Cung - Mê Tâm Ký

Chương 25:




Quyển 4 –
Mưu tính quyết đánh đến cùng

Tinh Hoa ở hậu cung gió táp mưa sa đã ba mươi năm, cho dù không có phụ thân và huynh đệ ở trong triều thì vẫn còn tôn uy của thái hậu. Cho nên từ cuối tháng chạp đến nay, bà luôn luôn ngấm ngầm điều tra Quý Phi. Quý Phi hiện giờ mê hoặc hoàng thượng mà khiến cho biển giấm chua ở hậu cung dậy sóng, tuy rằng nàng là một tiểu hồ ly, muốn tóm được nàng không dễ dàng như vậy, nhưng cũng không phải là khó như lên trời.
Tinh Hoa âm thầm cho người ta tra xét mấy nô tài bên người Phi Tâm trước, cha mẹ Tú Linh đều đã mất khó có thể khống chế, Thường Phúc thuở nhỏ vào cung sớm đã không còn thân thích. Nhưng thật ra Tú Thể còn có gia đình, bà tìm người bắt chẹt cả nhà Tú Thể giữ ở thượng kinh, khiến cho Tú Thể phải mở miệng. Chuyện hai mươi vạn lượng nàng không hẳn biết rõ, nhưng chuyện khối ngọc thì nàng rất rõ ràng, như thế đối với Nguyễn Tinh Hoa đã đủ vừa lòng.
Bà mượn thời gian lúc hoàng thượng đi du xuân, đột nhiên dẫn người lục soát cung, cố ý chế trụ Tú Thể trước mặt Phi Tâm, khiến cho nàng rối loạn. Cho dù đến lúc đó không lấy được chứng cứ xác thực thì bà vẫn có thứ nói với hoàng thượng.
Quả nhiên, đêm đó một nô tài trong cung nàng - Thường Phúc liền hoảng hồn. Thường Phúc luôn ở trong cung bái cao đạp thấp, có tiếng là cỏ đầu tường (1). Đêm đó hắn tìm cơ hội chạy khỏi Cúc Tuệ Cung đến mật báo với Tinh Hoa, nhưng mật báo này suýt làm cho Tinh Hoa thổ huyết, giận dữ công tâm!
(1) cỏ đầu tường: ý nói những người mượn gió bẻ măng, a dua, hay hùa theo người khác
Hai mươi vạn lượng, quả nhiên là tiền đút lót câu hồn âm phủ, hai mươi vạn lượng, đúng là một cái mạng của phụ thân bà Nguyễn Đan Thanh! Lạc Chính Phi Tâm, nữ nhân độc như rắn rết này.
Nàng có thói quen bằng mặt không bằng lòng, lại có thể cả gan làm như thế, ngay cả hoàng thượng cũng bị nàng làm cho mê muội. Nàng ung dung thản nhiên chuyển chuyện này lên đầu hoàng thượng, khiến cho Tinh Hoa mãi đến mấy ngày trước còn hoài nghi là hoàng thượng giật dây! Trước đây Quý Phi mưu sát triều thần, sau lại đòi một khoản tiền lớn bù vào, bây giờ còn độc sủng hậu cung, tâm địa của nàng ác độc, âm mưu nhiều vô kể không ai ngờ được! Làm cho Tinh Hoa thấy nàng liền hận không thể đánh chết nàng!
“Tháng ba năm kia, ngươi cố ý để lộ đường đi hành cung của hoàng thượng, làm Lâm Tuyết Thanh trước tiên được sắc phong, mượn cớ này ban ơn lấy lòng với Lâm gia. Có chuyện này không?” Tinh Hoa thấy nàng quỳ không nói, chậm rãi đỡ dậy, nhìn chằm chằm nàng mà hỏi.
“Lúc ấy thái hậu bất mãn với thần thiếp đưa Ngô Tần đến ở biệt uyển, trong lòng thần thiếp sợ hãi. Cho nên bất đắc dĩ trước để cho Đức Phi vào cung, mượn chuyện này dời tầm mắt của thái hậu.” Phi Tâm nặng nề đáp.
