Cung - Mê Tâm Ký

Chương 9:




Quyển 4 –
Khát vọng tình nồng thúc giục trái tim dâng trào

Hai người bên ngoài không nói chuyện, thành ra tiếng tim đập trong đây cũng nghe được rõ ràng. Nàng bị hắn lần mò, không nhịn được mà xoay qua: “Đừng, đừng…”
Vân Hi co hai chân lại, vừa vặn kẹp chặt nàng. Càng lúc càng càn rỡ, Phi Tâm biết tật xấu của hắn. Vân Hi ngậm lấy vành tai nàng, khiến cho nàng ngứa vô cùng.
Chính ngay lúc này, bỗng nhiên nghe bên ngoài nói: “Tỷ tỷ, nếu không chúng ta ra sân nhìn xem, chắc là có thể gặp. Cái này nếu Quý Phi ưng thuận, tiến cử lên hoàng thượng, tỷ tỷ cũng có thể giải tỏa nỗi lòng.”
“Lăng nhi này không cầu tiến, đúng là khiến cho người ta lo lắng. Tính cách kia của con bé cũng đừng khiến cho Quý Phi lo thêm.” Đại nương nói, “Cũng không biết Quý Phi có chịu hay không, thấy nàng rất cao hứng, vốn định nói một câu. Nhưng trước mặt một đống người thật là bất tiện.”
“Sao lại không chịu? Trong cung nhiều phi tần như vậy, Lăng nhi của chúng ta cũng không thua kém gì. Vả lại, tỷ muội đồng tâm, so với những người kia thì tốt hơn nhiều. Lăng nhi từ nhỏ đã gần gũi thân thiết với mẹ, đến lúc đó vào cung cũng sẽ giúp đỡ phần nào.”
Hai người vừa nghe thì hiểu ngay. Lúc ấy động tác của Vân Hi cứng ngắt, Phi Tâm cũng sửng sốt, nàng thật là không nghĩ tới hai vị mẫu thân của mình lại có tâm sự này. Nếu là trước kia, Phi Tâm nhất định phải nhân cơ hội mà học hỏi. Tiến cử thân muội của mình vào cung, hơn nữa hiện tại hoàng thượng đang ở miền nam, gần Thủy Lâu Đài, tiến cử bây giờ thật tốt biết bao nhiêu. Huống chi mình bốn năm không sinh được, nếu là muội muội có thể hoài thai thì không gì tốt hơn. Nhưng mà lúc này Phi Tâm làm sao còn muốn những chuyện này, chẳng những sẽ không nghĩ tới mà còn cảm thấy buồn phiền.
Vân Hi lại càng buồn, toàn bộ nhà Lạc Chính đều thích dựa dẫm. Có hai người mẹ thế này dạy dỗ, nàng mới thành ra có tính cách như vầy. Đưa một người vào cung còn chưa đủ, hận không thể cả nhà chui vào mới được sao? Hắn cảm thấy Phi Tâm cũng giật mình, làm như nghe thấy, cho là nàng lại động tâm, hắn càng tức giận. Nhất thời hắn buông lỏng tay, muốn đứng dậy, Phi Tâm phát hoảng, vội vàng xoay người ngăn hắn lại Động tác này cực kỳ mờ ám, nhưng Phi Tâm chỉ lo ngăn cản, căn bản không nghĩ nhiều.
“Nàng…” Vân Hi vừa nói một chữ đã bị nàng che miệng lại, bởi vì hắn không đè giọng, quả thật là muốn rướng họng kêu to. Phi Tâm sắp điên rồi, cái gì cũng bất chấp. Phi Tâm không cần nghĩ đến hắn có nói hay không, nhất định là cái gì mà cả nhà các ngươi đều là đám quỷ nịnh hót, lộng quyền mà làm kẻ tiểu nhân, đi ngay, gọi người vào đây cho trẫm nhìn một cái.
