Cung - Mê Tâm Ký

Chương 11:




Quyển 4 –
Gia sự khó quản lý, tức giận vì muội muội

Phi Tâm tuy mệt mỏi, nhưng vì có chuyện trong lòng nên mới ngủ một chút. Dọn dẹp phòng xong liền gọi người vào đem đi giặt rồi mang qua phòng sinh hoạt, còn Tú Linh thì lo phần trang sức. Phi Tâm quay về phía gương, thấy mặt mũi mình đều đầy dấu ngón tay, nhất thời cho người lấy trà xanh hoa cúc ướp lạnh đắp lên mới cảm thấy ổn hơn một chút. Nàng cũng không tự làm khổ mình, dứt khoát đánh một lớp phấn thật dày, giống như đắp mặt nạ lên. Bột phấn cũng nhanh rớt xuống, Phi Tâm vốn luôn chú trọng trang điểm gương mặt sao cho phù hợp, bây giờ cũng cảm thấy khó coi như mấy kẻ giả dối vậy. Nhưng nhìn chung vẫn tốt hơn cái mớ dấu ngón tay hỗn độn trên mặt kia.
Nàng thay y phục, sau đó phái Thường Phúc đi gọi hai vị mẫu thân. Nàng biết mình phải có lễ nghi quy củ, đến lúc đó các bà cũng khó mở miệng, hiện giờ hãy để cho các bà dằn phần tâm tư này trước đã.
Một hồi sau, hai nữ nhân đi theo Thường Phúc đến đây, Phi Tâm không đi vào trong sảnh, trực tiếp cho người đóng cửa sổ để mọi người nói chuyện trong phòng sinh hoạt bên này. Nhà đại nương cũng là thương gia, nhà mẹ họ Lý, nguyên quán Hoài An, ở thị trấn Phụng Thuận ở phía nam, cách nơi này không xa. Mấy năm nay đại nương chăm lo việc nhà có quy củ, cũng liên quan đến nhà mẹ đẻ không ít, hiện giờ cũng là thương nhân giàu có ở Phụng Thuận.
Nhà mẹ của mẫu thân họ Tôn, từ sau khi Phi Tâm vào cung thì tin cũng truyền tới phu nhân. Mẹ mẫu thân vì xem trọng con gái nên cũng dựa vào, lúc ấy phụ thân liền cho mẫu thân làm bình thê (*), tài chính trong nhà cũng để cho mẫu thân quản lý.
(*) bình thê: thiếp có vị trí ngang với vợ cả, con cái cũng có địa vị hơn con của thê thiếp bình thường
Nhưng mẫu thân luôn biết cách làm người, không thay đổi thái độ với đại nương, ngược lại càng thêm thân thiết, luôn cho mình là muội muội. Mọi chuyện trong nhà đều hỏi ý đại nương, khiến cho đại nương có chút cảm động. Thật ra làm như vậy mới là thông minh nhất, huynh đệ nhà mẹ mẫu thân đã sớm phân chia gia sản, không có địa vị nên cũng không lui tới. Có một tỷ tỷ thì đã đi xa rồi. Nhà mẫu thân không gần, dù có nữ nhi là Quý Phi đương triều cũng khó mà nâng đỡ, cho nên tự nguyện nghe theo đại nương mới là thượng sách.
Hai người nắm tay nhau bước vào, vội vàng quỳ xuống dập đầu. Bởi vì xung quanh không có người ngoài, Phi Tâm cũng không muốn nhận lễ nghi này. Nàng tự mình đứng dậy đến đỡ lấy hai vị mẫu thân, cúi người chào nói: “Hai vị đều là mẫu thân của Phi Tâm, như vậy thì không phải là người ngoài, không cần phải hành lễ như vậy.” Vừa nói, nàng vừa gọi người mang ghế bưng trà.
“Nương nương hiện giờ phượng thể ngọc chất, sao lại dám khinh suất trước mặt nương nương?” Lý thị cười theo, cũng không dám ngẩng đầu nhìn. Tuy là mang ghế đến nhưng cũng không dám ngồi. Trái lại, Tôn thị thấy Phi Tâm, dù sao cũng là cốt nhục của mình, vốn tưởng rằng cả đời này khó gặp, hiện giờ lại đứng ở trước mắt, như là sét đánh xuống, cũng nhìn trộm mấy lần. Càng nhìn thì trong lòng càng thích, càng thích thì ngược lại càng thêm buồn.
