Cung - Mê Tâm Ký

Chương 11:




Quyển 5 –
Tính tình thay đổi là vì quân vương

Trong khoảng thời gian này, Phi Tâm luôn ở Cúc Tuệ Cung không đi ra ngoài, trước đây bắt chước Nguyễn Tuệ hoàn hảo, thân danh môn, cử chỉ quy tắc lễ độ, chỉ cần giả vờ thỏa đáng một chút là ổn. Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, nàng cũng không thật sự tới mức ứ nghẹn ngu ngốc, cũng không biết làm thế nào mới thích hợp. Cũng chỉ là phản ứng chậm một chút, ánh mắt thu lại, bộ dáng nghiêm chỉnh bình thường không hề ngượng ngùng, chỉ đành phải như vậy thôi!
Bây giờ trên dưới Cúc Tuệ Cung, ngoại trừ Thường Phúc Tú Linh, phần lớn những người khác là Càn Nguyên Cung bên kia phái tới. Trần Hoài Đức trở về Càn Nguyên Cung, Mạc Thành Dũng cũng trở về Thọ Xuân Cung. Toàn bộ Cúc Tuệ Cung nửa điểm không biết cũng đều bị điều đi nơi khác. Chẳng qua Trần Hoài Đức được phái tới chỉ làm chút thường vụ, chủ yếu chuyện Phi Tâm vẫn là dựa vào Thường Phúc Tú Linh.
Dù sao bây giờ nàng không cần phải quản nhiều, trước cứ lăn lộn qua trận này rồi nói sau. Nay nàng như vậy, thái hậu thật ra càng thêm hổ thẹn với hoàng thượng, thỉnh thoảng cũng bắt nô tài qua đấy xem nàng. Thật hay giả Phi Tâm cũng không thèm để ý, nàng cứ giả vờ một cách tự nhiên thôi.
Nhưng một tháng tới thật sự là giày vò người ta đến chết, Phi Tâm trước kia cũng chưa từng trầy trật khổ sở như thế. Nhưng gần đây nàng đau muốn chết, một cước kia của thái hậu, đạp nàng đến bây giờ vẫn còn dấu vết chưa phai. Hơn nữa lão thái y đến châm cứu, châm nàng tê tê. Nàng nhẫn nhịn một hồi, sau đó lại quang quác kêu đau, trừng to mắt khóc sướt mướt, Tú Linh đứng một bên nhìn cũng đau lòng không kém! Lúc trước nếu không nhờ Quý Phi, thái hậu sớm đã ném bọn họ cho Diêm Vương lão gia rồi! Nay lão thiên gia mở mắt, hoàng thượng xem như chuyển hướng thành công, nhưng Quý Phi lại phải giả ngu để tránh mũi nhọn!
Bọn họ ở trong cung đã lâu, hiểu rõ nhất là “đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Thái hậu tất nhiên sẽ vì mảnh tình phân với hoàng thượng mà không trừng trị Quý Phi thế nào, Quý Phi có thể ỷ vào thánh sủng không cần đề cập tới. Nhưng thái hậu nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt Quý Phi, nếu Quý Phi khôn khéo như trước, đến lúc đó trong cung nếu có mưa gió thì thái hậu sẽ khó giữ nổi.
Huống chi trong cung ai cũng có tâm tư, giống như quả pháo sáng Lâm Tuyết Thanh kia vậy, không biết khi nào thì bắn, nàng ta lại là đương sự! Vạn nhất nàng ta để lộ tin, người bên ngoài biết Quý Phi đắc tội như thế mà có thể vô sự, làm sao không sinh hận? Tục ngữ có câu, hai tay khó địch lại bốn tay, mãnh hổ khó địch cả đàn sói. Trong hậu cung này, bất cẩn một chút cũng không được!