Cho nên Phi Tâm căn bản không để cho hắn ồn ào, Vân Hi bị nàng đè ép như vậy lại có phần mất hồn mất vía. Hắn dùng lực xoay nàng lại, cầm tay nàng mở ra, lại đè thấp giọng: “Cả nhà các nàng có phải muốn trèo lên cổ trẫm mới hài lòng hay không? Nàng có phải cũng muốn có người đến đùa nghịch trẫm? Không trách được nàng trước kia lại giở mánh khóe này, hóa ra... ” Hắn nói nhưng không đè giọng xuống. Phi Tâm liều mạng nhào tới, tay kia cũng giơ lên, quả thật giống như đập ruồi bọ. Bởi vì động tác này có phần hơi mạnh, hơn nữa vừa rồi giọng Vân Hi thật cũng hơi cao, hai người bên người nghe được động tĩnh, nhất thời lại mở miệng: “Nương nương?” Vừa nói, vừa đi về phía phòng ngủ bên này, muốn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phi Tâm ra sức che miệng hắn. Theo một chút ánh sáng nhạt xuyên qua, Vân Hi thấy nàng tóc tai bù xù, vẻ mặt hoảng hốt. Mắt trừng tròng trọc, miệng hơi há ra. Hắn để cho nàng che đến ngộp, liền véo vào eo nàng, nàng run một cái. Hắn thừa cơ tách ra, thấp giọng nói: “Nàng còn hạ độc thủ?”
“Thiếp cũng không muốn. Hai người không nói với thiếp.” Phi Tâm nhỏ giọng nói. Giọng nói có chút run. “Thiếp làm sao còn có ý này? Xin chàng ngàn vạn lần đừng trách móc. Bằng không bây giờ đi ra ngoài. Cha thiếp đã biết rồi, các bà ấy còn có thể làm sao?”

Hắn nhìn nét mặt nàng chằm chằm, đưa tay vén tóc nàng: “Nàng thật sự không muốn sao?”
“Thật sao không muốn.” Phi Tâm nói nhỏ. “Thiếp cũng mới biết được tâm tư của các bà. Kỳ thật thiếp…” Nàng vừa mới nói một nửa, hắn bỗng nhiên giữ gáy nàng, ngăn lời chưa kịp nói ra của nàng lại. Lưỡi hắn luồn qua răng nàng, cuốn lấy nàng thật chặt, tay đã chui vào trong váy nàng.
Bây giờ vừa chen chúc lại vừa buồn bực, Phi Tâm bị tay hắn kề sát, nhất thời sau ót có phần ngứa ngáy, lại sợ bên ngoài nghe được động tĩnh nên cũng không dám ngọ nguậy. Tay nàng để trước ngực hắn muốn đẩy ra. Một tay hắn nhấn vào gáy nàng, tay kia thì chụp lên ngực nàng. Phi Tâm vô cùng hoảng sợ. Hơi thở nóng rực như muốn thiêu đốt hai người. Nhất thời như bị bệnh lên ban đỏ, đầu óc bắt đầu mơ màng. Nàng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lưỡi nàng bị lưỡi hắn cuốn lấy đến phát đau. Đột nhiên thân thể nàng cong mạnh lên. Hắn ôm chặt nàng, rời môi nàng: “Đừng nhúc nhích. Không thì ta mặc kệ.”
Phi Tâm cũng không dám dùng sức tránh nữa. Nước mắt nhanh chóng rơi xuống. Hắn hiện giờ đã không quan tâm. Bên ngoài làm gì còn người! Hắn chống người ngồi chồm hổm, tránh đi khe hở kia, càng đâm sâu vào bên trong. Trong tủ quần áo chất đầy gối và chiếu cuộn, hắn dịch chuyển chen chúc, bên trong nhất thời phát ra tiếng kêu cọt kẹt, y như gặp chuột vậy.
Phi Tâm không thấy ánh sáng, lại sợ hai người phụ nữ bên ngoài đi vào lại phát hiện.
