Cung - Mê Tâm Ký

Chương 25:




Quyển 2 –
Vẫn còn khó hiểu chuyện hầu hạ quân vương

Mùng 2 tháng 4, Phi Tâm lại tới tháng. Trưa hôm đó sau khi nhận ra thì cô còn hơi phấn kích nữa chứ, bỗng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Thực ra không phải cô cảm thấy đau khổ như thế nào khi thị tẩm mà là bây giờ cô rất khinh miệt sự phóng túng khó kiểm soát của bản thân. Cô cho rằng nếu cứ thế này thì có lẽ cô cũng sẽ bộc lộ mặt xấu xa đó, cô không cho phép bản thân bại hoại như vậy nữa. Nên cô cần phải kiềm cương ngựa trước bờ vực thẳm!
Cô thử giữ cho bản thân tỉnh táo khi thân mật với y, thậm chí thử cả những cách cực đoan như là cắn lưỡi, véo đùi, nhưng tất cả đều thất bại. Có những lúc cô vừa cắn nhẹ thì y đã cắn lại, y cắn nhẹ thì đầu óc Phi Tâm như bị xoắn tít lại. Còn véo đùi thì lại càng khó kiểm soát hơn, có lần cô thậm chí còn véo nhầm, véo nhầm đùi y…..Bây giờ Phi Tâm đã hết cách để thi triển, ca bài đạo lý cũng nghe không lọt tai. Bản thân cô thì cũng khó lòng kiểm soát mình, nên khi nhận ra kinh nguyệt đã đến, cô thật sự có tí phấn khởi.
Vân Hi đến Cúc Tuệ Cung vào giờ Dậu, gần đây ngoại trừ chuyện Nam tuần, Sung Bí Viện ở dưới Văn Hoa Các cũng vì chuyện nội đình Hưng Hoa Các muốn xây Lục Viện Hành Thư mà làm cho hai bên rối tung lên hết. Triều đình từ trên tới dưới, lão nào lão nấy mặt tía tai đỏ, thổi râu trừng mắt, quan bào cũng kéo đến méo xệch. Dăm ba bữa lại khởi tấu, khởi tấu, khiến Vân Hi không một lúc nào được yên tĩnh.
Văn Hoa Các trước nay vẫn quản lý lễ nghi, kiêm cố ngoại giao với các nước bên ngoài. Và cấp dưới của nó chính là Bí Sung Viện, nằm ở phía Nam Càn Nguyên Cung, kiêm luôn chức chấp bút thay hoàng đế. Thực ra là chức vụ tương xung? với Hưng Hoa Các. Đây là do năm xưa tiên đế sủng tin tả thừa tướng của Văn Hoa Các, việc to nhỏ đều ỷ lại ông ta, thường giữ ông ta lại đàm đạo trong cung. Sau đó quyết ý xây viện, chiêu mộ nhân tài để bàn học thuật. Khi đó, người thầy đầu tiên của Vân Hi cũng chính là học sĩ am tường cổ kim, hiểu biết uyên bác trong Văn Hoa Các.
Còn Hưng Hoa Các thì giữ chức thư ký nội đình, chuyên lựa chọn sách vở cho hoàng gia, giảng dạy và phò trợ hoàng đế xử lý công văn thường ngày. Văn Hoa Các là khách mà tranh chức chủ nhân, khiến Hưng Hoa Các lúc nào cũng bị chèn ép, đây cũng là ân oán tích lũy nhiều năm.
Những năm nay Vân Hi đã điều bớt học sĩ trong Văn Hoa Các đến các địa phương rèn luyện. Đồng thời cũng vì Văn Hoa Các trên có quen biết Tư Không, các mối quan hệ với quan lại bậc trung cũng không tệ, chi bằng để Hưng Hoa Các đảm nhiệm thì ổn hơn.
Y hiểu rất rõ về thuật kiểm soát quan thần, thực ra y rất hy vọng Văn Hoa Các từ nay về sau rút khỏi cung, mặc bọn họ quản lý lễ nghi, đừng với tay ra xa, càng với càng cao. Nhưng y cũng biết, là một hoàng đế, chi phối quan lại rất quan trọng. Nếu lúc này y ra mặt chống lưng cho Hưng Hoa Các thì tiếp đó nhất định sẽ chấn động cả ngoại đình Tuyên Luật Viện, Trúc Nghi Đường…và nhiều bộ phận cấp dưới của Tư Không.