Chẳng thà trước tiên tránh mũi nhọn này. Sau khi tính tình thay đổi, ít hôm nữa hoặc chờ đến khi Quý Phi có hài tử sẽ ổn thoả. Ngay sau đó tuy rằng hoàng thượng giam cầm Lâm Tuyết Thanh, nhưng hiển nhiên có Lâm gia ở phía sau chống đỡ, hoàng thượng sẽ không tính toán với nàng ta. Tết đoan ngọ ngày đó, hoàng thượng ban thưởng yến tiệc xong, lại ân chuẩn Lâm Hiếu đi vườn Sướng Tâm một chuyến, để cho Lâm Tuyết Thanh ra gặp phụ thân một lần! Tú Linh Thường Phúc vì chuyện này mà không có lôi thôi, vẫn không dám đi ra ngoài hóng hớt tin tức, nhưng nhìn ra ý này, sợ là Lâm Tuyết Thanh kia không quá vài ngày là được thả ra!
Thái hậu chú ý đến thể diện, che đậy cực kỳ nghiêm mật, chỉ nói với bên ngoài Quý Phi bị bệnh, nay đã ổn định nhưng vẫn phải tịnh dưỡng. Mà Đức Phi kia là vì động thánh giá nên tạm thời cấm chừng! Cho nên chư cung cũng đều không biết một tháng này thật ra lại vén ra vụ án cũ lớn như thế!
Phi Tâm lúc này đã ngâm thuốc xong, đang ngồi trên giường trong tẩm điện, đoan ngọ vừa qua, thời tiết càng ngày càng nóng. Nàng mỗi ngày đều ngâm trong thuốc can khương đương quy đảng sâm vô cùng khổ sở, còn phải trang bị rượu vàng cho Phùng Ý Xương phối thuốc, làm nàng táo khí mấy ngày liền. Phi Tâm cũng không biết phương thuốc này có tác dụng hay không, nhưng sau khi trải qua việc này, theo lời Vân Hi nói chính là nợ hắn ba kiếp. Phi Tâm làm sao còn dám tính toán so đo với hắn, hắn vừa ý như thế nào thì như thế ấy, Phi Tâm nửa chữ cũng không dám có. Nhưng trước kia nàng đã nhiều năm không có thai, sao có thể tránh đầu sóng ngọn gió lần này mà có đại vận đó?
Đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên Tú Linh tiến vào: “Nương nương, hoàng thượng qua đây rồi.” Phi Tâm nghe xong liền đứng dậy để nàng chải đầu nghênh giá. Mấy ngày nay nàng cũng không đi ra ngoài, chải đầu vô cùng đơn giản, bình thường chỉ búi kiểu tùng vãn. Nhiều khi phiền phức, nàng liền nói không thích, nói ngại nặng. Y phục cũng bắt đầu chọn mấy màu sáng sủa diễm lệ, nhưng kiểu dáng hoa văn thì bình thường, không quá phức tạp. Trước kia nàng cũng ăn uống không kiểu cách, với việc trang điểm cũng không hăng hái hơn nửa phần.
Từ sau khi thái hậu biết, nghĩ tới nghĩ lui tính tình nàng thật sự thay đổi, ngay cả chút thói quen đều có điểm khác. Hơn nữa có khi thái hậu cũng lại đây xem nàng, hỏi nàng việc gì cũng đều nhớ rõ, nhưng đối với chuyện tháng này thì đầu óc có chút mê muội.
Thái y nói chính là tâm mê huyết ngưng. Lúc ấy nàng treo cổ tự tử, trên cổ có dấu tím đen. Thái hậu xem xong thì hoảng hồn. Thầm nghĩ nàng có thể sống lại coi như là vô cùng may mắn, bà lập tức cái gì cũng tuỳ theo ý nàng. Thấy nàng nói chuyện có chút lộn xộn, thái hậu cũng đơn giản không đề cập tới. Nhất thời nói chút chuyện đã qua, nàng có phần nắm được, nhưng phần nhiều là huyện Nam tuần. Thái hậu nghe xong thì trong lòng vô cùng khó chịu, nghĩ đến Nam tuần thật ra là thời gian bà vui vẻ nhất!
Miệng nàng luôn mang theo chút giọng miền nam, nghe dịu dàng mà ngây ngấy. Có khi thái hậu thậm chí còn luôn miệng thay đổi! Tú Linh thay nàng chải đầu, thay một bộ váy xoè toàn thân xanh nhạt, đỡ nàng ra bên ngoài.
