“Vợ?”
Bất ngờ bị gọi một tiếng như vậy, Diệp Quan ngẩn ra một giây.
Hạ An gọi xong cũng không thấy xưng hô này có vấn đề, dù cho hôn nhân cũng chỉ trên danh nghĩa… Mãi cho đến lúc thấy rõ biểu tình hờ hững trên mặt Diệp tổng, ánh mắt nàng khẽ giật giật, sau đó cười cười: “Em chỉ đùa một chút thôi.”
Mặc kệ đùa có vui hay không, Diệp Quan vẫn nghiêm túc sửa lại: “Sau này gọi tên tôi.”
“Dạ.” Trong một khắc đó, Hạ An phảng phất thấy một tia ghét bỏ trên mặt Hạ Quan.
Hạ An hời hợt nhìn cô quay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp, thẳng đến lúc đối phương đi xa. Nàng cảm thấy, hình như chỉ khi nàng và Diệp Vãn ở cạnh nhau, thái độ của cô mới ôn hòa một chút, thậm chí là ôn nhu. Hạ An dám chắc chắn, rất ít người có thể thấy một mặt này của Diệp tổng.
“Hạ An…”
Nghe có người gọi, Hạ An quay qua thì gặp Kha Nhược Sơ đang đứng sau lưng mình: “Tan làm rồi?”
“Ừ, người lúc này là bạn cậu hả?” Kha Nhược Sơ hỏi.
“Phải, là bạn tớ.”
“Rất có khí chất. Cậu cũng về trường phải không. Chúng ta đi cùng nha~”
Hạ An mỉm cười gật đầu, do lần trước Đường Chấn đến Dạ Sắc gây loạn nên nàng có chút tức giận, nhưng ngẫm lại thì Kha Nhược Sơ cũng chỉ có ý tốt quan tâm nàng.
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Hạ An, cười đến ngây dại.
Cô bắt đầu thích Hạ An vào lúc làm thí nghiệm hồi năm ba, khi đó hai người được phân vào cũng một tổ, tuy rằng trước đây Kha Nhược Sơ cũng đã nghe đến danh tiếng của vị nữ thần học bá này, nhưng cũng chẳng mấy để ý. Hạ An vừa xinh đẹp thành tích vừa nổi bật, tính cách cũng tốt, rất biết săn sóc người khác, thành thật mà nói thì rất khó mà làm người khác không động tâm, Kha Nhược Sơ biết trong trường có rất nhiều người muốn theo đuổi Hạ An, nhưng Hạ An vẫn luôn một mình.
Kha Nhược Sơ rất nhát, đến mức yêu thầm mấy năm mà quan hệ của hai người vẫn chỉ là bạn bè bình thường. Cho đến khi thực tập năm thứ nhất được phân lại phòng ký túc xá, hai người trùng hợp ở cùng một phòng, lúc có thông báo, tim Kha Nhược Sơ như nai con nhảy nhót, cảm thấy cơ hội của mình sắp tới rồi.
Nhưng sau khi đã gần gũi hơn một chút, Kha Nhược Sơ mới phát giác từ trước đến nay mình chưa từng hiểu Hạ An. Hạ An là điển hình của ngoài nóng trong lạnh, cho dù có cố gắng cũng chưa chắc tới gần nàng được, chứ chưa nói đến thâm nhập vào cuộc sống của nàng.
Trời tối, ánh đèn mông lùng, hai người sánh vai đi về trường học.
“Ngày mai chú phẫu thuật sao?”
“Ừm.”
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ một hồi lâu mới nhẹ hỏi: “Bây giờ bệnh viện với trường học nhiều việc đến lo không hết, cậu còn đi làm thêm sao? Tớ thấy mấy ngày nay sắc mặt cậu không tốt lắm…”
Hạ An cười nói: “Cậu đừng lo, tớ có chừng mực.”
“Nếu sau này về muộn thì nói với tớ một tiếng, để tớ yên tâm.”
“Được.”
Đi thêm một đoạn, Kha Nhược Sơ lại mở miệng: “Tối cuối tuần này tớ mời cậu đi ăn nha.”
“Sao tự nhiên lại mời tớ đi ăn?”
