Cung - Mê Tâm Ký

Chương 28:




Quyển 2 –
Ba người đều có tâm tư

Danh sách đi theo trong chuyến Nam tuần vừa xuống, Tuyết Thanh tức đến lộn ruột, chả trách dạo này hoàng thượng cứ lẩn tránh cô, thì ra hoàn toàn không có ý định đưa cô đi cùng! Lý do hoàng thượng phê chuẩn thật quang minh chính đáng, cha Quý Phi có công xây viện, ân chuẩn đi cùng. Tuấn Tần hiện đang mang thai, Đức Phi lưu lại chấp trưởng các cung, tiện bề chăm lo.
Trong cung này phi tần tuy nhiều, nhưng ngoại trừ Quý Đức song phi, Tuấn Tần, và một người miễn cưỡng có thể đưa lên đề bạt là Hòa Tần ra thì còn lại đều là phi tần cấp thấp, không đủ tư cách cùng đi. Nay Đức Phi phải ở lại chăm sóc Tuấn Tần, Hòa Tần từ lúc hành cung về thì mãi ốm đau, dăm ba bữa lại cảm lạnh, không ra được gió thì tất nhiên không thể cùng đi.
Tuyết Thanh càng nghĩ càng giận, Quý Phi lúc đầu thì tỏ ra chính nghĩa hào hùng muốn chỉnh đốn hậu cung, lần lượt xử trí Hoa Mỹ Nhân và Linh Tần để thể hiện tài năng của mình cho hoàng thượng biết cô ta chấp trưởng thế nào thế nào, làm như trong hậu cung này không có Lạc Chính Phi Tâm thì tam ti lục trưởng đều là phế vật bài trí vậy! Song phi chấp trưởng, rốt cục người nổi trội là Quý Phi, còn kẻ chịu ấm ức là Đức Phi. Nay bảo cô phải chăm lo cho thai nhi của Tuấn Tần, rõ ràng là muốn đổ hết trách nhiệm lên người cô!
Quý Phi bảo cha cô ta tán? ngân lượng tỏ lòng trung thành, thừa cơ hội này bắt hoàng thượng cho ả cùng đi, còn mớ bòng bong trong cung thì quẳng hết sang đây. Ngân lượng! Không nghĩ đến thì thôi, cứ nghĩ đến thì Tuyết Thanh lại nóng sôi cả máu. Ban đầu mới vào cung cô chưa hiểu chuyện, lại gặp nỗi đau mất con, nên mới sập bẫy Quý Phi, uổng phí 20 vạn ngân lượng trong nhà đã đành, lại còn luôn xem ả ta là đại ân nhân! Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc ấy Quý Phi đã sớm nghe được phong thanh, biết hoàng thượng có ý phong cô làm Đức Phi nên mới cố ý trục lợi từ việc này! Quý Phi xuất thân thương giả, quả không hổ danh là con buôn. Xây viện cho hoàng thượng! Không biết bao nhiêu năm nay Quý Phi đã lấy được bao nhiều từ hoàng thượng rồi nhỉ? E rằng cũng đủ tiền xây đến 10 tòa biệt viện rồi!
Danh lợi song thu, nay còn độc hưởng thánh sủng. Hoàng thượng nghe răm rắp lời ả, cái chết của Linh Tần, rõ ràng do ả ta hại. Ả ta lại còn bảo rằng Linh Tần hại cung phi! Trước mặt là thế, sau lưng lại giở trò khác, tiểu nhân nham hiểm, bỉ ổi! Bây giờ cứ hễ Tuyết Thanh nghĩ đến cảnh mình vừa vào cung còn cảm tạ ả ta, ả lại còn nói một tràng đạo lý cung phi hòa thuận, càng nghĩ lại càng thấy buồn nôn!
Chẳng trách cha đã từng dặn, hậu cung hiểm ác, lòng người khó lường. Là cô ngốc, chỉ tưởng rằng thái hậu hại cô, Ninh Hoa Phu Nhân hại cô, nhưng lại không biết người thật sự hại cô lại chính là Quý Phi xưng hô tỷ – muội bấy lâu nay!
Nay hoàng thượng đã triệt để = hoàn toàn bị ả mê hoặc, không phân biệt phải trái. Ả ta một mình chấp trưởng hậu cung, ngay đến thái hậu cũng không thể làm được gì. Tuyết Thanh dẫu hận trong lòng nhưng cũng biết không thể nhất thời nóng vội, Nam tuần khởi hành giữa tháng 5, nay chỉ mới đầu tháng 4, mọi việc vẫn còn có thể thay đổi. Cô không thể ngây ngô như ngày xưa để bị người khác lợi dụng nữa!