“Tốt lắm, vậy ngươi là trách ai gia chấp chưởng hậu cung, tùy ý phán quyết sống chết của người khác?” Tinh Hoa cười lạnh, trên mặt thêm ba phần cay nghiệt.
“Thần thiếp không dám.” Phi Tâm dập đầu, “Trước mặt thái hậu thần thiếp bất quả chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, nào dám trách cứ thái hậu?”
“Tới tháng năm, ngươi trước sau đòi Lâm gia ba ngàn lượng. Có chuyện này không?” Tinh Hoa tiếp tục hỏi.
“Chi tiêu của thần thiếp quá nhiều. Nhà mẹ đẻ ở tận Hoài An, cho nên bất đắc dĩ mới vay tiền ngoại thần!”
“Mượn? Còn chưa từng?” Thái hậu cười lạnh. “Tới tháng mười một, ngươi lại đòi bạc của Lâm gia. Lần này lấy cớ trợ giúp Lâm Tuyết Thanh trèo lên phi vị, đòi hai mươi vạn lượng. Chuyện này hoá ra là thật!”
Phi Tâm nghe thấy, vội vàng cúi người run giọng nói: “Thần thiếp lúc ấy tình cờ nghe nói hoàng thượng có ý phong phi, nhất thời nổi lên lòng tham. Cho rằng Lâm Tuyết Thanh tất nhiên sẽ bị dụ, tán thành với số tiền này, cho nên…”
“Số tiền này ngươi dùng vào việc gì? Hai mươi vạn lượng. Chất đống cũng có thể xây phòng! Ngươi cũng biết. Quan nhất phẩm hiện giờ bổng lộc hàng năm được bao nhiêu?” Nguyễn Tinh Hoa một cước đạp tới, giẫm lên tay Phi Tâm. Nàng đau đến toàn thân run rẩy, cố nén không rút tay về. Mồ hôi lạnh đã toả đầy đầu: “Thần thiếp tự biết tội không thể tha. Nhưng thật là không dám giấu giếm. Thần thiếp vẫn chưa nhận được khoản tiền này, huống chi nếu thần thiếp muốn lấy cũng phải cho người ra ngoài đổi. Hai mươi vạn lượng. Thần thiếp chẳng phải là cho người ra ngoài trên dưới một trăm chuyến mới có thể cầm về hết? Kính xin thái hậu tra cho rõ. Lâm gia cuối cùng chỉ đưa cho thần thiếp hai vạn có thừa, chưa hề đưa cho hai mươi vạn!”
“Ngươi đương nhiên không thu được nhiều như vậy. Phần tiền dư ngươi đã ém đi rồi!” Tinh Hoa nâng chân lên, cũng một cước đạp nàng sang một bên, khiến cho Phi Tâm ngã xuống đất. Bà nhìn gương mặt ngấn lệ của Phi Tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không ngờ rằng, nô tài của ngươi hôm qua đã mật báo với ai gia. Ngươi truyền lại thế nào, điều tra nghe ngóng hành tung của Đại Tư Mã thế nào, nguy hiểm thế nào! Ngươi có biết hoàng thượng trên triều liên tiếp có xung đột với Đại Tư Mã. Hoàng thượng trong lòng phiền muộn, liền mượn cớ này mà động thủ. Ly gián tình mẫu tử của ai gia và hoàng thượng, sau lại mượn chức Quý Phi mà cai quản hậu cung. Hoàng thượng có lòng thương hại ngươi, chuyện gì cũng nói với ngươi trước, liền đòi bạc của Lâm gia bù vào khoản thiếu hụt to đùng của ngươi. Lại mượn cơ hội chưởng quản Ti chưởng cục. Giấu giếm việc này! Ngay cả ai gia và hoàng thượng đều bị ngươi nắm trong lòng bàn tay. Ngươi thật có bản lĩnh!”