Vân Hi vừa vào thì thấy nàng đứng ở ngoài cửa điện tiếp giá. Mấy ngày này cuối cùng cũng yên tĩnh một chút. Nàng coi như là tịnh dưỡng. Cũng không biết là ngâm thuốc thế nào mà mặt hình như có chút đỏ ửng, hơn nữa còn rất sáng. Cộng thêm nàng hiện giờ cũng không câu nệ cứng nhắc, không còn là vừa thấy hắn không đúng thì ra vẻ nghiêm chỉnh giống một lão phu tử! Sau khi Nam tuần thì vốn vẫn tốt hơn nhiều. Nhưng tóm lại là ở trong cung, nàng vẫn không được tự nhiên. Song, trải qua việc này, nàng cũng có chút thay đổi. Cho nên hắn nhìn thấy cũng thuận mắt. Hắn lau tay, bưng trà uống một ngụm, cẩn thận xem xét nét mặt nàng không mở miệng.
Phi Tâm bị hắn nhìn có phần không được tự nhiên, nhất thời đỏ mặt nói giọng nam: “Gần đây cũng không biết thế nào mà thần thiếp cảm thấy thiếu nước. Hoàng thượng…”
Vân Hi hất mày, nhìn khuôn mặt nàng lúng túng ửng hồng, hắn mấy ngày qua vì chuyện chính sách mới, căn bản ngay cả thời gian uống trà cũng không có, nay còn phải mỗi ngày mượn cớ thăm “bệnh nhân” mà chạy đến đây, khiến cho Phi Tâm cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn.
“Trẫm thấy cách này có lẽ có chút hữu dụng, xem khí sắc nàng bây giờ tốt hơn trước nhiều!” Vân Hi vuốt mặt nàng, rũ mắt cười: “Gần đây không có nhiều thời gian với nàng, bản thân nàng ở trong cung cẩn thận chút. Đợi đến khi có thời gian rảnh rỗi, chúng ta sẽ sum vầy!”
Nàng gật gật đầu, đột nhiên đưa tay nắm tay hắn, vươn người ghé vào bên tai hắn: “Đến lúc đó thần thiếp tự mình ủ một vò rượu hoa quế, đến Trung thu cùng nhau uống rượu đi?”
Vân Hi nghe xong nở nụ cười, ánh mắt sáng lên, xoay người hôn lên đuôi lông mày nàng: “Vốn là đè nén không được, nhưng mà nay xem ra nàng không phải là bị kích động mà không chịu thông suốt.”
Nàng càng thêm lúng túng, nói nhỏ: “Thần thiếp nhớ rõ rồi, hoàng thượng yên tâm đi!”
Hai người tán gẫu một hồi, Vân Hi bên này lại muốn đi. Tháng trước hắn bị giày vò đến chết đi sống lại, cả người gầy rọp hẳn đi, Phi Tâm nhìn mà đau lòng, vội vàng bảo Tú Linh làm vài món ở Cúc Tuệ Cung cho hắn dùng chút. Hai ngày này tuy nói hắn cũng sốt ruột đến phát bực, nhưng cuối cùng chuyện hậu cung cũng đã xong, hắn coi như là giải sầu bớt, chẳng qua là mấy món ăn này, hắn vẫn nể tình ăn hai chén cơm rồi mới đi.
Uông Thành Hải đứng ở bên cạnh, trong lòng cũng vui mừng. Ngày thường đi theo hoàng thượng, gặp chuyện như vậy thì dễ gì nghe lời mà ăn? Phiền muộn cái gì gác lại cái gì, ai dám khuyên hắn? Còn phải thức thời mà xem sắc mặt, bằng không hắn sẽ nóng nảy đạp người. Rốt cuộc vẫn là Quý Phi nương nương tốt hơn nhiều, cũng giảm bớt phiền não của hắn!
Lúc Vân Hi đi, Uông Thành Hải thấy đúng thời cơ, liền qua đây nói với Phi Tâm: “Nương nương, người có rảnh thì ra đằng trước nhìn một cái đi!”
Phi Tâm sửng sốt một chút, không thể vào Khải Nguyên Điện, nhưng mà năm trước nàng bám lấy cầu xin hoàng thượng hạ chỉ, sau đó lại đem quy củ tổ tông ra nói. Nay nàng sao có thể gây thêm chuyện? Hiện tại hắn chạy qua đây một chuyến đã thật sự là chuyên sủng, huống chi lúc này nàng vẫn còn nợ tiền chưa rõ!