“Hôm qua cả nhà đoàn viên, mấy thím và tỷ muội đều ở đây, cũng không tiện nói chuyện cùng hai vị mẫu thân.” Phi Tâm nói, thấy mẹ đẻ gần như sắp khóc, vội vàng đi vào trọng tâm câu chuyện, “Nghe nói mẫu thân tối qua tới đây? Cũng không biết có chuyện gì không?”
Hai vị này trước khi đến đã đoán chừng, chắc là thị nữ của nương nương thấy các bà nên mới hồi báo cho nương nương. Nhất thời lại cảm kích tri kỷ của Phi Tâm, đặc biệt gọi các bà tới hỏi. Lý thị nghe xong liền muốn quỳ xuống, Phi Tâm vội để cho Tú Linh đỡ: “Đại nương không cần lại đa lễ, có việc cứ nói, đừng ngại.”
“Nhắc tới chuyện này cũng thấy hơi gấp gáp, nương nương cũng biết đấy. Nha đầu Phi Lăng này giờ cũng đã lớn nhưng lại là mối lo của đại nhân, nhất định không chịu nghe lời phụ mẫu. Thật là muốn để cho nương nương mang đi dạy dỗ một chút, cũng không biết ý kiến của nương nương…” Lý thị cũng không đổi chân, Phi Tâm nhìn xuống đất, mặc dù không biết vào cung mấy năm nay tính tình thay đổi bao nhiêu, nhưng bình thường, bà có chuyện gì muốn nói thì cứ nói, tất nhiên là trong lòng đã có tính toán trước.
“Nếu nữ nhi nhớ không lầm. Hình như là Ngũ muội muội đã sớm đính hôn?” Phi Tâm nghe xong nói. Phi Lăng kém nàng bốn tuổi. Lúc Phi Lăng sinh ra không lâu đã đính ước với con Trương gia ở Phụng Thuận. Lúc ấy sở dĩ định hôn sớm hơn so với Phi Tâm là vì Trương gia ở Phụng Thuận là thương nhân kinh doanh đồ cổ có tiếng ở địa phương. Khi đó nhà mẹ đại nương đã sớm có ý lui tới với Trương gia nên đã sớm nguyện kết quan hệ thông gia. Mà phụ thân cũng dự định vứt bỏ con đường làm quan. Trương gia và quan huyện Phụng Thuận đều có quan hệ tốt, hơn nữa lại có tiền. Kết thông gia có thể nhờ Trương gia giúp đỡ về kinh tế. Đúng lúc trong nhà có một tiểu tử cùng năm sinh với Phi Lăng. Phi Lăng lại là con vợ cả. Trương gia đương nhiên là bằng lòng, không nói hai lời. Việc này đã sớm định đoạt.
Cách đây không lâu. Xương Long Đế băng hà, Tuyên Bình Đế đến tuổi kế vị. Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính, Đại Tư Mã phụ chính. Năm Tuyên Bình đầu tiên, vì chúc mừng tân đế đăng cơ, cả nước đại xá, mọi việc tương đối thuận tiện. Tới năm Tuyên Bình thứ ba, Trương gia thay phụ thân mở đường, cũng lấy rất nhiều bạc ra giúp đỡ, để cho phụ thân nhận một chức tiểu quan tuần tra, giám sát lương thực. Quan hệ hai nhà luôn vô cùng tốt, qua lại rất nhiều trong thời gian đầu của Tuyên Bình. Tiểu tử Trương gia cứ mấy tháng nửa năm lại qua đây. Tiểu hài tử cũng không biết kiêng dè, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa. Phi Tâm nhớ lúc mình còn tám chín tuổi đã thấy tiểu tử kia một lần, đang lăn lộn trên hố cỏ làm ngựa cho Phi Lăng cưỡi.
Hiện giờ sinh nhật lần thứ mười sáu của Phi Lăng cũng sắp tới, cũng nên chuẩn bị thành hôn. Lúc này nhất định là muốn nói nhờ nàng giúp đỡ để tiến cung? Rõ ràng là cố tình muốn hủy hôn!
Lý thị thấy Phi Tâm hỏi như vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng. Tôn thị thấy thế liền mở miệng nói: “Nương nương rời nhà tính ra đã mấy năm, có nhiều điều không biết. Trương gia kia hiện giờ không thể tiếp tục. Trên Trương Vọng Thu có hai huynh đệ, nhưng lại không có chí cầu tiến. Chữ không hay võ không giỏi, làm ăn cũng hồ đồ. Trương lão gia năm kia nhiễm bệnh đã qua đời. Mấy người thiếp của hắn thì lại ôm tiền bỏ chạy. Trương Vọng Thu mới mười sáu tuổi, đã sớm không chịu đọc sách, lại chạy khắp nơi mua bán. Nếu thật sự là gả Ngũ muội của con qua nhà đó, không phải là sỉ nhục Phi Lăng sao?”