Lạc Chính Phi Tâm ở trong cung có nhiều mạng lưới quen biết, hơn nữa Cúc Tuệ Cung bày biện xa hoa. Nhà mẹ đẻ ở Hoài An chu cấp từ tốn, cho nên nàng liên hợp với ngoại thần, ý đồ điều phụ thân lên phương bắc nhậm chức khác. Lúc ấy công việc của Binh ti và Trung ương lệnh tất cả đều do dòng chính Nguyễn gia quyết định. Nàng ngoài mặt không giúp trong nhà thu xếp, lúc đối phó với thái hậu cũng không đề cập tới, nhưng bên trong thì ngầm mượn sức ba ti! Chuyện này có Thường Phúc đưa thư từ tới lui là thật, trong đó có thư nàng gửi cho Lâm Hiếu. Nhưng đáng tiếc, công việc của Lâm Hiếu lúc ấy ở Trung ương lệnh vô cùng thất bại, căn bản không thể giúp được nàng.
Nàng liền giận chó đánh mèo lên Nguyễn thị, luôn tuỳ thời cơ mà động thủ. Mượn lúc hoàng thượng và Nguyễn thị chỉa mũi nhọn vào nhau, nàng thuê giang hồ ám sát Nguyễn Đan Thanh. Nàng là Quý Phi, mạng giao thiệp vô cùng rộng, lan đến Hưng Hoa Các và Văn Hoa Các cũng không có gì kỳ quái, muốn tra hành tung mỗi ngày của Nguyễn Đan Thanh cũng không khó. Trong nhà nàng kinh doanh lập nghiệp, đám người trong họ trước kia ngao du giang hồ cũng quen nhiều hào hiệp! Nàng sớm đã có âm mưu, để người trong nhà giúp nàng tìm chút hoa thơm cỏ lạ, từ đó mới có thể truyền thêm chút tin tức.
Sau khi Nguyễn Đan Thanh chết bất đắc kỳ tử, hoàng thượng đương nhiên muốn thừa dịp đề bạt tân tú, củng cố phe cánh của mình, đối với cái chết của Nguyễn Đan Thanh đương nhiên sẽ không ra sức truy xét. Nàng có thể mượn chuyện này để tránh lên đầu ngọn gió, đồng thời chuyển hết tầm mắt của mọi người lên người hoàng thượng.
Bởi vì người được lợi nhất đương nhiên là hoàng thượng, Tinh Hoa tất nhiên chỉ biết nghi ngờ hoàng thượng khi đó hoàng thượng phế hậu. Thái hậu Nguyễn Tinh Hoa e ngại Lâm gia mượn địa vị cao của Tuyết Thanh mà phạm sai lầm, nhưng thật ra là giúp độc phụ nhân này. Làm hại hiềm khích giữa thái hậu và hoàng thượng càng ngày càng sâu, mẹ con nghi kỵ càng thêm lạnh bạc.
Hoàng thượng là do Tinh Hoa một tay nuôi lớn, mặc dù không phải con ruột nhưng lại hơn hẳn con ruột. Nguyễn Đan Thanh luôn đối xử chí thân với hoàng thượng, tuy rằng quyền thế hắn ngập trời, nhưng chưa bao giờ có ý phản bội. Lúc trước Nguyễn Đan Thanh chết đột ngột, Tinh Hoa đau đến tột cùng, cho rằng hoàng thượng xem nhẹ phần tình cảm lúc trước, khiến cho phụ thân bà chết không minh bạch. Tuy rằng lễ tang vô cùng long trọng, nhưng người đã thành bộ xương khô, bà thân là nữ tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Làm sao bà không đau, làm sao để trái tim không nguội lạnh? Cái thai trong bụng Tuyết Thanh cũng là cốt nhục của hoàng thượng, bà nhất thời phẫn nộ công tâm, không muốn làm thêm chuyện ngu xuẩn làm cho mẹ con bọn họ ngày càng xa cách.