Việc này thực ra cũng giống với dòng họ Nguyễn, không thể giải quyết được trong một sớm một chiều. Trước tiên là phải thả quan chức Sung Bí Viện ra ngoài, ngoài mặt là thăng, thực tế là giáng chức, nhưng cũng không được quá lộ liễu, rồi từ từ nạp nhân tài khả dụng mới vào, sau đó sẽ điều sang cho Hưng Hoa Các. Từ từ giáng chức Sung Bí Viện, gạt bỏ tất cả quyền lực.
Đối với sự kiên nhẫn chờ đợi này thì y có. Y nhìn xa trông rộng, nên có thể đợi lâu. Nhưng có những học giả đang gay gắt không kìm được, vừa biểu tấu thì đã tranh cãi đến đỏ bừng mặt. Vân Hi mặc bọn họ cứ cãi nhau, tâm trạng tốt thì y xem như đó là một trò cười, tâm trạng không tốt thì trốn đi không gặp, dù sao bọn họ cũng không dám níu áo bào đuổi đến tận hậu cung!
Vì thế mấy hôm nay y không ở lại Khải Nguyên Điện mà chạy sang Cúc Tuệ Cung hoặc Càn Nguyên Cung. Mấy bữa nay cũng ít về Càn Nguyên Cung, vì nơi đó cách Văn Hoa Các rất gần, mấy lão già đó có khi còn quỳ ngay trước cửa cung, luôn mồm lải nhải, làm ra bộ mặt trung quân hộ quốc!
Lý do y không muốn đến nơi khác chính là dạo này rất phiền, trên triều gặp những lão già suốt ngày mắng nhau. Còn hậu cung thì sao, tin tức Nam tuần được lan ra, mọi người nhốn nháo dò la danh sách cung phi đi theo. Vân Hi thật sự phiền đến phát điên, nên chẳng thèm gặp ai cả.
Ngày nào y cũng trốn đến chỗ Phi Tâm cũng có lý do của y, đương nhiên là trong số những lý do ấy có những cái rất tệ hại, có lúc y cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng nay đã trở thành động lực chính của y rồi.
Hôm nay y bước vào Cúc Tuệ Cung, Phi Tâm nghênh đón rồi sắp xếp xong hết mới bảo y rằng hôm nay không thể thị tẩm. Vân Hi trông thấy vẻ mặt cô rất phấn khởi, mặc dù Phi Tâm tự thừa nhận bản thân đã tỏ ra rất bình thản, nhưng trong mắt Vân Hi thì nó là một bộ mặt phấn khởi. Y khẽ nhàn nhạt gật gù, hoàn toàn không có ý muốn rời khỏi. Lúc này y đang nằm trên ghế dài, tựa vào chiếc đệm êm đọc tấu chương, chiếc lư đặt trên bàn đang đặt lò hương Bát Thiềm, trong đó đang xông hương hoa sen. Vừa vào đầu tháng 4, nhưng hôm nay thời tiết oi bức, ngoài kia trăm hoa đua nở, ngay đến cành hải đường trồng trong Cúc Tuệ Cung cũng nở trước rất nhiều, một biển hoa màu trắng, màu hồng đã làm tăng thêm sinh khí.
“Tới ngày rồi, lần này khá chuẩn, không chênh lệch nửa tháng 10 ngày gì nữa, cũng tốt rồi. ” Y bắt tréo chân, ung dung nói, “Nàng không cần ở đây hầu hạ, vào nghỉ đi. ”
Phi Tâm sửng người, tháng rồi là mùng 1, tháng này là mùng 2. Đã là lần chuẩn nhất từ trước đến nay rồi! Uống thuốc của Phùng thái y đã một tháng, coi như cũng có hiệu quả, tuy dưới bụng còn âm ĩ đau, nhưng không cảm thấy lạnh lẽo như lúc trước nữa.