Uông Thành Hải cũng không rảnh, ánh mắt sâu xa liếc nhìn Tú Linh, sau đó thì điên cuồng chạy theo Vân Hi. Tú Linh cúi người thu dọn chén đũa, tự mình đỡ Phi Tâm đi vào thiền điện, vừa đi vừa nói với Phi Tâm: “Nương nương, Uông công công nói có lý. Người nghĩ đi, nay người bị bệnh, ngay cả hương liệu phương thuốc gì cũng không dâng lên. Chúng ta ở đây, tuy rằng người thay đổi không ít, nhưng cũng thường đối mặt. Họ đều nói nương nương không bằng như trước! Nhưng mà phong cách y phục thay đổi là vì tính tình. Người nói có đúng hay không?”
Phi Tâm đặc biệt chú ý thần thái cử chỉ mình gần đây, cho nên những nô tài trong cung cũng đều nói nàng có chút bất thường.
Nhưng nàng cảm thấy cần phải kiên quyết hơn một chút. Thứ nhất, không có cái tiêu chuẩn nào nàng không ham học. Thứ hai, nàng trở nên quá cứng nhắc cũng không ổn. Có khi phản ứng chậm một chút, nói chuyện phải gồng người thì thôi, đối với một số thói quen sinh hoạt ít thay đổi cũng tốt. Dù sao trước kia ở nhà nàng cũng giống như vậy! Nhưng bây giờ Tú Linh nói, nàng cũng cảm thấy có lý. Nhưng nếu thật sự phải chạy đến Khải Nguyên Điện có ổn không? Hoàng thượng nay chính vụ bận rộn, một nữ nhân như nàng không có việc gì thì đến đó làm gì? Huống chi nơi đó ngoại thần ra vào, nàng đi cũng khó coi.
Tú Linh thấy nàng còn chần chờ như vậy, trong lòng nôn nóng. Chủ tớ ba người bọn họ có thể thoát khỏi khó khăn, hoàng thượng có công lớn nhất nha! Hơn nữa Tú Linh xem như hiểu được, vẻ vang cũng vô dụng. Cho dù tốt hơn nữa, tốt nhất là làm cho nương nương lập tức leo lên vị trí hoàng hậu! Danh chính ngôn thuận giữ phượng ấn, hậu cung có chủ nhân, thái hậu cũng chỉ có thể ở trong Thọ Xuân Cung nghỉ ngơi.
Bằng không, nếu lại chấp chưởng hậu cung, cho dù chỉ thiếu một cái danh thì vẫn không giống! Phu Nhân và phi tần, chỉ kém một bậc, nhưng phải đứng khom người chu toàn lễ nghi. Hoàng hậu và phi tần, cũng chỉ kém một bậc, nhưng phi tần phải quỳ!
Nay hoàng thượng đã rất nỗ lực, hễ nhàn rỗi là chạy tới. Bản thân Quý Phi trải qua việc này, cũng càng hiểu được tâm ý của hoàng thượng, mỗi ngày đều cười híp mắt với hoàng thượng không câu nệ trốn tránh gì nữa. Nhưng đây chính là thời cơ tốt, mượn lần xoay chuyển mà dứt khoát xưng bá. Thứ nhất là để cho thái hậu hiểu được, Quý Phi nay không bằng trước khi bệnh. Thứ hai, cũng có thể xúc tiến tình cảm không phải sao?