Hơn nữa muốn duỗi thẳng khuỷu tay cũng khó khăn, để cho hắn làm càn làm bậy một trận, cũng không biết là chăn mền phía sau bị đùn như thế nào. Mấy bộ y phục đang treo và mấy tấm thảm bị hai người xê dịch như vậy, suýt nữa thì chôn vùi hai người ở bên trong. Hắn cứ chen chúc như thế, mãi cho đến khi một tia sáng cuối cùng cũng không nhìn thấy, hắn đưa tay lần mò nàng, cũng không biết là cái gì, trực tiếp nắm chặt rồi mở toạc ra, ném qua một bên, sờ một thứ đen thùi lùi trên vạt áo trước ngực nàng. Tối om thế này cũng hoàn toàn không thể gây trở ngại cho động tác của hắn, để cho hắn gỡ bỏ sạch sẽ mọi thứ. Một lúc sau, nàng chỉ cảm thấy hơi thở của hắn đã trực tiếp phà vào trên da thịt nàng, khiến nàng nóng phát run!
Cái tủ này nhỏ hẹp, dĩ nhiên là hắn không thể tùy ý như ở nơi khác. Nhưng cái sự nhỏ hẹp này lại làm cho bọn họ chen lấn mà càng thêm thân mật, cũng bởi vì đặc biệt bị đè nén trong một bầu không khí không thoải mái mà hô hấp hai người đều nặng trĩu khác thường mà rõ ràng.
Phi Tâm nhanh chóng để cho hắn vo thành một viên tròn, nàng cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy hắn nắm lấy chân nàng đưa sang một bên, sau đó lại xuôi theo cánh tay nàng. Chính hắn cũng chen chen chúc chúc đụng tới đụng lui. Kết quả chờ đến khi hắn véo eo nàng, Phi Tâm lập tức cảm giác được thân thể hắn đang biến đổi. Mắt thì không thấy được, những giác quan khác cũng linh hoạt hơn, tim nàng đập điên cuồng, hơn nữa lúc này khắp nơi đều là đồ đạc, nàng cử động một chút đều khó khăn. Nước mắt rơi lã chã, giọng nói thỏ thẻ như muỗi kêu: “Nếu mà… để cho người ta thấy được thì làm sao bây giờ?” Nàng có chút khóc nức nở, tiếng nói theo hô hấp ra ngoài quyến rũ lòng người.
Đột nhiên nàng suýt nữa hét chói tai, hắn căn bản mặc kệ nàng, đầu đã cúi đến ngực trái nàng, dùng răng và đầu lưỡi kích thích chỗ mẫn cảm của nàng, khiến cho nàng cả người dựng đứng cả lên. Hai tay va chạm cào loạn tới lui một trận, nàng lúc này cũng không chống lại, ra sức che miệng mình, đem tiếng thét kia nuốt trở lại trong cổ họng. Tay kia của hắn thì không cam lòng ở yên mà vân vê nơi mềm mại khác của nàng, càng thêm kích thích nàng!
Cả người nàng như nhũn ra, nàng giãy dụa cố sức che miệng, nước mắt trào ra. Nàng cảm thấy khe hở trước mắt nàng bắt đầu lắc lư, ngay cả tai như cũng bị ù, hoàn toàn không có cách nào chú ý là bên ngoài có còn động tĩnh hay không.
Lúc này bên trong đã muốn nghiêng trời lệch đất, Phi Tâm muốn điên rồi, Vân Hi cũng không vì nơi này chật hẹp mà bớt phóng túng. Chẳng những thế, thậm chí càng bởi vì bầu không khí này mà hắn đặc biệt thêm hưng phấn. Một lúc sau, cả tủ quần áo đều kêu két két chít chít, giống như bên trong có vạn con chuột chạy tán loạn không đầu không đuôi vậy.
Sau khi Phi Tâm tìm được bả vai hắn, đầu cũng không biết húc vào cái gì. Tay trái nàng còn che chặt miệng. Chân cũng co lại, nước mắt mồ hôi lẫn lộn. Nàng cảm thấy mình như sắp nổ tung, tư thế này làm cho hắn có thể đi đến tận cùng, như có từng đợt sóng dâng trào phủ lên đầu nàng.