Thế mà y cũng còn nhớ những chuyện như vậy, khiến Phi Tâm cảm thấy có chút ngượng. Bây giờ cơ thể cô bất tiện, không thể hầu hạ hoàng thượng. Nhưng để y nằm một mình ở đây cũng không được, do đó sau khi suy ngẫm, cô không bỏ đi mà lằng lặng lùi sang một bên chờ y dặn dò.
Sau một hồi, Vân Hi ưỡn ưỡn vai, nghiêng người sang thì thấy cô vẫn còn đứng sờ sờ ở đấy. Y và Phi Tâm trước giờ không có đề tài gì nói, nên khi không thị tẩm thì Phi Tâm luôn cảm giác thời gian dài đằng đẳng, mỗi lần nghĩ như vậy thì cô lại tự phê bình bản thân rất lâu.
Y thấy cô dáng vẻ thất thần, không biết đang đứng đó toan tính điều gì nữa đây, đột nhiên y cất tiếng: “Trà”
Y vừa thốt ra một chữ, Phi Tâm đã phản ứng ngay tức thì, đi tới bưng ấm trà bên chiếc bàn nhỏ, đưa cho tiểu cung nữ bên cạnh làm nóng cho y. Y nhìn cô: “Nếu nàng không muốn ngủ thì sang đây ngồi một lát. ” Nói xong, y đưa tay kéo cô ngồi bên cạnh mình. Phi Tâm hơi khựng lại: “Thần thiếp đang….”
Y nhìn cô như cười như không, khiến cô im bặt, đúng rồi, cô đã từng vấy bẩn chiếc giường của y. Bây giờ nào dám nói thêm điều gì nữa? Cô xấu hổ ngồi nhích sang bên cạnh y, cúi thấp đầu với tâm trạng chán chường . Bình thường cô cũng không phải như thế, có khi sắp xếp cho hoàng thượng xong thì để mặc y làm gì thì làm. Sau đó cô rảnh rang thì nấu thức ăn hoặc sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi chờ truyền gọi. Nhưng vì Nam tuần kề cận, Phi Tâm rất kích động, nên mới dốc sức như thế.
Buổi tối uống xong thuốc bổ của Phùng thái y, Phi Tâm ngồi một lúc thì cảm thấy buồn ngủ. Vì thế lúc nãy thì cô đứng đó, bây giờ lại cũng chẳng ai đá động tới cô, bọn Tú Linh đứng xa chẳng dám tới gần. Uống Thành Hải thì hệt như hoàng thượng, đứng cả ngày cũng không nói tiếng nào, hệt như người tàng hình. Phi Tâm nghe tiếng lật sách của hoàng thượng, những tiếng khe khẽ của giấy như một khúc thôi miên khiến cô càng buồn ngủ hơn.
Uông Thành Hải cười gượng, Quý Phi này thật là, ngay đến cách nịnh bợ hoàng thượng cũng khác người. Tùy tiện tìm đề tài nào đó thì chẳng phải là sẽ có không khí rồi sao? Tối nay gió thổi hiu hiu, hoa cỏ ngoài kia đang nhảy múa, nhâm nhi vài ly cũng đủ thú vị rồi. Tại sao lại phải đứng đây làm nô tài nhỉ? Hoàng thượng cũng không biết có phải đang trêu Quý Phi không, cứ nằm yên bất động như vậy.
Phi Tâm càng ngồi lại càng buồn ngủ, hình ảnh trước mắt như có thêm chiếc bóng. Thêm nữa, cô còn mệt mỏi vì hầu hạ y mấy hôm liền, bây giờ ngồi rảnh không việc gì làm, cả người đang trong trạng thái vô cùng ủ ê. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, cả người cô cứ vật vờ, đột nhiên ngã người ra trước, đầu cô đụng vào vai Vân Hi.
Vân Hi khép tấu chương lại, liếc mắt nhìn thấy Uông Thành Hải đã nín cười đến tím tái cả mặt. Trong giây phút đó, Vân Hi cũng đành khoanh tay chịu trận, bảo cô ngủ thì cô không ngủ, nếu bây giờ không phải có y đỡ lại thì chắc đầu cô đã đập vào lò hương trên bàn rồi! Lạc Chính Phi Tâm, nàng đúng là con lừa cố chấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.