“Tớ…” Kha Nhược Sơ mất mát, quả nhiên Hạ An cũng không nhớ đến sinh nhật của cô, tháng trước cô đã nói với Hạ An, nhưng hình như nàng đã quên: “Thì lâu rồi tụi mình không đi ăn cùng nhau.”
“Tối cuối tuần này tớ có việc rồi.” Hạ An nhớ tới vừa nãy đã đồng ý với Diệp Quan tối chủ nhật này đến Diệp gia ăn cơm.
Lại một chậu nước lạnh tạt lên đầu Kha Nhược Sơ, cô cúi đầu lúng túng cười cười, nhưng vẫn chưa muốn từ bỏ, hy vọng Hạ An sẽ nhớ một chút: “Tối hôm đó cậu không có tiết học phải không? Cậu… dành ra một chút thời gian tới, một tiếng cũng được.”
“Nhược Sơ, tớ thật sự không có thời gian.” Hạ An vẫn từ chối, hơn nữa Hạ Hà phải cấy ghép làm nàng cũng không có tâm tình đi liên hoan.
“Nhưng mà hôm đó…” Hôm đó là sinh nhật tớ, Kha Nhược Sơ vẫn là nuốt những lời này vào bụng, mỉm cười nói: “Không có thời gian vậy để hôm khác cũng được.”
Kha Nhược Sơ muốn biết Hạ An nói không có thời gian, có phải là bời vì bận đến Dạ Sắc làm hay không. Nhưng mà cô không dám hỏi, sợ lại hỏi đến chuyện ở Dạ Sắc sẽ làm cho Hạ lại lạnh nhạt với mình mấy ngày.
____
Tối chủ nhật.
Quả thực Kha Nhược Sơ không thấy được bóng dáng Hạ An, cô ngồi trong ký túc xá hơn nửa ngày, mũi có chút chua xót, thật ra giữa cô và Hạ An cũng không đến mức là bạn bè.
Ngồi đến chín giờ, Kha Nhược sơ đi đến tủ đồ lấy một chiếc váy ra thay. Lần thứ hai đi tới Dạ Sắc…
____
Bảy giờ tối chủ nhật, Hạ An đúng hẹn cùng Diệp Quan đến Diệp gia.
Vừa lên xe Diệp Quan đã chú ý đến trang phục của nàng, váy dài trắng, hơn nữa còn trang điểm nhẹ, mái tóc đen dài chưa từng nhuộm qua, chất tóc rất tốt. Không thể không nói, tuổi trẻ đúng là một loại tài sản, chỉnh chu một chút cũng đã rất đẹp.
Đơn giản hào phóng, tự nhiên xinh đẹp là kiểu mà các vị gia trưởng thích nhất.
Diệp Quan vẫn nhìn Hạ An, trang phục của Hạ tiểu thư hôm nay, nếu nói nàng mới hai mươi thì cũng có người tin… Nghĩ đến đây, Diệp tổng không tự giác cau mày, cô năm nay ba mươi hai.
“Em mặc như vậy không thích hợp sao?” Hạ An nhìn biểu tình của đối phuowg có vẻ không quá vừa lòng: “Khó coi?”
“Tùy cô thôi.”
Lại là câu nói này.
“Chị có ý kiến thì cứ việc nói thẳng.” Hạ An rõ ràng thấy Diệp Quan muốn nói rồi lại không, nhỏ giọng: “Em cũng không biết chị thích kiểu nào…”
“Tôi thích hay không không quan trọng.” Diệp Quan dừng một chút, rồi lại chậm rãi: “Lần sau nên trưởng thành một chút.”
“Ừm, lần sau em sẽ chú ý.” Hạ An gật đầu, nói đi cũng phải nói lại, nàng cách Diệp Quan gần mười tuổi, nàng cũng không chọn trang phục cùng trang điểm theo hướng trưởng thành, đứng chung cũng không hợp đôi lắm.
Diệp Quan cũng không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm này, chỉ vào mấy phần lễ vật, bàn giao cho Hạ An: “Cái này cô tặng cho bà ngoại, còn cái này đưa cho dì nhỏ, cái còn lại là của Vãn Vãn.”
“Ừm.” Hạ An yên lặng ghi nhớ, nàng chưa bao giờ nghe Diệp Quan đề cập đến cha mẹ, vậy nên nàng cũng không hỏi. Hạ An biết mỗi người đều có lý do khó nói của mình, giống như nàng chưa bao giờ nhắc đến mẹ với người ngoài.