Phi Tâm nhìn danh sách cung quyến đi cùng thì cũng cảm thấy ngạc nhiên, tuy hoàng thượng có lộ phong thanh rằng sẽ đưa cô đi cùng, nhưng cô cũng không ngờ ngoại trừ thái hậu thì chỉ có mỗi mình cô đi theo. Việc này là một điều ngoài ý muốn của cô, tam thúc lại quyên góp vốn để xây Thánh Đức Viện ở Hoài Nam. Nay viện đã xây xong, ngẫm tính thời gian, chắc cũng phải bắt đầu từ 1 năm trước rồi. Tin tức như vậy mà cô lại không do thám được, vả lại phụ thân cũng chưa hề nói gì. Nhưng cũng phải thôi, điều này cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao đối với hoàng thượng, cũng có thể chưa bao giờ nghị họp trong triều nên Thường Phúc không nghe ngóng được cũng nên. Phụ thân không muốn cô lo nghĩ nhiều nên chẳng hề nhắc đến. Nhưng suốt năm nay cô đã nhờ phụ thân tìm Thiên Niên Canh Điêu, những bản kinh phật viết tay quý giá, mấy hôm trước phụ thân còn gửi không ít tiền cho cô, nghĩ đến đó, cô cảm thấy mình thật sự rất bất hiếu!
Nhớ lại 4 năm trước khi cô lên đường, phụ thân và các anh em đã tiễn cô hơn trăm dặm, đến tận Hoài Hà mới thôi. Phụ thân nói với cô rằng, ngẫm chuyến đi này cũng khó thành. Gia cảnh không tốt, khó vào thiên gia. Cô an ủi cha, chỉ cần vào được vòng ba, dù không thành hoàng phi cũng sẽ được làm chánh thê của quý tộc hoàng gia, đến lúc ấy thì nhà Lạc Chính cũng hiển hách. Cô nói cô nhất định sẽ dốc hết sức, tuyệt đối không phụ công dưỡng dục của phụ mẫu 16 năm qua!
Sau đó mới biết, thì ra đó chỉ là giấc mộng ngớ ngẩn tuổi trẻ. Gia thế không tốt, đừng nói đến vòng ba, ngay cả Thoại Dương Môn cũng chưa vào đến đã bị ti trưởng thái giám nội vụ thẳng tay gạch tên rồi! Đây không phải là vấn đề có dốc hết sức hay không, mà đây là số mệnh của cô, giun đất làm sao có thể bay lên trời cao, nếu không dựa vào cơ duyên của thái hậu, e rằng cô hoàn toàn chẳng có tí cơ hội nào.
Cô gian truân thì chẳng lẽ phụ thân không gian truân à? Bốn năm nay, gia đình đã hao tốn vô số để chống đỡ chiếc động không đấy của cô. Gia đình không muốn gây phiền toái cho cô nên lúc nào cũng thận trọng, chưa hề dám có chút phóng túng nào. Nhị thúc, tam thúc lao tâm lao lực buôn bán, phụ thân co ro khép nép trước quan trường, tất cả chỉ vì dòng họ Lạc Chính, mong muốn có thể hưng thịnh thế hệ đời sau.
Vì thế dù lúc này Phi Tâm có kinh ngạc đến đâu, cô cũng không màng quá nhiều. Cô cần vinh dự này hơn bất kỳ điều gì!
Phi Tâm đích thân bày chén đĩa theo hình cánh hoa sen, cánh hoa này gồm 36 chiếc đĩa nhỏ ghép thành đóa hoa sen. Nhưng sắp xếp có thể linh động thay đổi, có thể ghép hết 36 chiếc mà cũng có thể tùy ý tháo bớt. Gốm sử dụng là gốm hoa trắng do lò gốm hoàng gia tự nung, một vầng xanh nhàn nhạt, trắng và trơn như ngọc, quầng đen ẩn hiện như mây trôi.
Vân Hi ngồi trước bàn ăn điêu khắc bằng gỗ đàn, nhìn Phi Tâm cúi đầu bài trí, hôm nay cô lại đích thân xuống bếp, do đó trên tay không bất kỳ trang sức gì. Mười ngón tay thon thả, dáng người mảnh dẻ, làn da nõn nà, cô đang bưng chiếc đĩa sứ, vẻ đẹp của người và hào quang của sứ đã tôn lên nhau, khiến người ta say đắm. Và còn thức ăn trong đĩa đang tỏa ra những làn hơi nóng, Vân Hi tự nhiên cảm thấy thất thần.
Phi Tâm ghép được hơn 10 món, chính giữa là chiếc đĩa còn nhỏ, xung là vây thành từng khóm, tất cả đều là thức ăn vặt của vùng Hoài Nam, nào là canh mơ khô, bánh su cuộn trà, xôi nếp vàng, bánh hấp bột trân châu, bột báng… Phi Tâm lựa nguyên liệu sẵn có, có những thứ để giúp hoàng thượng ăn ngon hơn nên cô đã dùng nguyên liệu khác thay thế. Ví dụ như là xôi nếp vàng, vốn phải giã nhuyễn lòng đỏ trứng muối, thêm bột nếp vào rồi vò lên đêm hấp, nhưng Phi Tâm đã thay thành gạch cua; còn bánh hấp bột trân châu, đúng ra là phải quết lớp bột khoai lang bên ngoài, còn Phi Tâm thì dùng bột hoa hồng.