Phi Tâm thấy khóe mắt đại nương đỏ hoe, đang định mở miệng khuyên thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân thùng thùng đi tới. Không đợi cung nữ bên ngoài mời vào thì giọng nói đã vang lên: “Chuyện của con không cần mọi người xen vào!” Trong giọng nói kia bật ra tiếng thở hồng hộc, Phi Tâm liếc mắt một cái, Tú Linh hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài cười nói: “Ngũ tiểu thư? Mau vào nói chuyện. Các ngươi ngăn lại làm cái gì? Không nhìn ra sao.”
Hai nữ nhân trong phòng biến sắc, Lý thị trước mặt Phi Tâm cũng không tiện la rầy. Phi Lăng bước vào, một thân váy áo xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đỏ bừng, đôi mắt to tròn cực kỳ linh động. Nàng không che giấu sự tức giận, rảo bước tiến lên, cũng không quan tâm mẹ mình đang lườm, quỳ gối trước mặt Phi Tâm: “Tam tỷ, tỷ đừng nghe các bà nói bậy. Rõ ràng chính là ngại bần cùng yêu phú quý, muốn trèo cao!”
“Thật không biết ngượng…” Sắc mặt Lý thị tái xanh, muốn nhào qua vả miệng nàng. Bởi vì nàng là tiểu nữ nhi của bà, từ nhỏ đã cưng chiều, khiến cho lớn lên mới trở nên như vậy, da mặt dày không biết quy củ.
“Hai vị mẫu thân chớ giận, nữ nhi nói với muội muội mấy câu được không?” Phi Tâm nói xong thản nhiên cười. Các bà hiểu được, tuy rằng muốn nói chuyện nhưng không thể tùy tiện, đành vén áo thi lễ lui ra ngoài.
“Tam tỷ, ta không muốn tiến cung.” Phi Lăng ngẩng đầu nhìn nàng, “Bởi vì Trương lão gia không còn, phụ thân bây giờ lại lật lọng không thừa nhận hôn sự. Ông ấy không nhớ năm đó là ai giúp…”
“Muội câm miệng.” Phi Tâm thấy Phi Lăng càng ngày càng không biết lớn nhỏ, ngay cả phụ thân cũng soi mói. Trong lòng nàng rất không thoải mái, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: “Sao lại vô lễ thế hả, dù sao cũng là cha mẹ ruột của muội. Ai mượn muội ở đây chỉ điểm?”
Phi Lăng mếu máo, không dám nói nữa. Nàng dù có gan lớn, cũng biết vị trí hiện tại của tỷ tỷ không giống như trước đây, nhưng nàng dù sao tính tình ngay thẳng, trong lòng buồn bực, mắt không khỏi đỏ lên.
Phi Tâm thấy muội muội như thế cũng không mấy dễ chịu. Tuy rằng hủy hôn đúng là do nhà Lạc Chính không đúng, nhưng lại nói, Phi Tâm hiện tại cũng không vui với hôn sự này. Không phải là nàng ngại bần cùng yêu phú quý, thật ra đại nương nói cũng có lý mấy phần, bất kể động cơ của bà là đau lòng cho nữ nhi hay là cái gì khác.
Hiện giờ gia cảnh Trương gia sa sút, tiểu tử Trương gia kia cả đời này cũng khó quay đầu lại, nếu muội muội quả thật đi theo hắn, cuộc sống sung sướng cũng có giới hạn.
Nữ nhân luôn phải gả đi, lời của cha mẹ phải tuân theo. Cho nên có khi số mệnh của nữ nhân cũng không do mình quyết định. Nhưng xuất giá cũng giống như cùng trượng phu ra sức làm ăn. Nam nhân đi sai đường, khó mà đảm bảo không chịu gian nan, dù cho sau này dựa vào cơ hội và bản lĩnh của mình cũng khó mà thoát được. Nhưng vận mệnh vẫn cực kỳ quan trọng!
Hiện giờ Phi Tâm địa vị cao, nhìn chung vẫn nên mở ra vận may cho muội muội. Cái này là lợi ích do phú quý và danh tiếng mang lại, tuy rằng không biết về sau có vừa ý muội muội hay không nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa!
