũng khó ăn nói, bèn sai vài cung nữ vào, không đem y phục vào, nhưng những thứ khác thì bày biện trước mặt. Cô rửa mặt, súc miệng, ăn chút cháo yến. Sau đó lại mang thuốc mới đắp chân cho cô, dùng cách đắp lạnh để giảm sưng, rồi bưng một chén thuốc vào. Phi Tâm từ nhỏ vốn thận trọng, cô không rõ đó là thứ thuốc gì, kẻ dưới cũng không rõ, chỉ nói rằng hoàng thượng bảo cô uống, cô nghe xong khiếp sợ trong lòng, cảm giác chẳng phải thứ tốt lành gì. Cô chỉ nói rằng trước khi gặp được hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ không uống. Kẻ khác cũng chẳng dám ép cô.
Cô cứ nằm đó nửa ngày. Bữa trưa cũng không ăn, không cách nào khiến cô thèm ăn. Lúc ấy lại còn muốn tiểu giải, thể diện của cô đúng là đã mất sạch trơn rồi!
Cứ thế trằn trọc đến chiều, Tú Linh cũng chẳng thấy ló dạng. Những cung nữ khác cũng hệt như Trần Hoài Đức, muốn gì cũng được nhưng bảo sai người sang Cúc Tuệ Cung thì cứ đùn đẩy, lúc đỡ không nổi thì lôi hoàng thượng ra, khiến cô giận đến nghiến răng.
Mãi đến lúc sắp lên đèn, Vân Hi mới lê những bước chân nặng nề trở về. Phi Tâm nghe giọng nói y ngoài kia chẳng có chút sinh khí, chắc hôm nay lại bận tối mặt rồi, cơn giận trong bụng cũng bất giác giảm hết một nửa!
Vân Hi thì chẳng vội vàng gì, thay xiêm y, uống trà, nghỉ ngơi một lúc mới bước vào, nhìn thấy chén thuốc đặt bên cạnh giường, ngọn lửa trong lòng không biết từ đâu sôi lên. Y giở chiếc mùng lên, nhìn cô mắt tròn xoe ngơ ngác, túm lấy cô: “Bảo uống thuốc sao nàng không uống? ”
Bị y túm như vậy, tấm chăn bị tuột ra phân nửa, cô lúng túng kéo chăn lên, trong lòng hoảng sợ, khẽ nói “Thuốc này bây giờ thần thiếp vẫn chưa thể uống. ”
“Nàng nói gì? ” Y nheo mắt, đưa tay bưng chén thuốc, sờ thấy đã nguội, tiện tay vứt đi, “Mang chén khác đến. ” Giọng y rất khẽ nhưng kẻ dưới đã run rẩy.
“Thần thiếp tự biết có tội, luận tội hành hình, thần thiếp không dám không tuân. Nhưng tấm lòng trung quân của thần thiếp đất trời có thể chứng giám, dù hoàng thượng muốn ban thần thiếp tội chết….” Phi Tâm bị y bóp chặt khuôn mặt, đôi môi chun lại, vẻ mặt rất nực cười, nhưng trong lòng cô cực kỳ bình tĩnh, cứ hễ dính đến gia thanh thể diện, cô hoàn toàn có thể phớt lờ cái chết, “Thần thiếp dù có chết cũng phải y phục chỉnh tề mới không mất thể thống! ” Vì bị bóp miệng nên giọng nói nghe rất buồn cười, hệt như vẻ mặt của cô.
Nhưng y hoàn toàn không cười nổi, không những không cười mà đôi mày còn nhăn chặt lại: “Hàm hồ! ” Y chợt quát mắng, “Tối qua nàng bệnh đến ngu người rồi à? Nàng bị bệnh gì mà không biết nghe thấy? ”
Ký ức Phi Tâm hỗn loạn, lại bị y quát mắng nên đầu óc quay cuồng. Y nhìn vẻ mặt cô: “Trẫm muốn lấy mạng nàng mà bây giờ nàng vẫn còn có thể nói lảm nhảm ở đây được? Nếu luận tội thì thuốc độc quá dễ dãi đối với nàng rồi! ” Y đang nói thì một chén thuốc được bưng lên, y kề ngay sát miệng cô, “Lắm lời nữa là nghịch chỉ bất tuân, uống mau! ”
Y vừa ép vừa dọa, chỉ chốc lát Phi Tâm lại vác thêm một tội trạng. Phi Tâm đành đưa tay đỡ chén, bị ép thúc uống hết chén thuốc. Một ít thuốc bị trào ra, thuận theo viền môi chảy xuống, trượt dài xuống theo làn da láng mịn. Hai màu đen trắng phân minh khiến y bất giác chăm chú nhìn những giọt thuốc đang nhỏ dài, đột nhiên y đưa tay ra, giống như đang lau chùi cho cô, nhưng càng giống vuốt ve làn da của cô hơn.