Ding dong, ding dong, ding dong…
Chuông của vang lên ba tiếng, dì Chu ra mở của mà mặt mày vui vẻ: “Diệp tổng, Hạ tiểu thư, về rồi sao~”
“Mẹ~” Diệp Vãn gọi xong liền chạy về phía cửa.
“Vãn Vãn, chậm thôi~” Bà Lương ở phía sau đuổi theo không kịp.
Hạ An thấy Diệp Vãn chạy đến liền ngồi xổm xuống, tiểu gia hỏa thấy vậy lập tức nhào vào lòng ngực nàng, Hạ An bế Diệp Vãn lên: “Vãn Vãn, đã lâu không gặp, dạo này có ngoan không?”
“Vãn Vãn rất ngoan~” Tuy rằng bình thường mở miệng khép miệng đều là mẹ tiểu Hạ, nhưng lúc này Diệp bé con có chút ngại ngùng, con bé nhìn Hạ An một hồi mới thẹn thùng kêu một tiếng: “Mẹ~~~”
Mẹ…
Hạ An nhìn Diệp Quan đứng một bên, nàng đột nhiên hiểu được tâm tình của Diệp tổng vào ngày nàng đột nhiên gọi cô một tiếng “Vợ”.
Diệp Vãn ôm cổ Hạ An, hôn lên má nàng một cái, bi ba bi bô: “Mẹ nói sau này con có thể kể dì tiểu Hạ là mami, có phải không ạ?”
(Hi. Từ đây tớ xin phép chuyển mẹ tiểu Hạ thành mami, để phân biệt giữa mẹ Diệp và mẹ Hạ. Xưng hô của Diệp Quan trước mặt người khác sẽ gọi Hạ An sẽ là ‘chị-em’, còn khi ở riêng là ‘tôi-cô’, tùy thuộc vào hoàn cảnh thân thiết một chút thì sẽ là ‘tôi-em’, cho đến khi Diệp Quan có tình cảm thì sẽ là ‘chị-em’, nói chung là tùy hứng đi. Chòi mé tiếng việt mệt quó. Tớ cảm ơn nhó!)
Hạ An hơi chần chờ, ít nhiều gì nàng cũng cần thời gian để thích ứng với việc bỗng dưng có thêm một đứa con gái bốn tuổi, nàng hôn hôn trán Diệp Vãn: “Ừm, có thể gọi là mami, mami có mang quà cho con nè~”
“Ây da, đứa nhỏ này, chưa gì đã gọi mami rồi.” Bà Lương ở phía sau cười đến đôi mắt híp lại, tuy ngoài miệng vừa mới nói Diệp Vãn vừa thấy dì tiểu Hạ đã bi bô gọi mẹ: “Tiểu Hạ tới đây~, ngồi nghỉ một chút đi~~”
“Quan Quan, con có bạn gái khi nào vậy?” Lúc này, một người phụ nữ cười cười đi tới, ánh mắt dừng trên người Hạ An: “Không chịu nói với dì một tiếng.”
“Đây là dì nhỏ của tôi.” Diệp Quan nhẹ giọng nói với Hạ An.
“Con chào dỉ nhỏ~”
“Đây là Hạ An, bạn gái con.” Diệp Quan tự nhiên giới thiệu, tuy rằng lần trước đã dẫn Hạ An về một lần, nhưng mà hôm nay mới chính thức ra mắt.
Diệp Vãn còn nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Mami tiểu Hạ của con.”
Mọi người đều bị tiểu quỷ này chọc cười.
Bà Lương vui vẻ oán giận nói: “Lần trước ta đã nói hai đứa quen nhau rồi, vậy mà còn không chịu nhận, tưởng qua được đôi mắt của bà già này à? Hèn gì hồi ở bệnh viện con tốt với ta như vậy, thì ra là bạn gái của Quan Quan!”
“Tụi con cũng định có cơ hội sẽ nói với bà. Hạ An cười cười, sau đó theo dựa theo sắp xếp đưa những món quà Diệp tổng chuẩn bị ra: “Bà ngoại,đây là của bà, còn có dì nhỏ…”
“Đi rửa tay ăn cơm đi, đồ ăn nguội rồi.” Bà Lương vội vàng nói.