“Nương nương, người ngẫm lại đi. Trước kia người quy củ lễ độ nhất, thái hậu lúc đó chẳng phải không để vào mắt sao? Nay bà lại cứ để bụng chuyện này. Hơn nữa Lai Nhân Cung kia, thấy Quý Phi không ngã, làm sao dám lòi mặt ra?” Tú Linh nhẹ giọng nói xong, đôi mắt đỏ hoe, “Nương nương ngày thường không thích nghe mấy lời giả tạo kia, nhưng lời này nô tì phải nói! Bây giờ nô tì trải qua chuyện này cũng đã thông suốt mấy phần, cái gì phú quý không phú quý. Nương nương lúc này gặp đại họa còn muốn cứu nô tì và Tiểu Phúc Tử, nô tì ở trong cung mười năm, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không nhìn sai người! Về sau, nô tì dù sao cũng ở cùng với nương nương. Nương nương, lời nói đại bất kính này, nếu nương nương là hoàng hậu, vậy thì sẽ luân phiên quyết định với thái hậu? Cho dù hoàng hậu có tội, cũng chỉ có hoàng thượng mới có thể xử trí! Nhưng nếu phi tần có tội, chẳng những hoàng thượng mà cả hoàng hậu thái hậu, ai mà không thể xử trí? Hoàng thượng bây giờ đồng lòng với người, sớm đã nói muốn nâng nương nương lên. Nhưng nương nương cũng phải tốn chút khí lực, sao có thể để cho hoàng thượng một mình đi đầu? Như thế, đừng nói có lỗi với phần tình cảm này của hoàng thượng. Chỉ một mình cái cửa của thái hậu, nương nương cũng khó đi qua! Bà không tính toán với hoàng thượng, nguyện ý giúp hoàng thượng hoàn thành đại sự. Nhưng tính tình kia của thái hậu người hiểu rõ nhất, bằng không người và hoàng thượng cũng sẽ không tránh được trận này, người nói có đúng không.”
“Tính tình bổn cung cũng không thay đổi, nhưng thật ra ngươi thay đổi không ít.” Phi Tâm cười cười, nhìn nàng, “Nhưng mà những lời ngươi nói là thật! Bản cung lúc trước thật sự không có trái tim, chỉ muốn một lòng vì hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng vui bản cung thế nào cũng đồng ý. Nhưng trải qua sinh tử, bổn cung đã lĩnh ngộ một phen, chết rồi cũng không hề gì, chỉ là còn sống thì khổ sở khó khăn! Bởi vì bổn cung nhét mình vào trong vỏ, kết quả làm cho hoàng thượng cả nửa tháng không thể sống yên ổn. Về sau, bổn cung tuyệt đối sẽ không làm lại chuyện ngu ngốc này! Chỉ có điều, Khải Nguyên Điện tạm thời đi không được.”
“Nương nương, người còn sợ kẻ khác nhìn khó coi?” Tú Linh vội vàng đáp lại, “Người…”
“Nhưng thật ra, mới vừa rồi nghe ngươi nói bổn cung cũng nghĩ lại một chút, lợi dụng Khải Nguyên Điện để chứng minh tính tình bổn cung thay đổi cũng là một cách. Nhưng không ổn! Thứ nhất, hiện tại hoàng thượng vội vàng thúc đẩy thể chế mới, ngoại thần ra vào nhiều. Đến lúc đó bổn cung xông vào, ngoại thần nhìn thấy, đả đảo bổn cung, nói với hoàng thượng thì không được. Cho nên tạm thời không đi! Muốn cho người ta biết tính tình khác biệt, đầu cũng không ổn, tốt nhất là ở Thọ Xuân Cung!” Phi Tâm híp mắt, ngã thế nào, đứng lên ra sao, hoàng thượng và nàng đều biết cách, bắt đầu từ lúc bắt tay vào chuyện Nguyễn Đan Thanh, mở ra khúc mắc của thái hậu. Cho dù lúc ấy bà không bức đến nước này, hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ thổ lộ tâm tình với thái hậu! Nàng và hoàng thượng học được điểm này, làm tổ ở trong cung tránh né mà không nhìn ra quả thật không phải là kế lâu dài.
“Hả? Nương nương, chuyện này rất nguy hiểm đi?” Tú Linh nghe thấy thì sợ hãi, “Người lại làm cho bà nhìn ra cái gì nữa, còn không bằng chờ bà đi chỉnh lý Lai Nhân Cung rồi nói sau!”
“Lúc này chưa nói, ngươi sốt ruột cái gì? Hai ngày này, ngươi chọn vài cung nữ vừa mới tiến cung, mặt mày sinh động chút. Qua một thời gian, chúng ta lại đến Thọ Xuân Cung!” Phi Tâm hơi nhếch môi, thấp giọng nói.
Tú Linh thấy vẻ mặt này của Phi Tâm, chỉ biết nàng có chủ ý, vì thế cũng không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.