Hoá ra đều do độc phụ nhân này giở trò! Nghĩ đến hai năm qua, hoàng thượng cung phụng được khen ngợi, mỗi ngày thăm hỏi chưa bao giờ quên, hết sức có hiếu, quan tâm hư hàn hầu hạ dưới gối (2), làm cho Tinh Hoa hai mắt rướm máu, lệ khóc không ngừng!
(2) hầu hạ dưới gối: ý nói phụng dưỡng cha mẹ
Tinh Hoa ở trong cung ba mươi năm chưa bao giờ động thủ đánh người, bà thân phận tôn quý, căn bản không đáng đích thân trừng trị. Hiện giờ lại thấy kẻ thù giết cha, hận không thể một cước đá chết nàng. Nhưng bà dù sao cũng đã gặp qua bao cơn sóng gió, cho nên đạp xong liền kiềm nén lửa giận. Thấy Phi Tâm tóc mai tán loạn, một mặt xám xịt, bà lạnh lùng nói: “Ngươi không nghĩ tới đi? Mật tín ngươi đưa cho Lâm Hiếu rơi vào tay ai gia. Ngươi nuôi nô tài thế nào cuối cùng tự ngươi nhận lấy hậu quả!”
Phi Tâm cả người run rẩy, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng nàng không phải đang sợ, mà là hưng phấn đến phát run! Đây là Lạc Chính Phi Tâm nàng đang lúc xinh đẹp nhất!
Đúng vậy, thư này nàng vừa viết hôm qua. Thái hậu chứng thực với Lâm Hiếu, Lâm Hiếu bịa đặt trước sau gì cũng sẽ thừa nhận. Bởi vì hắn muốn giúp nữ nhi của mình, hắn hận không thể cho Phi Tâm nhiều tội hơn nữa!
Phi Tâm thấu tình đạt lý, nàng hiểu tâm tình của thái hậu lúc này. Thái hậu hận nàng tận xương, nhưng lại ăn năn hiền lành với hoàng thượng! Lúc này ai còn muốn đổ tội cho mình đâu chứ? Lạc Chính Phi Tâm nàng biết, bởi vì lời thỉnh cầu hiện giờ của nàng không hẳn là toàn mạng, lại càng không phải là thanh danh. Nàng muốn hi sinh con tốt để giữ con hậu (3), nàng muốn loại bỏ hiềm khích lúc trước giữa thái hậu và hoàng thượng, nàng phải giúp hoàng thượng vượt qua cửa ải này.
(3) hi sinh con tốt để giữ con hậu: thuật ngữ trong đánh cờ, ý nói cho đối phương ăn hết con tốt của mình để giành lấy lợi ích lớn hơn
Chỉ cần có thái hậu ủng hộ, đám cựu thần nông cạn kia tất nhiên sẽ giữ mặt mũi cho thái hậu, tôn kính thái hậu chính là tôn kính tiên đế. Hoàng thượng mở ra cục diện chính trị hoàn toàn mới sẽ không cần trường kỳ khổ chiến!
Nàng đã không thể xoay chuyển lòng tín nhiệm của thái hậu, càng không thể có thể khiến cho thái hậu yêu mến. Cho dù chuyện hai mươi vạn lượng thái hậu có thể nhịn, Lâm gia đặt tiền cược đến mức này làm sao dễ dàng bỏ qua? Nếu trực tiếp lật tẩy với người trên thì bê bối của hoàng thất không chỉ đơn giản như vậy. Luật pháp Cẩm Thái, tội liên quan đến tham tiền là tội lớn! Đến lúc đó hoàng thượng nên xử trí như thế nào? Mà hoàng thượng và thái hậu trong lúc đó sẽ càng bởi vì nàng mà không thể loại bỏ hiềm khích trong lòng thái hậu. Quan hệ hai người càng ngày càng bế tắc, mặc kệ nàng làm cái gì, ở trong mắt thái hậu đều là tham lam thành thói, là kẻ tiểu nhân sớm mây chiều mưa tráo trở.