Năm người, mười mấy món ăn, bà Lương biết Hạ An tới ăn cơm, cố ý bảo dì Chu đem hết mấy món sở trường ra mà nấu.
“Tiểu Hạ, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?” Diệp Trân gắp thức ăn, toàn bộ hứng thú dồn hết lên cô gái đêm nay Diệp Quan đưa về, nhiều lắm cũng tầm hai mươi.
“Dì nhỏ, con năm nay hai mươi bốn tuổi.” Hạ An cố ý nói tuổi mụ.
“Vậy nhỏ hơn Diệp Quan tám tuổi.”
“Dạ, cũng cỡ đó…” Hạ An cười, cảm thấy vị dì nhỏ này đã phát hiện gì đó.
“Tuổi tác không phải vấn đề nha~” Thấy bầu không khí lúng túng, bà Lương lập tức lên tiếng hòa giải, cười tủm tỉm nhìn Hạ An: “Quan Quan nhà bà tuy hơi lớn tuổi, nhưng nó rất biết cách chăm sóc, hai đứa đứng cùng một chỗ rất xứng đôi.”
Hạ An nghe thấy câu này của bà suýt chút bật cười, nàng lặng lẽ nhìn Diệp Quan một cái, muốn xem phản ứng của Diệp tổng với câu nói này như nào, quả nhiên Diệp tổng vẫn bình tĩnh.
Diệp Quan vẫn cứ ăn cơm, bà ngoại vui vẻ là được rồi.
“Tiểu Ha, sau này Quan Quan dám bắt nạt con thì con nói với bà ngoại, bà dạy dỗ nó giúp con.” Bà Lương càng nói càng hang.
Diệp Vãn nắm tay thành quả đấm: “Mẹ, Vãn Vãn cũng không cho mẹ bắt nạt mami!”
Bà Lương: “Vãn Vãn thật hiểu chuyện~”
Diệp Quan ngẩng đầu nhìn một già một trẻ kẻ xướng người họa ở đối diện, bất đắc dĩ nói: “Khi không con bắt nạt em ấy làm gì?”
“Diệp… Quan đối xử với con khá tốt.” Lần đầu tiên gọi tên cô, suýt nữa Hạ An là gọi thành Diệp tổng.
“Khá tốt thôi còn chưa đủ.” Bà Lương lại tận tình khuyên bảo: “Diệp Quan, không phải bà nói con chứ, con phải học cách xót vợ đi, đừng có suốt ngày tăng ca, dành nhiều thời gian cho tiểu Hạ chút, người con gái tốt như vậy con phải biết trân trọng.”
Tuy rằng chỉ là diễn kịch, nhưng sự nhiệt tình của bà Lương làm cho Hạ An có chút ngại ngùng.
Diệp Quan gắp đồ ăn bỏ vào chén của bà: “Con biết rồi, con sẽ dành nhiều thời gian cho em ấy. Bà ngoại, tụi con định tuần sau đi đăng ký kết hôn, còn hôn lẽ sau này lại tính.”
“Vậy được, để ta chọn ngày tốt cho hai đứa.” bà Lương càng thêm kích động, mà có thể không kích động sao? Luôn nghĩ rằng mình sẽ không đợi được đến ngày đưa cháu ngoại này kết hôn, đâu nghĩ đến Diệp Quan đã có đối tượng, lại còn là cô gái mà mình rất vừa ý.
Diệp Trân vẫn luôn yên lặng ở một bên, không thể tưởng tượng mà nhìn Diệp Quan: “Hai đứa muốn kết hôn.”
“Dạ.”
Diệp Trân hoài nghi.
Ăn cơm xong, Hạ An ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với bà Lương, Diệp Vãn cũng quấn lấy nàng.
Thoáng chốc đã đến mười giờ.
“Mami, đêm nay con muốn ôm mami ngủ.”
“An An, đêm nay con đừng về trường nữa, ở lại đây đi.”
Hạ An xem ra đêm nay một già một trẻ này sẽ không chịu thả mình về rồi…
Thư phòng lầu hai.
Diệp Trân ngồi trên sofa nói chuyện với Diệp Quan.
“Trạng thái của bà ngoại dạo này không tệ, xung quanh đây cũng có nhiều người già, ngày thường bà ngoại cùng họ tâm sự giải sầu, cũng không nhàm chán.