Hắn đột nhiên ngừng động tác, ôm nàng bắt đầu từ từ di chuyển. Lúc nàng ngã xuống, hắn kéo lấy cánh tay nàng. Hắn cảm giác được tay trái của nàng đang ra sức kháng cự nên dùng sức kéo tay nàng xuống, đặt vào vị trí tiếp xúc của hai người ở bên dưới. Nàng vùng vẫy muốn rút tay về, hít từng đợt khí, răng như muốn va lộp cộp vào nhau.
“Bây giờ không nhìn thấy gì hết, nàng sợ cái gì?” Hắn thở hổn hển, vừa hôn gương mặt đẫm mồ hôi và nước mắt của nàng, vừa nói, “Cảm giác thế nào? Chúng ta ở chung một chỗ đấy.”
Nàng muốn trả lời hắn, nhưng âm thanh thốt ra như bị đập vỡ, nhịp đập hai người cùng nhảy lên, mỗi một lần hạ xuống đều khiến cho nàng không tự chủ được mà sợ hãi. Hắn cảm thấy thân thể nàng run rẩy, càng lúc càng thít chặt. Việc này như muốn dập tắt niềm vui của hắn, làm cho hắn gần như không thể tự kiềm chế được nữa, hắn cắn răng ôm chặt nàng, mồ hôi hai người hòa lẫn vào nhau. Hắn bắt đầu chậm rãi ma sát, không cho nàng lên đỉnh. Nàng không thể nhẫn nại, bắt đầu nói sảng, lại muốn đưa tay che miệng. Hắn làm như biết được, nhanh chóng bấm vào người nàng, nói nhỏ: “Nhịn một chút nữa, cùng lên với ta.”
Nàng nghe giọng nói của hắn, càng thêm đè nén đến phát run. Nàng bỗng đưa tay ôm lấy cổ hắn, môi dán bả vai đẫm mồ hôi của hắn, nhưng không phải cắn hắn, mà là hôn hắn! Hai người đều nóng rực, thân thể hắn càng siết chặt. Hắn đột nhiên khàn giọng cười, giữ eo nàng mạnh mẽ tiến vào! Nàng thét lớn một tiếng, dây thần kinh như đứt thành đoạn, đầu óc tán loạn. Hắn bắt đầu buông thả, giống như con ngựa hoang đứt dây cương mà điên cuồng. Khoái cảm dời sông lấp biển làm cho hắn mất hết lý trí, càng lúc càng mãnh liệt.
Phi Tâm bị tần suất không kiểm soát được này làm cho phát điên, ý thức đã bị đập tan. Đột nhiên thân thể hai người đồng thời cứng ngắt, tiếp theo đó là một cơn lạnh run.
Cổ họng hắn bật ra âm thanh buồn bực, như là gào thét, hoặc như thở dài. Phi Tâm cảm thấy mình đã bay lên chín tầng mây, hồn phi phách tán đến sững sờ, một hồi lâu cũng không thể hạ xuống.
Hắn ôm chặt nàng trong bóng tối, đưa tay sờ mặt nàng, hô hấp bên tai nàng: “Phi Tâm.” Hắn đột nhiên gọi nàng, giọng nói này như vì mê muội mà trở nên kiệt sức. Sau một lúc lâu mà nàng vẫn chưa trả lời hắn, hắn cắn vành tai nàng, lại gọi nàng: “Phi Tâm?”
Nàng có chút hồn bay phách lạc, dường như hiểu được ý hắn: “Là cùng nhau sao?” Nàng cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Hắn nắm chặt cánh tay đang rảnh rỗi của nàng, lại bật ra tiếng cười rầu rĩ: “Đúng vậy…” Lúc này, giọng nói của hắn trong bóng tối đặc biệt mê người, làm cho Phi Tâm cũng không khỏi bật cười ngây ngô. Hắn vừa nghe thấy nàng cười, thoáng chốc ôm chầm lấy nàng: “Chúng ta đi ra ngoài, ta muốn nhìn thấy nàng.” Nói xong, tay phải đã đẩy cửa ra.
Đây là tủ âm tường, bên trong thông với nhau, bên ngoài là một loạt cánh cửa. Theo tiếng đẩy cửa ra, nhất thời đồ đạc bên trong loạt xoạt đổ ào ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.