Nàng tuyệt không thể để cho hoàng thượng khó xử, nàng đã không thể lui được nữa, không bằng dứt khoát càng xấu xa. Huống chi bây giờ còn có Lâm gia giúp nàng, khiến nàng đã xấu xa càng thêm xấu xa. Có thể lợi dụng mạng lưới quan hệ của nàng, bây giờ dùng để trói chặt chính mình, hoàn toàn để cho hoàng thượng phủi sạch sẽ. Từ nay về sau, là thái hậu nợ hoàng thượng!
Thái hậu muốn Thường Phúc và Tú Linh làm nhân chứng, hai người bọn họ tạm thời có thể yên tâm. Chuyện này thái hậu sẽ không rêu rao, truyền ra ngoài chỉ biết khiến hoàng thất mất mặt. Quý Phi mưu sát Đại Tư Mã, truyền ra cả nước chính là chuyện cười lớn! Đại Tư Mã thiện chiến, Đại Tư Mã chiến công hiển hách, thế nhưng lại bị Quý Phi ở hậu cung tuỳ tiện tìm người giết, thái hậu đương nhiên không chịu nổi người này, hoàng thất Tuyên Bình Cẩm Thái càng không chịu nổi người này!
Mười bảy tháng ba thái hậu cho người lục soát cung, ngày mười tám tháng ba Quý Phi đến thỉnh an thái hậu, kết quả tới tối mới về. Ngày mười chín tháng ba, Quý Phi lại đi thỉnh an, lần này quả là khuya mới về. Tới ngày hai mươi tháng ba, đột nhiên truyền ra tin Quý Phi nhiễm bệnh. Thái hậu cho thái y đến chẩn bệnh, đồng thời thông cáo các cung, bệnh tình Quý Phi phức tạp, đề phòng lây nhiễm, các cung không cần đi thăm hỏi. Mấy ngày nay trong cung không khí quỷ dị, ngay cả Tĩnh Hoa Phu Nhân trước đó đến nhận chức cũng không có tin tức gì. Đột nhiên thoáng cái đã nói Quý Phi bệnh nặng, khiến cho các cung bàng hoàng không ai dám nói gì.
Thái hậu mấy ngày nay tức giận không nhẹ, ngày mười bảy đêm đó, sau khi bà nhận được mật báo, suốt đêm cho người bí mật xuất cung tìm Lâm Hiếu chứng thực thư có thật hay không. Lâm Hiếu lúc này thừa nhận, cũng nói lúc trước Quý Phi lấy món ân tình giúp Tuyết Thanh vào cung để áp chế, muốn hắn điều phụ thân Quý Phi Lạc Chính Mịch tới phương bắc nhậm chức. Nhưng bởi vì Lâm Hiếu lúc ấy ở Trung ương lệnh thất bại, không có cách nào giúp nàng. Quý Phi liền đòi tiền của hắn lần nữa, muốn hắn bắc cầu liên lạc với Binh ti các bộ để khai thông quan hệ.
Tinh Hoa cả đêm cũng chưa chợp mắt, Lâm Hiếu là một tay hoàng thượng đề bạt, hắn hãm hại Quý Phi được hoàng thượng sủng ái nhất đối với hắn không có ích lợi gì. Huống hồ chuyện Lâm gia đưa tiền cho Quý Phi, nếu Tuyết Thanh không tự mình bóc trần, căn bản không ai muốn nhắc đến. Chính là Lâm Hiếu, lúc ấy thái hậu cho người hỏi hắn, hắn cũng ấp a ấp úng không muốn nhiều lời. Hắn càng như vậy, thái hậu lại càng cảm thấy việc này là thật. Bởi vì Quý Phi đưa Tuyết Thanh tiến cung, mà Lâm gia cũng không có ích lợi gì cho nàng, Quý Phi hết lần này đến lần khác đòi tiền, Lâm gia cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay. Lâm Tuyết Thanh đố kỵ sinh ra độc ác, làm việc không dùng đầu óc. Nhưng Tinh Hoa vì vậy mà lôi ra bản án cũ, khiến cho bà thật sự là một đêm trắng cả đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.