“Gia cảnh Trương gia không thể tiếp tục, hai huynh đệ ở trên không thể gánh vác, hiện giờ sự nghiệp của cả nhà đều đặt trên vai Trương Vọng Thu. Muội gả qua đó, mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, với tính tình của muội liệu có thể trông coi được sao? Thương nhân chạy buôn chạy bán bên ngoài, quanh năm khó khăn lắm mới có một ngày về nhà. Hiện giờ mẫu thân cũng là suy nghĩ cho muội, muội lại hồ đồ đến tranh cãi ầm ĩ, đây là hiếu đạo của muội sao?” Phi Tâm nhẹ giọng khiển trách nàng, “Theo ta thấy, hôn nhân này không thể tác thành được.”
Phi Lăng trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt không thể tin được: “Tam tỷ? Ngay cả tỷ cũng nói như vậy?” Nàng đột nhiên cười một tiếng, thấy mặt Phi Tâm dày phấn, “Hóa ra Tam tỷ tiến cung bốn năm, không học được cái gì khác, bái cao đạp thấp, có bản lĩnh làm bộ làm tịch mà cũng tiến bộ nhiều thế!”
Tú Linh và Thường Phúc thấy ánh mắt Phi Tâm nhấp nháy, nhưng đây là chuyện nhà nàng, mở miệng khuyên bảo đúng là không tốt, đành phải cúi đầu giả bộ không nghe thấy!
Phi Tâm ngược lại không tức giận, ngồi trên ghế nhướng mày: “Tùy muội nghĩ như thế nào, hiện giờ thừa dịp hoàng thân quốc thích đều ở đây, ta sẽ chọn một người tương xứng với muội. Tính tình này của muội, vào cung sợ khó mà quản được muội, còn về chuyện của Trương gia, về sau cũng đừng nhắc lại!”
“Tỷ cũng theo chân bọn họ, một khi vênh váo thì lại giương mắt chó coi thường người khác! Đã ức hiếp người lại còn đắc chí, tỷ làm Quý Phi kiểu gì vậy? Ngày ngày cùng một đám nữ nhân tranh đọat một tên hói đầu, ta khinh tỷ!” Phi Lăng vừa nghe thấy Phi Tâm tuyển chọn một người xứng với mình, trong lòng rét lạnh, nổi giận đùng đùng mới nhất thời táo bạo như vậy. Trong mắt nàng đâu còn quan tâm có phải là Quý Phi hay không, chỉa tay về phía Phi Tâm mắng, “Lo làm cái thân Quý Phi của tỷ đi, dựa vào cái gì mà quản ta? Ai cần tỷ tìm đám hoàng thân quốc thích thối rữa đó đến?”
“Láo xược!” Phi Tâm bỗng dưng đứng dậy hô to, Phi Lăng mắng mình cũng được, bây giờ ngay cả hoàng thượng cũng dám sao. Phi Tâm luôn dựa vào cái vẻ ngoài trung thành của mình, sao có thể nhịn được chuyện này, “Cho dù ngươi là muội muội của ta, cũng tuyệt đối không thể nói xằng!”
“Ta cứ nói!” Phi Lăng cũng nóng nảy, nhảy chân, “Ta còn nghĩ là tỷ trở về có thể giúp ta một phen, ai ngờ tỷ lại có cùng ý tưởng đen tối với bọn họ! Ta rõ ràng là tin tưởng tỷ, phụ thân đem hai ba người bọn tỷ bán đi làm mối, bây giờ lại muốn thao túng ta, ta nói cho các người biết, đừng hòng mơ tưởng…”
Nàng chưa nói xong, “Bốp” một tiếng giòn vang. Cả người bỗng nhiên bị một cái bạt tai làm cho lảo đảo. Sau khi che mặt một lúc lâu, Phi Lăng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, từng giọt nước mắt rơi xuống. Đột nhiên nàng giậm chân hô một tiếng: “Ta ghét các ngươi!” Nói xong liền tông cửa xông ra.
Tú Linh và Thường Phúc đưa mắt nhìn nhau, căn bản không dám nói gì. Phi Tâm cũng có chút sửng sốt, nhìn lại tay chính mình. Bốn năm không về nhà, vừa trở lại đã đánh muội muội của mình! Nghĩ đến lời Phi Lăng vừa nói, Phi Tâm cũng không biết mùi vị gì. Nàng cũng không suy tính chuyện bị người khác hiểu lầm, tự sửa sai thiện ý của mình thì như thế nào? Thật tình hay giả dối một ngày nào đó nàng có thể hiểu được. Nhưng hiện giờ thấy Phi Lăng rưng rưng nước mắt mà đi như thế, trong lòng nàng lại cực kỳ khó chịu. Chẳng lẽ bản thân thật sự là sai lầm rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.