Vân Hi nhìn những món ăn này, khẽ cười: “Thật không ngờ, Quý Phi xưa nay vốn phong cách quý phái mà lại có nghiên cứu như vậy đối với những món ăn vặt! ”
Thực ra Vân Hi chỉ bất chợt nói thế, nhưng Phi Tâm thì lại suy nghĩ sâu xa, cảm thấy lời hoàng thượng có bóng gió: “Cô ở trong thâm khuê chưa hề ra khỏi cửa nhà thì đã học tài nghệ nấu những món ăn vặt bày bán trên lề phố này từ đâu? ”
Nếu là bình thường cô cũng sẽ không giải thích, để đỡ phải khiến hoàng thượng không vui, nhưng mấy hôm nay trong lòng cô vô cùng xúc động, thành ra dốc hết sức lấy lòng. Vừa nghe y nói thế đã vội đáp lại: “Bẩm hoàng thượng, vì chị cả thần thiếp thích những món này nên thần thiếp đã nhà thần thiếp có nuôi vài đầu bếp chuyên làm những món ăn vặt. Thần thiếp cũng tiện thể học hỏi họ. ” Phi Tâm vừa bày biện thức ăn cho y, vừa đáp khẽ.
Y liếc nhìn cô, chế hương, chế biến món ăn, tóm lại thì không phải là mẹ cả thích cũng là chị cả thích. Vào cung rồi thì học cắm hoa, chăm cây cảnh, còn thỉnh ngọc quan âm, tranh kim diệp phật gì đó, tóm lại toàn những thứ thái hậu thích. Bình thường lại còn phải lo cho tỷ tỷ muội muội, ngọc ngà, thêu thùa….cô ấy bận thật, ngày nào cũng bận đến chóng cả mặt, còn y thì biến thành góc tường hứng chịu gió lạnh!
Phi Tâm thấy y mãi không lên tiếng, bèn gắp thức ăn vào đĩa cho y, lại thấy y không cầm đũa, trong lòng hơi hoang mang, lén nhìn thấy sắc mặt y hơi cau có, nhất thời lại không hiểu mình rốt cục nói sai điều gì, làm sai điều gì khiến y không vui rồi. Theo bản năng của cô thì cứ đụng chuyện là muốn bỏ trốn, nói thật, tình trạng như vậy giữa hai người không phải chuyện một hai hôm rồi. Nhưng Phi Tâm dù thế nào cũng không thể trốn chạy, được biết có thể theo thánh thượng Nam tuần, tin này khiến cô chấn động hơn cả việc tam thúc vào kinh. Bây giờ cô mặc kệ các cung khác nghĩ thế nào, chỉ cần nghĩ cách để không đắc tội với y, bằng không tất cả đều tan theo mây khói!
Cô nghĩ như vậy, nhưng thật tình không biết nói những lời nào thích hợp để khuyên y ăn, đành thu hết can đảm, dâng đĩa nhỏ đến trước mặt y. Y nhìn vào những ngón tay của cô rồi lại nhìn gương mặt đáng thương của cô, dường như đang ngơ ngác không hiểu nguyên cớ, trong khoảnh khắc đó y cũng không biết nói gì, cầm đũa tùy tiện gắp một miếng cho vào miệng. Thực ra tài nghệ của cô chưa thể gọi là tinh tế, nhưng thức ăn rất lạ, khi cho vào miệng thì cảm thấy có hương vị riêng.
“Ngồi đi, ăn chung = cùng với trẫm. ” Y khẽ nói, “Lần này nàng cũng không cần phải đưa nhiều người đi, lựa vài người có thể dùng được là đủ. ”
“Vâng, thần thiếp tạ hoàng thượng quan tâm. ” Phi Tâm mím môi, gật đầu đáp, thận trọng nói tiếp: “Hoàng thượng, những món này tạm được chứ? ”
“Cũng được. ” Y trả lời qua loa, cô lại im lặng không biết nói gì. Cô khiến y cũng thấy hơi căng thẳng , bỗng dưng lại có cảm giác thật vô vị, một hồi sau đó mới bắt chuyện vớ vẩn: “Mấy hôm nay trong cung đã nói gì? ”
Vừa nghe thấy vấn đề về “Công việc” thì Phi Tâm lập tức trở nên phấn chấn, hơi thở cũng thuận hòa mà tấm lưng cũng thẳng lên, người cũng trở nên thoải mái hẳn. Cô buông đũa, vội thêm canh cho y. Tú Linh đứng phía sau thấy cô chưa vội đáp lời mà thực hiện hành động, trong lòng ngầm hiểu, không chờ Phi Tâm lên tiếng đã lẳng lặng đuổi cổ kẻ dưới lui ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.