“Tinh thần so với lần trước khá hơn nhiều, nhưng mà trí nhớ càng ngày càng kém.”
“Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc bà tốt.” Diệp Quan nói.
“Hiện tại dì đã về nước, áp lực của con cũng được giảm bớt, khoảng thời gian này cực khổ cho con rồi, công tác chắc là rất bận.” Diệp Trân là nhà thiết kế, tháng trước đi công tác nước ngoài nên chuyện trong nước cô cũng không lo đến.
“Vẫn ổn.”
Diệp Trân nhớ tới chuyện gì đó, tiếp tục nói: “Con với Úy Mẫn vẫn đang hẹn hò sao?”
Diệp Quan bất ngờ khi Diệp Trân hỏi như vậy: “Dì nhỏ, con đã có bạn gái.”
“Con có thể lừa gạt bà ngoại cùng với nhóc con kia, nghĩ là qua mắt được dì sao?” Diệp Trân cười cười nhìn Diệp Quan: “Tìm ở đâu ra cô gái nhỏ này diễn kịch, rất đẹp.”
Lúc nãy ở dưới lầu Diệp trân không có lật tẩy Diệp Quan là vì không muốn làm cho bà Lương không vui.
“Em ấy thật sự là bạn gái con.”
Nửa tháng trước còn không có nghe nói gì, đột nhiên bây giờ lòi ra một người bạn gái, Diệp Trân tiếp tục hỏi: “Hai đứa quen nhau từ ao giờ? Nửa tháng trước sao không nghe con nói với dì con có bạn gái?”
“Tình huống của tụi con tương đối phức tạp, rất khó giải thích. Con cũng quyết định sẽ kết hôn với em ấy.”
“Là khó giải thích hay là không giải thích được?” Diệp Trân vẫn không tin: “Quan Quan, con hãy thử cho Úy Mẫn một cơ hội, con bé thật sự rất thích con.”
Diệp Quan biết Thân Úy Mẫn là con gái của bạn thân Diệp Trân, cho nên Diệp Trân mới một lòng một dạ làm mai hai người, Diệp Quan chưa nói gì đã lấy điện thoại vào Wechat nhắn tin.
Cùng lúc đó, Hạ An ở lầu một lấy điện thoại ra.
Diệp Quan: Lên thư phòng lầu hai, phòng cuối cùng bên tay trái cầu thang.
Hạ An trả lời một câu: Có chuyện gì.
Nhưng đối phương không trả lời nữa.
Hạ An mơ mơ màng màng lên lầu hai, trực tiếp đẩy cửa thư phòng mới phát hiện không chỉ có một mình Diệp Quan, còn có Diệp Trân nên có chút lúng túng.
“Sao vậy?” Nhìn thấy Hạ An mở cửa, Diệp Quan mở miệng hỏi trước.
Hạ An liếc nhìn Diệp Quan, mắng thầm, chị kêu tôi lên đây mà còn hỏi sao vậy???
“Dì nhỏ cũng ở đây ạ…” Hạ An trước hết nói một câu xởi lởi, đầu óc Hạ tiểu thư nhanh chóng nhảy số, Diệp Quan kêu mình lên đây ngoại trừ diễn kịch thì còn gì nữa đâu…
“Bảo bối~”
Diệp Quan gọi một tiếng ‘bảo bối’, Hạ An cùng Diệp Trân đồng thời ngây ngẩn cả người.
Trong đây có ba người, tiếng ‘bảo bối’ này nhất định không phải là gọi Diệp Trân nha, Hạ An vẫn còn bình tĩnh mà nhìn Hạ An, nụ cười trên mặt vẫn còn giữ nguyên, đáp: “Dạ?”
“Em đi tắm trước đi, chị có chút chuyện cần nói với dì nhỏ, chút nữa là xong rồi.”
“Không sao, chị với dì nhỏ cứ từ từ nói…” Hạ An phối hợp với Diệp Quan, trước khi đi còn nhẹ giọng một câu: “Em chờ chị.”
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dì nhỏ: tôi hoài nghi hai đứa nó đang diễn kịch, nhưng lại không có chứng cứ.
Diệp tổng mới vừa nói không cần ngủ cùng một giường, đêm nay lập tức muốn vả mặt, muốn kéo người lên ngủ chung một giường.